Chương 5 : Dụ Dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng đúng là được đằng chân lân đằng đầu . Nắm được tay của mỹ nhân rồi , hắn lại tự nhiên ôm nàng vào trong lòng . Mỹ nhân không có thẹn thùng chi cả . Đôi mắt trong veo cứ ngẩng lên nhìn hắn . 

Bất giác trong lòng Kim Tại Hưởng dâng lên một tia khó chịu . Không ngại ngùng , tự nhiên như vậy , không lẽ từng có nam nhân ôm qua thân thể của nàng : 

- Đã có ai ... làm như vậy với nàng chưa ? 

-Rồi ...  

- Ai vậy ? 

- Là cha ... Nhưng cha ... không có thứ của người .

 - Nàng đưa tay lên ngực hắn , cảm nhận nhịp tim đang thình thịch đập .

- Khi đó ... cha không như vậy . Hắn thở phào ... Song cũng vẫn thấy khó chịu . Chẳng hiểu sao với mỹ nhân này , hắn chỉ muốn mình là người đầu tiên trong hết thảy của nàng . Ôm ấp ,thậm chí là nụ hôn thân mật . 

Hắn cúi xuống ... Lũ thuộc hạ há hốc mồm ... Sơn vương thật là táo bạo . Nhịn khát bao ngày , gặp thứ vừa miệng , đúng là nhanh chóng làm ngay ... Cả đám không ai bảo ai , vội quay lưng sang nơi khác . 

Mỹ nhân trong lòng cứng ngắc ... Khi hắn cho lưỡi len lỏi vào bên trong bờ môi anh đào đỏ mọng ấy , nàng ngô nghê nhìn hắn ... Hôn nhau nhưng sao chỉ có hắn là nhắm mắt thế này . Nhưng nàng khó chịu bởi cử chỉ này hơn những cái nắm tay và ôm ấp . 

Hơi thở ... cũng khó khăn hơn . Hắn lại áp quá sát vào mình , gần như đẩy nàng dựa vào mẫu thạch . Người hắn nóng ran . . . Còn nữa , tay thì sờ soạng lung tung trên cơ thể Trân Ni  . Cha chưa bao giờ làm vậy . Đặc biệt là phần ngực . . . Làm nàng có cảm giác đau . 

- Buông ra . . . Không được . . . Buông ra ! 

- Tới giờ phút này đương nhiên là không buông được rồi . 

- Hắn tham lam di chuyển nụ hôn xuống vùng da cổ mịn màng

- Nếu nàng không thích ở đây thì ta cũng ráng nhịn . Về nhà ta nhé . . . Ta sẽ lấy nàng làm vợ . . . Hôn lễ làm ngay bây giờ . 

- Hôn lễ ? 

- Ừ . . . 

- Đó là gì ? Nàng như một tờ giấy trắng vậy . Hắn nhìn nàng đầy âu yếm . Sống trong rừng lâu ngày , ngô nghê không hiểu nhân thế , đó cũng là chuyện bình thường . 

- Đó là chuyện rất vui . Nàng sẽ thích . . . 

- Nhưng làm hôn lễ . . . 

- Trân Ni mơ hồ thấy cái gì đó như là bị sở hữu

- Không thể làm ở đây sao ? Cha dặn . . . không được đi xa ! 

Không được đi xa . . . Nhưng tại sao lại bỏ nàng cô quạnh một mình nơi đây . Kim Tại Hưởng chợt dâng lên một sự giận dữ không tên . Khốn kiếp . . . Nàng thì xinh đẹp ngời ngời , chốn rừng hoang nước độc thế này , cho là thú dữ không hại nàng , còn nào là bệnh dịch khốn khổ rồi lũ tiều phu , sơn tặc vô lương tâm . 

Hắn thì yêu ái nàng , lần đầu gặp gỡ tuy là muốn ăn nàng đến tận xương , nhưng vẫn muốn mỹ nhân mãi mãi trong đời mình . Còn đám sơn tặc , tiều phu kia , lắm kẻ khốn nạn, chỉ muốn chơi qua đường . Mong manh và đáng yêu thế này , nếu có gì làm sao nàng chịu nổi . 

( Au : Haiz , người nói như đúng lắm ý , chẳng phải là cùng mục đích sao , lại còn nói như thế nữa . Taehuynh : Kệ ta , ít ra ta còn tốt hơn bọn chúng , chẳng phải ta còn quan tâm đến nàng nữa sao ! . Au : Thôi khỏi cần biện hộ nữa , cũng chỉ vì nàng ngây thơ nên ngươi mới có thể làm thế thôi ! )

- Vô trách nhiệm ! 

Trên thiên giới , thiên đế đau lòng không sao kể xiết . Duyên kiếp trước , tại sao lại cho con gái yêu hiến mình cho tướng cướp ? Nó dịu dàng , thiện lương , nếu là hoàng đế gặp mặt cũng phải xiêu lòng . Làm vợ ăn cướp , không phải cũng trở thành cướp nữ hay sao ? 

- Yên tâm đi . . . Tên cướp đó . . . khác người lắm . Cứ từ từ mà xem đi !

Dưới trần , Kim Tại Hưởng lại hôn . . .Lần này tay hắn đã kéo một mảnh xiêm áo của Trân Ni tụt xuống vai . . . Cảm giác lành lạnh khiến nàng phản ứng : 

- Không . . . Tiếng kêu nguy hiểm . . . Mẫu thạch nhanh chóng chứng tỏ tác dụng . Hút Trân Ni trở vào . Trong tay hắn , chỉ còn lại không khí . . .Và một mảnh xiêm áo trắng như tuyết . Bọn thuộc hạ run rẩy gào lên : 

- Yêu tinh ! Trong khi vẻ mặt hắn sa sầm , đang định thần sắp xếp nhanh mọi việc . Mỹ nhân như ngọc . . . Vụt tan biến như không khí . Hắn nhớ lại . 

- Nàng từ đâu tới ? Nàng chỉ vào đá kia . . . Màu ngũ sắc kỳ lạ và nổi bật . Lòng hắn có chút gì đó bâng khuâng . . .Một nỗi niềm nhè nhẹ len vào tim : 

- Mang đá này về nhà . . . Tìm cho ta chiêng trống , cồng la , càng ồn ào càng tốt , đánh liên tục bên đá . . .Tới khi nào ta bảo ngưng thì thôi . 

- Dạ . . .  

https://youtu.be/-SK6cvkK4c0

NHỚ 

VOTE

THEO DÕI 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro