Chương 2: Phiền Phức Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

————————————

Ngày thứ hai, Tô Bối sắc mặt bình tĩnh tiến vào phòng học, thản nhiên tiếp nhận các ánh mắt khác thường của người trong lớp.

"Này này, các cậu mau nhìn trên mặt Tô Bối, có phải là hôm qua bị đám người Mai tỷ đánh không? Ra tay đủ ác a."

"Chậc, thật đáng thương, tớ nhìn thôi cũng thấy đau rồi."

Mấy nữ sinh trong lớp chỉ vào dấu bàn tay trên gương mặt sưng đỏ của Tô Bối, xì xào bàn tán. Giọng điệu không có chút đồng tình nào, ngược lại mang theo châm chọc, cười trên nỗi đau của người khác.

"Đáng thương cái gì, đều là cậu ta tự tìm, ai bảo cậu ta đi câu dẫn Từ thiếu. Thích Từ thiếu, cậu ta cũng xứng? Cũng không nhìn một chút mình là mặt hàng gì, không biết xấu hổ."

"Đúng đấy, thứ tiện nhân."

Một nữ sinh lúc đầu muốn nói 'thứ tiện nhận xấu xí', nhưng khi nhìn thấy Tô Bối dù có bị đánh đến sưng đỏ cũng có thể hạ thấp mặt của mình, nữ sinh liền đem chữ 'xấu xí' cường ngạnh nuốt vào.

Chỉ là, lúc nói Tô Bối, giọng điệu còn mang theo một tia ghen tỵ.

"Đúng là mẹ nào con nấy, mà các cậu biết mẹ cậu ta trước đó làm gì không?"

"Làm gì?"

"Tớ nghe bà ngoại nói, mẹ cậu ta là gái gọi đấy."

"Mẹ nó, thật buồn nôn."

"Các cậu nhìn Tô Bối như thế, có thể hay không cũng đi. . ."

. . .

"Bọn mày câm miệng ngay cho tao!"

Tô Tiểu Bảo đột nhiên hét lên làm mấy nữ sinh kia giật nảy mình. Đến lúc phản ứng lại, quay đầu nhìn Tô Tiểu Bảo đang phẫn nộ, liền vô thức lui về sau một bước.

Vẫn có nữ sinh kiên trì đối mặt với ánh mắt giận dữ của Tô Tiểu Bảo: "Chúng tôi nói chuyện của chúng tôi, mắc mớ gì tới cậu mà lại quát chúng tôi? Phiền cậu về chỗ đừng xen vào được không?"

"Làm gì, một nam sinh như cậu còn muốn đánh nữ sinh hay sao?"

"Mày cho rằng tao không dám?" Tô Tiểu Bảo nắm chặt nắm đấm.

"Cậu. . . Tô Tiểu Bảo, tôi cho cậu biết, cả lớp đều đang nhìn, cậu đừng có làm loạn."

Bình thường bọn họ nói nói xấu sau lưng người khác, đôi song bào thai này coi như nghe được, cũng sẽ giả câm vờ điếc mà thôi.

Ai có thể nghĩ, Tô Tiểu Bảo cư nhiên làm thật.

Nhớ lại hôm khai giảng, mấy nam sinh lớp bên cạnh cố ý kéo quần áo của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo hung ác cùng mấy người kia đánh nhau đến ác liệt, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng rùng mình.

"Tô Tiểu Bảo." Lúc này, Tô Bối kéo lại Tô Tiểu Bảo.

Loại chuyện huyên thuyên này lúc nào mà chẳng có, những lời kia, nghe nhiều như tiếng ồn của công trường sát nhà, không đáng để nhắc tới.

Cùng những người này phát sinh tranh chấp là không cần thiết.

Mà lại, nơi này là lớp học, muốn đánh nhau thật, phiền phức sẽ chỉ là bọn họ.

"Những lời kia tốt nhất đừng để tao nghe lại lần nữa, nếu không tao xé nát miệng chó của chúng mày!" Tô Tiểu Bảo trừng mắt cảnh cáo đám nữ sinh, nói.

Mấy nữ sinh bị Tô Tiểu Bảo dọa đến không dám nói gì thêm.

Những lời xì xào cũng cứ thế im bặt, mấy người xem náo nhiệt cũng trở về chỗ của mình.

Nhìn Tô Tiểu Bảo đi về chỗ ngồi xuống, Tô Bối cũng trở về chỗ ngồi của mình.

——

Cách giờ vào lớp còn có 10 phút.

Bình thường lúc này, Tô Bối sẽ im lặng không lên tiếng đem bài tập của mình để trên bàn tổ trưởng.

Thế nhưng hôm nay, Trương Toa không nhận được bài tập của Tô Bối.

Lúc này, đại biểu môn toán ôm sách bài tập của các tổ khác đi tới.

"Trương Toa, bài tập tổ cậu thu đủ không?"

"Không, còn có ai đó chưa nộp." Tổ trưởng vô thức thấp giọng, chỉ về phía Tô Bối.

"Vậy cậu đi nhắc cậu ta nộp đi, nhanh lên, tôi còn phải nộp cho thầy Trương trước giờ học nữa!"

"Tôi không đi, cũng không muốn cùng cậu ta nói chuyện, cậu là đại biểu môn, cậu đi thu đi."

"Cậu không muốn đi, dựa vào cái gì bắt tôi đi."

Hai người đều từ chối đứng lên, nghe ngữ khí giống như trên thân Tô Bối mang bệnh khuẩn truyền nhiễm

Cuối cùng, tổ trưởng cùng đại biểu môn đi đến bàn Tô Bối.

"Bạn học, cậu còn có bài tập chưa nộp a?"

"Không có." Tô Bối như nói thật nói: "Tôi chưa làm."

"Tôi lập tức phải đi nộp bài tập cho thầy, bạn cùng lớp không có khả năng bởi vì một mình cậu chưa làm bài. . ."

"Tôi biết, cậu ghi tên tôi lại đi."

"Kia, là chính cậu nói a."

Đại biểu môn nhìn Tô Bối một cách cổ quái, chần chờ một lát, cuối cùng lấy ra một tờ giấy ghi chép, viết 'Tô Bối' vào mục không làm bài tập về nhà.

——

Không có gì bất ngờ xảy ra, giờ nghỉ giữa tiết thứ hai, Tô Bối bởi vì không làm bài tập được giao mà bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.

"Tô Bối, bài tập hôm nay em không có nộp, chuyện gì xảy ra vậy?" Trong văn phòng, thấy Tô Bối tiến đến, giáo viên chủ nhiệm đứng dậy, nghiêm khắc hỏi.

Xem ra cũng không có chú ý tới vết sưng trên mặt Tô Bối.

Hoặc là có chú ý tới, chỉ là trong nhận thức của ông ta, học sinh này trên mặt bị thương gì, cùng nhà trường và ông ta đều không có quan hệ.

"Em xin lỗi thầy, em hôm qua bị thương, còn phát sốt, không thể làm bài tập." Tô Bối không chớp mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm nói.

"Bị thương?" Giáo viên chủ nhiệm nhìn nhiều Tô Bối một chút.

"Vâng." Tô Bối đem sự tình chiều hôm qua tường thuật lại cho giáo viên chủ nhiệm.

Nghe xong, sắc mặt giáo viên chủ nhiệm có chút thay đổi, bất quá, rất nhanh lại khôi phục như thường.

"Tô Bối, em là học sinh có thành tích tốt, nên lấy học tập làm trọng, cùng bạn học phát sinh mâu thuẫn, thậm chí đánh nhau, loại chuyện này là không nên. Với lại, cái này càng không phải là lí do em không làm bài tập." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc phê bình Tô Bối.

Nghe giáo viên chủ nhiệm đem sự tình ngày hôm qua nhẹ nhàng chuyển thành mâu thuẫn giữa bạn học, thậm chí đưa việc cô một mình bị bạo lực, nói thành là đánh nhau giữa bạn học, ánh mắt Tô Bối hơi trầm xuống.

Thái độ của giáo viên chủ nhiệm như vậy, Tô Bối cũng không ngoài ý muốn.

Một trường cấp hai huyện như vậy, có lẽ sẽ đi quản học sinh có trốn học hay không làm bài tập không, lại sẽ không quan tâm đến các vấn đề thể xác cùng tinh thần của học sinh trong quá trình trưởng thành.

Chỉ là, trong lòng Tô Bối vẫn có chút thất vọng.

"Thầy chưa nghe nói đến bạo lực học đường sao?" Tô Bối cúi thấp đầu hỏi, thanh âm bình tĩnh mà quật cường.

Giáo viên chủ nhiệm: ". . ."

Làm sao chưa từng nghe qua? Tháng trước trường học phái bọn họ đi vào thành phố học tập, nghe tọa đàm, chủ yếu là nói về cái này.

Chỉ là, với điều kiện của trường học bọn họ, ông ta đem bài học dạy tốt đã là không tệ rồi, đâu quản được nhiều như vậy. Những việc cãi nhau ầm ĩ kia giữa các học sinh, chỉ cần không nháo thành chuyện lớn, bình thường ông ta vẫn mở một mắt nhắm một mắt.

"Không đến mức nghiêm trọng như em nói", giáo viên chủ nhiệm nói ra: "Chuyện này thầy sẽ phê bình giáo dục đối với nhóm người Chu Hồng Mai, em cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Cái biện pháp này đúng là có chút qua loa, thế nhưng không còn cách nào.

Đám học sinh kia hoặc là cha mẹ không quản, hoặc là cha mẹ ở bên ngoài làm ăn không liên lạc được, người có thể đến phần lớn không có văn hóa, lại không nói đạo lí.

Nếu như bởi vì việc này gọi những phụ huynh kia tới, không chừng ở trường học làm náo loạn, đến lúc đó phiền phức lại là ông ta.

Thấy Tô Bối cúi đầu không nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm coi như là cô đã tiếp nhận biện pháp xử lí này.

"Lần này em không nộp bài tập miễn cưỡng xem như là sự tình có nguyên nhân, thầy cũng không muốn phạt em, nhưng trong ngày hôm nay, trước tan học nhất định phải làm bổ sung biết chưa?"

"Được rồi, em đi học đi."

——

Tô Bối vừa ra khỏi văn phòng, liền thấy Tô Tiểu Bảo khuôn mặt khẩn trương đứng đối diện ở hành lang nhìn chăm chằm về phía bên này.

Nguyên bản tâm tình còn có chút nặng nề, một khắc khi nhìn thấy thiếu niên, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Trước đó, vô luận là chuyện gì xảy ra, chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau là tốt rồi .

Tô Bối chạy tới chỗ Tô Tiểu Bảo.

"Thế nào?" Tô Tiểu Bảo hỏi.

Nghe vậy, Tô Bối lắc đầu, nói không có việc gì.

Chuyện ngày hôm qua, xem ra không trông cậy được vào trường học bên này. Bất quá, Tô Bối đoán, việc này vẫn chưa xong.

——

Tiết tự học buổi chiều, Tô Bối dùng thời gian này bổ sung bài tập hôm qua.

Bỗng có bốn, năm nữ sinh không mặc đồng phục tới, phòng học đang an tĩnh đột nhiên có người hô một tiếng: "Mai tỷ đến rồi!"

Mai tỷ — Chu Hồng Mai, chính là đại tỷ cầm đầu đám nữ sinh lưu manh kéo Tô Bối vào nhà vệ sinh hôm qua.

Chu Hồng Mai đi đến bên cạnh Tô Bối, không nói hai lời, một cước đá vào bàn học Tô Bối.

Một cước này làm các bạn học xung quanh hưng phấn.

"Mai tỷ lợi hại!"

"Mai tỷ uy phong!" . . .

Nghe lời ca ngợi chung quanh, Chu Hồng Mai kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, lại nhìn về phía Tô Bối.

"Lá gan thật không nhỏ, lại dám cáo trạng với giáo viên!"

【Đáp án: Góc A,C,E bằng nhau tại 40 độ. 】

Viết đáp án câu cuối cùng lên sách bài tập, Tô Bối lúc này mới đem bài tập toán đã làm xong khép lại, ngẩng đầu lên.

Tô Bối đầu tiên là nhìn thoáng qua bạn học chung quanh, ánh mắt lóe lên giễu cợt.

Chân trước Tô Tiểu Bảo vừa "bị" giáo viên vật lí gọi đi, chân sau đám người Chu Hồng Mai liền tiến đến, thật đúng là trùng hợp mà.

Ánh mắt này của Tô Bối quá dọa người, bị Tô Bối nhìn lướt qua như thế, chung quanh vốn đang khen hay đều vô thức ngậm miệng lại.

Đặc biệt là bạn học cùng bạn, Chu Hồng Mai vừa tới, lại bị Tô Bối nhìn chằm chằm, đột nhiên có chút chột dạ.

Không đúng, chột dạ cái gì, cũng không phải cô ta mách lẻo. Cô ta đang chuẩn bị mật báo với Mai tỷ, nhưng đáng tiếc không đợi cô ta đi nói, đã có người nhanh chân đi trước.

——

"Muốn chết?" Chu Hồng Mai lại hướng bàn học Tô Bối đá một cước.

"Xem ra là giáo huấn của chúng ta hôm qua vẫn chưa đủ, không có để tiện nhân này kéo dài trí nhớ." Một nữ sinh bên cạnh Chu Hồng Mai nói.

"Hừ, vậy để tao giúp nó nhớ lại một chút, đưa điện thoại đây."

Chu Hồng Mai tiếp nhận điện thoại di động từ nữ sinh bên cạnh, mở ra một đoạn video, ném tới trước mặt Tô Bối.

Đồng thời vẫn không quên cố ý điều chỉnh âm thanh của video đến mức lớn nhất.

Âm thanh trong video thu hút các bạn học chung quanh vây xem.

Đây là một đoạn thu hình lại cảnh tượng Tô Bối bị mấy nữ sinh kia kéo tới nhà sinh bắt nạt hôm qua.

Nguyên bản người chung quanh chỉ là hiếu kì mới lại xem, lúc xem được rồi trong lòng ngược lại không có thư thái như vậy.

Mặc dù bọn họ cũng chán ghét đôi song bào thai này, thế nhưng đám người Chu Hồng Mai ra tay cũng quá ác rồi đi?

Đoạn video này từng là ác mộng cô không bao giờ muốn thấy lại, nhưng mà thời gian bốn năm qua đi, lúc nhìn thấy lần nữa, Tô Bối phát hiện, cô so với trong tưởng tượng càng bình tĩnh.

"Đặc sắc không?"

"Hiện tại quỳ xuống xin lỗi, việc này coi như xong, nếu không, tao liền đem đoạn video này phát lên mạng, để càng nhiều người xem được bộ dạng xấu xí này của mày."

Tô Bối: ". . ."

"Mai tỷ đang nói chuyện với mày, mẹ nó mày còn giả ngốc?"

Thấy Tô Bối vẫn cúi đầu, không nói một câu, nữ sinh bên cạnh Chu Hồng Mai tiến lên chuẩn bị túm tóc Tô Bối.

Ngay lúc này, Tô Bối đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, ánh mặt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.

————————————

Nếu thấy hay mong các bạn vote và comment ủng hộ mình ạ, chân thành cảm ơn các bạn đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro