Chương 1: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng trúc tĩnh mịch, làn gió cứ như quấn lấy tiếng đàn mà di chuyển, chim non run run lông mao trên cổ, từng chút một cố gắng giang cánh, bắt đầu lần bay lượn đầu tiên trong đời.

Khúc (1) ngưng, gió dừng.

(1) Khúc nhạc

Có âm thanh đánh giá: "Tuyệt vời! Cao sơn lưu thủy (2), trình độ đánh đàn của ký chủ đã đạt đến siêu phàm rồi."

(2) cảnh đẹp, có hồn, hữu tình. (cre: wikipedia)

Lý Tương Phù hơi hơi mỉm cười: "Đạt tiêu chuẩn rồi sao?"

"Không phải đạt tiêu chuẩn, mà là ưu tú!" Hệ thống đếm kỹ từng cái: "Trong mấy năm nay, tổng cộng ký chủ đạt được 'Cờ thủ hàng đầu', 'Đầu bếp Thao Thiết (3)', 'Thiên tài trạch đấu', 'Xảo đoạt thiên công (4)' ..."

(3) Thao Thiết là một thần thú với bản tính cắn nuốt, tham ăn vô độ. Ý của danh hiệu này là Lý Tương Phù nấu ăn rất ngon, như thể ăn mãi không ngán giống Thao Thiết.

(4) Vô cùng khéo léo.

Nói một lúc quá nhiều, âm thanh máy móc tạm ngừng một chút: "Cùng với danh hiệu 'Thiên mệnh cầm sư (5)', đạt chuẩn toàn năng mười hạng mục, hoàn thành mục tiêu cải tạo."

(5) Người đánh đàn đánh ra âm thanh của tự nhiên, kiểu như khi đánh đàn thì đất trời như hòa quyện theo tiếng đàn nên mình chém thành Thiên mệnh. Nếu mọi người hiểu rõ hơn thì góp ý để mình sửa nha.

Lý Tương Phù nhẹ nhàng nhắm mắt: "Cuối cùng..."

Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!

23 năm, suốt 23 năm!

Từ khi cậu xuyên vào thân thể của một đứa trẻ vừa chết đi, đã qua hơn hai mươi năm. Lý Tương Phù thở dài: "Đến khi tôi về, có khi nào trực tiếp biến thành người trung niên luôn hay không?"

Hệ thống công tư phân minh nói: "Vẫn như lúc trước khi ký chủ xuyên qua, 24 tuổi lẻ một tháng."

"... Bỏ qua số lẻ."

Nhiều năm như vậy, hệ thống đối xử với Lý Tương Phù luôn luôn khắc nghiệt và lãnh đạm, nó đối xử với chính bản thân nó cũng vậy.

"Còn một chuyện nữa. Thời hạn làm việc của tôi cũng đã hết, chỉ còn dư 60 năm thọ mệnh, kiến nghị ký chủ trực tiếp tiêu hủy trước khi rời đi. Mật mã khởi động trình tự tiêu hủy là 13z2dft."

Lý Tương Phù trầm mặc một chút: "Dựa theo ước định lúc trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có quyền dùng bất kỳ phương thức gì xử lý cậu cũng được."

Cậu vuốt ve dây đàn cổ, ngẩng đầu chậm rãi nói với hệ thống: "Cùng tôi về nhà đi, biến thành con người, trải nghiệm cuộc đời còn lại thật tốt."

- Lưu lại.

- Sống vì chính mình một lần.

Lần đầu tiên sinh mệnh dài đằng đẵng ấy nghe được có người nói với nó như vậy, hệ thống kinh ngạc có chút nói không nên lời.

Thế mà Lý Tương Phù còn hơi mỉm cười: "Nhưng cậu biến thành hình dạng của một đứa bé, gọi tôi là ba ba." Sợ nó nghe không rõ, cậu ngừng lại chút rồi lặp lại: "Gọi - ta - là - ba - ba."

Trước đây chính mình khóc lóc gọi hệ thống ba ba trong khi chịu khảo hạch địa ngục, bây giờ cuối cùng cậu cũng có thể xoay người làm ký chủ ba ba rồi.

"..."

Tiếng cười vui sướng qua đi, Lý Tương Phù cầm lấy bầu rượu bên cạnh uống một hơi cạn sạch.

Lệ Hà năm 25, công tử Tương Phù nổi danh đương thời say rượu chết trong rừng trúc.

Câu chuyện cuộc đời y khiến thế gian xôn xao nghị luận. Người yêu thích thì cảm thán y phong lưu tuyệt sắc tài hoa cái thế, người không yêu thích y thì lại lên án y phóng đãng ngả ngớn không tu đạo đức. Nhưng cho dù là ai, cũng đều không thể phủ nhận mỹ mạo và tài hoa của y. Từ vương công (6) quý tộc đến thương gia giàu có, vô số người quyền cao chức trọng đều từng điên cuồng vì vị đệ nhất mỹ nam Đại Lệ tên là công tử Tương Phù này.

(6) vương tử và công tước

Chuyện xưa có ghi: Hồng nhan, bạc mệnh.

·

Nước Y.

Đã qua vài ngày từ lúc Lý Tương Phù xuyên trở về, vừa vặn xuyên đến trước lúc cậu vừa nhận xong bằng tốt nghiệp không lâu.

Khí chất và kỹ năng trong quá trình đào tạo cũng được chuyển qua... May là lúc trước cậu tóc dài, không đến mức để lộ quá nhiều.

Lý Tương Phù thu dọn hành lý xong xuôi, đưa mắt nhìn hệ thống bên kia: "Ổn chưa?"

Hệ thống bây giờ biến thành hình dạng của một đứa trẻ 6 tuổi, mặt bánh biểu tình lãnh đạm: "Đã tạo tư liệu xong. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là con nuôi của cậu."

"Lý Sa Sa." Lý Tương Phù nhìn tư liệu mà nó chuẩn bị tốt, nhíu mày: "Cậu lấy cái tên này... Thôi quên đi."

Kiểm tra hộ chiếu một lần nữa, mang kính râm lên: "Đi thôi."

Giữa mùa hè, thẩm mỹ trong và ngoài nước khác biệt, nhưng dưới tình huống không nhìn rõ mặt Lý Tương Phù, với khí chất và một đầu tóc dài phiêu dật, tỉ lệ quay đầu trên phố có thể nói là trăm phần trăm.

Trên máy bay, tiếp viên hàng không cũng nhìn anh đẹp trai này nhiều một chút.

So với mỹ mạo, cậu ăn mặc cũng rất thú vị, áo sơ mi phối với quần đen dài. Mùa hè nóng bức, người bình thường ít nhiều sẽ lộ ra một chút xương quay xanh, cậu lại cài nút không chút cẩu thả, mỗi một nút đều được cài nghiêm chỉnh.

Lý Tương Phù: "Nước lọc."

Tiếp viên hàng không không ý thức được đã dừng lại ở chỗ này quá lâu, cười áy náy, sau khi đặt ly giấy xuống thì tiếp tục đi đến ghế tiếp theo.

Qua mười mấy giờ bay, tới quê hương vừa lúc buổi chiều. Nhìn qua cửa sổ, bầu trời âm u, giăng đầy mây đen, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa to vậy.

Lý Tương Phù không biết nhớ đến điều gì, khóe miệng hạ xuống: "Không biết hôm nay ai đến đón mình nhỉ."

Tin cậu về nước đã gửi về từ hai ngày trước, cái mùa nóng nực này, ai đi thì cũng bực bội thôi.

Hệ thống, cũng chính là Lý Sa Sa bây giờ chỉ nghe Lý Tương Phù nhắc tới trước đây một lần, nghe nói trước kia cậu bởi vì gây rắc rối khiến người người đòi đánh, cuối cùng bị người lớn trong nhà ném ra nước ngoài.

Nó và Lý Tương Phù gặp nhau rất giống như duyên trời sắp đặt. Lúc ấy hệ thống đang cần hoàn thành công trạng gấp rút, đào tạo ra một ký chủ toàn năng mười hạng mục. Trùng hợp Lý Tương Phù ở nước ngoài gặp phải bắn nhau chật vật chạy trốn, vì sống sót nên cả hai ăn nhịp với nhau.

Sau khi trở thành ký chủ, Lý Tương Phù sống một lần nữa ở nữ tôn quốc một lúc lâu, gần đây mới xuyên trở về.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng sẽ không để một người không được yêu thích biến thành người được yêu thích.

Lý Tương Phù nhận xong hành lý, nắm tay Lý Sa Sa đi ra ngoài.

Người chờ đón người thân bên ngoài rất nhiều, trong đó có một người thất thần giơ bảng, trong lòng âm thầm than xui xẻo. Người này tên là Triệu Khai, là thư ký của Lý Hoài Trần đại thiếu gia Lý gia, bị sai đến đón người.

Ác danh bên ngoài của Lý Tương Phù, y nghe như sấm bên tai, chướng mắt nhưng không dám trêu chọc, bất đắc dĩ là công tác do cấp trên giao cho, không thể không làm.

Vừa giơ bảng, Triệu Khai vừa không kiên nhẫn mà duỗi cổ dài tìm người trong đám người, đột nhiên trước mắt sáng ngời... đẹp tuyệt vời!

Vai rộng eo thon, tóc đen khiến làn da càng thêm trắng nõn. Đương nhiên sẽ không có ai nhận sai giới tính của cậu. Không nói đến hầu kết, cậu gầy nhưng rắn chắc, áo sơ mi không giấu được đường cong cơ bắp trên cánh tay.

Làm ăn trong chốn pha tạp đã lâu, cái gì cũng từng thấy qua, Triệu Khai từ trước đến nay chay mặn không kỵ, giờ khắc này đột nhiên cảm giác được trái tim đập thình thịch dữ dội... Đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết hay sao?

Vừa như đã từng quen biết, lại như chưa từng gặp qua.

Lúc này chàng trai tóc dài vừa lúc đứng trước người y.

Cứ như đặt mình trong đoạn phim điện ảnh, Triệu Khai khẽ lẩm bẩm nói: "Chúng ta có phải từng gặp nhau rồi không?"

"Thư ký Triệu," Lý Tương Phù gỡ kính râm xuống, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp, anh trai tôi nhờ anh tới sao?"

Anh trai tôi?

Triệu Khai trố mắt, mãi một lúc mới tìm lại được giọng nói: "Cậu là... Tương Phù?"

Cũng không thể trách y không nhận ra, chuyện Lý Tương Phù xuất ngoại đã là chuyện bốn năm trước, chỉ vào dịp Tết mới gửi tin nhắn cho người trong nhà. Bốn năm trước, Lý Tương Phù gây chuyện không ít, rất nhiều lần đều là Triệu Khai giúp đỡ xử lý. Khi đó thiếu niên cũng để tóc dài, nhưng thích nhuộm tóc thành màu sắc kỳ quái, thường hay bị trường học xử phạt, cứ như một tên côn đồ.

Đừng nói khí chất, cách xa 10 mét đều có thể cảm thấy hơi thở lưu manh.

Mà hiện tại...

Triệu Khai kinh ngạc nói: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

Lý Tương Phù hơi hơi câu môi: "Xe ở chỗ nào thế?"

Triệu Khai nhận ra mình vừa hỏi điều không nên hỏi, vội chuẩn bị đi lái xe lại, đột nhiên dừng bước chân.

Lúc trước lực chú ý của y đều bị Lý Tương Phù hấp dẫn, bây giờ y mới nhìn thấy cậu còn dẫn theo một đứa bé.

"Đây là..."

"Lý Sa Sa." Lý Tương Phù bình tĩnh nói: "Con trai tôi."

Lý Sa Sa sa sầm mặt, tạo vẻ lãnh khốc.

Triệu Khai đi phía trước đưa lưng về phía cậu, trầm mặc mà hít hà một hơi. Lý Tương Phù mới tốt nghiệp đại học, đứa bé này nhìn khoảng sáu, bảy tuổi, không lẽ là cậu ta vừa thành niên không bao lâu đã...

Mọi người đều nói tiểu thiếu gia Lý gia ngu muội, vốn dĩ ban đầu phòng ngừa chu đáo, trước khi xuất ngoại thì ám độ trần thương (7), trước kia chịu đi lưu học có khi lại có ẩn tình khác.

(7) trích từ câu: "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương". Ngụ ý: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới = lối đi riêng (cre: hoctiengtrungquoc.online)

"Tôi nhận nuôi." Lý Tương Phù nói thêm một câu.

Triệu Khai không tin. Làm gì có đứa con nuôi nào mà lại giống như vậy, nhìn nét duyên giữa lông mày và mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.

Cổ họng vừa động, Triệu Khai cất bảng đi, lúc đi ra cửa suýt nữa thì tay chân đi cùng bên rồi... Kích thích hôm nay nhận được đủ nhiều.

Xe y lái đến chính là xe riêng của cấp trên, điệu thấp xa hoa, chỉ là mùa hè ngồi ghế da thì thật không hợp lắm.

Lý Tương Phù cài kỹ dây an toàn cho Lý Sa Sa: "Đi thôi."

Trên đường thỉnh thoảng Triệu Khai lại nhìn trộm qua kính chiếu hậu, lần nữa chắc chắn Lý Sa Sa là con ruột của cậu, nhận nuôi cũng chỉ là vỏ bọc thôi. Hơn nữa người lớn tuổi thường thích trẻ con (?), đến khi tạo được cảm tình rồi, có khi lão gia tử đầu óc nóng lên, thật sự sẽ để lại một phần sản nghiệp cho cháu nội không chừng.

Điện thoại đổ chuông ngắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Khai.

Lý Tương Phù nghe máy, một giọng nói quen thuộc phát ra từ đầu bên kia.

"Tương Phù, là tôi, Lưu Vũ đây. Nghe nói cậu về nước rồi, mấy anh em định tổ chức tiệc mừng cho cậu đây."

Lý Tương Phù cười nhạo một tiếng, tiệc đón gió tẩy trần là giả, có khả năng là vì muốn xem kịch vui.

"Xin nhận tấm lòng của các cậu," Cậu dựa vào ghế da, híp mắt: "Tôi về nhà sắp xếp trước đã."

Từ 'nhà' khi nói ra, cậu hơi dừng một chút, như là có chút không quen được.

"Không sao cả, tôi đi tìm cậu cũng được, lâu rồi không gặp mà."

Đều là phú nhị đại không đàng hoàng nhưng sợ người lớn trong nhà, Lý Tương Phù nghĩ một chút đã hiểu, nói một câu có lệ 'tùy cậu' rồi cúp máy hỏi: "Ba tôi hôm nay có phải là không có nhà không?"

Triệu Khai gật đầu: "Lão gia tử đang đi nghỉ phép, hơn hai ngày nữa mới trở về."

Những thành viên còn lại trong nhà cũng đã tự mua nhà riêng, có sự nghiệp riêng, trừ Lý Hoài Trần, mỗi tháng về nhà nhiều nhất hai ba lần.

"Hèn gì," Lý Tương Phù cong cong khóe miệng: "Bạn bè của tôi lại muốn tới nhà chào hỏi."

Triệu Khai nghe ra lời châm chọc của cậu, không rõ là nói đến gia đình hay bạn bè. Y không tiện nói tiếp, bật nhạc chuyên tâm lái xe.

Quán bar.

Thời tiết không tốt, như là bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ mưa to tầm tã, quán bar vẫn hoạt động bình thường.

Trong ghế lô, vài người trẻ tuổi ngồi tụ lại, thấy Lưu Vũ ngừng trò chuyện, biểu tình khác đi.

"Cậu ta về thật sao?"

Lưu Vũ gật đầu, rũ mắt, cúi đầu giống như không chút để ý mà nhìn chằm chằm vào gợn sóng trong ly, thầm nghĩ tối nay phải thử một chút mới được.

Tính tình của Lý Tương Phù bây giờ là như nào? Có phải vẫn là người dễ thao túng, lừa gạt như bốn năm trước hay không?

Người chơi điện thoại ngồi đối diện nói: "Dựa vào những chuyện ngu ngốc trước kia cậu ta làm, sau này gia sản được chia cũng chẳng bao nhiêu. Lý lão gia tử không có ở nhà, nếu như trong nhà không ai mở tiệc đón cậu ta về, vậy sau này cũng không cần tiếp xúc với cậu ta nữa."

Trong mắt bọn họ, Lý Tương Phùt = đồ ngu. Huống chi những năm đó cậu ta gây ra không biết bao nhiêu chuyện phiền phức, tốt nhất là không nên dính líu đến.

Thấy đã đến giờ, Lưu Vũ đứng lên chuẩn bị rời đi.

Phía sau truyền đến giọng nói của đồng bạn: "Có chuyện gì thì nhớ nhắn trong group liền nha mày."

Lưu Vũ đưa lưng về phía bọn họ khoa tay múa chân làm một cái thủ thế 'ok'.

......

Sau khi về đến nhà, Triệu Khai giúp cậu xách hành lý vào, thuận tiện báo với cấp trên tình huống trước mắt.

Rất nhanh nhận lại được tin nhắn:

[ Đừng để nó quậy ra chuyện gì. ]

Nhìn qua câu từ ngắn gọn là có thể nghĩ đến khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc của cấp trên rồi.

Triệu Khai thở dài, cất điện thoại, trong tâm toàn là 'đệch mợ'.

Tối đến, hồ bằng cẩu hữu (8) ngày xưa của cậu mặt mày tươi cười đến trước cửa, trên tay còn cầm không ít quà.

(8) bạn bè xấu

Trên thương trường chỉ bàn chuyện lợi ích. Dù cho con trẻ trong nhà có gây chuyện đến mức nào, người lớn cũng sẽ không xé rách mặt nhau. Huống chi hai bên vẫn luôn duy trì tình nghĩa plastic, không hề xé rách vỏ bọc này.

Lúc Lưu Vũ nhìn thấy mặt nghiêng của Lý Tương Phù thì sửng sốt một chút. Sau một lúc lâu lau lau mắt nhìn lại, hắn trực tiếp thốt ra một câu 'vãi lờ'.

"Tương Phù?"

Lý Tương Phù bật cười: "Sao còn đứng ở đây? Nhanh vào nhà đi."

Người với người sợ nhất chính là khác biệt nhau. Đứng trước một người da trắng mặt lạnh, Lưu Vũ bỗng chốc cảm thấy mình thấp hơn một nửa.

Lý Tương Phù bốn năm trước đi theo khuynh hướng phá cách, tóc mái dài ra có thể che mắt, còn thích học theo người khác mang gọng kính, người bình thường chẳng ai muốn nhìn cậu ta nhiều thêm một lần.

Coi như bỏ qua việc bị kiểu tóc và mắt kính phong ấn nhan sắc, vẻ ngoài đẹp hơn nhờ cao lên cũng được, nhưng còn khí chất thì sao lại thay đổi rồi?

"Mấy năm nay cậu sống thế nào?" Sau khi kinh ngạc xong, Lưu Vũ chủ động chuyển đề tài: "Không có cậu chúng tôi cũng không vui vẻ gì."

Văn hóa rộng rãi và sâu sắc, ý tứ của câu này còn tùy thuộc vào quan hệ tốt xấu thân thiết thế nào.

"Vẫn ổn." Lý Tương Phù nhàn nhạt nói.

Lưu Vũ đặt quà xuống, nhìn xung quanh một vòng, trừ Triệu Khai, còn lại không thấy ai.

Lý Tương Phù biết gã đang nghĩ gì, đưa ra câu trả lời rõ ràng: "Công việc của nhà tôi rất bận."

Lưu Vũ nói phụ họa vài câu, tỏ vẻ gần đây người nhà gã cũng bận, nụ cười lại lộ ra vài phần khinh miệt, nhân lúc Lý Tương Phù đi pha trà, gửi tin nhắn vào group:

[ Vũ Trụ Rộng Lớn: Đừng nói mở tiệc, trên bàn còn chả có nổi cơm nóng để ăn nữa là. ]

[ Tàu Cao Tốc Phương Đông: Vậy thì block được rồi. ]

[ Đại Lực Kim Cương: @ Vũ Trụ Rộng Lớn, về nhanh đi mày, tao gọi rượu ngon rồi đây. ]

......

Vốn dĩ chỉ là một group chat nhỏ năm người, nhưng mỗi người đều có những bạn bè khác thường hay trò chuyện, vì thế tin tức Lý Tương Phù về Lý gia nhưng không một ai chịu mở tiệc chào mừng nhanh chóng lan truyền.

Nhận thức chung là: Không nên qua lại với cậu ta nữa.

Lúc Lý Tương Phù đặt trà xuống, Lưu Vũ một chút cũng không chạm vào, từ trên sô pha đứng dậy: "Cũng không còn sớm nữa, tôi về..."

Tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một đứa nhỏ đứng trên cầu thang, nhìn mặt không khỏi bất ngờ một chút.

"Đây là..."

Triệu Khai nãy giờ vẫn không lên tiếng thấp giọng nói: "Con nuôi."

Lưu Vũ nhìn Lý Sa Sa đi xuống, lại nhìn sang Lý Tương Phù, anh ta bị mù hay sao vậy? Rõ ràng là hai người giống nhau như đúc.

Lý Sa Sa lạnh lùng nói: "Con chào chú."

Lưu Vũ quá kinh ngạc đến nỗi quên sửa lại gọi anh mới đúng. Gã lại ngồi xuống, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía thằng nhóc bên cạnh. Cái gọi là đơn giản hóa mọi chuyện chính là như vậy.

Các thành viên trong Lý gia không ai kết hôn, trong gia đình như họ, thế hệ trước rất coi trọng con cháu.

Lý lão gia tử dù không thích Lý Tương Phù, cũng không có khả năng không thích cháu trai ruột. Chỉ cần lá bài này đánh hay, nói không chừng những chuyện quậy phá rắc rối trong quá khứ đều có thể bỏ qua.

Người trong group còn đang giục gã về chơi, Lưu Vũ nuốt nước miếng ngồi xuống, yên lặng nhắn lại một câu:

[ Trận chiến tranh giành gia sản của hào môn thượng lưu, thường chỉ cần một cách thức tranh đoạt đơn giản nhất. ]

_ Hết chương 1 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro