Chương 5: Ánh trăng sáng nhân tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có cơ hội, các phụ huynh cũng không muốn làm thổ phỉ đi cướp người như vậy, họ cũng muốn làm người tốt, dĩ hòa vi quý.

Nhưng vấn đề ở chỗ, từ khi họ nảy sinh ý nghĩ "mượn công khắp cõi mạng", thì từ đó trở đi họ đã bị xác định là chỉ có thể làm trộm cướp mà thôi.

Ba năm trước, tuy "Ngục Văn Tự" dùng thái độ của sếp lớn, mạnh mẽ tiếp quản chữ viết của trái đất, nhưng 90% chữ viết trong đó vẫn được "tự do". Chỉ có 10% chữ viết là bị trưng dụng cho "Hệ thống kì thi".

10% chữ viết này không chỉ đơn giản là đoạn văn ngắn do các câu từ vô nghĩa tạo nên, bên trong nó ẩn chứa vô số câu chuyện vui buồn lẫn lộn. Những nhân vật trong câu chuyện, rất có khả năng sẽ trở thành thí sinh.

Chỉ mới ba năm trôi qua, mọi người cũng không biết tiêu chuẩn lựa chọn "Thí sinh" cụ thể. Cũng may là Ngục Văn Tự khá tri kỉ, sẽ công bố một danh sách các thí sinh mới trước thời hạn một tháng, cho mọi người thời gian chấp nhận.

Chỉ là hành động thoạt trông "có tình người" này của Ngục Văn Tự cũng không thể che giấu được bản chất cướp bóc khiến người ta sợ hãi của nó. Thí sinh nó chọn là chất dẫn xuất của chữ viết, mà chữ viết đó lại do "tác giả" sáng tạo ra. Nói đơn giản hơn, mọi người cho rằng, những thí sinh này trên thực tế thuộc về tài sản cá nhân của tác giả.

"Ngục Văn Tự" đã chạm tới quyền lợi của các tác giả.

Các tác giả không vui, cho dù Ngục Văn Tự có thể khiến những nhân vật dưới ngòi bút của họ sống lại thì sao? Mới đầu đúng là họ rất vui vẻ, cũng khá hưng phấn, nhưng khi cảm giác mới mẻ qua đi, từng cảm xúc tiêu cực tụ lại gần như khiến họ chết chìm.

Không chỉ những tạo vật đó đã làm người, đứng ngang vế với họ, nó còn phá hủy "thiết lập" do họ ban cho, dần dần trở thành dáng vẻ xa lạ... dù thế nào thì cũng không phải là tạo vật ban đầu trong lòng họ.

Các tác giả cảm thấy mình là "phụ nữ mang thai" đáng thương, khó khăn mười tháng mang thai sinh ra đứa bé, cuối cùng lại bị cướp đi, không còn thuộc về họ nữa.

Họ không thể không chế đứa bé nữa, quyền lực đó thuộc về một người xa lạ thì thôi chưa nói, nhưng đôi khi "Ngục Văn Tự" thậm chí còn không thừa nhận thân phận tác giả của họ, không cho họ cơ hội nói chuyện với các tạo vật đó.

Hầu hết thời gian các tác giả bị đối xử còn không bằng một độc giả bình thường, họ nằm ở dưới tận cùng của kim tự tháp.

...Nhân vật họ sáng tạo ra được tình yêu và hoa tươi bao phủ, còn bản thân thì lại giấu mình dưới bóng tối.

Nghe rất buồn cười, cũng không hợp lý chút nào.

Cho dù là phá vỡ bức tường thứ tư, con người ở thế giới 3D trở thành người xem, tác giả cũng phải ở khán đài VIIIP mới đúng chứ!

Cuối cùng, tác giả và "Ngục Văn Tự" sinh ra mâu thuẫn, khiến đại đa số tác giả đều bài xích việc các nhân vật dưới ngòi bút của mình trở thành thí sinh. Tất nhiên, khi "Ngục Văn Tự" không xâm phạm tới quyền lợi của mình, ai thành thí sinh mà chẳng được, dù sao họ cũng có thí sinh mà mình thích.

Các phụ huynh của Giang Tây Đường không có sức lớn như vậy, họ không thể mượn một thí sinh trong tay "Ngục Văn Tự" để làm bàn tay vàng cho cục cưng của mình.

Họ chỉ có thể chọn từ những tiểu thuyết chưa bị Ngục Văn Tự trưng dụng.

Loại hành động chó săn này, đầu tiên là đụng mìn mọi người.

Còn điều thứ hai nữa, họ muốn chọn một người có nam đức gương mẫu cho cục cưng nhà mình, chọn tới chọn lui, lại vươn móng vuốt về nam chính truyện không CP, chôn vùi quả mìn thứ hai.

Không CP, nghĩa ở ngay tên, nhân vật chính không có vợ không có CP, không có tuyến tình cảm.

Tác giả và độc giả đều không muốn có tình yêu nên mới làm ra truyện không CP. Đối với họ, hành động của các phụ huynh Giang Tây Đường báng bổ như thể nhất quyết ép một cao tăng đắc đạo cởi quần áo phá giới vậy! Quả là khiến lòng người sục sôi căm phẫn!

Quả mìn thứ ba, sau khi mượn rồi, nhân vật đó không còn là nhân vật chính nữa, mà là "bàn tay vàng". Bàn tay vàng trong khu thí sinh mỹ nhân ngu ngốc, thoạt nhìn chữ "vàng" thì có vẻ cũng rất ra gì đấy, nhưng trên thực tế có ai mà không biết đâu? Khu thí sinh này chả có cái gì, đi rồi là làm vệ sĩ, làm bố, làm mẹ, khi cần còn phải làm bạn trai, hi sinh cho cậu, rồi chết vì cậu... Tóm lại là làm một con chó công cụ!

Thằng ngu cũng hiểu!

Cho nên một tháng trước, sau khi biết Giang Tây Đường sắp tới:

Các phụ huynh đê tiện: À thì xin chào ạ, bla bla, bọn tôi muốn mượn một công ở trên mạng, bla bla, xin hãy thương xót cho bọn tôi, cầu xin đó.

Toàn mạng: CÚT!!!

Mà sau khi các phụ huynh nhận ra hèn mọn cầu xin không có tác dụng gì, hắc hóa tại chỗ.

Không mượn được công? Vậy thì cướp luôn!

Bé Đường nhà mình đã bị "Ngục Văn Tự" nhốt lại, không chạy trốn dược. Sau khi các phụ huynh chốt được danh sách thí sinh mượn công, họ âm thầm trộm nhà của các công bị chọn này.

Các phụ huynh muốn dùng "chữ viết" để tạo nên một bàn tay có thể phá vỡ bức tường thứ tư, bắt đi những công được chọn này, xây dựng một ràng buộc giữa họ và Giang Tây Đường.

Một khi "Ngục Văn Tự" chấp nhận những chữ viết này, kế hoạch mạnh mẽ chiếm đoạt có thể sẽ thành công!

Đã chuẩn bị xong chữ viết, trong hơn mười mấy tài liệu, tên của Giang Tây Đường đều được để trống [].

Sau khi Giang Tây Đường chọn Nguyên Quy Vân, thế giới vốn thuộc về Nguyên Quy Vân, bị vô số người cưỡng ép điền thêm tên "Giang Tây Đường" vào trong khoảng thời gian ngắn.

Đã xây dựng trong điểm nối, các phụ huynh bắt đầu dựa theo thứ tự truyện gốc, họ đăng từng file lên các nền tảng.

Các phụ huynh đã tạo ra một kế hoạch mượn công vô cùng rầm rộ, ầm ĩ suốt cả tháng, đã trở thành một đề tài hot. Cho nên, sau khi các phụ huynh chốt được thí sinh công, rất nhiều người đã tới hóng hớt.

Cõi mạng: Để tui xem là thằng nào xui nào?

Cõi mạng: Hóa ra lại là nam chính Nguyên Quy Vân của "Vương tọa"? Cười chết há há há há há há há! Con mẹ nó đây không phải là nam chính truyện nam tần hả? Tụi bây đi cướp trai thẳng nam tần để làm công cho người ta? Ác vl! Thất đức vl há há há há há!

Tác giả của Nguyên Quy Vân và các độc giả: ...

Ngờ nghệch.JPG.

Hả? Đang ăn dưa, tại sao lại có thổ phỉ từ trên trời rơi xuống, không chỉ đá bay dưa trong tay họ mà còn trùm bao tải cướp người đi luôn?

Bút danh tác giả "Vương tọa" là "Cà Chua Chua Dưa Chuột", biết con trai mình sắp bị trộm đi thì lập tức khóc lóc tức tưởi bày tỏ: Chỉ trách tui thân làm ba mà lại để con mình là một xử nam huhuhu!

Các độc giả đã quen cái vẻ hèn hèn này của Cà Chua, vội vàng an ủi, nói cũng không xem thử Đường cục cưng gì gì đó của họ, tay nhỏ chân nhỏ cổ nhỏ, người như vắt mì sữa, Nguyên vương nhúc nhích tay thôi là có thể giết cậu rồi.

Hơn nữa, họ muốn cướp là cướp được à? "Ngục Văn Tự" cũng không phải do họ mở đâu!

Cứ để xem thử đã, những người này muốn cướp như thế nào? Thử đi! Có bản lĩnh gì? Mang ra đây xem nào!

Sau khi xem xong, các độc giả im lặng: ... Đệt, đệt, ghê gớm vậy!

Chính truyện "Vương tọa" gồm 110 chương, 1 chương ngoại truyện, tổng cộng 111 chương.

Những tên trộm này không đụng tới nội dung chính của "Vương tọa". Họ viết thêm một đoạn văn ngắn ở cuối chương đầu tiên, nội dung là: Nguyên Quy Vân tỉnh lại, nhớ về giấc mơ của mình, chỉ thoáng nhớ được một bóng lưng xinh đẹp của thiếu niên, và một từ tên "Giang".

Từ giữa chương 2 đến chương 109: Nguyên Quy Vân lại lại lại lại lại mơ thấy giấc mơ đó, chúng cứ lặp đi lặp lại, nhưng hắn biết trong tên thiếu niên có một chữ "Tây".

Chương 110: Nguyên Quy Vân mơ thấy chữ cuối cùng trong tên của người nọ là "Đường", thì ra tên của thiếu niên là "Giang Tây Đường". Đột nhiên hắn rất muốn gặp thiếu niên trong giấc mơ này. Cuối cùng cậu đang ở đâu? Cậu là thật sao?

Chương ngoại truyện 111: Dưới chân Nguyên Quy Vân là vương tọa, trên đầu hắn là bầu trời. Hắn đã xưng vương, nhưng vẫn chỉ có thể thấy được bóng lưng của thiếu niên... Giang Tây Đường? Hắn lẩm bẩm cái tên này, thầm nghĩ, nhất định hắn phải gặp cậu, để gặp được "tân vương tọa" đó. Vương tọa cũ đã chết rồi, chỉ có vương tọa mới có thể khiến hắn tiếp tục cuộc hành trình, hắn phải tìm được cậu, cho dù cậu có ở đâu đi chăng nữa, trên trời dưới đất, không chết không thôi.

Các độc giả "Vương tọa" đọc xong chỉ muốn mắng một chữ: Cút!

Quá là nham hiểm mà, không hề thay đổi nội dung, cũng không phá hoại logic.

Vậy mà họ lại tăng thêm một giấc mơ về "ánh trăng sáng", rồi hạ thấp vị trí của vương tọa cũ, khiến nhân vật chính tìm kiếm một vương tọa mới.

Mặc dù cải tiến nhìn trông rất có dáng vẻ của quyển 2, nhưng trên thực tế là họ muốn cướp người!

Xem kĩ lại một lần nữa, chỉ cần trong nguyên tác xuất hiện vai phụ họ "Giang", Nguyên Quy Vân bèn: Đôi mắt hơi run, nhớ tới thiếu niên trong mộng; hiện thêm một chữ "Đường", họ lại càng không biết liêm sỉ hơn, thêm một đoạn miêu tả trong đầu Nguyên Quy Vân: Tên của thiếu niên trong mộng cũng có chữ Đường, cậu cũng ngọt như vậy sao?

Độc giả: Ọe! Ngọt con mẹ mày!

Thật vô liêm sỉ. Độc giả của "Vương tọa" tức tới nỗi hộc máu, mạnh mẽ đấu tranh, trực tiếp so văn với các phụ huynh của Giang Tây Đường trên mạng, hai bên điên cuồng chồng chất thiếp lập, không bên nào chịu nhường bên nào.

Cuối cùng, tác giả Cà Chua cũng rời đi, rưng rưng cập nhật thêm chương 112 ngoại truyện, nội dung rất ngắn, ý chính là muốn hái đi thân phận xử nam của Nguyên Quy Vân. Kết quả, anh vừa định update, nhận ra tài khoản tác giả của mình bị hacker chôm mất tiêu.

Chẳng ai ngờ, các phụ huynh của Giang Tây Đường lại chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Cà Chua không còn cách nào cả, tải chương mới nhất lên nền tảng xã hội, sau đó không đến một phút, tài khoản cũng bị hack. Cà Chua cũng muốn khóc, thật quá đáng, quá đáng quá mà, muốn cướp con trai anh, còn tìm hacker đối phó anh, thật sự phát điên rồi!

Đây quả là một cuộc hỗn chiến, sau khi ồn ào, cả mạng ăn no dưa, chờ trọng tài "Văn Tự Ngục".

Nếu tiểu thuyết "Vương tọa" bị trưng dụng, vậy tức là Nguyên Quy Vân đã bị trộm; Ngược lại, tức là phụ huynh của Giang Tây Đường đã thất bại.

Cả cõi mạng chờ rồi chờ, chỉ còn ba tiếng nữa là đến kì "thi tháng", tiểu thuyết "Vương tọa" bị khóa, "Ngục Văn Tự" tuyên bố trưng dụng nhân vật chính Nguyên Quy Vân.

Cuộc đại chiến này, phe thắng lợi thuộc về nhóm cường thủ hào đoạt.

Phe thất bại cũng khóc thảm thiết, phải biết hai ngày nay họ còn không cả nhắm mắt nghỉ, tay còn không rời bàn phím, nghiêm phòng tử thủ như vậy tại sao nhân vật chính được bảo vị vẫn bị trộm đi?

Tác giả Cà Chua Chua Dưa Chuột thấy tài khoản của mình có thể đăng ký, việc đầu tiên là mở livestream, rồi im lặng rơi lệ, nước mắt ướt màn hình.

Cà Chua Chua Dưa Chuột che đi trái tim đau đớn, khóc tới chảy nước mắt nước mũi: "Con ơi, đứa con đáng thương của tôi ơi! Cái thế giới này còn vương pháp không?"

Các độc giả cũng khóc lóc: Tại sao Ngục Văn Tự lại tiếp tay cho giặc chứ? Bắt nạt người ta quá đáng! Cưỡng ép dân nam!

Bọn họ khóc hết nước mắt, khóc lên hot search, rồi chỗ tìm kiếm bị người ta edit thành:

Nguyên Quy Vân bị cưỡng chế yêu.

Cà Chua sụp đổ khóc lóc đưa tang con trai.

Nguyên Quy Vân anh có muốn vợ hay không?

Thí sinh khu mỹ nhân ngu ngốc nổi dậy.

Các phụ huynh của Giang Tây Đường trả lời lại chuyện này, giọng nói rất hèn mọn: Thật xin lỗi, xin lỗi nhiều, bọn tôi xin lỗi, sorry x100.

Thật ra thì, họ đang biểu hiện dáng vẻ hăng hái, bá đạo quyến rũ của mình trước mặt Giang Tây Đường.

(Vợ ơi vợ à, bây giờ mở không gian cá nhân của em ra thử đi!)

(Cục cưng của mẹ, các mẹ đã mượn được Nguyên Quy Vân cho con rồi, không cần lo gì nữa!)

(Quá trình đàm phán rất hòa bình, kết quả mọi người đều vui, cục cưng đừng nghĩ nhiều nhé, thi tốt là được rồi!)

Thật, thật sự mượn được rồi sao?

Ngay khi Giang Tây Đường biết kết quả, cậu mất kiểm soát thấy hồi hộp hơn.

Cậu siết chặt tay, ngoan ngoãn mở không gian cá nhân lên, nhìn về cấp bậc bàn tay vàng.

Mượn công thành công, cấp bậc bàn tay vàng đã có thay đổi.

[ Cấp bậc bàn tay vàng: Cấp S – Thể sinh học – Hoắc Tòng (đã chết), Nguyên Quy Vân (?) ]

Thành công thật này.

Hơi thở Giang Tây Đường dồn dập hơn hẳn, vô thức nghiêng đầu nhìn xung quanh, không thấy ai cả, cũng không cản được cảm xúc hoang mang rối loạn của cậu.

Đôi mắt đẹp lộng lẫy của cậu dường như muốn rơi lệ: "Bọn tôi sắp, sắp gặp nhau sao?"

(Cục cưng đừng sợ, sắp tới thi tháng rồi, chắc Nguyên Quy Vân sẽ xuất hiện trong trường thi.)

(Ngục Văn Tự đã phán định Nguyên Quy Vân là bàn tay vàng của vợ rồi, dù hắn có trâu bò đến mấy thì bây giờ cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cục cưng đâu.)

(Ôm bé cưng một cái, hít thở sâu nào, ổn định cảm xúc lại.)

Giang Tây Đường muốn khiến mình tỉnh tái lại, nhưng không được. Cậu càng nghĩ càng lo, ngón tay trắng nõn vặn vạt áo nhàu nát.

Sự sợ hãi với Nguyên Quy Vân sắp xuất hiện, thậm chí còn hơn hẳn lo lắng về kì thi không rõ.

"Tôi không biết nên chào hỏi như thế nào..." Giọng Giang Tây Đường nhỏ nhẹ nhờ phụ huynh giúp đỡ, nom rất đáng thương: "Vào lần gặp đầu tiên, nói xin chào? Hay là cảm ơn? Vẫn phải tự giới thiệu bản thân trước nhỉ, nói tôi là Giang Tây Đường..."

Đối với sự lo lắng của bé Đường, các phụ huynh thầm nghĩ, người cũng cướp luôn rồi, còn chẳng phải là mặc cho bé Đường bắt bí?!

(Vợ nghe anh này, gặp nhau rồi cứ tát cho nó một cái đã, bảo sau này tao chính là chủ nhân của mày.)

Tát? Nào có kiểu chào như vậy!

Đôi mắt xanh của Giang Tây Đường run run, hàm răng trắng cắn lên đôi môi hồng non nớt, tội nghiệp nói: "Không được đâu, tôi mà đánh anh ấy, anh ấy cũng sẽ đánh tôi, chắc chắn tôi không đánh lại đâu."

(Ha ha ha ha cục cưng em đáng yêu quá, không đâu bé ơi!)

Tay của Giang Tây Đường đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, trắng nõn mịn mà, khớp xương lộ ra màu hồng nhạt, cả móng tay cũng mượt mà dễ thương, cách một màn hình mà nhìn cũng cảm nhận được vẻ ngon miệng.

Bị bàn tay xinh đẹp đó đánh là nhục nhã sao? Không, đó là lễ vật được ban ơn.

Các phụ huynh thầm nghĩ nếu bé Đường ngốc ngốc thật sự nghe lời mà đánh, Nguyên Quy Vân nên biết điều một chút, còn cả đống người muốn hưởng một cái tát này đấy!

Nhưng các phụ huynh lại nghĩ, Nguyên Quy Vân vốn là nhân vật chính trong nam tần, khéo có lẽ mù thật, không thưởng thức được vẻ xinh đẹp của vợ, bèn không tiếp tục chủ đề này nữa, nói cho Giang Tây Đường khi gặp nhau phải nói như thế nào.

Giang Tây Đường có câu trả lời tham khảo, cũng bớt đi chút khẩn trương.

Thời gian còn lại, cậu vẫn luôn học thuộc đáp án, muốn ra sức để lại ấn tượng hoàn mỹ cho Nguyên Quy Vân khi gặp nhau.

Các phụ huynh đưa ra đáp án tham khảo như sau:

Bước đầu, chào hỏi: Xin chào, tôi là Giang Tây Đường.

Bước hai, giải thích tình huống hiện tại: Anh là Nguyên Quy Vân nhỉ? Các phụ huynh của tôi đã trả một cái giá kếch xù để mượn anh làm bàn tay vàng cho riêng tôi, sau này chúng ta là bạn chung nhóm, xin chỉ giáo nhiều hơn.

Bước ba, tùy ý cười với Nguyên Quy Vân, vậy là ok rồi.

Đến khi Giang Tây Đường độc thoại có thể nói lưu loát cả ba bước, sau một lúc, đã đến lúc bắt đầu kì thi tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam