Chương 1: Xuyên Về Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

————————————

"Nóng. . ."

Tô Bối cảm giác mình sắp bị nóng chết rồi.

Là cái gì đặt ở trên người cô, mau lấy ra, cô sắp không thở được!

Đến khi không chịu nổi nữa, khát khao sống mãnh liệt làm cô mở mắt ra.

Đập vào mắt là trần nhà, treo dưới bóng đèn là một tấm bảng quảng cáo lớn in chữ màu trắng [Bệnh viện đa khoa Hoa Hạ].

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống có thể lờ mờ nhìn thấy côn trùng mạng nhện treo lủng lẳng cùng dấu vết mưa dột trên trần nhà.

Là đang nằm mơ sao?

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Bối phảng phất giống như đã cách cả một thế kỷ, nhưng lại khiến cô quen thuộc đến muốn khóc.

Bên tai vang lên tiếng lạch cạch, Tô Bối chuyển ánh mắt, liền thấy được thân ảnh thiếu niên áo trắng dưới ánh đèn.

Giờ phút này, thiếu niên đang ở đầu giường tìm kiếm tất cả vải vóc có thể chế phẩm trong nhà, tìm được đều đem đắp lên người nàng. Thỉnh thoảng, cậu lấy khăn trên trán Tô Bối làm lạnh rồi đắp lại, động tác lo lắng mà vụng về.

"Tô. . ."

Tô Bối dùng sức vùng vẫy một hồi, muốn thoát khỏi "Ngũ Chỉ sơn" đang đè trên người.

Tiếng động làm thiếu niên chú ý.

Trong nháy mắt, thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt còn mang theo bối rối và sợ hãi sáng lên chút quang mang, "Em cuối cùng cũng tỉnh!"

*(Quang mang: Tia sáng tỏa ra bốn phía)

"Đừng lộn xộn!"

Chú ý tới ý đồ của Tô Bối, thiếu niên nhanh chóng nhào tới, đè lại Tô Bối đang muốn thoát khỏi "Đại Sơn", thuận tay đem một kiện quần áo mới tìm được đắp lên người cô, hai tay cẩn thận chỉnh lại góc chăn.

"Em cảm thấy tốt hơn chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Tô Bối ngơ ngẩn nhìn thiếu niên, lắc đầu, miệng khô khốc nói ra âm thành rất nhỏ: "Em muốn uống nước."

Không bao lâu, thiếu niên bưng chén nước tới, cẩn thận đỡ Tô Bối ngồi dậy, đem nước đút tới bên miệng Tô Bối.

Nhìn Tô Bối cúi đầu uống nước, nội tâm thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác gần như mất đi lại được thấy chút vui sướng, thiếu niên một mực đè nén cảm xúc trong lòng thời khắc này liền bạo phát: "Em là đồ ngốc à? Anh đã nói nếu anh không ở đó, em đừng đi trêu chọc những người kia, em lại không nghe, còn ngốc như vậy mà làm liều, hiện tại thì tốt rồi!"

Tựa trên vai thiếu niên, ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên người đối phương, Tô Bối rốt cục tin tưởng, đây hết thảy không phải là mơ.

Nghe thiếu niên trách cứ, Tô Bối cảm thấy mũi cay cay, "Oa" một tiếng khóc lên.

"Ô —— Tô Tiểu Bảo!" Nước mắt không có gì cản lại cứ thế tràn mi mà ra.

Đối mặt với Tô Bối đột nhiên nghẹn ngào khóc lớn, thiếu niên được gọi là 'Tô Tiểu Bảo' lập tức luống cuống: "Anh cũng chưa nói câu nào, em khóc cái gì?"

Cậu mới nói một câu, làm sao cô còn ủy khuất lên.

Mà vốn chính là Tô Bối không nghe lời cậu, không phải là cùng đám tiểu thái muội kia cùng đi nhà vệ sinh sao.

*(Tiểu thái muội: Một từ của Đài Loan, dùng để chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.)

Hôm nay cậu được giao đi quét dọn phòng y tế của trường học, trở về liền không thấy Tô Bối đâu. Mãi đến chạng vạng tối rốt cục cũng tìm thấy cô trong nhà vệ sinh nữ của trường, cả người ướt đẫm nằm co quắp ở gian phòng hẻo lánh bị phá hỏng.

Nghĩ lại tình hình lúc đó, hốc mắt Tô Tiểu Bảo liền đỏ lên.

Mỗi ngày đều như vậy, Tô Bối luôn bị các nữ sinh ác ý bắt nạt, bị thương không nhẹ, cho dù dùng tóc cũng không che được sưng đỏ trên mặt cô, không chỉ mặt, trên thân hay bàn tay cũng có không ít dấu vết bị đánh đỏ. Đồng phục bị ném vào chỗ dơ bẩn trong nhà vệ sinh, căn bản không thể mặc lại.

Nếu như không phải lo lắng cho Tô Bối, Tô Tiểu Bảo khẳng định sẽ đi tìm những người kia liều mạng.

Tô Tiểu Bảo: "Đừng sợ, đều đã qua rồi."

Tô Bối lắc đầu.

Cô khóc không phải là bởi vì chuyện kia.

Trong mắt Tô Tiểu Bảo, đây chỉ là một trận bắt nạt.

Chỉ có Tô Bối biết, cô trải qua không chỉ có những chuyện này.

——

Cô cùng Tô Tiểu Bảo sinh ra tại nông thôn. Mẹ các cô là Tô Mân, không lâu sau khi sinh hạ bọn họ liền biến mất.

Bà nội Vương là người Tô Mân thuê tới chăm sóc cô ta trong lúc mang thai. Sau khi Tô Mân rời đi, bà nội Vương thấy đôi song bào thai này quá đáng thương, liền đem về nuôi dưỡng

Cha đẻ không rõ, mẹ đẻ trốn đi, trong mắt của người khác, hai đứa bé tự nhiên trở thành dã loại.

Từ nhỏ đến lớn, cô cùng Tô Tiểu Bảo chịu không ít ánh mắt khinh miệt từ người xung quanh, càng không thiếu những trò bắt nạt của lũ trẻ trong thôn.

Trong trường học cũng không khác là bao.

Cái gì mà 'cùng đi vệ sinh' chứ, cô có bệnh mới sẽ cùng đám nữ sinh lưu manh trong lớp đi vệ sinh.

Cô là bị mấy nữ sinh kia cưỡng ép kéo tới nhà vệ sinh nữ.

Lời những bạn học vây xem chung quanh kia nói lại cho Tô Tiểu Bảo nghe, khẳng định là sai sự thật đi.

Ký ức của Tô Bối ở thế giới này chỉ dừng lại ở trận bắt nạt kia.

Lúc Tô Tiểu Bảo tìm thấy, Tô Bối cả người đã không có ý thức, hơn nữa còn sốt cao.

Tô Bối cho là mình phải chết.

Nhưng mà, thời điểm cô mở mắt, lại phát hiện bản thân đang ở một thế giới khác, ý thức tiến vào trong thân thể một người khác.

Cô ở thế giới kia ngơ ngơ ngác ngác qua mấy năm.

Trong vài năm kia, Tô Bối sống cũng không tốt. Tình trạng sức khỏe của nguyên chủ thật không tốt, đa số thời gian Tô Bối chỉ có thể nằm trên giường đọc sách.

Người khác đều cho là cô sốt cao đến hỏng đầu, chỉ có Tô Bối tự mình biết, cô cùng thân thể kia không dung nhập.

Ở nơi đó sống bốn năm, Tô Bối cuối cùng vẫn không trụ nổi bệnh tật, bởi vì một trận ốm liền chết.

Ở một thế giới khác trải qua bốn năm, tựa như là một giấc mơ.

Mà bây giờ, cô lại trở về.

——

"Tô Tiểu Bảo, anh quát em. "

"Anh không có, anh lúc nào quát em."

"Vừa mới."

Giọng điệu Tô Tiểu Bảo trì trệ: "Anh không phải là quát em, anh là tức những người kia. . . Được rồi được rồi, anh không quát em, anh về sau đều lấy em làm trọng, em đừng khóc nữa mà."

"Vậy nhà chúng ta ai định đoạt?"

"Em nói là được."

"Vậy em có phải hay không là chị?"

Tô Tiểu Bảo khẽ cắn môi: "Em nói cái gì cũng đúng."

Nghe vậy, khóe miệng Tô Bối khẽ nhếch, kéo tới gương mặt đau nhức.

Đem nước mắt nước mũi lau sạch bằng quần áo của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối mới ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.

"Vậy anh gọi tiếng 'Chị' em nghe thử."

Nhìn ánh mắt mong chờ của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo cực kì không tình nguyện gọi một tiếng: "Chị. . ."

Hai người bọn họ đến cùng ai ra trước, đến bà nội Vương cũng không biết. Nhưng trong nhận thức của Tô Tiểu Bảo, cậu là anh, Tô Bối là em mới đúng.

Bất quá, hiện tại, chỉ cần người "chị" này ngừng khóc, đừng nói tiếng gọi 'chị', gọi 'bà cô tổ' đều được.

Nhìn Tô Tiểu Bảo bị bắt gọi 'chị' mà uất ức giống như là bị ép ký điều ước 'Nhục nước mất chủ quyền', Tô Bối "Phốc" cười một tiếng.

"Vừa khóc lại cười, nhìn xấu chết đi được." Giọng điệu mặc dù rất ghét bỏ, nhưng Tô Tiểu Bảo vẫn cẩn thận sờ lên trán Tô Bối, lại thử sờ trán mình, xác nhận cô hạ sốt mới bớt lo lắng.

"Chị nhìn như vậy làm gì?"

"Nhìn em trai chị thật đẹp nha."

Tô Tiểu Bảo dáng dấp thật sự đẹp trai, chính là đẹp ở loại cấp bậc giáo thảo.

Bởi vậy, dù biết thân thế của hai người bọn họ cùng những lời đồn kia, vẫn có những nữ sinh đem đồ ăn vặt và thư tình nhét vào ngăn kéo của Tô Tiểu Bảo.

Mà thành tích của Tô Tiểu Bảo cũng rất tốt.

Do vậy, một thiếu niên vô luận là dựa vào giá trị nhan sắc hay là dựa vào tài hoa đều có thể ăn cơm, tương lai làm sao lại biến thành tiểu lưu manh không có học vấn chứ.

Điều này Tô Bối nghĩ thế nào cũng không ra.

Thế nhưng là bên trong quyển sách kia viết như thế.

——

Thời điểm còn ở thế giới kia, Tô Bối ngẫu nhiên thấy được một quyển tiểu thuyết gọi là «Con đường trở thành Ảnh hậu ».

Nếu như không phải sự việc trong sách cùng sự tình cô biết hoàn toàn ăn khớp, Tô Bối căn bản không có khả năng tin tưởng, thế giới hiện tại của bọn họ, đúng là một quyển sách.

Trong quyển sách kia, cô cùng Tô Tiểu Bảo không phải là nhân vật chính, thậm chí ngay cả vai phụ cũng không bằng. Vai phụ chân chính là mẹ của bọn họ: Tô Mân.

Trong sách, Tô Mân thân là nữ phụ và nữ chính Lâm Du đều là thực tập sinh cùng một công ty giải trí, sau khi qua khảo hạch thì đồng thời được debut.

Nữ chính là người xuyên không, lúc trước từng là Ảnh hậu quốc tế, bất kể là kỹ thuật diễn hay là cách đối nhân xử thế, đối với nữ chính mà nói đều không thành vấn đề,

Sau khi debut nữ chính trong giới giải trí một đường lên cao, về sau tham gia chương trình tổng nghệ « Nét riêng biệt của diễn viên», bằng vào một lần biểu diễn làm chấn kinh tứ tọa, một đêm liền nổi.

Mà cùng lúc debut với Lâm Du - Tô Mân, bởi vì ngoại hình xuất chúng, được diễn mấy bộ phim chiếu mạng, nhưng đều không có tạo ra được tiếng tăm gì. Ngược lại bởi vì kỹ thuật diễn quá kém mà cắt đứt duyên phận với khán giả.

Tô Mân dần dần bắt đầu ghen ghét Lâm Du, mà loại này ghen ghét đạt đến đỉnh điểm là lúc nam chính trong sách Ảnh đế Tống Ngạn Thành xuất hiện.

Sau đó cốt truyện cùng phần lớn tiểu thuyết ngôn tình không khác biệt lắm.

Nam chính chẳng thèm ngó tới Tô Mân yêu sâu đậm mình, thậm chí chán ghét, lại bị thực lực của nữ chính Lâm Du hấp dẫn.

Mà nữ chính cũng vì mấy lần nam chính xuất thủ cứu trợ, dần dần yêu nam chính, đồng thời tiếp nhận cùng nam chính yêu đương.

Lúc đó, Lâm Du đã có thể so với các tân sinh và hoa đán đỉnh lưu, Tô Mân lại thành nữ diễn viên tuyến mười tám bị toàn mạng ném đá.

Bởi vì ghen ghét, Tô Mân trong sách làm đủ trò xấu, cuối cùng không chạy khỏi kết cục của nữ phụ pháo hôi.

Trong một tình tiết, Tô Mân trà trộn vào tiệc của Tống gia, thiết kế bò lên giường của Tống Ngạn Thành, nhưng lại không biết, mọi chuyện đã bị nam chính nắm rõ.

Về sau Tô Mân phát hiện mình có thai, cũng không vội vã tìm tới nam chính, mà vụng trộm chạy tới nông thôn.

Dù sao là một diễn viên bị công ty từ bỏ, bị toàn mạng tẩy chay, có thai hay không cũng chẳng quan trọng, cô ta sinh đứa bé ra, mang theo đứa bé đi tìm Tống Ngạn Thành, ép đối phương cùng mình kết hôn, sau đó cô ta sẽ trở thành Tống phu nhân danh chính ngôn thuận.

Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, Tô Mân cho là mình thành công, nhưng lại không biết, đêm hôm đó cùng cô phát sinh quan hệ căn bản cũng không phải là Tống Ngạn Thành, mà là đối thủ một mất một còn của nam chính.

—— Boss phản diện âm tàn độc ác trong tiểu thuyết.

Cho nên, cha đẻ của cô cùng Tô Tiểu Bảo, thế nhưng lại là Boss phản diện?

Tô Bối nhớ kỹ, trong sách kết cục của Boss phản diện rất thảm.

Bất quá, vẫn là không thảm bằng nàng cùng Tô Tiểu Bảo.

Trong phiên ngoại của quyển tiểu thuyết kia, nữ phụ ác độc sinh hạ đôi song bào thai, vận mệnh của hai đứa trẻ cũng được an bài:

- Tô Tiểu Bảo là tiểu lưu manh đầu đường xó chợ, bởi vì xâm phạm nữ tính chưa thoả mãn, bị đưa vào ngục giam, mà nữ hài kém chút bị cậu xâm phạm, chính là con gái nam chính ở bên ngoài quay phim.

- Tô Bối là nữ diễn viên tuyến mười tám, trong một lần tiệc tối, nàng bước vào vết xe đổ của mẹ, tạo kế hoạch thông đồng với chủ tịch Tống thị nhưng không thành, ngược lại còn bị một đạo diễn biến thái coi trọng. Một tuần sau, Tô Bối bị phát hiện đã chết tại biệt thự của đạo diễn kia.

Mà bọn họ người vào tù người tử vong, cũng chỉ là vì hóa giải mâu thuẫn trong gia đình nam chính.

Mặc dù Tô Bối nghĩ rằng cô cùng Tô Tiểu Bảo đều không thể biến thành dạng người như vậy trong tiểu thuyết, thế nhưng, nhớ đến đoạn miêu tả kia, Tô Bối liền phát lạnh cả người.

——

"Chị có phải hay không lại lạnh?", Âm thanh của Tô Tiểu Bảo đánh gãy suy nghĩ của Tô Bối: "Em đi tìm xem trong nhà có còn quần áo không."

"Dừng lại, em muốn nóng chết chị sao Tô Tiểu Bảo?"

"Nói bậy bạ gì đó, chị phát sốt, vốn là cần che kín để mồ hôi ra hết mà." Đây là biện pháp bà nội Vương dạy bọn họ.

"Em còn nói, chị kém chút bị đè chết." Cho dù che cũng không cần đến thế này a.

Nếu như cô không nhìn lầm, cái quần màu lam kia là quần lót của Tô Tiểu Bảo?!

"Thật sự rất khó chịu sao?"

Dù sao cũng chỉ là thiếu niên 14 tuổi, khả năng nghĩ đến phương pháp có hạn, sau khi cho Tô Bối uống thuốc hạ sốt, mãi mà cô không tỉnh lại, việc cậu có thể làm chỉ là không ngừng tìm đồ đắp lên người nàng.

"Chính em thử đắp lên xem." Tô Bối phí sức đem "Đại Sơn" trên thân vén ra một góc.

"Được rồi, chị ngủ đi." Cảm nhận được hơi nóng đập vào mặt, Tô Tiểu Bảo lắc đầu.

"Em không ngủ được sao?"

"Em còn bài tập phải làm."

"Bài tập hôm nay em còn chưa làm xong?" Tô Bối không thể tưởng tượng nổi hỏi lại.

Mỗi lần giáo viên trên trường giao bài tập về nhà, Tô Tiểu Bảo đều nhân lúc nghỉ giữa giờ liền làm xong, căn bản không cần mang về nhà.

"Của chị."

"Em muốn giúp chị làm bài tập?"

"Bằng không thì?"

"Không cần làm đâu." Tô Bối ngẫm lại, ngăn cản nói.

"Vì cái gì?", Tô Tiểu Bảo nhíu mày: "Không làm bài tập, ngày mai chị làm sao giải thích với giáo viên?"

"Nên giải thích như nào liền giải thích như vậy."

Nguyên nhân cô không nộp bài tập, cô còn sợ giáo viên không hỏi đến đâu!

Nghĩ đến cái này, đáy mắt Tô Bối hiện lên một vòng hàn quang.

*(Hàn quang: Ánh sáng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo)

————————————

Nếu thấy hay mong các bạn vote ủng hộ mình ạ, chân thành cảm ơn các bạn đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro