Chương 3: So Với Em Thì Kém Xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

————————————

Tô Bối đột nhiên phản ứng làm đám người Chu Hồng mai sững sờ.

Đối mặt bọn họ, người này bình thường không phải là run lẩy bẩy sao? Vì cái gì Tô Bối bình tĩnh như vậy?

Nhất là ánh mắt của Tô Bối giờ phút này, quá bình tĩnh, làm cho người nhìn vào thấy chột dạ.

Chu Hồng Mai: "Rốt cuộc mày với thầy Vương nói cái gì?"

"Không có gì, chẳng qua là đem hoàn chỉnh sự tình các cậu đánh tôi ngày hôm qua báo cáo với thầy." Tô Bối nói, giọng điệu không kiêu ngạo không tự ti.

Trước kia cô có lẽ sẽ sợ bọn họ, thế nhưng trong mắt Tô Bối hiện tại, những người này bất quá cũng chỉ là mấy nữ sinh bất lương đang ở độ tuổi vị thành niên, phô trương thanh thế, ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.

Bởi vì thái độ của Tô Bối đột nhiên cường ngạnh, mấy người Chu Hồng Mai tạm thời quên mất việc bọn họ muốn động thủ.

Chu Hồng Mai hừ lạnh một tiếng: "Mày cho rằng mách lẻo với thầy giáo có tác dụng sao? Muốn để trường học đến xử phạt bọn tao? Để bọn tao nghỉ học?"

"Tôi không có nghĩ như vậy, tôi đem chuyện ngày hôm qua nói với thầy giáo, chỉ là nhắc các cậu sớm chuẩn bị tinh thần đi."

"Có ý tứ gì?"

"Ý trên mặt chữ, nếu trong khoảng thời gian này, tôi có xảy ra chuyện gì hoặc là gặp điều gì ngoài ý muốn, thì các cậu đều không thoát khỏi quan hệ."

"Mày nói bậy!"

"Tôi nói chính là sự thật." Tô Bối phổ cập cho mấy người này một chút kiến thức về luật giáo dục, giọng điệu bình tĩnh, logic rõ ràng, vẫn không quên liệt kê vài trường hợp ví dụ.

'Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tội' —— Tô Bối đột nhiên nghĩ đến một câu nói như vậy.

*(Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tội: Ý chỉ khi có chuyện xảy ra thì không ai tham gia là thoát khỏi liên can)

Nghe Tô Bối nói xong, mấy người Chu Hồng Mai biểu lộ giống như gặp quỷ.

Chẳng lẽ hôm qua bọn học đem người giáo huấn một trận, còn giúp cô đả thông hai mạch Nhâm Đốc rồi? Trong vòng một đêm, có phải trình độ của Tô Bối được nâng lên nhiều lắm không?

"Mày đừng mơ lừa được tao." Giọng điệu của Chu Hồng Mai thiếu đi mấy phần tự tin.

"Các cậu không phải có điện thoại sao? Nếu như không tin, các cậu có thể tự mình lên mạng tra."

"Còn có", Tô Bối lại chỉ vào điện thoại trên bàn, nói: "Cái video này các cậu muốn phát lên mạng cứ việc phát, bất quá đừng nói tôi không có nhắc nhở các cậu trước, nếu như tôi xảy ra vấn đề gì, cái video này chính là chứng cứ."

——

Lúc này, Tô Tiểu Bảo bị lừa đến văn phòng cũng đã quay lại.

Vừa mới tiến vào phòng học, liền thấy tình cảnh như vậy: Tô Bối bị Chu Hồng Mai cùng một đám nữ sinh lưu manh kia vây quanh, lại đem đối phương nói đến á khẩu không trả lời được.

Thấy Tô Bối không có việc gì, Tô Tiểu Bảo thở dài một hơi, đồng thời, trong lòng thế mà quỷ dị sinh ra một loại cảm giác vui mừng 'Con gái nhà mình đã trưởng thành rồi'.

Bởi vì Tô Tiểu Bảo đã trở về, Chu Hồng Mai bọn họ dù muốn làm gì với Tô Bối cũng đành từ bỏ.

"Đừng tưởng rằng mày đem chuyện này mách thầy giáo thì tao liền sợ, mày còn dám đào góc tường của tao, tao sẽ dạy dỗ mày lại một trận nữa." Để lại câu cảnh cáo đáng sợ, Chu Hồng Mai quay người rời đi.

*(Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá bóng, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v...)

Không còn náo nhiệt để xem, bạn học chung quanh cũng dồn dập quay về chỗ ngồi của mình, chỉ là, nhìn lại ánh mắt của Tô Bối, lại có cảm giác cổ quái.

Vì vậy, trong lớp còn có những ánh mắt phức tạp nhìn qua, bất quá, Tô Bối cũng không hề để ý.

——

"Mai tỷ, chuyện này chúng ta sẽ cứ như vậy bỏ qua sao?" Một nữ sinh sau lưng Chu Hồng Mai, không cam lòng nói.

"Không được, vậy mày nói xem phải làm sao, đem nó bức chết rồi, chúng ta hết thảy đi ngồi tù?" Chu Hồng Mai sắc mặt không tốt hỏi ngược lại.

Tô Bối mới vừa nói vụ án tự thiêu vì bạo lực học đường kia, cũng không biết thật hay giả, nhưng nghe cũng quá dọa người.

"Cái này. . ." Nữ sinh kia nhíu nhíu mày.

Nếu như nói lớp học ai ghét nhất Tô Bối, cô ta nhất định có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Cô ta chán ghét Tô Bối không phải là bởi vì Từ thiếu. Cô ta không thích Từ thiếu, người cô thích chính là đại biểu môn thể dục lớp họ.

Có thể hết lần này tới lần khác làm cho cô ta phát hiện bí mật đại biểu thể dục thầm mến Tô Bối.

"Vậy, vậy cái video, chúng ta có còn truyền lên mạng không?"

"Truyền cái rắm!"

"Chúng mày hôm qua ai quay video, đưa di động cho tao." Chu Hồng Mai lo lắng video thật sự bị truyền đi làm chứng cứ, trừ cái trong di động cả cô ta, cô ta định đem những video người khác quay đều xóa hết.

"Từ San San, điện thoại di động của mày đâu?"

"Em đem điện thoại di động đi sửa rồi, hôm qua em nhìn thấy mấy người Chu Hiểu đều quay nên em không có quay ."

"Được rồi." Chu Hồng Mai không làm khó cô ta, cũng không nghĩ đến khả năng Từ San San nói láo.

"Lát nữa nếu thầy Vương gọi chúng ta lên hỏi chuyện hôm qua, liền nói không biết, ai cũng không cho phép thừa nhận."

——

Trên đường tan học, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo bị một người đột nhiên xuất hiện cản đường đi.

Từ Lãng là 'Từ thiếu' trong miệng đám nữ sinh kia. Trong nhà hắn kinh doanh mỏ than, nghe nói rất có tiền. Là giáo thảo của trường học bọn họ, cũng là nam thần mà nhiều nữ sinh thầm mến.

Nhìn Từ Lãng, lại nghĩ đến người này là nguyên nhân đám người Chu Hồng Mai kia tìm nàng gây sự, Tô Bối chỉ cảm thấy buồn cười.

"Tránh ra." Tô Tiểu Bảo nhìn con chó đang cản đường trước mắt, không khách khí nói.

Nghe vậy, ánh mắt Từ Lãng tràn ngập khinh thường nhìn đôi song bào thai trước mặt, phảng phất như muốn nói: Cậu cho rằng tôi sẽ lãng phí thời gian cùng loại người như các cậu nói chuyện?

"Tôi chỉ nó một câu, nói xong liền đi", Từ Lãng trầm giọng nói: "Tôi không thích Chu Hồng Mai, cho nên, mâu thuẫn của cậu cùng cô ta, không liên quan gì đến tôi."

Chu Hồng Mai thích hắn, thậm chí còn hướng hắn thổ lộ không chỉ một lần.

Hắn không thích loại nữ sinh bất lương như Chu Hồng Mai, đương nhiên, càng không khả năng thích nữ sinh có loại hoàn cảnh này như Tô Bối.

Ngày đó hắn bị Chu Hồng Mai cuốn lấy không kiên nhẫn được nữa, liền thuận miệng nói một câu: "Tô Bối cũng thích tôi, tôi liền nhất định phải đáp lại cậu ta sao?"

Hắn nói như vậy là vì đuổi Chu Hồng Mai, tiện thể lấy hoàn cảnh của Tô Bối nhằm nhấn mạnh lí do từ chối, còn Chu Hồng Mai sẽ làm gì với Tô Bối, Từ Lãng hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng hắn không nghĩ tới hôm nay Chu Hồng Mai sẽ ở lớp học phát đoạn video kia.

Mặc dù không thấy, nhưng có thể nghe được âm thanh mấy người Chu Hồng Mai chế giễu nhục mạ người trong video, rõ ràng có thể nghe tiếng bạt tai, cùng tiếng Tô Bối thét tê tâm liệt phế, Từ Lãng trong lòng đột nhiên nghẹn lại, giống như là làm việc gì đó trái với lương tâm.

*(Tê tâm liệt phê: Đau khổ tột cùng)

Nghẹn đến trưa, Từ Lãng rốt cục vẫn đi tìm Tô Bối.

Xin lỗi là không thể, hắn đặc biệt tìm đến Tô Bối, chỉ là nói cho đối phương biết, hắn không có ý định muốn nhằm vào cô, cũng không nợ cô cái gì.

Đem những này nói rõ ràng, Từ Lãng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Nhưng mà, Từ Lãng không nghĩ tới, hắn câu nói này, lại bị Tô Bối lơ đi.

"Chúng ta đi thôi." Tô Bối lôi kéo Tô Tiểu Bảo vòng qua Từ Lãng rời đi, cả quá trình đều không nhìn Từ Lãng một chút.

Loại thiếu niên công tử bột luôn tự cảm thấy mình siêu tốt này, Tô Bối nhìn nhiều đều cảm thấy lãng phí thời gian.

——

Từ Lãng không nghĩ tới thái độ của Tô Bối sẽ như vậy.

Ở trường học cho tới bây giờ đều là giáo thảo cao lãnh chúng tinh phủng nguyệt, lần đầu tiên bị một nữ sinh không quan tâm đến, Từ Lãng nhất thời có chút kinh ngạc.

*(Chúng tinh phủng nguyệt: chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

*(Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi, giống với giáo hoa chỉ nữ sinh)

Mặc kệ Từ Lãng còn muốn nói tiếp cái gì, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo hai người đã đi xa.

Ngày hôm nay Tô Bối không có mặc đồng phục, mà là một bộ T-shirt màu trắng, quần áo như thế càng hiện rõ dáng người gầy gò của nữ sinh.

Nhìn bóng lưng của Tô Bối, trong đầu không tự chủ hiện ra gương mặt quật cường của cô thời điểm đối mặt với Chu Hồng mai, ánh mắt Từ Lãng sợ run, trong lòng giống như là có gì đó, có chút ê ẩm.

——

"Khục, cái kia. . ."

"Tô Tiểu Bảo, em muốn nói cái gì liền nói." Nhìn bộ dáng Tô Tiểu Bảo ấp a ấp úng, Tô Bối đều gấp gáp thay cậu.

Cô cùng Tô Tiểu Bảo từ khi sinh ra liền ở cùng nhau, bọn họ hiểu rõ đối phương như hiểu rõ chính mình.

Chỉ là, con trai cùng con gái dù sao vẫn là khác biệt.

Tô Tiểu Bảo càng lớn, Tô Bối phát hiện cô hình như không thể hiểu được một vài tiểu tâm tư của cậu.

Suy nghĩ giống nhau, cũng là điều Tô Tiểu Bảo muốn nói.

"Chị có phải hay không là thật thích Từ Lãng kia?" Tô Tiểu Bảo do dự một chút, hỏi.

Nghe vậy, Tô Bối tức đến bật cười: "Làm sao có thể."

"Chị không thích hắn?"

"Nói nhảm."

"Chị không cảm thấy dung mạo hắn rất đẹp trai?" Tô Tiểu Bảo không yên tâm muốn xác nhận lại, dù sao, trong trường học bởi vì dáng dấp Từ Lãng đẹp trai, nữ sinh thích hắn không ít.

Nghe được Tô Tiểu Bảo nói, Tô Bối thật muốn vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói cho cậu biết "Em trai, em còn quá trẻ" .

"Ai quy định dáng dấp đẹp trai chị liền phải thích? Lại nói, Từ Lãng loại kia cũng có thể gọi đẹp trai, vậy em liền có thể trực tiếp xuất đạo thành nghệ sĩ."

Nghe Tô Bối lộp bộp nói một đống, tựa như là thật không thích Từ Lãng, Tô Tiểu Bảo yên lòng.

Với lại, ý của Tô Bối là Từ Lãng không bằng cậu?

Ý thức được điều này, khóe miệng Tô Tiểu Bảo nhịn không được mà cong lên: "Chị đúng là có ánh mắt."

"Sai, phải nói là mắt chị không mù." Tô Bối nói.

Từ Lãng kia, bất kể là giá trị nhan sắc, trí thông minh, hay là thành tích học tập đều so Tô Tiểu Bảo kém xa.

Mặc dù có thể được phong làm giáo thảo, trong trường học được hoan nghênh, bất quá là bởi vì hắn so Tô Tiểu Bảo nhiều hơn một tầng bối cảnh gia thế photoshop.

——

Nghĩ tới chỗ này, thần sắc Tô Bối đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Thân thế cùng hoàn cảnh lớn lên là một khoảng cách lớn.

Mặc dù cô không nguyện ý tiếp nhận kết cục đã được an bài trong tiểu thuyết của cô cùng Tô Tiểu Bảo.

Suy nghĩ kỹ một chút, nếu quả thật cứ để tình trạng hiện tại phát triển tiếp, Tô Tiểu Bảo sẽ trở thành tiểu lưu manh, cô sẽ trở thành nữ diễn viên bên ngoài như gái bán hoa cũng không phải không thể.

Sau khi Tô Mân rời đi, bà nội Vương một mực đem bọn họ nuôi lớn, thế nhưng vào nửa năm trước, bà nội Vương cũng qua đời.

Bà nội Vương không có người thân, sau khi qua đời đem căn phòng ở cũ nát cùng với số tiền tiết kiệm không nhiều lắm để lại cho bọn họ.

Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo một mực dựa vào số tiền tiết kiệm bà nội Vương để lại mà sinh hoạt.

Thế nhưng khoản tiền kia đủ cho bọn họ dùng bao lâu? Thậm chí, có thể hay không chèo chống đến khi bọn họ lên cấp ba đều là vấn đề.

Hai đứa trẻ vị thành niên không có cha mẹ giáo dưỡng, không có gia đình dựa vào, không có tiền không học thức, thậm chí còn không được tập thể tiếp nhận, bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn đều có thể làm bọn họ lạc lối.

Cô không thể để cho Tô Tiểu Bảo đi đến kết cục trong tiểu thuyết.

Nhìn thiếu niên bên cạnh vẫn chưa hết nét ngây thơ nhưng cũng đã lộ ra mấy phần trưởng thành, một ý niệm trong đầu Tô Bối lặng yên sinh trưởng.

————————————

Nếu thấy hay mong các bạn vote và comment ủng hộ mình ạ, chân thành cảm ơn các bạn đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro