Chương 1: Chồng mất rồi, làm sao bây giờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tỷ lệ đọc 69.44% ]

...

Cuộc tàn sát tới mà không một lời báo trước, các thế giới phó bản trong trò chơi vô hạn lưu dường như đã xuất hiện cùng một bug giống nhau.

Loại vật kì lạ không tên xâm chiếm không khí, không cho người chơi bất kì cơ hội phát hiện và phản kháng nào, nó trực tiếp ô nhiễm cơ thể và tinh thần mọi người.

Ngay lập tức, các người chơi tàn sát nhau đỏ cả mắt, ồn ào trở thành nô lẹ của giết chóc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, "sinh mạng" của người chơi lần thứ hai mất đi giá trị, chút giá trị giải trí cuối cùng cũng trở thành màn biểu diễn tử vong như bây giờ.

Giang Tây Đường bất lực đứng im, sự xinh đẹp của cậu hoàn toàn không hợp với màn tàn sát xung quanh.

Cậu cũng đỏ mắt, nhưng không phải vì sát ý, mà vì cậu sợ hãi, hoảng sợ hồng đôi mắt.

Nhóc yếu ớt đáng thương hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu không hiểu, nên chỉ biết hoảng sợ mím chặt môi, từng giọt nước mắt trong suốt như ngọc làm ướt hàng mi dày.

Vẻ ngoài Giang Tây Đường xinh đẹp, khi khóc lên lại càng động lòng người. Bình thường, bây giờ sẽ xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu, ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.

Giang Tây Đường đã quen với tay của người ấy, cũng quen được dỗ, cho dù đang hoảng sợ, cậu vẫn vô thức chờ đợi theo thói quen. Cuối cùng, chờ rồi chờ, cậu vẫn không chờ được sự an ủi đó, mà đôi tay đó đang bóp gãy cổ của đồng đội.

Đôi tay đẹp đẽ kia vẫn tỏa ra hormone nam tính như mọi ngày, nhưng giờ đây, trên ngón tay đó cũng không phải là nước mắt của mỹ nhân yếu đuối, mà là dòng máu tanh nồng của người chơi.

Giang Tây Đường nhìn thấy cảnh này, đôi mắt ướt đẫm mở to, hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra được tình huống bây giờ...

Không giải thích được, không có nguyên nhân, điên rồi, tất cả mọi người bỗng nhiên điên rồi.

"Vậy mình cũng điên rồi sao?"

Giang Tây Đường không cho rằng mình là người đặc biệt, nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ, cậu lại phát hiện chẳng biết Hoắc Tòng đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, trên người y dính đầy máu tươi và điên cuồng.

Hoắc Tòng nhìn cậu, ánh mắt rất bình tĩnh: "Bé cưng."

Giang Tây Đường không dám đáp lại, cũng không dám nhìn Hoắc Tòng. Cậu quá sợ hãi, sau khi tận mắt nhìn thấy Hoắc Tòng giết người, đẫu biết Hoắc Tòng vô cùng nuông chiều mình, cơ thể cậu vẫn sợ hãi không kiểm soát được.

Hoắc Tòng: "Sao lại không nhìn tôi?"

Vào thời khắc này, Giang Tây Đường là chim sẻ bị nhốt trong lồng vàng, rõ ràng cậu sợ tới mức trái tim run rẩy, nhưng cậu không còn đường lui, chỉ có thể bị ép ngước lên đôi mắt xanh ướt át, ngoan ngoãn nhìn Hoắc Tòng.

Trên mặt Hoắc Tòng có thêm nhiều vết thương nhỏ, mặc dù không ảnh hưởng gì đến sự điển trai của y, nhưng dường như ô nhiễm đã khiến vẻ mặt y thêm vẻ lạnh lẽo như tuyết đầu mùa vậy. Cho dù nét mặt y không hề thay đổi gì so với trước kia, nhưng lại khiến Giang Tây Đường cảm nhận được sự biến hóa ấy, không chỉ là tuyết đầu mùa, nó còn là mặt hồ bị đóng băng vào mùa đông.

Một Hoắc Tòng như vậy khiến Giang Tây Đường thấy vô cùng xa lạ.

Hoắc Tòng lại gọi một tiếng bé cưng, trong giọng nói là tình yêu, nước mắt Giang Tây Đường lại càng rơi nhiều hơn, chẳng mấy đã làm ướt bên má trắng nõn mềm mại của cậu.

"Đừng khóc." Hoắc Tòng vẫn như trước, giang tay ôm Giang Tây Đường mềm nhũn vào ngực, y cúi đầu hôn nhẹ lên giữa chân mày của bảo bối trong lòng, giọng nói lạnh lẽo lần đầu tiên mềm mại như vậy, như ánh xuân rực rỡ hòa tan băng giá mùa đông, là một vẻ ấm áp mộng ảo hiếm có: "Đừng khóc nữa."

Vẻ ngoài Hoắc Tòng cao quý lạnh lùng, y có một cảm giác xa lạ không hợp với người bình thường. Chính bởi vì khí chất thần bí này, khiến cho mặc dù y vẫn cưng chiều Giang Đường ở tận đáy lòng, bảo vệ từng li từng tí, nhưng cuối cùng y vẫn không giống những người đàn ông rơi vào lưới tình khác, một mình một kiểu, thành ra không ai hiểu được cái thích của y từ đâu mà ra.

Lông mi Giang Tây Đường run rẩy, lắng nghe tiếng Hoắc Tòng hôn tai cậu, từng câu từng chữ, cảm giác tồn tại mạnh mẽ: "Ở bên tôi đi, mình cùng xây dựng một gia đình nhé, bé cưng."

Đây là thế giới phó bản trong trò chơi vô hạn lưu, nó được tạo ra từ cơ thể bằng xương bằng thịt và cảm xúc tinh thần sụp đổ của vô số người chơi.

Một thế giới như vậy, sao có thể gọi là nhà chứ?

Giang Tây Đường nghẹn ngào, cơ thể mảnh khảnh bắt đầu run rẩy không ngừng được.

Cậu nghĩ, điên rồi, Hoắc Tòng quả nhiên đã điên rồi.

Hoắc Tòng cũng sẽ giết cậu, như giết những người chơi khác ư?

Giang Tây Đường không biết đáp án, cậu rất muốn trốn, nhưng lại không biết trốn đi đâu. Cuối cùng, cậu chỉ có thể trở thành con thỏ nhỏ bị dồn vào đường cùng, ôm chặt eo Hoắc Tòng. Cho dù biết mình có thể sẽ bị giết chết, cậu cũng không buông tay.

Mặc dù Giang Tây Đường vẫn luôn ngu ngốc, nhưng cậu cũng hiểu được tình huống bây giờ của mình, bất kể Hoắc Tòng điên hay không, người cậu có thể dựa vào chỉ có y... cho dù phải chết.

Đáng thương biết mấy, lại đáng yêu biết bao, khiến người khác muốn hôn cậu.

Hoắc Tòng cảm nhận người trong lòng run rẩy yếu ớt, mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cánh tay y vẫn siết chặt hơn.

"Em... sợ... đau..." Giang Tây Đường nức nở lên tiếng, giọng nói run run, cũng không to tiếng hơn bao nhiêu so với mèo con.

Mỹ nhân yếu ớt đáng thương vượt qua sợ hãi, dùng hết chút sức lực cuối cùng, vất vả lắm mới nặn ra được vài chữ, nhưng không phải lời xin tha mà lại là nũng nịu.

Rất khác, rất Giang Tây Đường.

Hoắc Tòng nhìn chằm chằm gương mặt càng khóc càng xinh đẹp của Giang Tây Đường, trong đôi mắt đen vụt qua vẻ u ám dày đặc.

Y không chọn an ủi Giang Tây Đường, mà lại bình tĩnh nói sang chủ đề khác:

"Bé cưng có biết không? Rất nhiều người thích em, chúng đều đang xếp hàng sau lưng tôi, chờ tôi, và cũng chờ em."

Giang Tây Đường biết, đương nhiên là cậu biết rồi. Bởi vì ánh mắt của những người đó vẫn luôn lộ liễu như vậy, giống như chó hoang không được ai dạy dỗ, tàn bạo tận xương tủy, từ trước đến giờ không hề giấu đi vẻ suồng sã.

Hai cơ thể dán sát với nhau, hơi thở quấn quít, bầu không khí mập mờ nảy sinh trong khung cảnh tử vong.

Giọng nói Hoắc Tòng ngày một dịu dàng: "Những kẻ đó đều điên hết rồi, nếu không có tôi ở đây, chúng sẽ kéo em tới chỗ nào không có người làm bẩn em, không chỉ ở trên giường, bé cưng, em sẽ bị chúng đào rỗng tới tận cùng, chơi hỏng, dần dần em sẽ trở thành con búp bê tình dục không còn là bản thân nữa... Đến lúc đó, linh hồn em, cơ thể em, da thịt em cũng sẽ bị chiếm giữ, không còn thuộc về em nữa... Toàn bộ không còn ý nghĩ gì."

Âm thanh Hoắc Tòng rất bùi tai, lanh lảnh như tiếng ngọc thạch rơi vào chén tuyết, nhưng Giang Tây Đường lại ngẩn ngơ như thể nghe được tiếng thủ thỉ của ác ma.

Chơi hỏng... búp bê tình dục?

Hoắc Tòng thật sự điên rồi? Hay là chính cậu điên rồi, nghe nhầm tiếng của ác ma thành giọng Hoắc Tòng?

Giang Tây Đường tinh thần hoảng hốt, mất năng lực đánh giá. Cậu có thể cảm nhận được vẫn còn người đang nói, nhưng cuối cùng cậu vẫn không hiểu.

Chẳng biết qua bao lâu, Hoắc Tòng đã nói xong đoạn kết, rất hiếm khi y nói nhiều như vậy: "...Nhưng bé cưng không cần sợ đâu, tôi vẫn còn ở đây, tôi yêu bé cưng, tôi sẽ cho em một mái nhà."

Hoắc Tòng cao quý bẩm sinh, tính tình lạnh nhạt, y luôn nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ nói lời yêu vừa bình thường lại vừa tục tằng đến vậy.

Nhưng Giang Tây Đường đã ngất đi trong lòng Hoắc Tòng từ lâu, trời xui đất khiến không nghe thấy tiếng yêu sau cùng.

Trời xui đất khiến.

Nhưng điều xót xa là, thứ không thiếu nhất trên cõi đời này luôn luôn là trời xui đất khiến.

Trong nháy mắt khi Giang Tây Đường mất ý thức, cậu chỉ nghĩ trong đầu, đúng thật mà, Hoắc Tòng điên rồi, trước tiên y nói xằng nói bậy, rồi lại giết cậu.

Chút nuông chiều sau cùng với y, chính là không để cậu cảm nhận được sự đau đớn của cái chết.

Giang Tây Đường nghĩ nghĩ, cậu không hề hận Hoắc Tòng. Không chết đau đớn trong thế giới phó bản, đối với vô số người chơi mà nói đã là một loại xa xỉ trên tinh thần rồi.

Hình như cũng không tệ lắm?

Kết thúc ở đây cũng coi như là há miệng chờ sung suốt một đường rồi, có Hoắc Tòng che chở, chẳng phải chịu khổ cực gì, Giang Tây Đường cũng mệt mỏi rồi.

Cậu không nói cho ai rằng, cậu vẫn luôn sợ hãi, mong mỏi cái chết.

Ai bảo cái trò chơi kinh khủng này hoàn toàn không hợp với cậu chứ? Cậu không thích, rất không thích.

Cứ vậy đi, bí mật này cũng sẽ chôn vùi theo cái chết của cậu.

Giang Tây Đường mất đi hơi thở, cũng cùng lúc thoát khỏi sự khống chế của loại vật kì dị đó, thoát khỏi số phận bị cầm tù.

Mặc dù cái giá phải trả là sinh mạng, nhưng lấy mạng đổi mạng, dựa theo quy tắc bảo toàn năng lực, cũng không còn ai sẽ chỉ tay năm ngón, nói gì với cậu nữa.

Đây là một kết cục đẹp.

Giang Tây Đường mất đi Hoắc Tòng, mất đi chính mình, mất đi toàn bộ, nhưng lại trở thành một trang giấy trắng.

Đây là HE, một HE được khắc trên bia mộ.

Nếu trời mưa, có người đi ngang qua, không nhịn được cám dỗ ăn thử miếng mộ bia mềm tan, họ sẽ phát hiện rằng, đúng là ngọt thật.

Thì ra bia mộ HE ở đây làm bằng đường, không chỉ ngọt, còn ngọt phát ngấy.

[ Tỉ lệ đọc 100%, đã kết thúc ]

*

[ Chúc mừng ngài đã được chọn, đạt được tư cách làm "Thí sinh". ]

[ Có thêm hệ thống thí sinh không? CÓ / KHÔNG ]

Giang Tây Đường không ngờ mình lại có cơ hội mở mắt một lần nữa.

Ban đầu cậu còn tưởng mình đã vào phó bản trò chơi mới, nhưng khi cậu kêu gọi mãi mà cũng không được chủ hệ thống trả lời, cuối cùng mới nhận ra có gì đó sai sai.

Chỗ này dường như không phải là thế giới phó bản trong trò chơi khủng bố đó.

Đây là đâu?

Xung quanh là một màu đen kịt, không có ánh sáng, cũng không có đường, ngoại trừ hai hàng chữ trước mắt thì chẳng có gì cả.

Giang Tây Đường gọi mãi mà không được trả lời, cậu đi lòng vòng một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai hàng chữ lơ lửng giữa không trung trước người, đầu ngón tay hồng nhạt giật nhẹ, chọn "CÓ".

Mặc dù không biết đây là tình huống gì, tư cách thí sinh là gì...

Giang Tây Đường hơi cắn môi, thầm nghĩ dù sao cũng chẳng còn gì đáng sợ hơn việc trở thành người chơi trong thế giới khủng bố, nếu cứ chờ đợi trong cái chỗ đen kịt này thì chẳng thà mạnh bạo một tí.

Cậu không sợ.

Suy nghĩ của Giang Tây Đường rất lớn mật, nhưng ánh mắt lại phản bội tư tưởng, rất hồi hộp nhắm lại, lo lắng sẽ nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nào đó.

[ Đang thêm hệ thống thí sinh... 10%... 50%... 80%... 99%. ]

[ 100%, tải xuống thành công hệ thống thí sinh, đã trói buộc với thí sinh "Giang Tây Đường". ]

[ Quyền quan sát của phụ huynh đã được mở. ]

[ Không gian cá nhân của thí sinh đã được mở, có thể kiểm tra khi có yêu cầu. ]

[ Chào mừng đến với "Ngục Văn Tự", chúc bạn thi tốt. ]

(*): Ngục văn tự: Tòa án dị giáo văn học, còn được gọi là tội phạm ngôn luận, đề cập đến cuộc đàn áp chính thức các trí thức vì các bài viết của họ ở Trung Quốc. – wikipedia.

Ngoài dự đoán, sau khi chọn chữ "CÓ", cũng không có hình ảnh khủng khiếp gì xuất hiện, chỉ có giọng nói bình thản chui vào lỗ tai Giang Tây Đường.

Âm thanh này khác với âm thanh của chủ hệ thống trong thế giới trò chơi khủng bố, nó không phải là giọng máy, cũng không nghe được là già trẻ trai gái gì. Sau khi nghe xong, giọng nói đó chỉ để lại hai chữ cho ấn tượng của Giang Tây Đường: Cân bằng.

Công bằng như một cây cân vậy, không hề có thành kiến hay thiên vị ai, giống như thần yêu con người vậy.

Giang Tây Đường không thể miêu tả cụ thể hơn, nhưng sau khi nghe được giọng nói này, nội tâm sợ hãi của cậu được an ủi như một kì tích, những cảm xúc dao động cũng trở nên bình tĩnh. Sau mười mấy giây trôi qua, cậu mới dám từ từ mở mắt nhìn thế giới.

Giang Tây Đường từ từ ngước mắt lên, sau đó, cậu thấy cả một thế giới mới, một màn hình trong suốt ở giữa như là truyền hình trực tiếp.

Trong màn hình có rất nhiều chữ đang chuyển động.

Các chữ viết này hiện ra rất nhanh, sau đó, có rất nhiều chữ gọi cậu là "vợ".

Giang Tây Đường: ?

Cũng có chữ gọi cậu là bé cưng.

Nhìn thấy cách gọi "bé cưng" này, Giang Tây Đường vô thức gọi một tên: "... Hoắc Tòng?"

Trước đây chỉ có Hoắc Tòng mới gọi cậu là bé cưng.

Nghĩ đến Hoặc Tòng, cậu không chết, vậy Hoắc Tòng thì sao? Vẫn còn trong phó bản thế giới kia ư? Hay là đã chết rồi?

Các phụ huynh đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, họ nghe thấy Giang Tây Đường gọi tên Hoắc Tòng, lập tức biết cậu đang nghĩ đến Hoắc Tòng.

Nghe được cái tên này, các phụ huynh không nhịn được tức giận, nhưng cũng rất xót xa.

Hoắc Tòng? Bé cưng sẽ không gặp lại Hoắc Tòng nữa.

Giữa hai người không chỉ có sống và chết, khoảng cách giữa họ còn là không gian đa chiều.

Thời gian trước mắt thiếu thốn, thi tháng sắp tới, các phụ huynh chỉ có thể nén đau lòng, phá vỡ bức tường không gian, vô tình nói cho Giang Tây Đường một sự thật.

Sự thật này, đủ khiến cậu đau đớn, thậm chí lật đổ hoàn toàn thế giới quan của Giang Tây Đường.

[ Bé Đường, thật ra em là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết chưa có kết "Mỹ nhân yếu ớt nằm không cũng thắng trong vô hạn lưu", công chính của em là "Hoắc Tòng", vừa chết ở chương mới nhất, offline rồi. Mà bọn chị là độc giả thích em, sau này sẽ làm phụ huynh của em, giúp em vượt qua bài thi. ]

[ Bé Đường đừng sợ, mặc dù em không có công nhưng bọn anh đã tìm được cách giải quyết rồi. ]

[ Bé cưng, chúng ta sẽ thay em mượn công khắp cõi mạng, tìm cho em tấm chồng mạnh mẽ một lần nữa! ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam