Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ở BlackRed Bar, Mạnh Kiệt và những người khác vừa đến, dụng cụ còn chưa bỏ xuống chủ quán bar nhìn thấy bọn họ liền hỏi: "Nghe nói đêm nay Chu Lệ sẽ không tới?"

Trương Duy cười làm lành nói: "Cậu ta có chút việc."

"Vậy làm sao bây giờ, đêm nay phần lớn khách đến đây đều để xem Chu Lệ."

Chu Lệ có vẻ ngoài ưa nhìn, vừa cao lại gầy có cảm giác như một idol. Cậu ta lại khá cởi mở, thỉnh thoảng các bức ảnh về buổi tổng duyệt và ảnh tự chụp của ban nhạc được đăng tải trên Weibo nhận được sự tương tác của người hâm mộ rất tốt. Đối với màn trình diễn này, cậu ta đã đăng thời gian và địa điểm lên Weibo. Các fan của Chu Lệ tạo thành một nhóm tập trung đến đây vì muốn xem màn trình diễn của họ.

Chủ quán bar cũng coi trọng chuyện này liền kêu bọn họ đến biểu diễn, lần này mới biết Chu Lệ sẽ không đến, sắc mặt ông ta không tốt.

"Lúc trước các người đã đồng ý biểu diễn với bốn người, hiện tại lại thiếu mất một người nên giá cả cũng sẽ khác đi. "

Mạnh Kiệt khoanh cánh tay đứng một bên, hơi nhướng mày đặt tay lên vai Dư Hạ nói: "Là bốn người, đây là tay chơi đàn của chúng tôi."

Trương Duy cùng Mục Duật đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc, Dư Hạ đứng cạnh Mạnh Kiệt hơi cúi đầu xuống cười nói: "Buổi chiều sau khi mọi người đi, tôi và anh Kiệt có luyện tập cùng nhau một lát."

Trương Duy ngốc nói: "Luyện cái gì?"

"Bài hát đêm nay.", Mạnh Kiệt nói: "Tôi và Dư Hạ cùng nhau phối hợp cũng không tồi."

Chủ quán không tin, "Các người đừng tuỳ tiện tìm người khác để đối phó tôi."

Mạnh Kiệt hơi không kiên nhẫn, "Diễn không tốt, tôi không lấy tiền."

Đêm nay là buổi biểu diễn đặc biệt của họ. Những tấm áp phích ban nhạc dán bên ngoài quán bar được chụp bởi Chu Lệ, người đã giới thiệu bọn họ tới. Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Mạnh Kiệt ở bên ngoài hút thuốc, ánh đèn đường làm bóng người kéo dài ra.

Dư Hạ đứng ở phía sau hắn gọi một tiếng, Mạnh Kiệt quay đầu lại liếc nhìn, thấy cậu đã chạy về phía hắn.

Mạnh Kiệt yên lặng nhìn cậu, cánh tay bị ôm chặt lấy.

"Anh Kiệt, đừng hút thuốc nữa, vào đi buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."

Mạnh Kiệt sững sờ mặc tay bị lôi đi, ngã người về phía trước, ép khói giữa môi rơi ra một mảnh bụi. Hắn ngẩn người, đổi tay cầm lấy điếu thuốc, trực tiếp bóp tắt rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Bọn họ đi vào, trong quán đã có rất nhiều người, kẻ không quen biết từ bên ngoài chen qua. Mạnh Kiệt đứng ở phía sau Dư Hạ, giang hai tay, cơ hồ là đem người ôm vào lồng ngực của mình, hắn cúi đầu nói bên tai Dư Hạ: "Bảo cậu đi nhanh lên, sao lại đi chậm như vậy??"

Một luồng khí nóng phun vào tai cậu, Mạnh Kiệt ở quá gần, Dư Hạ co rụt cổ lại nói dối: "Lúc nảy tôi rời đi cũng không có nhiều người như vậy."

Mạnh Kiệt mang theo đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Cậu đã đi ra ngoài bao lâu rồi?"

Dư Hạ ngẩng đầu, Mạnh Kiệt khóe miệng vi câu, cụp mắt hỏi: "Hay là, cậu đã đứng phía sau lưng nhìn tôi bao lâu rồi?"

"Không mất nhiều thời gian." Dư Hạ nói đến đây, đột nhiên dưới chân một lảo đảo, nếu không phải Mạnh Kiệt dùng tay ôm lấy eo cậu, không thì cậu đã suýt ngã.

Bọn họ đi qua đám đông, trực tiếp đi đến rìa sân khấu. Một bộ trống và một cây đàn organ điện tử được đặt trên bàn thiếu ánh sáng, Mạnh Kiệt buông lỏng tay ra phủi vai Dư Hạ rồi đi lên trước.

Mấy tiếng trước, khi bọn họ ở phòng luyện tập lúc hoàng hôn, Dư Hạ hỏi hắn rằng bọn họ có thiếu người chơi đàn không.

Dư Hạ đã học piano được vài năm, cảm thụ âm nhạc cũng rất tốt. Vừa nãy nghe bọn họ luyện tập, cũng có chút háo hức muốn thử.

Không có ai luyện tập cùng, Mạnh Kiệt nhàn rỗi lại nhàn rỗi hơn, liền đáp ứng cậu. Tình cờ có một cây đàn piano điện tử trong phòng tập, cắm điện vào, chất lượng âm thanh tuy không tốt nhưng có thể sử dụng được.

Bọn họ hợp tấu bài hát mà Mạnh Kiệt và những người khác vừa mới luyện tập. Dư Hạ chỉ nghe một lần đã nhớ gần hết bài hát. Mạnh Kiệt có chút kinh ngạc, chuyện hợp tác không thể giải thích được với Dư Hạ khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Hắn trước đây chưa từng nghĩ tới chính mình còn có thể có người nhà, cũng không nghĩ quan hệ huyết thống quan trọng như thế nào. Vì vậy khi hắn lắng nghe hợp phách nhịp điệu thì mới hoảng hốt phát hiện, nguyên lai đây chính là huyết thống ràng buộc.

Rất khó vứt bỏ, rất khó chán ghét, rất khó quên.

Trên sân khấu, dàn trống đứng trong bóng tối, dùi trống xoay một vòng trên không trung rồi rơi vào tay Mạnh Kiệt.

Hắn dùng lực nắm, giơ cánh tay phải lên, một tiếng vang thật lớn, khiến người ta kinh động thiên hạ.

Âm thanh của đàn piano thay thế guitar xen vào, hài hoà đến không ngờ.

Bài hát được viết bởi Mạnh Kiệt, giai điệu điên cuồng và không thoải mái, giọng hát của Trương Duy đan xen với nhịp trống đánh, decibel được nâng cao. Đến nỗi những người hâm mộ ban đầu dành vì Chu Lệ mà tới nhất thời quên đi tất cả, say bữa tiệc thị giác này.

Đây là lần đầu tiên Dư Hạ đứng trên sân khấu như thế này, không phải là một khán phòng trang nhã, không có cây đàn piano trị giá trăm vạn, cũng không có dàn nhạc hơn chục người bồi cùng cậu, cậu chỉ có một cái đàn điện tử dột nát và cũ kỹ và một Mạnh Kiệt tính tình không quá tốt.

Cậu có thể cảm nhận được dường như đang có một bông hoa nở trong mình.

Nhưng dường như một bông hoa nở trong bụi trũng khiến cậu cảm thấy mình đang nở hoa.

Kết thúc buổi biểu diễn, Dư Hạ cảm thấy hơi choáng váng, không biết có phải không khí quá mãnh liệt không, cậu nghe khách hàng la ó hét lên và vỗ tay. Như thể đây không phải là một quán bar mà là buổi hòa nhạc độc quyền của ban nhạc.

Nhịp tim vì sự nhiệt tình này mà đập cực nhanh, máu chảy rất nhanh, cổ tay cứng ngắc đau nhức, nhưng cơn đau này chẳng thấm vào đâu so với sự hưng phấn hiện tại, cậu cố gắng chịu đựng khiến lưng cũng căng thẳng.

Mạnh Kiệt đứng lên, hắn chưa bao giờ lưu luyến trước sự hâm mộ của khán giản dành cho sân khấu này. Hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu tròn, đi tới phía sau Dư Hạ. Khi đi xuống thì bắt gặp Mạnh Kiệt đang đứng yên tại chỗ.

"Đi."

Hắn nói như vậy, liền đem người dẫn theo xuống.

Phản ứng của khách hàng ở quán bar không tệ, ông chủ cũng không tính là keo kiệt. Mặc dù biết Dư Hạ chỉ tạm thời thay vị trí của Chu Lệ, ngoài miệng nói hai câu nhưng ông ta vẫn trả cho họ đủ tiền.

Lúc ra khỏi quán đã gần sáng sớm, trời lại đổ tuyết. Trương Duy run lên vì lạnh, sờ sờ bụng nói vừa lạnh vừa đói, hỏi mọi người có muốn ăn lẩu không.

Mục Duật lắc đầu, nói không yên lòng Chu Lệ, trước tiên cần phải trở về trường học.

Trương Duy nhìn sang Mạnh Kiệt, Mạnh Kiệt cau mày vừa muốn mở miệng nói không đi. Trương Duy trực tiếp không để mắt đến hắn, nhìn về phía Dư Hạ, hỏi: "Tiểu Hạ, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu."

Dư Hạ bất thình lình nghe thấy cái tên này, mấy giây sau mới có phản ứng là đang gọi mình, lập tức gật đầu nói: "Được, được, tôi cũng muốn đi."

Môi Mạnh Kiệt khẽ nhúc nhích, lông mày nhăn lại, trầm mặc xuống.

Đi đến một nhà hàng lẩu gần đó, thời điểm này vẫn còn rất nhiều người, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào. Mạnh Kiệt đi phía sau Dư Hạ hơi cúi đầu, tiến đến bên tai cậu hỏi: "Lại đói bụng nữa à?"

Lỗ tai cậu nóng lên, khuỷu tay đặt lên trên ngực Mạnh Kiệt, cậu nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không muốn bị vạch trần."

Bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, quét mã QR ở góc trên bên trái để chọn món ăn, Trương Duy nói y đãi. Bọn họ gọi một lẩu uyên ương, Trương Duy gọi hai phần thịt bò và tôm, hỏi Dư Hạ muốn ăn gì, Dư Hạ suy nghĩ một chút nói: "Tôi không thích ăn thịt dê, còn lại đều được."

"Thật là trùng hợp anh Kiệt cũng không thích ăn thịt dê."

Dư Hạ nhìn Mạnh Kiệt, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn lại cậu, Dư Hạ lập tức cúi đầu giống như đang chơi trò trốn tìm.

Trương Duy ánh mắt đảo qua hai người họ, đột nhiên lên tiếng: "Dư Hạ, cậu chơi đàn tốt ghê, nghe mấy lần liền có thể cùng bọn tôi biểu diễn."

Khi đối mặt với Mạnh Kiệt cậu có thể da mặt dày nhưng với người khác thì lại không, cậu ngượng ngùng nói: "Tôi trước kia có học piano vài năm bất quá sau đó không học nữa mà chuyển sang học tài chính..." Nói được nửa câu, đột nhiên nhớ tới mình bây giờ hẳn là đang mất trí nhớ, lập tức che cái trán làm bộ nói: "Đầu đau quá, tôi không nhớ kĩ được."

Cậu với kĩ năng diễn xuất vụng về mà Trương Duy là người thứ hai thật sự bị cậu lừa gạt, hoang mang hoảng loạn hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Dư Hạ lén lút hé mắt, liền thấy Mạnh Kiệt đang cúi đầu giống như không chú ý tới bên này.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu uyên ương lên. Vừa rồi Trương Vĩ uống quá nhiều nước, liền hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi đi ra ngoài.

Trên bàn liền còn lại hai người bọn họ, Dư Hạ trong lòng bồn chồn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mạnh Kiệt đang xem điện thoại di động, có người nào đó đã đăng video về màn biểu diễn của họ trong quán bar lên Internet và một người bạn cũng chơi rock and roll đã gửi cho hắn. Hắn đeo tai nghe vào và lắng nghe tiếng trống.

Dư Hạ gọi hắn hai tiếng, hắn mới cảm giác được, chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới lông mi đen nhánh lộ ra con ngươi đen láy.

Tháo một bên tai nghe xuống, Mạnh Kiệt hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh vừa ..." Dư Hạ muốn nói lại thôi, ngược lại hỏi: "Anh đang xem cái gì ?"

"Buổi biểu diễn vừa rồi." Mạnh Kiệt tháo một bên tai nghe đưa cho cậu.

Tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc vang lên, trái tim Dư Hạ đập mạnh, bên cạnh có người ngồi xuống, thoang thoảng mùi khói thuốc bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người cậu. Tai của Dư Hạ nóng lên, tai nghe Bluetooth mà cậu đang đeo bên tai trái bị lấy xuống đổi qua tai phải. Ngón tay của Mạnh Kiệt dừng trên da của cậu trong vài giây, sau đó là âm thanh trầm thấp của Mạnh Kiệt, giống như động cơ cánh quạt bay vòng quanh.

"Cậu đàn không tồi."

Dư Hạ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Gay go.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro