Chương 15: Phu Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

Sự tình đã được giải quyết, nhưng ta vẫn hơi tức giận.

"Lúc đó rõ ràng cái gì ngươi cũng đáp ứng, kết quả về đến tông môn lại vẫn như trước đây." Ta lên án quá khứ phiền não: "Còn muốn đuổi ta đi, rõ ràng là đạo lữ lại không ở cùng ta!"

Tứ sư đệ thoạt nhìn có chút mê man, một lát sau mới nói: "Ngươi đang nói lần đầu tiên chúng ta xuống núi?"

Ta hài lòng, Tứ sư đệ quả nhiên là biết.

"Phải, lần đó không phải chúng ta đi vào một bí cảnh sao!"

Tứ sư đệ gật gật đầu.

"Lúc đó ngươi trúng thuật, nhất quyết đòi kết đạo lữ với ta." Ta vui vẻ nói về sự cố khi đó, bây giờ nghĩ lại thực sự là thanh xuân đẹp đẽ: "Tuy rằng ngươi lúc nào cũng bắt nạt ta, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi rất tốt, nấu ăn cũng ngon, lúc sư phụ muốn nhận ngươi làm đồ đệ ngươi cũng biết mang ta theo, sau khi vào tông môn cũng nguyện ý gọi ta một tiếng sư huynh... Ta biết thiên tư của ta không tốt, thế nhưng ngươi cũng không chê. Ai, ta đưa cái này cho ngươi, ngươi thích không? Lần trước ta xuống núi tống tiền, tìm được không ít đồ tốt, ngươi dùng có thuận tay không?"

Ta vui vẻ rạo rực nói mãi một hồi lâu, Tứ sư đệ lại đột nhiên nói: "Tam sư huynh."

"Hả?"

"Cái thuật kia sẽ làm cho người ta quên đi một vài chuyện."

(2)

Ta có chút kì quái hỏi: "Không phải ngươi vẫn chưa quên sao? Sau đó lúc trở về tông môn, ta còn nói với sư phụ, Tiểu sư thúc, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, nói chúng ta đã kết thành đạo lữ!"

Tứ sư đệ vẻ mặt có chút quái lạ, nói: "Bọn họ nói thế nào?"

"Đương nhiên là đáp ứng ta rồi!" Nói xong ta cứ thấy kì quái chỗ nào, suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được manh mối, liền quên sạch sành sanh: "Thế nhưng bọn họ lại nói không biết!"

Tứ sư đệ trầm mặc nửa ngày mới nói: "Bao lâu nay ngươi vẫn cho rằng chúng ta là đạo lữ sao?"

"Đương nhiên rồi!" Ta khó hiểu nói: "Không phải chúng ta đã cử hành điển lễ đạo lữ trong bí cảnh sao? Ta còn đưa cho ngươi một tia mệnh hồn kia mà! Ai, người không có mệnh hồn rất là không ổn, lúc tu luyện thân thể rất dễ bị mệt."

Tứ sư đệ phảng phất như muốn hóa thành bức tượng điêu khắc: "Nhưng nhiều năm như vậy ta đối với ngươi cũng không tốt."

Ta cười nói, bày ra dáng vẻ rộng lượng: "Sư phụ nói sư đệ là để cưng chiều, mà ngươi lại là đạo lữ của ta, đương nhiên phải bao dung ngươi rồi."

(3)

Ta tự nhận ta vô cùng biết săn sóc.

Hừ hừ, trên đời này tìm đâu ra được một người phu quân như ta?

Khà khà, Tứ sư đệ có phải là cảm động rồi không?

Ấy, Tứ sư đệ thế mà lại khóc!

Ta nhất thời không biết làm sao, quan sát một lát, phát hiện ra Tứ sư đệ thực sự đang khóc! Là từ nội tâm phát ra, chân tâm thực lòng mà khóc!

Ta quỳ gối trước mặt Tứ sư đệ, vò đầu bứt tai nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ngươi, ngươi đừng khóc nữa, ta đem thứ tốt đều cho ngươi hết, có được không? Như vậy ngươi sẽ tu luyện nhanh hơn! Lợi hại hơn! Ngươi đừng... Ngươi nói gì đi mà!"

"Ngươi ngốc à!" Tứ sư đệ đột nhiên nổi trận lôi đình quát: "Mệnh hồn có thể tùy tiện đem cho người khác sao?! Ngươi xem bộ dáng ngu ngốc hiện tại của ngươi đi, đầu óc thiếu dây thì tu luyện thế nào?! Ngươi tưởng sư phụ bọn họ đáp ứng cái gì chứ? Bọn họ chỉ coi ngươi là kẻ ngu si mà hùa theo thôi! Ngươi cái tên ngu ngốc này!"

Ta không hiểu ra sao, nhưng đối với đạo lữ đương nhiên phải đối xử thật tốt, bèn nhỏ giọng giải thích: "Thế nhưng lúc đó ngươi thiếu mất mệnh hồn, ta không cho ngươi thì ngươi tu luyện thế nào được? Ngươi có tư chất tốt như vậy, nếu không thể tu luyện thì thật quá đáng tiếc!"

Tứ sư đệ nhảy lên, không quay đầu lại mà chạy đi.

Ta ngồi ngốc trong phòng, chỉ thấy hoàn toàn không hiểu được.

(Kết)

Chúng ta lập tức khởi hành, thực ra ta cũng không muốn về tông môn lắm, ở bên ngoài vẫn tự do hơn.

Nhị sư huynh cả ngày gầm gầm gừ gừ với cánh tay phải, đôi lúc cũng tình cờ lại gần mà sờ gáy ta: "Thật ra cũng không phải quá ngu, chỉ là hơi thiếu thông minh chút, không sao, sau này sư huynh sẽ tìm cho ngươi một cái mệnh hồn đại năng! Bảo đảm cho ngươi đạp đất phi thăng!"

"Đừng sờ nữa." Đại sư huynh nhíu mày nói: "Tam sư đệ cứ chậm rãi tu luyện là được, đồ của người khác rốt cuộc vẫn là của người khác, không giống nhau, chúng ta che chở hắn là được."

"Ừ, ta tán thành." Tiểu sư muội đưa bàn tay tiến vào trong áo lót móc móc, móc ra một khối kim lân cực lớn, vò thành một cái vòng tay ném qua cho ta: "Ta thích nhất người có tình nghĩa, tặng quà cưới cho sư huynh song tu."

Sau khi ta cười hì hì nhận lấy, Thất sư đệ ở một bên khác lên tiếng: "Vậy tại sao Tứ sư huynh lại không có chuyện gì? Còn tu luyện nhanh như vậy?"

"Chuyện đó không giống nhau." Đại sư huynh trầm ngâm chốc lát: "Tam sư đệ lúc đó là cam tâm tình nguyện, sao có thể so với việc đoạt mệnh hồn kẻ khác, chẳng qua không biết lúc đó bọn họ có..."

"Chắc chắn là không có rồi!" Ta lập tức nhạy cảm nhận ra ý của Đại sư huynh: "Không có sư phụ đồng ý, sao ta có thể tùy tiện cùng Tứ sư đệ song tu! Đương hiên phải cho Tứ sư đệ một cái danh phận mới được!"

Tứ sư đệ vừa vặn từ bên cạnh đi ngang qua, liếc mắt nhìn ta một cái rồi lập tức ngự kiếm bay đi.

Nhất định là hắn đang hài lòng với biểu hiện của ta đúng không?

Hì hì, lại nói, ta đây giống như phu quân... Ai, chờ chút, đừng chạy chứ! Tứ sư đệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro