Chương 16: Cận Hương Tình Khiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Cận hương tình khiếp chính là cảm giác thế này nhỉ, giống như bây giờ vậy, ta ngày càng không muốn về Các, chủ yếu là hiếm khi được ra ngoài chơi, đại đa số đều là sư phụ tình nguyện phái Tiểu sư thúc đi cũng không cho ta ra ngoài.

Ta thấy ta tuyệt đối đáng tin hơn Tiểu sư thúc nha!

"Đại sư huynh." Ta không nhịn được tìm đến người ôn nhu nhất: "Khi nào ta mới có thể lại ra ngoài chơi?"

"Ngươi à?" Đại sư huynh trầm ngâm chốc lát: "Ừ, lúc nhiều người đi thì ngươi hẵng đi cùng, nếu không thì không ai chăm sóc cho ngươi."

"Ta không cần người khác chăm sóc!" Ta lập tức nói: "Vận khí của ta rất tốt!"

Đây là thật, Đại sư huynh cũng phải đồng ý.

"Điều này cũng đúng." Đại sư huynh gật gật đầu: "Hẳn là thiên đạo bồi thường cho ngươi."

Tiểu sư muội lại gần, vẻ mặt hiếu kì: "Thật sao?"

"Thật." Nhị sư huynh cũng cười rộ lên: "Mỗi lần Tam sư đệ xuống núi đều gặp được không ít cơ duyên."

Thất sư đệ từ xa ngự kiếm bay qua, ném ra một câu: "Chỉ tiếc cuối cùng đều cho Tứ sư huynh hưởng lợi."

Tứ sư đệ mặt không cảm xúc liếc một cái lại đây, ta nhìn mà tiểu tâm can cả kinh, liền đuổi theo Thất sư đệ: "Ta sẽ chia cho các ngươi mà!"

(2)

Nói thì nói thế, nhưng trên người ta lúc này quả thực không có thứ gì tốt, ngoại trừ Bình bản mệnh thì đều dùng hết rồi.

Vốn tiểu phúc địa là phần đại lễ, nhưng giờ cũng không còn, cầm đi cho đạo lữ của Yêu chủ trấn ma khí mất.

Ta không khỏi thở dài, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, nếu không thì chúng ta ở ngoài dạo thêm vòng nữa đi, không chừng sẽ gặp được chuyện tốt?"

Mí mắt Đại sư huynh giật giật, nói: "Lần này xuất môn thực sự quá xui xẻo, đợi khi nào hết rắc rối lại đi."

Ta vẫn là người biết nghe lời, lập tức đáp: "Được."

Vừa dứt lời, ta cảm giác vèo một tiếng, có thứ gì đó bay qua bên tai.

Ta tập trung nhìn lại, liền thấy một phong thư đang bay lơ lửng cách đó không xa, vừa chạm vào, âm thanh của Yêu chủ liền từ bên trong vang lên, còn bay ra mười món pháp bảo. Ý của Yêu chủ là, những thứ này xem như quà tạ lễ.

Ôi là pháp bảo kìa, ta vội như hổ đói vồ mồi đem toàn bộ ôm vào trong ngực.

"Yêu chủ này cũng quá keo kiệt." Nhị sư huynh không cam lòng nói: "Chúng ta tìm đạo lữ cho hắn, còn cho hắn tiểu phúc địa, hắn lại chỉ cho chúng ta mười cái pháp bảo rách nát."

Đại sư huynh thở dài: "Đừng nói vậy, đó chính là chủ của vạn yêu."

Tiểu sư muội vỗ về mái tóc vàng, trầm mặc không nói.

Ta nhìn nhìn, lấy ra một món pháp bảo, đưa đến trước mặt Thất sư đệ: "Nhìn đi, sư huynh cũng sẽ cho ngươi thứ tốt mà!"

Thất sư đệ cười hì hì nói: "Tam sư huynh, ta muốn cái này!"

(3)

Thất sư đệ chỉ vào kiện pháp bảo tốt nhất, nhưng thuộc tính này không phù hợp với hắn!

Huống chi, cái này vô cùng thích hợp với Tứ sư đệ!

Ta có chút xoắn xuýt nói: "Thuộc tính cái này không hợp với ngươi đâu."

"Nhưng mà ta thích nó." Thất sư đệ hừ một tiếng: "Tam sư huynh chính là thích Tứ sư đệ nhất, bất công!"

Ta có chút không hiểu: "Ta đương nhiên thích Tứ sư đệ nhất rồi, hắn là đạo lữ của ta kia mà."

Đại sư huynh, Nhị sư huynh đồng thời phì cười, Thất sư đệ lộ vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm.

"Sao vậy? Không đúng à?" Ta hoàn toàn không hiểu, từ sau khi nói ra sự thật, các sư huynh đệ lại thường xuyên lộ ra bộ dáng ngốc vù vù: "Ta nói, Tứ sư đệ là đạo lữ của ta!"

"Được được được, là đạo lữ của ngươi!" Thất sư đệ tức giận: "Ta không..."

Câu kế tiếp còn chưa nói ra, Tứ sư đệ liền đến cầm lấy mười pháp bảo định nhét hết vào tay Thất sư đệ.

"Ngươi ngốc à!" Ta trố mắt ngoác mồm nói: "Sao lại đưa hết cho Thất sư đệ, hắn cũng không dùng đến!"

Mặt Tứ sư đệ đỏ lên, nhỏ giọng nói một câu: "Ta chỉ cần ngươi là đủ rồi."

(Kết)

Ta lập tức phản ứng lại, đây hẳn là đạo lữ nói chuyện yêu đương!

Ta liền nở nụ cười, ôm chặt Tứ sư đệ: "Đúng đúng đúng, chỉ cần ta là đủ! Ta tốt như vậy, ngươi đi đâu mà tìm!"

Các sư huynh đệ đều nở nụ cười, ta cũng thật vui vẻ.

Còn có một việc càng vui vẻ hơn.

Lúc ta nhìn thấy cửa tông môn, Tiểu sư thúc xuất quỷ nhập thần trở về, lặng lẽ đi theo bọn ta.

"Tiểu sư thúc, người về rồi!" Ta là người đầu tiên phát hiện, lập tức hành lễ: "Sư phụ lần này có thể vui vẻ rồi!"

Vẻ mặt Tiểu sư thúc khá là quái dị, trừng mắt nhìn ta không nói lời nào.

"Làm sao vậy?" Ta không hiểu.

"Ngươi hạ cái gì trên người ta?" Tiểu sư thúc hỏi.

"Ta không có." Ta cảm thấy thật oan ức.

Thất sư đệ từ tốn nói: "Tam sư huynh không làm gì cả, chính là lúc người ôm Tam sư huynh đã dính phải chút thuốc "lần theo dấu vết" mà Tứ sư huynh hạ trên người của Tam sư huynh."

Hả? Trên người ta bị hạ thuốc?

Ta nhấc ống tay áo lên ngửi ngửi, không ngửi thấy gì.

Tứ sư đệ một mặt bình tĩnh, giống như không nghe thấy gì.

Thất sư đệ ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Tiểu sư thúc, nếu người nguyện ý chọn ta làm ấm giường thì đâu đến nỗi này!"

Ta nhìn nhìn Thất sư đệ: "Đúng đó, Tiểu sư thúc, Thất sư đệ yêu thích người như thế, người cũng không nên quá vô tình như vậy!"

Tiểu sư thúc trừng ta, liếc mắt một cái, hướng về phía sơn các, rống lên một tiếng: "Sư huynh, ra đón ta!"

Vừa dứt lời, sơn các của chúng ta lập tức... nổ tung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro