Chương 4: Tìm Ba Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

————————————

"Chị vào đi."

Đưa Tô Bối đưa về nhà, Tô Tiểu Bảo cũng không cùng Tô Bối đi vào.

Thời gian gần đây đều là như thế này.

Mỗi ngày sau khi Tô Tiểu Bảo đưa Tô Bối về nhà liền đi ra ngoài, mãi cho đến lúc ăn cơm tối mới trở về, có đôi khi còn về trễ hơn.

Tô Tiểu Bảo nói là cùng bạn bè đi chơi bóng rổ.

Không phải Tô Bối xem thường nhân duyên của em trai nhà mình, mà là toàn bộ trong làng, người nguyện ý chơi với bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Tô Tiểu Bảo, em không phải đang yêu đương đấy chứ?" Tô Bối dò xét Tô Tiểu Bảo.

"Làm sao có thể", đối mặt với ánh mắt ân cần của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo có chút chột dạ dời đi ánh mắt: "Bọn họ còn đang chờ em, em đi đây."

Nhìn Tô Tiểu Bảo đi xa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tô Bối biến thành lo lắng.

Kết cục cuối cùng của tiểu thuyết, Tô Tiểu Bảo sẽ trở thành tiểu lưu manh.

Cô rất sợ Tô Tiểu Bảo ở giai đoạn này sẽ kết giao với bạn bè xấu, hoặc là làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.

Nghĩ vậy Tô Bối liền quyết định ngày mai nhân lúc Tô Tiểu Bảo ra ngoài sẽ vụng trộm đi theo cậu, xem xem rốt cuộc cậu đang làm gì.

Nhưng vào ban đêm, Tô Bối liền mơ thấy một giấc mộng kì lạ.

——

Trong mơ, bọn họ không có tiền.

Vì muốn dùng số tiền còn lại để Tô Bối tiếp tục đi học, thời điểm Tô Tiểu Bảo đang học Sơ tam lựa chọn nghỉ học, lưu lạc trong xã hội kiếm sống.

*(Sơ tam: Lớp 9)

Tô Tiểu Bảo liền trở thành lưu manh trong mắt người khác, nhưng chỉ trong vài năm, cậu lại có thể dùng số tiền mình kiếm được nuôi Tô Bối ăn học tới tận Cao trung.

*(Cao trung: Cấp 3)

Về sau, nhờ trí thông minh mà Tô Tiểu Bảo cũng dần có được chỗ đứng vững chãi trong vòng mưu sinh nhỏ hẹp kia.

Ngày 27 tháng 2 là sinh nhật của Tô Tiểu Bảo cùng Tô Bối, Tô Tiểu Bảo muốn tặng Tô Bối một cây đàn dương cầm.

Mà đúng lúc ấy, đoàn phim « Mộng đen trắng » đang quay phim trong thôn bọn họ, kịch bản kể về một cô gái lớn lên ở vùng núi, sau này quyết định bước ra thành phố lớn và hành trình trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng

Người diễn vai nữ chính là con gái quốc dân đang cực kì nổi trong giới giải trí lúc bấy giờ — Tống Tâm Di.

Tổ hậu cần tìm người chạy vặt cho đoàn phim, lúc này cũng chính là Tô Tiểu Bảo, hôm đó sau khi kết thúc buổi quay phim thì cậu tìm gặp Tống tâm Di .

Cậu chỉ muốn tìm Tống Tâm Di để thương lượng hạ giá cây dương cầm kia thấp xuống một ít, ai ngờ bị đối phương cho là tên lưu manh có ý đồ quấy rối cô ta.

Tô Tiểu Bảo bị định tội xâm phạm phụ nữ không thành, bị bắt giam.

Người khởi tố Tô Tiểu Bảo chính là cha của Tống Tâm Di, chủ tịch tập đoàn Tống Thị — Tống Ngạn Thành.

Tô Bối trằn trọc mấy tháng trời mới có cơ hội tìm thấy Tống Ngạn Thành trong một bữa tiệc, cô muốn xin đối phương rút đơn kiện, hiển nhiên kết quả vẫn là thất bại.

Cơn ác mộng của Tô Bối kết thúc bằng gương mặt dữ tợn của tên đạo diễn đang cưỡng bức cô.

——

Tô Bối từ trong mộng choàng tỉnh, mắt cô đã đỏ ngầu.

Bộ dáng này làm Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh giật nảy mình.

"Tô Bối, chị làm sao —— "

Tô Tiểu Bảo chưa nói xong đã thấy ánh mắt Tô Bối nghiêm túc nhìn mình.

"Em hôm qua ra ngoài làm gì?" Tô Bối hỏi.

Đối mặt với Tô Bối đột nhiên chất vấn, Tô Tiểu Bảo lộ vẻ mặt khó hiểu: "Không phải đã nói cho chị rồi sao, em đi chơi bóng rổ."

"Em gạt người! Em nói em đi chơi bóng rổ, vậy chị hỏi em, em chơi cùng ai?"

Tô Tiểu Bảo: ". . ."

"Nói không ra đúng không? Em căn bản cũng không phải là đi chơi bóng rổ, em là đến kho vận chuyển có đúng không?"

Nghe vậy, Tô Tiểu Bảo trong lòng "lộp bộp" một chút —— Tô Bối làm sao mà biết được?

Không đợi Tô Tiểu Bảo thề thốt phủ nhận, Tô Bối đã nhào tới, kéo quần áo trên người Tô Tiểu Bảo ra.

Nhìn thấy trên lưng và bờ vài Tô Tiểu Bảo có mấy vết máu bầm ứ đọng, Tô Bối cảm thấy đau lòng muốn chết.

"Chị đừng, ài, Tô Bối chị đừng khóc a", nhìn Tô Bối hướng đôi mắt ánh lệ nhìn mình, Tô Tiểu Bảo nhất thời gấp gáp đáp: "Em chính là qua bên kia hỗ trợ nhận lấy hàng, siêu đơn giản."

Gần xóm bọn họ có một khu hậu cần, xế chiều mỗi ngày đều sẽ có kiện hàng hóa lớn đưa tới.

Bởi vì hàng hóa quá nhiều, người khu hậu cần cũng không lo được có hay không lao động trẻ em, hiện trường gọi người, thay phiên gỡ hàng, gỡ một kiện hàng 1 đồng.

Tô Tiểu Bảo ở nơi đó đến trưa có thể kiếm được hai mươi ba đồng.

"Tô Tiểu Bảo, em thành thật nói, nhà chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu tiền?"

Bà nội Vương sau khi qua đời, để lại tiền đều là Tô Tiểu Bảo quản, trong quá khứ Tô Bối chỉ biết trong nhà không có nhiều tiền lắm, cần dùng tiết kiệm, nhưng cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua số tiền kia còn lại bao nhiêu.

Nếu như không phải tiền không nhiều lắm, Tô Tiểu Bảo không đến mức phải đi làm loại việc vặt kia.

Vì Tô Bối thắc mắc, Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ lấy ra hộp sắt trong nhà.

"Bên trong này còn lại hơn 600 đồng, chị cũng biết, trong sổ tiết kiệm có 3000 đồng còn nguyên, hơn nữa, chỗ em còn có không sai biệt lắm 400." Tô Tiểu Bảo nói, lại từ trong túi quần móc ra một chồng tiền lẻ đặt ở trước mặt Tô Bối.

Số tiền này là cậu kiếm được từ khu hậu cần.

Lúc đầu, Tô Tiểu Bảo để dành số tiền này là muốn mua cho Tô Bối một cái điện thoại.

Bây giờ trong lớp mỗi người đều có một cái điện thoại, chỉ có Tô Bối không có. Lúc những nữ sinh kia thảo luận mấy chuyện bát quái trên diễn đàn trường học, hoặc là về tiểu ca ca nào đó đang hot trên mạng, Tô Bối cũng sẽ hiếu kì.

Mặc dù Tô Tiểu Bảo hoàn toàn không cảm thấy mấy nữ sinh đó quan tâm những chuyện kia có ý nghĩa gì, càng không hi vọng Tô Bối cũng giống như bọn họ, nhưng cậu cũng không muốn để cho Tô Bối kém so với người khác.

——

Bọn họ còn có 4000 đồng, Tô Bối cúi thấp đầu tính toán khả năng dùng số tiền này để đến thành phố B.

Bộ dáng này lọt vào mắt Tô Tiểu Bảo, liền thành dáng vẻ lo lắng.

"Chị đừng lo lắng, số tiền này đủ để chúng ta dùng rất lâu, mà em còn có thể đi-"

"Không cho phép em lại đến đó chuyển hàng, cũng không cho phép lại đi nơi khác làm công!" Tô Bối cắt lời Tô Tiểu Bảo, nói.

Trong giấc mơ của cô tối hôm qua, thời điểm Tô Tiểu Bảo bị đập gãy chân chính là tại khu hậu cần dỡ hàng.

Mặc dù kịp thời đưa đi bệnh viện, chủ khu hậu cần cũng bồi thường tiền, thế nhưng cuối cùng, chân Tô Tiểu vẫn là không thể chữa trị, cứ thế thành tàn tật.

"Không có như chị nghĩ khó khăn vậy đâu, mấy vết thương này vài ngày là khỏe ấy mà, với lại sau khi tan học em cũng không có việc gì."

"Tô Tiểu Bảo, em hôm trước đã đáp ứng chị!"

"Em đáp ứng chị cái gì rồi?"

"Chị là chị em, về sau nhà chúng ta do chị quyết định, hiện tại, chị không cho phép em lại đi làm lao động trẻ em."

Tô Tiểu Bảo: ". . ."

Làm sao cảm giác chị cái người này trở nên sắc bén rồi?

"Tốt a, đều nghe lời chị, ngươi chị nói không đi thì không đi là được chứ gì." Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ nói.

Xem ra sau này muốn qua bên đó, cậu phải đổi lại thời gian nha.

Hình như khu hậu cần bên đó nửa đêm cũng có hàng đến, 3 đồng một kiện hàng, chỉ là không quá ổn định.

Nếu như đoán không được hiện tại Tô Tiểu Bảo đang tính toán cái gì, cũng uổng phí mười bốn năm cùng nhau sinh hoạt của hai người.

"Em bây giờ đi sắp xếp hành lý, chúng ta đi."

"Sắp xếp hành lý? Chị muốn đi đâu đây?" Tô Tiểu Bảo khó hiểu.

"Đi tìm ba ba."

Ba ba?

"Chị có phát sốt không vậy?"

Ba ba , cái từ này trong mười bốn năm kể từ khi sinh ra cho đến giờ cũng chưa từng xuất hiện, thậm chí so với mẹ còn nghe lạ lẫm hơn.

"Chị rất thanh tỉnh, chúng ta đi tìm ba ba, ông ta có nghĩa vụ nuôi chúng ta." Lấy xuống cái tay Tô Tiểu Bảo đặt trên trán mình, Tô Bối nói từng chữ từng câu.

Nhìn dáng vẻ Tô Bối chững chạc đàng hoàng, Tô Tiểu Bảo thiếu chút nữa cũng tin là thật.

"Chị biết cái người kia sao" hai chữ ba ba này Tô Tiểu Bảo nói không thành lời, dứt khoát từ bỏ: "Chị biết người kia là ai sao? Chị biết ông ta ở đâu sao?"

"Cũng không phải tìm con mèo con chó." Tô Tiểu Bảo thầm nói.

Người kia đến cùng dang vẻ như thế nào, đã chết hay còn sống đều không biết, bọn họ đi nơi nào tìm?

"Chị biết, ở thành phố B."

Là đối thủ một mất một còn của nam chính, Boss phản diện trong tiểu thuyết hay cũng chính là cha đẻ của bọn họ, miêu tả tuyệt đối không ít hơn nam chính.

Dựa vào mấy tin tức kia của tiểu thuyết, muốn tìm đến cha ruột Boss phản diện của bọn họ, kì thật cũng không khó.

Huống chi, hắn tại thành phố B còn là một đại nhân vật nổi tiếng.

——

Từ cái này Tô Bối trong lớp học đem Chu Hồng Mai cùng mấy nữ sinh lưu manh mắng một trận, lúc bạn cùng lớp lại nhìn thấy Tô Bối thái độ liền thay đổi, trở nên hơi vi diệu.

Đối với việc này, Tô Bối không có để ý. Trong suốt một tuần, Tô Bối đều bận rộn lên kế hoạch đi tìm cha, cô đem hành lý của mình còn Tô Tiểu Bảo gói gọn, lại đi mua vé xe đến thành phố B, thuận tiện còn phải để mắt đến Tô Tiểu Bảo, không cho cậu có cơ hội đi làm việc vặt.

Ngay lúc Tô Bối không rảnh quan tâm chuyện trong học, trong trường lại phát sinh chuyện liên quan đến Tô Bối.

Cái video Tô Bối bị mấy người Chu Hồng Mai kéo tới nhà vệ sinh đánh đập, bị người ta truyền lên mạng.

Video kia lan truyền trên diễn đàn của tam trung ở huyện Hồng Tinh, người tung video dùng acc ẩn, tạm thời không nhìn ra là ai.

Cùng lúc video bị truyền trên mạng cũng có một bài viết tiêu đề là « Cướp bạn trai của người ta, câu dẫn giáo thảo, mau mau đến xem loại trà xanh không biết xấu hổ này! ».

Bài viết thuật lại cực kì sinh động bạn học bị đánh trong video kia như thế nào câu dẫn các nam sinh trong lớp, sau còn đi câu dẫn giáo thảo. Thậm chí còn nói bạn học này không biết kiềm chế, thường xuyên ra vào các quán bar, hộp đêm lêu lổng, vì tiền mà tình nguyện bán thân thể..vân vân.

Bài viết này vừa tung lên, lập tức có rất nhiều người vào xem.

【Còn tưởng rằng chỉ có cái tiêu đề, không nghĩ tới là nội dung đặc sắc như vậy, nhìn bối cảnh video, đích thật là trường học chúng ta không sai.】

【Lúc mới xem video thấy nữ sinh bị đánh thật đáng thương, tôi còn muốn mắng người đánh kìa, kết quả nhìn thấy bài viết này, biết rõ chân tướng, muốn nôn!】

【Hôm đố tôi có nhìn thấy, hình như là mấy người Chu Hồng Mai làm.】

【Tôi chỉ muốn nói, đánh hay!】

【Nữ sinh trong video tôi biết, lớp 2, hình như tên Tô Bối.】

【Bạn học nữ có chuyện xưa.】

【Tôi chỉ muốn biết những chuyện kia đến cùng có phải sự thật không.】

【Tôi có bạn cũng học lớp 2, nghe cậu ấy nói Tô Bối này ở lớp nhân duyên cực kém mà lại xác thực không quá kiểm điểm, bài viết kia nói quá nửa là sự thật.】

【Hmm, cùng lớp, mặc dù tôi không cùng Tô Bối nói chuyện qua, nhưng là người này đúng thật không đem lại cảm giác tốt cho người khác. 】

【Thật buồn nôn! Mới cấp hai đã làm loại chuyện này.】

【Loại người này còn đi thông đồng với Từ Lãng, ta cũng nôn!】

【Mắc mớ gì tới Từ thiếu, Từ thiếu sẽ không thích loại nữ sinh này, ôm Từ thiếu của chúng ta đi, không trò chuyện.】

. . .

Nhiệt độ bài viết tăng lên rất nhanh, chỉ trong một đêm, ngay cả người trong cuộc Tô Bối không có điện thoại, không có thời gian xem diễn đàn trường cũng biết.

Thậm chí còn kinh động đến nhân viên nhà trường.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Chương kế tiếp liền bước lên hành trình tìm ba ba rồi~

————————————

Nếu thấy hay mong các bạn vote và comment ủng hộ mình ạ, chân thành cảm ơn các bạn đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro