Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Kiệt trong tay kẹp một điếu thuốc, cầm lấy bật lửa nhưng lại không châm lửa. Dư Hạ ngồi ở ghế sô pha, đang cong lưng cầm đũa, cái miệng nhỏ chăm chú ăn miến chua cay vừa được giao đến. Không gian trong phòng nồng nặc mùi bột chua cay.

Dư Hạ ăn hơn phân nửa, trong hộp nhựa vẫn còn một ít, giọng "chẹp chẹp" của cậu chậm lại. Tay trái chống cằm, tay phải cầm đũa gắp măng chua và đậu phụ ăn.

Cậu ngả người ra sau, xoa vào phần bụng hơi căng phồng của mình, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, đôi mắt từ từ dừng lại trên người Mạnh Kiệt. Bởi vì còn chưa biết rõ họ tên của người kia, cho nên cậu mới học theo cách gọi của chàng trai tóc đỏ lúc nảy, mở miệng nói:

"Anh Kiệt..."

Mạnh Kiệt lười biếng nằm trên chiếc ghế xích đu bên cạnh. Nghe thấy tiếng gọi kia, ngón tay kẹp thuốc lá cứng ngắc, làn khói mỏng lăn trên mặt đất. Sau đó liền nhìn Dư Hạ nhếch môi cười nói:

"Còn gì để ăn nữa không?"

"Nhiêu đây còn chưa no à?" Mạnh Kiệt kinh ngạc.

Dư Hạ vươn vai như một con mèo, lười biếng nói:

"Ăn no rồi, nhưng nếu có thêm món tráng miệng thì tốt biết mấy."

Mạnh Kiệt hít một hơi dài, giọng gần như bị nén ra giữa hai hàm răng.

"Không có."

Hắn cảm thấy đã rước phiền phức về mình rồi.

Thấy sắc mặt của Mạnh Kiệt không được tốt, Dư Hạ cũng không để tâm lắm.

Cậu bảo bản thân mình bị mất trí nhớ, mà Mạnh Kiệt lại nhận định mình là người hắn ta thích, Mạnh Kiệt chắc là có ý gì đó của hắn, dù sao thiên ngôn vạn ngữ đều có mục đích, hắn muốn dựa vào việc mất trí nhớ mà đem mình mang về nhà.

Sau khi ăn xong món miến chua cay nóng hổi, ​​Mạnh Kiệt cầm lấy từng bịch lớn nhỏ đứng dậy, Dư Hạ ngẩng đầu hỏi:

"Anh đi đâu vậy?"

Mạnh Kiệt đi tới cửa, tay đè lên tay cầm dừng lại nói:

"Đi đổ rác."

Dư Hạ "ừ" một tiếng, sau đó cao giọng nói:

"Anh Kiệt, sau khi vứt rác liền trở về nha."

Mạnh Kiệt không đáp lại, chỉ thở dài thườn thượt.

Hắn từ trong phòng đi ra, Trương Duy ngồi trên ghế sô pha bên ngoài hút thuốc đợi hắn, vừa nhìn thấy hắn, y liền lập tức đem điếu thuốc trong tay dúi vào trong gạt tàn nói:

"Anh Kiệt, anh đổi khẩu vị rồi nha. "

Mạnh Kiệt liếc nhìn y, không muốn trả lời. Nhưng theo suy nghĩ của Trương Duy, đây chính là thừa nhận. Chính mình cảm thán trong lòng, ngoài miệng thì lại nói:

"Anh trai, anh yên tâm đi Hà Mộng bên kia em sẽ giúp anh giải quyết."

"Tránh ra." Mạnh Kiệt sắc mặt lạnh lùng, Trương Duy liền né sang một bên, Mạnh Kiệt cầm túi rác đi qua người y, thời điểm chuẩn bị rời khỏi bỗng hắn dừng chân, quay đầu lại hỏi y:

"Gần đây có tiệm đồ ngọt nào không? "

"Hả?" Trương Vĩ ngạc nhiên.

Mạnh Kiệt sau khi nói xong liền sững người, sắc mặt đen thui hơn trước.

Nhà thuê cũ, giá nhà lại rẻ, vừa mở cửa đi ra đã ngửi thấy mùi khét lẹt trên tầng. Mạnh Kiệt cau mày nhìn dì Từ đang ở trên hành lang đun bếp nấu nước. Hắn nghiêng người tránh sang một bên, chưa kịp bước đi, dì Từ đã quay đầu lại nhìn thấy hắn liền nói lớn:

"Tiểu Kiệt, muộn như vậy rồi con còn đi đâu vậy?"

"Ra ngoài đổ rác."

"Con đá người ta hả? " Dì Từ mang vẻ mặt tò mò đến gần "Vừa rồi dì nhìn thấy một cô gái chạy ra ngoài khóc đấy."

Mạnh Kiệt sửng sốt, nhỏ giọng nói:

"Vâng, là do con không đủ tốt."

"Đâu, dì đây thấy con rất tốt, là do cô gái nhỏ kia không hiểu chuyện. Hơn nữa cũng là thanh niên trai tráng chuyện này không có gì to tát cả, dì sẽ giới thiệu cho con người khác."

Mạnh Kiệt không nói lời nào, chỉ vào cầu thang nói: "Dì à, con có việc. Con đi trước."

Ra khỏi tòa nhà, mùi khét lẹt của lửa than cuối cùng cũng tan biến, hắn thở dài bước chậm vào màn đêm.

Đổ rác xong, Mạnh Kiệt cũng không quay trở lại mà đi ra khỏi khu nhà. Đi vài bước liền nhìn thấy tiệm đồ ngọt mà Trương Duy nói. Cửa tiệm này nằm ngay bên ngoài khu nhà, nhưng Mạnh Kiệt đã sống ở đây vài năm phải đến tận bây giờ mới biết đến sự tồn tại của nó. Trời đã không còn sớm lại là Tết Nguyên Đán nhân viên bán hàng đang đếm số bánh còn sót lại trong ngày. Mạnh Kiệt đẩy cửa và đi vào. Tủ đông bên trong dường như đã trống rỗng.

Nhân viên cửa tiệm nhìn thấy hắn, ánh mắt thoáng dừng lại ở hình xăm trên cổ, chưa kịp nói thì đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp:

"Giúp tôi gói những chiếc bánh nhỏ còn lại."

Trương Duy đang xem trận bóng trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa, liền từ trên ghế sô pha nhảy xuống chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, Mạnh Kiệt tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái cầm một túi giấy màu trắng hồng, trên túi giấy có viết dòng chữ "Sweet Life", tên cửa tiệm đồ ngọt ở gần khu nhà của họ.

"Anh, sao anh lại mua bánh ngọt vậy?"

Mạnh Kiệt đi ngang qua y, lấy một chiếc bánh trong túi ném cho y.

"Cửa tiệm kia có giảm giá, mua một tặng năm."

Trương Duy ngẩn người: "Ồ", nhưng lập tức phản ứng lại, lớn giọng nói: "Ơ không phải, em nhớ là anh không thích ăn..."

Y còn chưa nói hết, Mạnh Kiệt đã đẩy cửa đi vào gian phòng.

"...ngọt ư?" từ còn lại đã bị Trương Duy nuốt ngược trở lại, y nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, thở dài đưa tay sờ sờ mũi.

Sau khi Mạnh Kiệt đi vào liền đem tàn thuốc vào ném vào thùng rác bên cạnh TV. Hắn giương mắt nhìn, có một cái đầu nhỏ đang chôn trên sô pha. Mạnh Kiệt đá vào ghế, nhưng người bên trong giật giật không thức dậy. Hắn trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì ánh mắt dừng lại trên mặt Dư Hạ, từ từ thu lại ánh mắt.

Hắn không hiểu mình đang làm gì, tại sao lại đem người này về nhà, tại sao lại ra ngoài mua bánh ngọt, vì lí do gì?

Ném túi bánh lên bàn nhỏ, cởi giày, đưa tay trái ra sau đầu, xoay người nằm trên giường.

Trong phòng có những ngọn đèn nhỏ, trên tường dán đầy các áp phích. Sau khi nhìn thoáng qua, tất cả đều là những khuôn mặt ngôi sao xinh đẹp. Mạnh Kiệt hờ hững nhìn từng cái một, hết gương mặt mặt này đến gương mặt khác, cuối cùng nhắm mắt lại. Trong đầu chậm rãi suy nghĩ, nhưng hoàn toàn cảm thấy mơ hồ.

Hắn từ nhỏ đã có vấn đề, đó là gặp trở ngại về nhận dạng khuôn mặt.

Khuôn mặt của cô giáo cùng với những đứa trẻ mồ côi, khuôn mặt của bạn gái hắn. Khi lớn lên có rất nhiều người đi qua cuộc đời hắn đều không nhớ ra được, thậm chí không thể nhớ khuôn mặt của chính mình.

Nhưng ở trong góc bệnh viện, hắn đang đứng đó. Nhìn thấy người thanh niên đứng ở mép cửa sổ, gương mặt tái nhợt yếu đuối, giống như một tờ giấy trắng bị nhàu nát. Hắn nhìn khuôn mặt đó như một viên đạn găm vào tim, bỗng nghe thấy tiếng chuông, Mạnh Kiệt ngẩn người ra, hóa ra hắn lại nhớ rõ gương mặt ấy, một gương mặt không thể nào quên được.

Đem Dư Hạ về nhà không phải vì người này là em trai mình, mà là vì hắn chỉ nhận ra được mỗi Dư Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro