Chương 11: Vẫn Là Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Tứ sư đệ vẻ mặt nghiêm túc.

Ta nằm úp sấp trên giường, cảm thấy eo hơi đau, lại muốn đứng lên.

Tay của Tứ sư đệ liền duỗi tới.

"Ngươi làm gì?"

"Giúp ngươi xoa."

Hiếm khi thấy Tứ sư đệ săn sóc, ta thật vui mừng, hơn nữa thủ pháp xoa bóp của hắn rất tốt, chỉ chốc lát ta đã hết đau.

"Ta hết đau rồi, cảm ơn ngươi, sư đệ."

"..."

"Sao ngươi lại sờ cốc đạo (cúc hoa)? Ta sớm đã ích cốc rồi, chỗ đó không  bị gì."

"..."

"Sư đệ, ngươi đừng dùng ngón tay được không?"

"..."

"Sư đệ, hình như tư thế này ta không tiện lắm, muốn đổi tư thế khác hay không?"

"..."

"Sư đệ, sao ngươi lại tức giận?"

(2)

Thật ra Tiểu sư thúc rất có bản lĩnh, nhưng ta vẫn không có cảm giác gì, dù sao trên lưng còn có một đao sâu như vậy, sư đệ lại như thế... Hoàn toàn không thành vấn đề!

Thế nhưng Tứ sư đệ thoạt nhìn rất sa sút, ta hoàn toàn không hiểu.

Sư phụ với Tiểu sư thúc không biết đã chạy đi đâu, có vấn đề, cứ tìm Đại sư huynh.

Đại sư huynh đang giúp tiểu sư muội làm vằn thắn, lần này rốt cuộc cũng có thức ăn mặn. Tiểu sư muội nghiêng người dựa vào bên giường nhỏ, tóc vàng như tơ, thật đẹp.

Aiz, khi nào ta mới có thể biến đổi bảy màu như trước đây?

"Tam sư đệ, có việc gì sao?"

Đại sư huynh kéo lại suy nghĩ của ta, ta sửa sang quần áo, nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, ta cảm thấy hổ thẹn với Tứ sư đệ."

Đại sư huynh không hiểu: "Vì sao?"

"Tứ sư đệ vì thương thế của ta, đem nguyên dương tặng hết cho ta." Ta có chút phiền não nói: "Thực ra thương thế của ta cũng không nghiêm trọng như vậy, bây giờ Tứ sư đệ nhìn qua có chút không xong."

Nguyên dương, nguyên âm của tu chân giả không giống với người thường, nó giống như tinh khí thần hồn, tu chân giả lợi hại chỉ cần thần hồn giao hợp là có thể tạo ra người.

Đại sư huynh sững sờ một chốc, sau đó nói: "Tứ sư đệ đem nguyên dương cho ngươi?"

Ta gật gật đầu.

Đại sư huynh nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi: ""Cho" thế nào?"

"Đem chỗ sinh sản của hắn luồn vào cốc đạo của ta đó." Ta có chút không hiểu: "Không phải sao? Chẳng qua hắn quá do dự, cứ ra ra vào vào, nhưng cũng khó trách, dù sao cũng là nguyên dương của tu chân giả. Đại sư huynh xem nè, vết thương sau lưng ta giờ tốt lắm rồi!"

Ta vô cùng phấn khởi đưa lưng ra, lại nghe thấy tiếng Đại sư huynh rít gào cực kì đáng sợ!

(3)

Đại sư huynh gọi Tứ sư đệ đến, bắt hắn quỳ xuống, mưa to gió lớn mà chửi mắng một phen.

Ta sợ đến không biết làm sao, cùng tiểu sư muội cũng đang khiếp sợ ôm nhau run lẩy bẩy.

Đại sư huynh lấy ra Thiên cơ như ý, đó là pháp bảo bản mệnh của hắn, là Thiên Thư Các tổ truyền, được sư phụ ôn dưỡng 3700 năm, dùng cực kỳ tốt.

Tứ sư đệ hoàn toàn không sợ hãi, không hổ là Tứ sư đệ!

Chỉ có điều đầu Tứ sư đệ cúi quá thấp, thiếu chút là chạm đất rồi.

"Ngươi ở đây làm gì?!" Đại sư huynh quát về phía ta: "Đi ra ngoài! Dẫn sư muội cùng đi ra ngoài!"

Ta và tiểu sư muội bị ném ra ngoài, đứng trong hành lang hai mặt nhìn nhau.

Đại sư huynh hẳn đã thiết lập trận pháp, một chút âm thanh bên trong cũng không nghe được.

Ta có chút lo lắng, hiếm khi Tứ sư đệ mới tốt với ta một lần đấy!

(Kết)

"Tam sư huynh."

"Thất sư đệ, ngươi về rồi?"

Thất sư đệ không đuổi kịp Tiểu sư thúc, người như cạn kiệt sức lực, buồn bã dựa vào cửa quán trọ.

Ông chủ quán trọ đi ngang qua, nơm nớp lo sợ, dù sao mặt của Thất sư đệ nhìn qua rất dữ tợn.

Ta cũng không biết tại sao Thất sư đệ khi còn nhỏ xinh đẹp ngọt ngào bây giờ lại biến thành như vậy.

Nghe đâu lúc Thất sư đệ quay lại thôn "báo thù", cái người hồi nhỏ bắt nạt hắn vừa nhìn thấy hắn đã sững sờ gào khóc, vừa khóc vừa kêu: "Tiểu Bảo, sao ngươi lại thành ra thế này? Nói đi lão đại nhất định báo thù cho ngươi!"

Thất sư đệ đem chàng công tử đó ra đánh một trận, sau khi treo hắn ở cửa thôn thì nghênh ngang rời đi.

Ta sợ Thất sư đệ mượn rượu giải sầu, bèn vỗ vỗ cửa phòng Đại sư huynh.

Cửa phòng đột nhiên bị phá, Tứ sư đệ trốn thoát Thiên cơ như ý của Đại sư huynh.

Đại sư huynh gào thét: "Lại đây, nghiệt đồ!"

Đại sư huynh không hổ là sư khống, dùng từ cũng giống y sư phụ.

Mặt Tứ sư đệ có chút đỏ, còn hơi sưng, đầy vẻ oan ức.

"Còn dám chạy?!" Đại sư huynh rít gào: "Phạm thượng, không biết xấu hổ!"

Tứ sư đệ đột nhiên chỉ tay về phía Nhị sư huynh đang đi ngang qua: "Ít nhất ta cho người nhà, không lãng phí, Nhị sư huynh đem nguyên dương cho tay phải!"

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhị sư huynh.

Da Nhị sư huynh giống như vịt nướng, dùng tốc mộ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần đỏ lên.

Ta than một câu: "Sao lại cho tay phải? Cho dù không dùng gì cũng có thể tự mình uống vào mà?"

Tất cả mọi người im lặng, hẳn là đang cảm thấy ta thật thông minh.

Đại sư huynh bỗng nhiên kêu to: "Nghiệt đồ, hai người các ngươi quỳ xuống cho ta!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro