Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trương Duy từ nhà vệ sinh quay trở lại, nhìn thấy Mạnh Kiệt cùng Dư Hạ ngồi chung một chỗ. Y "hắc" một tiếng, cười nói:

"Hai người dính nhau thật đấy."

Dư Hạ ngẩng đầu tránh sang một bên. Mạnh Kiệt hơi lùi ra sau, dựa một tay vào lưng ghế sô pha, từ góc độ của Trương Duy nhìn thấy giống như là Mạnh Kiệt đang ôm Dư Hạ.

Y ngồi đối diện bọn họ, tất cả các món ăn y gọi đều được đem lên, Trương Duy gắp một lát thịt bò cho vào nồi.

Mạnh Kiệt không ăn được bao nhiêu, hắn ngủ không ngon, nếu ăn quá no buổi tối càng không ngủ thêm được. Nên hắn ngồi trong góc cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả những gì hắn thấy đều là Dư Hạ đang ăn.

Những thứ trong điện thoại cũng không bằng nhìn Dư Hạ, vì vậy hắn liền đặt điện thoại sang một bên, chống cằm nghiêng đầu nhìn Dư Hạ.

Nhìn không giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y.

Mạnh Kiệt nghĩ như thế, chỉ thấy Dư Hạ đột nhiên đứng lên. Hắn ngẩng đầu lên, nghe thấy Dư Hạ hỏi: "Phòng vệ sinh là ở bên ngoài sao?"

Trương Duy vừa nãy đã đi, gật gật đầu nói với Dư Hạ: "Ngoài cửa quẹo trái là đến."

"OK cảm ơn anh."

Dư Hạ bước nhanh đi ra ngoài, đi đến cửa quán cơ hồ là chạy lo ton. Cậu đi vào nhà vệ sinh đẩy ra một gian phòng, vừa mới tiến vào liền ôm bồn cầu nôn, gần như nôn ra hết thức ăn đã ăn trước đó, trong dạ dày như kéo cắt đau, phun đến cuối cùng nước đắng tại trong cổ họng tràn ngập. Cậu đưa tay sờ bụng, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, sức cùng lực kiệt mà quỳ ngồi trên mặt đất.

Không biết trải qua bao lâu, trong người cũng dần bớt khó chịu, Dư Hạ hít một hơi dài, tay chống lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy.

Hai ngày nay sức khỏe của cậu vẫn luôn rất tốt, ăn uống được lại còn ngủ sớm, điều này làm cho cậu thiếu chút nữa coi chính mình là một người khỏe mạnh bình thường. Có thể tổng là không đồng dạng như vậy, cậu nhấn nút xả nước tất cả những gì cậu vừa nôn bị hút theo đường ống.

Hốc mắt Dư Hạ đỏ lên, khịt khịt mũi mà nuốt xuống nỗi chua xót. Cậu không biết tại sao bản thân lại muốn khóc, rõ ràng đã tự nhận lấy số mệnh của mình, rõ ràng chỉ muốn dùng chút thời gian cuối cùng này làm một số việc chưa từng làm. Cậu cũng đã nghĩ khắc xong bia mộ của mình.

Nhưng tại sao, tại sao lại không cam lòng?

Cậu dùng lực ép chặt ngực mình, trán áp lên cánh cửa, không hề có một tiếng động nức nở.

Thì ra cuộc đời đã nếm trải những điều tốt đẹp, thì mới càng thêm không nỡ.

Cậu muốn đứng trên một sân khấu tối tăm ồn ào mà chơi đàn. Cậu muốn nửa đêm cùng Mạnh Kiệt và bọn họ đi ăn lẩu, muốn cùng bạn bè ngồi tàu hỏa đi du lịch, muốn leo lên ngọn núi cao nhất thế giới, muốn xem những gì cậu chưa từng thấy trước đây.

Cậu vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều mà cậu chưa làm được.

Cậu hiện tại mới cảm thấy rằng cuộc sống của mình đáng lẽ chỉ mới bắt đầu.

Sau khi Dư Hạ đi ra ngoài, Mạnh Kiệt lại cầm điện thoại lên, dùng ngón tay vuốt ve màn hình, trông bộ dạng lơ đãng. Trương Duy hỏi hắn tại sao không ăn, Mạnh Kiệt đặt điện thoại lên bàn, trực tiếp đứng dậy.

Trương Duy giương mắt, cầm đũa thọc thọc vào nồi lẩu, " Anh đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh."

"Này còn không ăn, đi toilet làm gì?"

"Nhìn mày ăn, anh đây no rồi." Mạnh Kiệt liếc nhìn y, trên khuôn mặt mờ mịt có thể nhìn thấy đôi môi thấm đẫm dầu đỏ của y.

Trung tâm mua sắm ngoài trời từ trong cửa hàng đi ra ngoài liền cảm thấy gió lạnh đến xương tủy. Vừa nãy ở bên trong hắn đã cởi bỏ chiếc áo khoác, giờ chỉ mặc một cái áo ngắn tay đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, có rất nhiều người đi ngang qua nhìn hắn, Mạnh Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ.

Có một chiếc gương dài và hẹp đặt ở cửa nhà vệ sinh, Mạnh Kiệt đi vào bên trong, nhìn quanh một vòng, sau đó bước đến trước cửa, đút một tay vào túi liền nhấc chân đá từng gian phòng.

Vài tiếng "ầm" vang lên nhưng bên trong vẫn không thấy bóng người, chỉ còn lại tấm cuối cùng. Mạnh Kiệt đứng lại, giơ tay lên đẩy nhẹ nhàng, không có xô ra.

"Dư Hạ."

Hắn gọi một tiếng, bên trong không có ai trả lời. Mạnh Kiệt mím chặt miệng, lùi về phía sau hai bước, thân thể hướng bật lên, chân để ở phía sau trên vách tường, cả người hướng phía trước, tay thì víu chặt tấm gỗ hắn vươn mình nhảy lên.

Mạnh Kiệt chân chạm đất, nhìn xuống người ở dưới hơi thở đang có chút rối loạn. Hắn cúi người, vươn tay bế Dư Hạ đang ngẩn người ra, giống như đã chết. Mạnh Kiệt chẳng rõ vì sao, tay hơi phát run.

Mạnh Kiệt ôm Dư Hạ chạy vào trong cửa hàng, Trương Duy bị sợ hết hồn, Mạnh Kiệt nói: "Lấy đồ rồi đến bệnh viện."

"Này chuyện gì đang xảy ra? Mới vừa nảy cậu ấy còn rất tốt mà."

Trương Duy lập tức đứng lên, trong miệng nghi ngờ không thôi la hét. Y đi thanh toán, mang hết đồ của hai người bọn chạy theo phía sau Mạnh Kiệt.

Đêm mùa đông lớn, cả con đường vắng tanh, Trương Duy dùng điện thoại di động gọi xe, màn hình hiển thị còn năm phút đồng hồ. Mặt đều nhăn lại với nhau, khi nhìn lại Mạnh Kiệt, phát hiện áo khoác của Mạnh Kiệt vẫn còn trên tay, ngạc nhiên nói:

"Anh Kiệt, anh có lạnh không? Mau mặc áo vào đi."

"Đắp lên người cậu ấy đi." Mạnh Kiệt cụp mắt, dùng ánh mắt ra hiệu.

Trương Duy dừng một chút, một cơn gió lạnh thổi qua, chính y trước tiên run lập cập.

Quần áo quấn quanh người Dư Hạ, Mạnh Kiệt cúi đầu nhìn người trong ngực mình, lúc này cậu đã ngủ say, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, hô hấp rất nhẹ như muốn đứt quãng trong giây tiếp theo.

Thật khó để mà không lo lắng, Mạnh Kiệt ôm chặt lấy Dư Hạ.

Chiếc xe do Trương Duy gọi cuối cùng cũng đến, Trương Duy ngồi ở phía trước, Mạnh Kiệt bế Dư Hạ ngồi vào ghế sau. Y trước tiên nói với tài xế: "Đi bệnh viện."

Trương Duy chưa bao giờ thấy hắn trong bộ dạng này. Trong ấn tượng của y, Mạnh Kiệt luôn tỏ ra thờ ơ với bất cứ việc gì, ít lời và ít thứ mà hắn muốn.

Chiếc xe gần như không bị cản trở chạy trên con đường vắng vẻ. Bởi vì Dư Hạ, Mạnh Kiệt đã yêu cầu tài xế lái nhanh hơn một chút. Người lái xe trên trán lấm tấm mồ hôi, khi xe dừng ở đèn đỏ, anh ta lén lút nhìn người ngồi sau từ kính chiếu hậu.

Trong sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, có hai bóng người đang nép vào nhau, bóng đèn hắt xuống mặt người đàn ông qua tấm kính và hình xăm trên cổ trông giống như một bông hoa trong bóng tối.

Xe dừng ở lối vào khoa cấp cứu, Mạnh Kiệt mở cửa ôm Dư Hạ chạy vào sảnh.

Đêm khuya vẫn còn nhiều bệnh nhân cấp cứu, Trương Duy chỉ vào bàn y tá nói: "Anh Kiệt, qua đó xem một chút."

Mạnh Kiệt lắc lắc đầu, đem người đặt trên ghế dài, hắn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Trương Duy không rõ vì sao, cau mày nhìn hắn, chỉ nghe được Mạnh Kiệt nói vào điện thoại nói: "Nói cho Dư tiên sinh, Dư Hạ hôn mê, đang ở khoa cấp cứu của bệnh viện trung ương."

Mạnh Kiệt nói xong liền cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Trương Duy, như là đang nhìn y hoặc là nhìn về nơi khác, thấp giọng nói: "Đi thôi, đi trở về."

Trương Duy hoàn toàn không khỏi kinh ngạc: "Về chỗ nào? Dư Hạ đâu? Dư Hạ làm sao bây giờ?"

Mạnh Kiệt cúi đầu, ánh mắt rất nhạt, "Không cần phải để ý đến cậu ta, sẽ có người tới."

"Anh... Anh chuyện gì xảy ra vậy, cậu ta không phải người mà anh thích sao?"

Mạnh Kiệt không còn nhẫn nại, đẩy tay Trương Duy ra, bước đi đi ra ngoài. Trương Duy do dự tại chỗ, nhìn Dư Hạ trên ghế dài vừa nhìn về phía bóng lưng của Mạnh Kiệt, cắn răng đem áo của chính mình cũng cởi ra, trùm lên trên người Dư Hạ.

Mạnh Kiệt ra khỏi bệnh viện, chìm vào màn đêm lạnh lẽo chết chóc và bước vào bóng tối sâu thẳm.

Anh nghe thấy tiếng bước chân của Trương Duy phía sau.

Trương Duy hàm răng run lên, run rẩy hỏi: "Anh Kiệt, anh và Dư Hạ đến tột cùng là có chuyện gì vậy? Sao anh lại để cậu ấy một mình, tại sao không đi tìm bác sĩ? Vừa rồi anh gọi cho ai?"

Mạnh Kiệt ban đầu không muốn để ý, nhưng Trương Duy lại có tinh thần bản lĩnh hỏi đến cùng, nếu không có sự kiên trì này, y đã không kiên trì đi theo Mạnh Kiệt đến bây giờ.

Mạnh Kiệt dừng lại, hơi nhướng mày, tầm mắt rơi vào vài chiếc xe màu đen lái vào bệnh viện cách đó không xa. Xe dừng trước cổng bệnh viện có rất nhiều người từ trong xe xuống.

Mạnh Kiệt thu hồi ánh mắt, hơi thở hóa thành sương lạnh trong ánh sáng yếu ớt, gió thổi qua, hơi lạnh tràn ngập khắp cơ thể chảy vào huyết quản.

Mạnh Kiệt nhẹ giọng nói: "Cậu ta bị bệnh, lén lút từ bệnh viện chạy ra bên ngoài, tôi không lo cho cậu ta được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro