Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Hạ nửa đêm tỉnh dậy, là bị đau mà tỉnh.

Loại đau này quá quen thuộc, xương cốt khắp người đều đau đến từng tấc một, dường như máu chảy trong huyết quản đã hóa thành nọc độc làm toàn thân như bị thiêu đốt. Cậu vùi mình vào sô pha, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.

Cơn đau liên tục kéo dài hơn nửa giờ, Dư Hạ đổ mồ hôi, thoi thóp nằm sấp.

Cậu cố gắng để cho mình không lên tiếng, nhưng trong tình huốnng này, làm sao cậu có thể không phát ra âm thanh nào.

Mạnh Kiệt nằm nghiêng, cong lưng quay mặt vào tường. Hắn nghe thấy một vài âm thanh rất trầm và tiếng khóc nức nở nghẹn ngào trên chiếc ghế sô pha kia.

Hắn chuyển động thân thể, vải vóc truyền đến tiếng sột soạt rồi chậm rãi ngồi dậy vuốt trán, liếc mắt nhìn về phía cái đầu đen nhỏ kia.

Ánh mắt cụp xuống, khuôn mặt Dư Hạ hiện lên rất rõ ràng trong mắt Mạnh Kiệt. Trong ánh sáng mờ ảo, vẻ đau đớn, hơi thở yếu ớt và khó khăn, nước mắt tràn ra khóe mắt, đôi môi đẫm máu do bị chính mình cắn nát.

Mạnh Kiệt trầm mặc nhìn, vài giây sau hắn duỗi tay ra ôm lấy Dư Hạ.

Dư Hạ kiệt sức đau đến bất tỉnh liền ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Cậu nằm trên giường mở mắt ra, nếu không nhìn thấy những tấm áp phích trên tường, cậu gần như nghĩ rằng mình đã trở lại bệnh viện. Dư Hạ quay đầu lại, nhìn thấy hai chân dài buông thõng bên ngoài sô pha, cậu sững sờ lập tức nhảy xuống giường, chân vừa chạm xuống đất liền cảm thấy lạnh lẽo.

Ghế sô pha rất nhỏ, Mạnh Kiện cuộn người nằm lên còn tay phải khoanh sau đầu, tay trái đặt lên bụng, nằm ngửa và ngủ thiếp đi với chiếc chăn bông mỏng phủ trên người, như thế mới không thể ngã xuống.

Dư Hạ đi tới muốn nhặt chăn bông lên, nhưng ngay khi tay cậu chạm vào nó, chiếc chăn màu xám hoàn toàn trượt khỏi Mạnh Kiệt. Hắn ở trần ngủ, làn da màu lúa mì của hắn gần như được bao phủ bởi những hình xăm. Dư Hạ chăm chú nhìn chằm chằm vào những hình xăm ấy, chiếc chăn bông cậu đang cầm trong tay mãi không buông xuống.

Mạnh Kiệt cảm thấy lạnh, nhắm mắt lại, đưa tay ra kéo vào người hắn trong vô thức, nhưng không bắt được gì. Rùng mình một cái, cau mày mở mắt ra, hai mắt đối diện nhau, chính là khuôn mặt Dư Hạ.

"Đưa cho tôi cái chăn." Giọng điệu của Mạnh Kiệt không tính là thân thiện mấy.

Dư Hạ chớp chớp mắt nhìn, nắm chặt chăn bông, bước tới vươn một bàn tay ra, chọc một ngón tay lên người Mạnh Giai, đầu ngón tay áp vào kết cấu da, dưới đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hình xăm màu đen, hỏi:

"Hoa văn này của anh là gì?"

Ngón tay ấn trên người có chút lạnh, Mạnh Kiệt cảm thấy hơi khó chịu mím chặt môi, ngồi dậy chống một tay sau lưng, vươn tay nắm lấy chăn bông trong tay Dư Hạ.

Dư Hạ "a" một tiếng, chỉ cảm thấy chóp mũi đau nhức, nước mắt lập tức tràn ra ngoài. Cậu kêu lên thảm thiết "đau", tay đè lên trên đùi Mạnh Kiệt, vặn vẹo người muốn đứng lên. Nhưng thấy Mạnh Kiệt cứng đờ, sau đó eo cậu bị bóp lấy, một luồng áp lực nảy sinh mà đến. Cậu không thể động đậy, chỉ cảm thấy bên tai nóng ran, giọng nói của Mạnh Kiệt trầm thấp khàn khàn:

"Đừng nhúc nhích."

"Anh làm sao vậy?" Dư Hạ không rõ chuyện gì, ngẩng đầu lên nghi hoặc mà nhìn anh.

Mạnh Kiệt cúi đầu không nhìn Dư Hạ mà là xẹt qua cậu nhìn về phía nơi khác. Trên vách tường vô số những gương mặt mơ hồ của nữ minh tinh, ý thức của hắn dừng lại trên những thân thể gợi cảm bị bại lộ kia, còn có cả thứ đồ vật đang được giấu ở trong lớp quần của hắn.

"Tôi cứng rồi ." Mạnh Kiệt liền nói ba chữ.

Dư Hạ ngây người, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống. Cằm đột nhiên bị nắm lấy, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Mạnh Kiệt cũng đang nhìn cậu, trong đôi mắt đen láy chỉ chứa đựng khuôn mặt của Dư Hạ, hắn ngồi thẳng dậy. Mũi Dư Hạ phập phòng, tầm mắt bị thu hút bởi những hình xăm đen đang từ từ tiến gần tới mình.

"Anh Tiểu Kiệt..." Môi cậu khẽ nhúc nhích, đọc lên ba chữ.

Nghe thấy âm thanh nhuyễn manh "anh" một cái, đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên, bàn tay đặt ở eo Dư Hạ thoáng dừng sức, cơ hồ dễ dàng có thể ôm trọn người đặt xuống ghế sô pha, là ôm. Mạnh Kiệt ở trần đứng lên, phía dưới độc một cái quần màu xám dài thụng xuống, trong quần nhô ra đồ vật nhìn đặc biệt khổng lồ.

Hắn đi qua trước mặt Dư Hạ, tầm mắt cậu liền theo đuôi ở phía sau hắn, thấy hắn đẩy cửa phòng ra sắp đi cậu liền đứng lên, cháy theo vội hỏi:

"Anh đi đâu vậy?"

Mạnh Kiệt bước chân dừng lại, giọng đều đều không cảm xúc nói: "Đi giải quyết."

Nói xong trong khi Dư Hạ còn đang sững sờ, hắn mở cửa đi ra ngoài.

Dư Hạ ngồi thất thần, chậm rãi mà nhìn cánh cửa đang đóng chặt .

Mạnh Kiệt đi qua phòng khách, Trương Duy đang gãi đầu gãi tóc tai đi từ bên trong phòng ra.

Mạnh Kiệt ánh mắt lướt qua mặt y, cuối cùng dừng lại trên quả đầu đỏ rực như tổ gà ấy, bèn gọi Trương Duy lại.

Trương Duy quay đầu nhìn hắn:

"Làm sao vậy?"

Mạnh Kiệt nói:

"Đi mua mấy cái bánh bao hấp cùng một đậu hũ."

"Hả?" Trương Duy mở to mắt, "Anh muốn mua những thứ này để làm gì?"

Mạnh Kiệt cau mày: "Có thể làm cái gì? Ăn."

"Anh có bao giờ ăn sáng đâu?"

"Hôm nay muốn ăn ." Mạnh Kiệt đạp một cái vào bắp chân của y, "Nhanh đi mua, đừng nhiều lời."

Trương Duy lẩm bẩm "ồ ồ" hai tiếng , "Anh là lão đại, tất cả nghe theo anh."

Nói xong liền chạy đi.

Trong phòng vệ sinh có quạt thông gió, Mạnh Kiệt châm một điếu thuốc dựa vào bồn rửa mặt ngồi một lúc, nhìn xuống vật đang cương cứng giữa hai chân mình. Điếu thuốc kẹp giữa môi hắn, tay trái để sau lưng, tay phải kéo quần từ từ thăm dò vào.

Sau vài lần mò mẫm, bụng dưới căng cứng, vệt nước loang lổ trên mặt kính bên phản chiếu phía sau lưng hắn, những hình xăm đen trên bả vai từ từ lộ ra. Hơi thở trở nên nặng nề, thứ trong tay trượt giữa các ngón tay, chất nhờn dính đầy lông. Mạnh Kiệt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên gương mặt duy nhất mà hắn nhớ.

Là Dư Hạ, em trai hắn.

Người hắn run lên, cơ vai siết chặt lại, răng hàm cắn chặt vào nhau, lòng bàn tay dính đầy tinh dịch.

Mạnh Kiệt hít một hơi dài, sắc mặt không tốt xoay người lại, đưa tay đặt dưới vòi nước, nước chảy ào ào qua lòng bàn tay, theo đầu ngón tay dính một chút màu trắng sữa vào cống.

Tàn thuốc cháy rơi xuống, Mạnh Kiệt kẹp đầu điếu thuốc và ném vào thùng rác gần đó.

Hắn vọt đi tắm, thời điểm đi ra liền thấy Dư Hạ ngồi xếp bằng trên sô pha bên ngoài.

Mạnh Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu, hơi nóng từ trong bồn tắm tỏa ra, Dư Hạ ngửi được một mùi chanh, mũi cậu giật giật như một chú cún con nghiêng đầu nói:

"Trên người anh thơm quá."

Mạnh Kiệt mỉm cười cảm thấy hơi khó hiểu, ngồi xuống tựa lưng ra phía sau. Thả người trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm khuôn mặt Dư Hạ nói:

"Trong phòng có bánh ngọt hôm qua tôi mới mua."

Dư Hạ hai mắt sáng lên, Mạnh Kiệt chậm rãi nói: "Nhưng mà tối hôm qua tôi quên bỏ tủ lạnh nên hỏng hết cả rồi."

"Gì..."

Dư Hạ kéo dài âm cuối, trên mặt đầy mất mát.

Mạnh Kiệt chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cậu, nhìn cái miệng nhỏ đang lẩm bẩm của Dư Hạ . Lần đầu tiên có thể nhìn thấy khuôn mặt của một người theo cách này, cảm xúc vui sướng hay đau buồn của người kia trở nên vô cùng rõ ràng.

Hắn có chút si mê, ma xui quỷ khiến giơ tay lên. Dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào khóe miệng Dư Hạ, ngón tay nhẹ nhàng chà xát, giọng nói của Dư Hạ như bị hắn siết chặt vào lòng bàn tay.

Khi ánh mắt vô tình chạm vào nhau, Dư Hạ bị Mạnh Kiệt làm cho tim đập đến phát run , người như co rụt lại nhỏ giọng nói:

"Anh Kiệt..."

"Mạnh Kiệt." Mạnh Kiệt cụp mắt xuống, lông mi hắn rất dài, nói: "Tên đầy đủ của tôi là Mạnh Kiệt."

Dư Hạ cắn môi một cái, sau đó đáp lại: "Tôi là Dư Hạ."

"Dư Hạ." Đầu lưỡi Mạnh Kiệt áp vào hàm răng dưới, hắn đem cái tên đọc đi đọc lại như thể muốn nhai nát nó.

"Anh Kiệt! Em mới mua được đồ ăn sáng! Có rất nhiều người đến đó mua em phải xếp hàng tận mười mấy phút, anh..."

Cửa bị đá văng ra, Trương Duy cầm hai cái túi, đung đưa đi tới, nói được nửa câu liền im bặt đi.

Dư Hạ nghiêng người hướng Trương Duy gật đầu một cái. Trương Duy ngây ngốc đứng nhìn khoảng cách ám muội giữa hai người bọn họ. Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng y vẫn có chút không thích ứng khi nhìn thấy Mạnh Kiệt cùng với một người đàn ông ở bên nhau.

Y dịch chuyển về phía trước vài bước, đem đồ ăn sáng đặt ở trên khay trà. Trương Duy nghe thấy Mạnh Kiệt nói với người thanh niên ở bên cạnh:

"Đây là bữa sáng."

Trương Duy chớp chớp mắt , sau đó liền nghe người thanh niên kia "oh" một tiếng rồi nói:

"Anh Kiệt, anh đối với tôi thật tốt!"

Nói rất khoa trương, đặc biệt nghiền ngẫm từng chữ một giống như lời ngâm thơ của nhà thơ trên TV Lễ hội mùa xuân.

Mạnh Kiệt cau mày, biết Dư Hạ lại không nói chuyện cẩn thận. Hắn không lên tiếng, Dư Hạ liền nói tiếp:

"Tôi đi đánh răng trước."

"Ừ." Mạnh Kiệt gật đầu, "Bàn chải đánh răng ở trong ngăn kéo."

Dư Hạ chạy đi đánh răng, Trương Duy mặt lập tức sụ xuống, hạ thấp giọng , tràn đầy tiếc nuối hỏi:

"Là vì không có phụ nữ sao?"

Mạnh Kiệt không để ý tới y.

Mạnh Kiệt vốn là người lạnh nhạt, Trương Duy sớm đã quen cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:

"Anh Kiệt, buổi tối đi BlackRed bar?"

Mạnh Kiệt gật đầu, Trương Duy lại hỏi: "Là hát bài anh mới viết kia hả?"

"Đừng hát bài hát đó." Mạnh Kiệt dừng một chút, "Chưa viết xong, lần sau hẵng hát."

Ánh mắt tủi tủi Trương Duy nghe thấy liền sáng lên, lúc này Dư Hạ từ trong phòng tắm đi ra, Trương Duy đứng dậy nói với Mạnh Kiệt:

"Những người khác sẽ đến phòng âm thanh vào khoảng hai giờ. Anh kiệt, em đi đánh một giấc, sau đó buổi trưa cùng đi với anh."

Mạnh Kiệt gật đầu, vẫy tay một cái.

Dư Hạ cầm bánh bao cắn một cái, mông đặt xuống ngồi bên cạnh Mạnh Kiệt. Chẳng biết vì sao cậu lại có cảm giác quen thuộc xuất phát trên người Mạnh Kiệt khiến cậu muốn đến gần hắn.

"Các anh muốn đi đâu vậy?"

"Buổi tối đến quán bar biểu diễn, đi dàn dựng và luyện tập tiết mục."

Dư Hạ kinh ngạc, "Các anh là nghệ sĩ?"

Mạnh Kiệt cười nhạo một tiếng, "Cái gì nghệ sĩ chứ, chỉ lập một ban nhạc rồi tuỳ tiện hát một chút "

Cho dù Mạnh Kiệt nói như vậy, Dư Hạ vẫn trước sau cảm thán liên tục, hỏi: "Anh là người hát chính?"

"Tôi chơi trống."

Mạnh Kiệt xoè tay ra, những ngón tay với những khớp nối khít khao đều là những vết chai do dùi trống mài mòn.

Dư Hạ miệng ngậm nửa cái bánh bao, đưa tay ra nắm lấy các ngón tay của Mạnh Kiệt, xoa đầu ngón tay mềm mại và thanh tú của mình dọc theo các khớp của Mạnh Kiệt, chạm vào từng cái một.

"Bánh bao..." Mạnh Kiệt nói hai chữ.

Dư Hạ không hiểu "a" một tiếng, bánh bao ngậm trong miệng trực tiếp rớt xuống. Mạnh Kiệt đưa tay ra bắt lấy, bột đậu nhân bánh mới vừa bị cắn bên trong tràn ra, dính trên tay Mạnh Kiệt.

"A, thực xin lỗi, tôi làm tay của anh dơ rồi."

Dư Hạ cũng không quá xấu hổ, Mạnh Kiệt cũng không quan tâm, rút hai tờ giấy lau sạch ngón tay.

Mạnh Kiệt không có thói quen ăn sáng, hắn dựa vào trong ghế sô pha nhìn Dư Hạ đem bánh bao cùng tào phớ ăn một cách ngon lành.

Vẫn còn lại mấy cái bánh bao, Dư Hạ hỏi Mạnh Kiệt có ăn hay không, Mạnh Kiệt lắc đầu:

"Tôi có chút buồn ngủ, đi ngủ một lát."

Dư Hạ ngửa đầu, "Bây giờ ngủ?"

Mạnh Kiệt lắc lư đứng lên, nói: "Cậu tự mình chơi đi."

Dư Hạ sửng sốt đứng phắt dậy, đi theo Mạnh Kiệt phía sau. Mạnh Kiệt đẩy cửa ra, đi chưa được mấy bước liền cẳng chân đụng phải giường cả người liền nằm xuống, mặt chôn ở gối. Hắn hơi hơi nhúc nhích, cơ thể hơi co lại làm tư thế ngủ quen thuộc đến khó hiểu.

Dư Hạ đứng ở bên giường còn đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ.

Mạnh Kiệt hô hấp nặng nhọc, hẳn là đang ngủ.

Dư Hạ ngây ngốc ngồi hơn mười mấy giây, cậu sẽ không nghĩ rằng chỉ cần giả vờ mất trí nhớ là có thể làm dao động đến Mạnh Kiệt. Cậu cảm thấy kì lạ không thể hình dung ra được. Nhưng vừa nghĩ lại, chính mình sắp chết dù thế nào cũng phải được may mắn một chút đi.

Mạnh Kiệt đang ngủ, Dư Hạ ăn no cũng cảm thấy buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ ở ghế sô pha liền cởi giày, trực tiếp đẩy Mạnh Kiệt ra một bên. Giường không lớn, hai cơ thể kề sát vào nhau, Dư Hạ bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, thân thể mệt mỏi yếu ớt vô ý thức hướng về phía nguồn nhiệt ấm áp.

Buổi trưa tỉnh dậy, Mạnh Kiệt cảm thấy rất thoải mái, đưa tay sờ lên cái gối, khẽ nhúc nhích một chút liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm. Mạnh Kiệt mí mắt run run, mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh có một người, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, sống mũi không thẳng nhưng chóp mũi hơi vểnh lên, trên khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ. Mạnh Kiệt nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ dường như có thể hiểu tại sao Dư Hạ lại có thể ăn nhiều như vậy.



mình đăng bù lại chương hôm qua TvT à tụi mình muốn hỏi ý kiến mngg là nên để xưng hô là Anh Kiệt hay Anh Tiểu Kiệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro