Chương 3: Lướt qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đương sự rất bình tĩnh, người bị đòi tiền cũng nhìn không ra biểu tình gì, chỉ mỗi Triệu Khai đi không được ở lại cũng không xong.

Tầm mắt Lý Hoài Trần dừng trên người em trai đã lâu không gặp, lời nói cũng không trách mắng: "Tiền chuyển trên điện thoại có giới hạn, sáng mai tôi gọi người đưa cho chú."

Đạt được mục đích, Lý Tương Phù phối hợp hỏi: "Khi nào làm xét nghiệm?"

Lý Hoài Trần nhẹ nhàng nói: "Chờ khi tôi rảnh đã."

Lý Tương Phù ngẩn ra, người này nổi tiếng là bận rộn, chờ anh rảnh không biết đến ngày tháng năm nào.

Đứng tại chỗ hai giây không nói gì, cậu lấy lại tinh thần nhìn Lý Sa Sa, hai thân hình một lớn một nhỏ biến mất sau chỗ ngoặt cầu thang lên lầu. Nghe được tiếng đóng cửa phòng, Triệu Khai gấp không chờ nổi nói: "Tôi đi sắp xếp lịch trình cho ngài."

"Không cần."

Triệu Khai còn lời muốn nói lập tức ngậm miệng vì lời từ chối, y không rõ ý sếp là gì nên lúng túng đứng đó.

Lý Hoài Trần: "Nó thật sự muốn đòi tiền, nhìn dáng vẻ của nó không có chút sợ sệt nào, dù có làm xét nghiệm, thì kết quả cũng không sai được."

Triệu Khai cẩn thận suy nghĩ, nhận ra là tiểu thiếu gia hình như là cố ý, y thở phào nhẹ nhõm nhìn ông chủ của mình... Lý Hoài Trần là người tuân theo quy củ nhất trong nhà, bình thường ngồi ghế cũng sẽ không bắt chéo chân.

Lý Tương Phù thì khác, trước khi cậu đứng thì dựa vào tường, ngồi thì xếp bằng, lúc nào cũng lộ dáng vẻ ung dung tự đắc.

Nhưng hôm nay, dáng ngồi từ đầu đến cuối của người nọ rất nghiêm chỉnh.

Triệu Khai bỗng nhiên lại có chút bất an.

·

Trên lầu, bây giờ không có dì giúp việc ở đây nên phòng của Lý Sa Sa cũng chưa dọn được, đêm nay nó ở tạm trong phòng của Lý Tương Phù.

Giường ngủ của Lý Tương Phù khá lớn, huống chi nó còn là một đứa nhóc, một lớn một nhỏ nằm bên nhau như cách cả Thái Bình Dương.

Làm hệ thống, Lý Sa Sa không có lòng đồng cảm, chỉ có lòng hiếu kỳ với những đồ vật mới mẻ. Nó biết quan hệ giữa Lý Tương Phù và người nhà ác liệt, nhưng không biết nguyên nhân cụ thể, đứng ở góc độ tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Cậu đã gây ra những chuyện gì thế?"

Lý Tương Phù không nhớ rõ, rất nhiều chuyện giống như một giấc mộng xa xôi, mấy năm ngắn ngủi qua đi, cậu cũng không gọi được tên của bạn học cấp ba khi xưa.

"Đánh nhau? Trốn học..." Thử nhớ lại vài chuyện, đầu cậu bắt đầu đau lên.

"Cậu không thoải mái sao?" Lý Sa Sa xuống giường rót cho cậu cốc nước.

Lý Tương Phù ngồi dậy, trái tim đập nhanh sau khi uống nước cũng dần hòa hoãn lại.

"Khi học cấp ba, tôi rất thích đi du lịch thám hiểm, thường xuyên nghĩ mọi cách trốn học chạy ra ngoài chơi, đặc biệt là đi đến một nơi có hơi nguy hiểm, núi tuyết sông băng, rãnh biển đảo nhỏ... Tự cho là ngày càng khám phá ra đất trời rộng lớn, không biết trời cao đất dày, cuối cùng sau này chịu thiệt nặng." Lý Tương Phù nhíu mày: "Lúc đó trong nhà tôi như muốn điên rồi, khắp nơi đều thuê người tới tìm tôi, lại liên hệ đến những việc xấu trong quá khứ, báo chí truyền thông thêm mắm dặm muối, ảnh hưởng ác liệt đến công chúng."

Lý Sa Sa: "Gặp chuyện như thế nào?"

Lý Tương Phù lắc đầu: "Khi tôi được cứu, đầu còn chảy máu, đừng nói hiện trạng lúc đó thế nào, mấy chuyện xa hơn một chút cũng không nhớ được."

"Khi đó nằm viện, nhóm bạn bè xấu cố ý vô tình ám chỉ tôi gây nên chuyện lớn như vậy, tôi sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ tôi bên kia cũng khuyến khích tôi tranh gia sản..."

Nói tới đây, giọng điệu cũng dần nhỏ lại.

Lý lão gia tử là người cổ hủ khắc nghiệt, tổng cộng cưới hai vợ. Người thứ nhất là liên hôn gia tộc, hai người tính tình giống nhau, kiên trì mấy năm cuối cùng cũng không chịu nổi mà chia tay hòa bình. Người thứ hai là mẹ ruột của Lý Tương Phù, lúc ấy Lý lão gia tử rút được kinh nghiệm sau thất bại của lần hôn nhân đầu tiên, tìm người tính cách trái ngược hoàn toàn, có sức sống lại khéo đưa đẩy, còn có chút tham hư vinh.

Ông sai lầm khi nghĩ rằng như vậy thì sẽ có một cuộc hôn nhân gắn bó lâu dài. Người vợ thứ hai không chỉ có lòng tham hư vinh nhỏ, còn có dã tâm không thể nói đến, cuối cùng cuộc hôn nhân này lần nữa thông báo thất bại.

"Những chuyện rối ren dính vào nhau, lúc đó cứ ra cửa thì sẽ có máy ảnh của truyền thông, trường học nghe danh tôi thôi đã e sợ tránh còn không kịp, tôi bị đưa ra nước ngoài."

Đôi mắt Lý Sa Sa tròn xoe, như là mắt mèo, trong đôi mắt nhạt nhẽo ấy lộ ra một chút bất ngờ, không thể tưởng tượng được ký chủ của nó cũng có những năm tháng hoang đường không kìm chế được.

Nhưng dù sao nó cũng là máy móc, theo bản năng bắt đầu cân nhắc: "Ký ức của ký chủ không rõ, cách nhận thức về bản thân cậu chủ yếu dựa vào tác động bên ngoài mà hình thành, có thể không đúng."

Lý Tương Phù mặt không cảm xúc sửa lại: "Gọi ba ba."

"..." Lý Sa Sa chưa bao giờ bị đánh lạc hướng, tiếp tục nói: "Dựa vào giá trị nhân phẩm đo lường khi trói định ký chủ, ba ba được trên 90 điểm."

Lý Tương Phù có chút không thể tin được, một lát sau xoa đầu nó: "Có thể là vậy."

Rốt cuộc sự thật như thế nào, sớm đã không còn quan trọng. Chuyện hoang đường cũng không phải do người khác kề dao lên cổ ép cậu làm.

Nằm trong không gian quen thuộc hồi lâu, rất nhanh Lý Tương Phù đã ngủ. Một đêm này, cảnh trong mơ rất kỳ quái. Thế giới trong tầm tay loang lổ thành từng đốm màu, cậu vươn tay muốn khôi phục lại như cũ, lại không thể nào làm được.

Sáng sớm, cậu bị âm thanh thông báo chuyển khoản đánh thức. Ngủ một giấc dậy, áo cậu ướt đẫm, dù tối qua trời đổ mưa to nhưng cũng không thể xua tan khí trời oi bức ngày hè.

Lý Tương Phù nhắm mắt, cố gắng ngăn lại ánh sáng lọt vào từ màn cửa.

Đợi một lát, cậu đứng dậy từ trong vali lấy ra một sợi dây buộc tóc, qua loa buộc tóc lên. Bên thái dương vẫn còn vài sợi tóc rũ xuống, cả người toát lên một loại vẻ đẹp gầy gò, ốm yếu.

Thông báo chuyển khoản là hai mươi vạn, không nhiều không ít.

Lý Hoài Trần không biết đã đến công ty vào lúc nào, dì Trương phụ trách nấu cơm đã lâu không gặp cậu, tay hơi câu nệ chà xát vào tạp dề: "Tương Phù đã về rồi này."

Lý Tương Phù nhìn bà mà cười: "Dì Trương, con muốn uống..."

"Sữa đậu nành." Dì Trương biết rõ sở thích của cậu, bưng một ly sữa đậu nành ấm tới.

"Ngày hôm qua nhà dì có việc nên về sớm, dì không có chuẩn bị cơm chiều."

"Không sao cả." Lý Tương Phù nhấp một ngụm sữa đậu nành: "Dì có việc bận mà, không cần phải lo cho con đâu."

Lý Sa Sa rửa mặt xong bước xuống lầu chậm hơn, sau khi dì Trương hỏi rõ nó có không ăn được cái gì không thì đi chuẩn bị sữa bò nóng. Bà ở nhà họ Lý làm việc vài chục năm, nhìn thấy chuyện bất ngờ cũng sẽ không hỏi nhiều.

Buổi sáng trước khi đi, Lý Hoài Trần cũng đã nói qua Lý Tương Phù mang về một đứa nhỏ, bà cũng chỉ nghĩ nên chuẩn bị món gì, chứ không lắm miệng đa tâm (1).

bà tám


Lý Tương Phù đôi khi lại rất bội phục cách đối nhân xử thế này.

Cơm nước xong, cậu gọi Lý Sa Sa, chuẩn bị ra ngoài mua đàn.

Nhạc cụ không phải càng mới càng tốt, ngược lại, một vài chiếc có niên đại hoặc có chuyện xưa, có thể làm bản thân rạng rỡ hơn. Lý Tương Phù chuẩn bị đi đến Kỳ Bảo Cư (去奇宝) một chuyến, nếu may mắn có thể lượm được đồ tốt ở đó.

Xe trong gara không có chiếc nào là của cậu, chìa khóa xe cũng không biết để ở chỗ nào. Lý Tương Phù đang nghĩ không biết có nên gọi taxi không thì Lưu Vũ đột nhiên gọi đến.

"Ngày hôm qua thì quá muộn, vậy hôm nay bao hết quán bar thì sao?"

Lý Tương Phù: "Tôi có chút việc."

Lưu Vũ luôn thích cợt nhả, người bình thường sẽ nói vậy hẹn hôm khác, gã lại một hai phải hỏi đến cùng: "Cậu muốn làm gì thế? Bây giờ trong nước thay đổi nhiều lắm, nếu cậu muốn đi chơi thì tôi có thể đưa cậu đi nha."

Tài xế free đưa tới cửa, cậu không có lý gì phải từ chối: "Kỳ Trân Cư (奇珍居)."

Bên kia do dự kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói: "Kỳ Trân Cư đổi chủ rồi, bây giờ gọi là Lạc Hà Các, cậu thật sự muốn đi sao?"

Lý Tương Phù chỉ quan tâm đến việc có thể mua được nhạc cụ yêu thích hay không: "Còn kinh doanh mặt hàng như trước không?"

"Còn." Lưu Vũ không biết có phải não mình đột nhiên hoạt động không bình thường không, trả lời chậm vài giây.

Lý Tương Phù: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Lưu Vũ sau khi kết thúc cuộc gọi có phần ảo não, hối hận vì đã chủ động mở miệng đòi làm tài xế.

Khu vực này toàn là khu dân cư cao cấp, Lưu Vũ tới rất nhanh. Chạy được nửa đường, gã cố ý hỏi lại: "Cậu thật sự không muốn đi chỗ khác sao?"

Lý Tương Phù nhận ra lời gã nói có ẩn ý: "Nơi đó có gì đặc biệt sao?"

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Lưu Vũ hạ cửa sổ xe xuống, khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe, mím môi nói: "Lạc Hà Các là sản nghiệp của Tần gia."

Tốc độ trỗi dậy của Tần gia đã được xem là một truyền kỳ, khi Lý Tương Phù du học ở nước ngoài thường nghe các sinh viên quốc tế nhắc đến.

"Nhà tôi cạnh tranh kinh doanh với anh ta à?"

Không phải nhà của cậu, mà là cậu đó. Lưu Vũ không ít lần nghi ngờ việc ký ức của Lý Tương Phù có vấn đề chỉ là che đậy mọi chuyện, bây giờ có vẻ như gã đã lầm.

Nhớ đến trước đây Lý lão gia tử từng trong ngoài ám chỉ, cố gắng không nhắc tới trước mặt Lý Tương Phù những chuyện không nên nhắc, Lưu Vũ tự nhiên sẽ không làm người mở đầu, nói một cách mơ hồ: "Hình như là vậy."

Lưu Vũ không chủ động bắt chuyện, qua một cây đèn đỏ, tốc độ chạy xe của gã nhanh hơn, rất nhanh đã đến nơi cần đến.

Lý Tương Phù nhìn qua cửa sổ xe, Lạc Hà Các hiện rõ trong tầm mắt.

Mặt trời mang theo ánh vàng kim chiếu xuống bảng hiện đỏ đậm, hai màu sắc đan xen dung hợp, hình ảnh chú vịt chơi trong nước như ẩn như hiện, quả thực xứng với cái tên Lạc Hà Các này.

Vốn tưởng rằng giờ này nơi đây còn chưa mở cửa, vậy mà trước cửa đã có bảo an đứng sẵn.

Bảo an giúp bọn họ mở cửa, sau khi tiến vào liền ngửi thấy mùi trà bánh.

"Tầng một là quán trà, phục vụ khách hàng thảo luận giao lưu," Lưu Vũ giới thiệu: "Từ tầng hai trở lên thì phải có người hướng dẫn, mặc kệ mua bán có thành hay không, đều phải đóng trước hai nghìn tệ phí phục vụ."

Lý Tương Phù nhướng mày: "Cậu nói vậy là sao?"

Lưu Vũ: "Các đồ vật bày bán từ tầng hai trở lên đều được chuyên gia giám định qua rồi, khả năng có sai sót rất thấp."

Lý Tương Phù khẽ cười nói: "Hẳn là để ngăn chặn việc đi nhặt của hời."

Lưu Vũ nghĩ nghĩ: "Có thể xem là vậy."

Nhưng dù sao người tới đây cũng toàn là người có tiền, so với việc nhặt được của hời thì càng lo bị lừa hơn. Hơn nữa hai nghìn tệ cũng không đắt, đóng trước ngược lại khiến người ta thấy yên tâm.

Tầng hai bày bán một ít đồ vật, Lý Tương Phù dạo xong một vòng chuẩn bị tiến lên tầng trên, mới vừa đứng ở cửa thang máy, lập tức có người đến giới thiệu cho cậu các loại đồ vật bày bán ở tầng trên, đồng thời nói về phí phục vụ.

Khí chất của Lý Tương Phù thật sự quá tốt, lại còn dẫn theo một bé trắng xinh, khi đi thang máy, người phục vụ không khỏi nhìn nhiều một chút.

"Phiền cậu trực tiếp dẫn tôi đi xem đàn cổ."

Lưu Vũ kinh ngạc: "Cậu có hứng thú với mấy thứ này từ bao giờ thế?"

Gã cảm thấy Lý Tương Phù lần này trở về có chút kỳ lạ, trước kia là không hợp nhau. Bây giờ gió đổi chiều, gã liên lạc lại, nhưng khi tiếp xúc thì lại sinh ra tò mò và nghi ngờ.

"Trước giờ đều có." Biểu cảm Lý Tương Phù không thay đổi: "Tôi đã từng dành thời gian luyện qua."

Mấy năm nuôi thả này, cách một mảnh đại dương, không ai có thể biết rõ được toàn bộ sinh hoạt của cậu ở nước ngoài.

Sự chú ý của cậu đều dành cho việc chọn đàn, rất nhanh đã nhìn trúng một cây, dù là loại sơn hay là chất gỗ, đều là mức trung bình. Người phục vụ gọi chuyên gia thử âm đến, khi gảy đàn, âm trầm nhưng không buồn, Lý Tương Phù nhắm hai mắt nghe một lát, gật đầu: "Chọn nó đi."

Giá bán của cây đàn này là mười hai vạn, so với những cây cùng chất lượng thì có thể nói là hàng ngon giá rẻ rồi, cậu nhanh chóng thanh toán.

Lưu Vũ ôm cánh tay đứng ở một bên: "Tôi còn tưởng rằng cậu ít nhất cũng phải mua một cây đàn cổ cơ."

Lý Tương Phù cười cười không nói, loại đàn đó giá khởi điểm ít nhất cũng ngàn vạn, nếu cậu mở miệng xin mua, có khi sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi nhà.

Cậu quay sang nói với Lý Sa Sa: "Con có muốn mua gì không?"

Lý Sa Sa vừa định nói, lại nghe cậu nói: "Con cứ suy nghĩ trước đi, tí nữa dẫn con đi siêu thị dạo."

"..."

Chỗ này có dịch vụ giao hàng tận nhà, Lý Tương Phù ghi lại địa chỉ, khi xuống lầu chủ động mời Lưu Vũ ăn cơm, xem như cảm ơn gã đã cùng cậu đi một chuyến này.

Lưu Vũ cười có chút mất tự nhiên: "Đổi chỗ ăn đi."

Chỉ dừng lại lâu thêm chút thôi, gã có cảm giác sẽ gặp người của Tần gia.

"Được, cậu muốn ăn gì?"

Lưu Vũ thở phào, tùy tiện nói một địa điểm.

Bọn họ vừa đi không lâu, một chiếc xe dừng bên ngoài Lạc Hà Các, trợ lý từ trên xe đi xuống. Vốn dĩ chỉ là đến lấy một món đồ mỹ nghệ chất lượng tốt, nhưng khi quay lại thì bước chân trợ lý lại vội vàng.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong xe truyền ra một giọng nói có chút âm trầm: "Có chuyện gì sao?"

Trợ lý: "Người bên trong nói tiểu thiếu gia của Lý gia đã tới, còn mua một cây đàn."

Người trong xe đó là Tần Tấn, không giống những thương nhân khác, thủ đoạn của hắn từ trước đến nay đều tàn nhẫn, không chừa cho kẻ thù một đường sống. Từng có người trong giới đoán rằng hắn không thể đi xa, bởi vì một người âm ngoan như vậy một khi thất thế, kẻ thù sẽ giống như đỉa điên cuồng xông tới ăn sạch hắn, đến một mẩu xương cũng không thừa.

Nhưng tàn nhẫn đôi khi cũng là một cách làm việc. Phong cách này của Tần Tấn thu hút một nhóm người cũng coi trọng hiệu quả, hắn cũng không tiếc tiền lương, con đường thăng tiến cũng rộng mở.

Lúc này nghe được báo cáo, hắn đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt có một chút hồng hào.

Trợ lý có chút sợ hãi mà nuốt nước miếng, như thế đang đối mặt với một con cá mập trước bữa ăn. Y đã đi theo sếp công tác từ lâu rồi, cũng biết có vài tin đồn không phải vô căn cứ.

Tần Tấn có một em trai cùng cha khác mẹ, nghe nói tình cảm cũng không tệ lắm, năm đó cùng Lý Tương Phù đi thám hiểm, đến giờ sống chết không rõ. Lý gia đưa ra một bệnh án mất trí nhớ, từ chối mọi câu hỏi tìm tới.

Trong hoàn cảnh ác liệt thiếu đồ ăn và nước uống, không ít người tự hỏi Lý Tương Phù có thể vì mạng sống của mình mà hành động cực đoan không.

Nghĩ đến đây, trợ lý khẽ liếm đôi môi khô khốc... Không có thi thể, không có nhân chứng tại hiện trường, sức lực của Tần Tấn khi đó còn chưa đến mức có thể bẻ một cánh tay của hào môn, muốn đòi công bằng thật sự rất khó.

Nhưng nay đã khác xưa, người sống sót duy nhất năm đó đã trở về nước, nhớ đến tác phong làm việc của sếp ngày xưa, trợ lý đã có thể tưởng tượng được tương lai của vị tiểu thiếu gia Lý gia kia thảm như nào.

Tần Tấn khi nói chuyện luôn cho người ta cảm giác không giận tự uy, híp híp mắt: "Cậu ta thế nào?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, trợ lý cẩn thận trả lời: "Nghe nói là gầy hơn."

Bí thư ngồi trên ghế phụ, rất biết gió chiều nào theo chiều đó: "Chắc chắn là do sống trong lo sợ." Dừng một chút hỏi: "Có phải là gầy trơ xương không?"


Trợ lý nhỏ giọng nói: "Chắc là... gầy đến mức có thể debut."


Đây là cách nói khiêm tốn, lấy miêu tả của người phục vụ, vẻ ngoài của cậu ta thật sự không đùa được.

"...", Bí thư thử cứu vãn: "Bốn năm, có chút thay đổi cũng bình thường."

"Nếu nói thay đổi lớn nhất," Trợ lý nhớ lại lúc cùng người phục vụ nói chuyện: "Bốn năm qua, con trai cậu ta đã 6 tuổi."

"..."

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Tương Phù: Sáng sớm, đánh thức tôi không phải chuông báo thức, mà là âm thanh chuyển khoản.

·

PS: Có vài chuyện sau này sẽ từ từ rõ ràng sáng tỏ, đừng vội kết luận nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro