Chương 6 : Bại Hoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cồng chiêng , thanh la , trống quả thật rất ồn , khiến cho tảng đá cũng lắc lư . Cô gái nhỏ có lẽ cũng vô cùng khó chịu . Cả thiên đế cũng nhíu mày trước những tiếng ồn đó . 

Thật là đồ bại hoại , biết Trân Ni ẩn thân trong đá nên mới giở mọi thủ đoạn dụ nó ra . Đột nhiên : 

- Ngưng đi ! 

- Sơn vương ... Đá lắc mạnh lắm rồi ... 

- Các ngươi không thấy điếc tai sao ? ... Hắn bất giác sờ nhẹ lên tảng đá, giọng nhẹ đi

- Mỹ nhân chắc cũng khó chịu lắm ... Ta không muốn như vậy . Hắn thở dài, vuốt nhẹ lên tảng đá ... Ánh mắt trong veo của nàng hiện ra trong đầu hắn . 

Tinh khiết và ngây ngô ... Yêu tinh thì sao chứ ? Ánh mắt tinh khôi như vậy , tìm nơi đâu giữa biển người ? Thiệu Khải Đăng trong mắt một số người như một đứa trẻ không lớn . 

Vì hắn tính cách trẻ con , vui buồn bất chợt ... Đôi khi hắn nhí nha nhí nhố một cách ... khác thường . Sợ bóng tối , không thích giết người . Hắn là tên cướp nghèo nhất nơi đây . 

Đơn giản vì Kim Tại Hưởng không cướp của , sát sinh , làm những trò tàn nhẫn . Mùi tanh của máu rất khó chịu .Đám thuộc hạ của hắn đa số đều còn rất trẻ . Chúng như chủ nhân của chúng vậy . 

Có phần ngây ngô và rất hồn nhiên. Tuy nhiên,chúng là hồn nhiên thật sự , còn hắn chỉ mượn cái lốt đó để che đi bản mình.Con người thật bên trong lớp vỏ hồn nhiên đó . 

- Các ngươi đi ngủ đi ... Ta ở lại đây . 

- Sơn vương cẩn thận ... Yêu quái ! 

- Ừ ... Mắt mở không lên mà còn nhiều lời ... Đi đi ! Hắn nhắm mắt ... Đầu tựa vào đá, và khẽ khàng nhắm mắt . 

Cảm giác thật dễ chịu . Không phải là chăn êm nệm ấm , song lại khiến Kim Tại Hưởng có giấc ngủ thật ngon . Bây giờ đã thế, nếu được ôm người ngọc mà ngủ, có lẽ còn thoải mái đến dường nào. 

Đêm tĩnh lặng ... Trân Ni ló đầu ra . Xung quanh thật yên tĩnh ... Người đáng sợ kia ... Đâu rồi ? Kia kìa ... Nàng lại hoảng hốt núp vào ... Mấy lần như vậy , nhưng hắn không có động tĩnh gì . 

Hình như hắn ngủ rồi . Không dậy đâu . Như Trân Ni những ngày đông u ám cũng rút vào trong mẫu thạch , ngủ rất nhiều . Xung quanh có những thứ đồ thật mới lạ ... Cái này là gì ? Nàng sờ nhẹ vào chiếc bàn ... Giường ngủ nữa . 

Là những thứ lần đầu trông thấy , trông thật lạ lẫm . Trên bàn còn có đặt một đĩa quả . Không cần tốn công hái . Trân Ni đưa một quả lên miệng . 

- Ngọt quá ! Bỗng : 

- Rầm ! Một tiếng động chát chúa vang lên bên tai . Nàng hoảng hốt quay đầu lại , dự định chạy vào trong mẫu thạch . 

- Á ! Cảnh tượng trước mắt làm Trân Ni kinh hoàng hét lên . Mẫu thạch của nàng đã bị người kia cầm chiếc búa to , chẻ nát . 

- Không ... Nàng lao về hướng mẫu thạch , nhưng đã bị một bàn tay mạnh bạo kéo vào lòng ... Một cảm xúc lạ lùng dâng lên . Trân Ni chỉ biết bây giờ mình phải đánh, đánh cho cái gã này thật đau . Hắn đã phá nát mẫu thạch của nàng rồi :

 -Bại hoại ... Người bại hoạ ... Một cái gì đó ấm nóng chảy trên má Trân Ni .

- Phá mẫu thạch của tôi ... Người ta sẽ bắt tôi ... Không có chỗ ở ... Bại hoại ! Nàng đang khóc . Kim Tại Hưởng đau lòng như cắt , nhưng hắn biết , muốn giữ nàng lại chỉ còn cách đó .

Phá đi nơi nương tựa duy nhất của nàng . Biến mình thành chỗ dựa duy nhất của nàng . Là bại hoại thì đã sao ? Hắn ôm lấy người đẹp đang run rẩy trong lòng mình . Để mặc cho nàng đấm thình thịch vào lồng ngực . 

Trông Kim Tại Hưởng mảnh khảnh thế thôi nhưng cơ bắp lại rắn chắc , mà tay của nàng thì mềm như lụa , hắn thương tiếc nắm lấy , lo lắng nàng đau : 

- Có ta đây ... Không ai hiếp đáp được nàng đâu . Dục vọng chiếm hữu ? Kim Tại Hưởng đối với cô gái trước mặt , đương nhiên cũng có khao khát . Nhưng đó không phải là tất cả . Để lâu dài , đương nhiên không được làm cho nàng sợ hãi . Phải từ từ ... 

- Trân Ni này ... 

- ...........  

- Khi ở trong mẫu thạch, nàng nghe thấy gì ? 

- Không có nghe ... Nhưng ... ấm lắm ! Mưa không bị ướt , cũng không bị thú dữ ăn hiếp . 

- Vậy nó giống như nhà nàng rồi ... Hắn nhỏ nhẹ dỗ dành .

- Ta cũng có nhà . Nàng ở lại nhà ta đi , mưa không dột , thú dữ cũng không làm hại được nàng . Đôi mắt trong trẻo làm hắn say mê . Khuôn mặt đẹp vẫn còn vương nước mắt , đau thắt cả lòng : 

- Nhưng ... tôi không quen người ... Không ... 

- Từ từ rồi sẽ quen ... Hắn vuốt nhẹ lên má nàng , âu yếm

- Ta làm hỏng của nàng một ngôi nhà nhưng ta có cả một ngôi nhà lớn ... Chẳng qua là do ta ở một mình trong đây , buồn quá . Ta muốn có người ở chung . 

- Đâu phải có một mình người ... Rất đông mà ... 

- Bọn họ ... Hắn có chút lúng túng , rồi nhanh chóng tìm ra cách giải thích . 

- Chúng đều là giống ta , không có thú vị như khi ở với nàng . Nàng rất đặc biệt . Một cô bé ngây thơ , đương nhiên được khen là thích . Đề cao vai trò của nàng như vậy, tự nhiên sẽ làm Trân Ni thích thú hơn : 

- Tôi đặc biệt à ? 

- Ừ . Rất đặc biệt , nhưng chỉ có đặc biệt với ta thôi . Nàng mà đi chỗ khác , người ta không xem nàng là đặc biệt , chúng sẽ mang nàng đi ra chợ bán ...

Bọn chúng cũng sẽ lột sạch quần áo nàng , bắt nàng làm việc như khổ sai . Có hiểu không? Thế gian rất nguy hiểm. 

Cha đã dặn vậy , bây giờ lại thêm người này nữa ... Cha từng bảo loài người hung dữ , độc ác , thấy nàng là sẽ " ăn " ngay ... Tên này không như vậy . Hắn không có vẻ gì muốn " ăn " nàng , còn chỉ cho Nương Tiên cách đề phòng , cho nàng chỗ ở nữa ... Là người tốt , rất tốt .  

- Người không gạt tôi chứ ? 

- Không có ... Ở lại đây với ta , ta sẽ không bao giờ bỏ rơi hay lừa gạt nàng . Khi người ngọc gật nhẹ đầu , lòng hắn dâng lên một niềm vui khôn tả ... Nàng sẽ khôn lên , quan trọng bây giờ sau khi dụ dỗ ,đó là làm sao để giữ nàng mãi mãi trong lòng mình ... 

Thế giới của sơn tặc , một mỹ nữ như hoa như nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt bọn chúng . Bản thân một kẻ lười biếng như hắn , không khéo phải bắt đầu bước vào con đường tranh giành ... 

Biết làm sao được , muốn đảm bảo chắc chắn một thứ nào đó , nhất định phải nắm trong tay quyền lực ... Nếu không ... Chuyện ngày xưa không phải đã là một bài học quá đắng cay sao ? 

- Người đâu ! 

- Dạ ... 

- Dọn thêm sang phòng ta mền gối , từ nay Trân Ni sẽ sống chung với ta ... 

- Dạ ... Cũng ngay lúc ấy , tên thuộc hạ bước vào : 

- Tâu sơn vương...Đại vương triệu tập các động ... 2 ngày nữa đều phải có mặt trên Ngọc Túy San . 

- Không đi ... Bảo là ta sắp thành hôn , không tiện đến . Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng , ngày mai ta và Nương Tiên sẽ thành thân . 

- Tuân lệnh sơn vương ... Cũng đã lâu lắm rồi , sơn vương không vui vậy . Động phủ cũng chẳng mấy khi có dịp vui chơi .  

( Au : Có một bạn bảo mình edit một truyện cổ đại khác , mình cũng muốn lắm nhưng phải từ từ đã , bởi vì nếu làm nhiều truyện quá thì mình có thể bị rối , và thời gian ra truyện sẽ lâu hơn , nên mình mong bạn thông cảm nhé , taetaebtslovelove . )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro