Chương 14: Tứ Sư Đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão tam nói: Lúc đưa ta đèn ngựa bảy màu phải lén lút nha, nếu để Đại sư huynh hoặc sư phụ thấy sẽ bị tịch thu ngay...

(1)

Chương trước không thể viết thành bốn mục, ta có chút... à không, vẫn luôn không vui.

Lần này xuống núi vẫn luôn xui xẻo. Vỗn dĩ lúc trước mỗi lần ta xuống núi đều rất thuận lợi, nên lần này sư phụ mới thả ta ra, kết quả lại dính phải một loạt phiền toái.

"Sư huynh."

Tứ sư đệ lên tiếng, hiếm khi bày vẻ mặt hòa nhã với ta, nếu là trước đây có lẽ ta đã vui vẻ nhào tới.

Ta không vui, không muốn để ý hắn.

Chờ một lát, Tứ sư đệ thế mà không bỏ đi, còn chạy đến ngồi xổm xuống đưa mặt tới nhìn ta.

Ta quay người, Tứ sư đệ đợi một lát, lại bưng mặt ta xoay lại, ta lại quay đi.

Mẹ nó ai muốn để ý ngươi?

Hai hơi thở sau, ta nhìn thấy mặt của Tứ sư đệ treo trên trần nhà, đậu trên vách tường.

Đúng rồi, tu giả đều biết ngự không mà, nhưng khi không lại ngự không trong phòng làm gì?

"Sư huynh." Tứ sư đệ gọi.

Ta phẫn nộ: "Sư huynh sư huynh, ngươi có phiền hay không? Mẹ nó cút ra ngoài!"

Tứ sư đệ đại khái bị ta chấn động rồi, giống như con nhện "đi" dọc theo vách tường ra ngoài.

... Vẫn muốn Hoa Hoa hơn!

(2)

Ta mơ màng ngủ, đã lâu không bị thương, cũng không biết cảm giác khổ lụy là gì.

A, thời gian còn là người phàm đã rất xa xôi rồi!

Tuy bọn ta xúi quẩy như thế, nhưng tông môn chúng ta vẫn rất lợi hại! Sư phụ cực kì lợi hại! Sư huynh cũng rất lợi hại! Sư đệ...

Hu hu, ta rất nhớ Hoa Hoa!

Không được không được, thiếu chút đã khóc toáng lên rồi, thật mất thể diện.

Sau này ta chỉ có một mình, không thể mất thể diện như thế!

"Sư huynh."

Âm thanh sau lưng truyền đến dọa ta sợ gần chết, trên đời này tất nhiên có quỷ, thế nhưng các tu sĩ cũng không mở mắt âm dương, chẳng dùng gì mà còn dễ bị dọa.

Ta bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Tứ sư đệ đang nghiêm chỉnh quỳ gối cạnh giường.

Hừ, ở đây là phương Nam! Nóng! Giường chiếu trên đất! Bốn phía gió lùa! Cửa sổ rèm trúc! Muốn quỳ thì quỳ, ai thèm quan tâm!

"Ngươi làm gì?" Ta tức giận nói: "Mất nguyên dương cũng đừng đến quỳ tới quỳ lui, ta cũng không trả lại cho ngươi!"

Hình như Tứ sư đệ thoáng cười, chẳng qua quá nhanh, ta không xác định được.

"Sư huynh, ăn cơm thôi." Tứ sư đệ đem cháo trên mâm gỗ đưa tới: "Ta làm đó, cháo màu xanh lá, rất ngọt miệng."

A, ta thích nhất là cháo!

Những sư huynh đệ khác đều nói vị giác của ta có vấn đề, xem đồ ta ăn như thứ đồ độc dược! Đó là do bọn họ không biết thưởng thức, không hiểu được ham muốn của ta đối với màu sắc!

(3)

Ta đột nhiên nhớ tới, một trong những nguyên nhân ta cưng chiều Tứ sư đệ nhiều năm như vậy là do tên này nấu ăn quá ngon, luôn dùng nước trái cây đủ màu, trông rất đẹp mắt!

Ta không tự chủ liếm môi một cái, có chút muốn ngồi dậy.

Đau lòng tới cũng nhanh đi cũng rất nhanh mà!

Làm người vẫn phải hướng về phía trước mới được.

"Sư huynh."

Âm thanh của Tứ sư đệ thật gần, thật thấp, ta có thể cảm nhận được nhiệt khí phun vào tai.

"Sư huynh..."

Không quan tâm!

Ta đưa tay ra, thăm dò một chút, liền bất chấp tất cả nhấp một ngụm cháo!

Thơm! Ngọt! Sảng khoái!

(Kết)

Ta uống xong một bát cháo, hơi nóng nhưng rất vừa miệng, dạ dày thật sảng khoái. Trong cháo còn có linh khí, nhất định là dùng linh tuyền để nấu.

Uống xong, tâm tình cũng tốt hơn hẳn. Ta ngồi xuống, lấy lông khổng tước Thất sư đệ đưa ra quấn quanh eo, đội mũ lông phượng hoàng, cầm lấy kiếm nhỏ Nhị sư huynh đưa, tinh thần sảng khoái tràn trề nhìn về Tứ sư đệ.

Ồ, sao Tứ sư đệ lại đen mặt rồi?

"Làm gì?" Ta nhìn hắn chằm chằm: "Nguyên dương ta không trả lại đâu!"

Mặt Tứ sư đệ lại càng đen hơn.

"Có chuyện thì nói, không có thì cút!"

Hừ hừ, tuy rằng muốn cưng sư đệ, thế nhưng ta cũng là người nóng tính!

Tứ sư đệ tựa hồ suy tư gì đó, một lát sau lại nói: "Sư huynh, ta không phải là đạo lữ của ngươi sao? Sao lại kêu ta cút?"

Ta trợn to hai mắt, bật thốt lên: "Ơ, ngươi biết à?" Nói xong lập tức phản ứng lại, cả giận nói: "Ngươi biết còn giả vờ không biết?!"

"Ta không có." Mây đen trên mặt Tứ sư đệ tản đi: "Thế nhưng sư huynh đệ đều đang ở đó, ta không tiện nói ra."

Hả?

Ta nghĩ một hồi, cảm thấy cách nói này hình như cũng rất hợp lý.

Thì ra tâm ý Tứ sư đệ hiểu rõ như vậy!

Đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro