Chương 1: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~Edit by _Hann_~

"Ầm ầm ầm ——"

3 giờ sáng, bầu trời đêm vốn dĩ đầy sao bỗng nhiên mây đen giăng kín, tia chớp sáng lên tựa hồ muốn đem bầu trời bổ ra làm đôi, toàn bộ không trung nháy mắt sáng như ban ngày, ngay sau đó là tiếng sấm vang vọng khắp Khang Thành.

Sấm sét liên tục xuất hiện, một lúc sau, mưa to tầm tã trút xuống.

Từng hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, tí tách vang lên, tiếng mưa rơi cùng với tiếng sấm, cùng tiếng cảnh báo xe hơi trên đường vang lên không ngừng, thanh âm trộn lẫn với nhau, ồn ào đến mức làm người ta ngủ không yên.

Ban đêm vốn yên tĩnh trở nên ồn ào, một trong những biệt thự phía Bắc Khang Thành giống như bị ma nhập.

Vốn chỉ có chiếc đèn trước cửa là sáng, tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, nhưng lúc tiếng sấm đinh tai nhức óc kia vang lên, toàn bộ đèn trong biệt thự đều sáng lên, hai giây sau, toàn bộ tắt ngúm, hai giây kia tựa như ảo giác.

Nhưng, khi tiếng sấm vang, toàn bộ đèn lại sáng lên, chưa đến hai giây lại tắt.

Một tiếng chợt lóe, lại một tiếng chợt lóe, tiếng sấm kia tựa hồ chính là khống chế công tắc đèn, khiến đèn bật rồi lại tắt.

Đêm mưa che dấu dấu hiệu quỷ dị này, loại dấu hiệu quỷ dị này thật giống như thừa dịp đêm mưa ầm ĩ mà chui vào căn biệt thự.

"Ầm ầm ầm ..."

Lại một tia chớp qua đi, ánh đèn trong biệt thự lại không có tắt, tiếng sấm cũng không vang lên nữa.

Thứ sấm sét mang đến, là ánh sáng.

Giống như chìm trong vũng nước tối tăm đã lâu, gần như hít thở không thông, bỗng nhiên từ trên mặt nước chiếu xuống ánh sáng, làm cho người trong nước thấy được hy vọng, đột nhiên hướng tới ánh sáng kia vươn tay, tựa hồ có một lực lượng thần bí, bỗng nhiên dùng một chút lực, đem người trong nước nháy mắt lôi ra.

Biệt thự quỷ dị, trong một căn phòng ở tầng hai, có một người đàn ông đang nằm trên giường.

Trong không gian im ắng, bỗng dưng mở mắt.

Đôi mắt thanh lãnh cô tịch, nhìn trần nhà thật lâu, sau đó từ trên giường ngồi dậy, kéo rèm cửa ra, nhìn về mưa rền gió dữ phía ngoài cửa sổ, sau đó nhắm hai mắt lại.

Kéo kéo cổ áo, đem tháo ba cúc áo trên cùng, hít một hơi thật sâu, giống như thật sự từ đáy nước được người ta kéo lên.

Dáng người cao dài, diện mạo tuấn tú, bởi vì tóc hỗn độn, trán còn một tầng mồ hôi mỏng, hơn nữa buông lỏng ba cúc áo, khiến anh thêm vài phần dụ hoặc cấm dục.

Phản chiếu từ cửa sổ sát đất, người đàn ông chậm rãi mở mắt, nhìn sấm sét ầm ầm bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm làm người khác sợ hãi.

Lại lần nữa mạo hiểm, lúc này đây hẳn là đã trở lại rồi?

***** ~Edit by _Hann_~

Một tháng sau, văn phòng ở tầng cao nhất tập đoàn Lăng thị

Phòng khách có phong cách giản lược, trừ bỏ một bộ sô pha và một bàn trà, không còn gì khác, làm người ta cảm thấy ông chủ công ty này vô cùng nghiêm khắc và giỏi giang.

Hải Lan bưng lên ly cà phê vừa được thư ký mang vào, uống một ngụm, buông cái ly đồng thời liếc mắt nhìn thời gian.

Thư ký vừa nãy mang cà phê vào đã nói với cô, ông chủ bọn họ đang mở họp, đại khái còn mười phút sẽ kết thúc, hiện tại đã qua mười lăm phút, hẳn là sắp tới rồi.

Hải Lan buông xuống cái ly, tiếp tục an tĩnh chờ đợi.

Lần này Hải Lan tới, là muốn gặp một người, người này đúng là ông chủ công ty này, cũng là vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt.

Chính xác mà nói, rất nhanh sẽ biến thành tiền vị hôn phu cũ, lần này cô tới, là tính toán cùng hắn đàm phán giải trừ hôn ước như thế nào.

Hôn ước này vốn không phải của cô, cô sở dĩ có hôn ước cùng vị hôn phu chưa từng gặp mặt, hoàn toàn là bởi vì Hải Lan là người xuyên sách.

Một tháng trước, Hải Lan xuyên sách.

Suy sụp thật lâu, Hải Lan mới tiếp nhận được rằng chính mình xuyên không vào tiểu thuyết, biến thành nữ phụ số 2 có sức sống bền bỉ.

Hải Lan ở hiện thực lớn lên xinh đẹp, gia đình điều kiện hoàn hảo, bằng cấp cao, cho nên cho dù có người hâm mộ ghen ghét, cũng không kỳ quái chút nào, kỳ quái ở đây là có người ở hiện thực đánh bại không được bạn, liền tìm mọi cách đem bạn ngược đến không thể tự gánh vác sinh hoạt ở thế giới hư ảo.

Hải Lan không thể nghi ngờ chính là một ví dụ sống sờ sờ.

Hải Lan là mọt sách, thích xem các loại tiểu thuyết, lúc ở trên mạng tìm tiểu thuyết, nhiều tiểu thuyết như vậy lại cố tình click mở một quyển không có tam quan. Vốn tiểu thuyết kiểu này cô đại khái chỉ xem chương 1 liền sẽ bỏ, nhưng là, thân phận của vai phụ khiến cô kiên trì xem xong cuốn tiểu thuyết này.

Nữ phụ 1 và nữ phụ 2 của tiểu thuyết, dĩ nhiên là chính Hải Lan, còn có bạn thân của cô cùng nhau làm khách mời!

Bối cảnh của Hải Lan trong tiểu thuyết, có đến 60% ăn khớp với Hải Lan ở đời thực, không cần hoài nghi, cô là bị người ta viết thành nữ phụ.

Nữ chính trong tiểu thuyết vận khí vô cùng tốt, nhưng nguyên mẫu Hải Lan lại bị viết cực kỳ xui xẻo, nữ phụ từ lúc bắt đầu liền gặp tai nạn không ngừng, cùng nữ chính hình thành tương phản rõ ràng, bị vu khống ăn cắp, bị cướp bóc, bị hành hạ từ từ, đây quả thực chính là một quyển Mary Sue siêu cấp sảng văn.

Hải Lan rất buồn bực, rốt cuộc thù oán gì ngược cô như vậy.

Sau khi xem xong cuốn tiểu thuyết, chia sẻ với bạn thân, sau đó ngủ một giấc dậy, Hải Lan liền từ một gia đình giai cấp tư sản, trở thành con gái đại gia tộc ở Khang Thành.

Đồng thời cô cũng từ người độc thân, biến thành đã đính hôn.

Vị hôn phu không thể nghi ngờ chính là nam chính của tiểu thuyết.

Một quyển tiểu thuyết không có tam quan, cũng đừng vọng tưởng nhân vật bên trong có tam quan gì.

Nam chính có vị hôn thê còn có thể kết giao cùng nữ chính, biết đối phương có vị hôn thê còn đến với nam chính, biết chính mình sai, lại luôn đổ lỗi cho nữ phụ.

Loại cốt truyện này tuy rằng lỗi thời, nhưng trong phim thần tượng luôn có.

Loại cốt truyện chân ái cao cả lỗi thời này, khi Hải Lan xuyên sách trở thành chính mình, chỉ nghĩ phủi sạch sẽ quan hệ cùng nam chính, rồi chạy trốn thật xa.

Thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày.

Mười phút?

Cô lại đợi đến nửa giờ.

Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tầm mắt xuyên thấu qua cửa chớp dừng ở bên ngoài khu vực làm việc , hơi nheo mắt lại, mọi người vẫn bận rộn như cũ, bao gồm cả thư ký vừa mới mang cà phê cho cô.

Cô thư ký kia giống như quên mất Hải Lan còn chờ ở phòng khách.

Đây là không coi cô ra gì?

Xem ra nữ phụ thật sự không được mọi người người hoan nghênh nha.

Từ ngày đầu tiên Hải Lan xuyên sách, trừ bỏ người trong nhà, những người quen biết nữ phụ đều miệng ngọt tươi cười với cô, nhưng Hải Lan nhìn ra được đại đa số đều là những người xu nịnh, lấy lòng cô.

Xét đến cùng, là nữ phụ tính cách kiêu căng, cao ngạo, khinh thường mọi người, cô giống như đại tiểu thư của xã hội phong kiến, không coi ai ra gì.

Hải Lan tuy rằng cũng cao ngạo, nhưng lại biết nên làm như thế nào, không phải loại người bị khi dễ sẽ làm loạn lên, đương nhiên cũng sẽ không phải không buồn hé răng.

Cô từ trên sô pha đứng lên, đi ra ngoài phòng khách.

Hải Lan từ phòng tiếp khách đi ra, dừng lại trước mặt thư ký.

Thư ký hiển nhiên vô cùng bận rộn, kẹp điện thoại trên vai cùng người khác trò chuyện, đôi tay vẫn đang gõ bàn phím, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình không rời, cảm giác có người đứng trước mặt, đem mấy quyển folder trực tiếp ném tới trên quầy.

Tựa hồ tưởng đồng nghiệp lại đây lấy văn kiện.

Hải Lan nhìn lướt qua kia mấy quyển folder, không có cầm lấy, mà là nâng tay gõ gõ trên bàn thư ký .

"Cộc cộc"

Nghe được âm thanh, thư ký lúc này mới ngẩng đầu, ngẩn người nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Hải Lan, ngay sau đó cũng nở một nụ cười chuyên nghiệp với Hải Lan, nói với điện thoại bên kia: "Được, tiên sinh, tôi sẽ chuyển lời đến Lăng tổng, cảm ơn anh đã gọi điện, tạm biệt."

Cúp điện thoại, thư ký đứng lên, lễ phép mà khách khí nói với Hải Lan: "Hải tiểu thư, thật ngại quá, Lăng tổng còn chưa hop xong, mong Hải tiểu thư chờ thêm một lát."

Hải Lan tươi cười như cũ khéo léo hỏi: "Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, thư ký cô xác định vừa rồi có đi thông báo sao?"

Thư ký giữ nguyên nụ cười: "Lăng tổng có cuộc họp, tôi không tiện quấy rầy."

Nghe vậy, nụ cười Hải Lan dần trầm xuống.

"Cho nên nói mười phút kia, thư ký cô là tự ra quyết định?"

Có lẽ do đã quên, thư ký duy trì nụ cười nói, "Thật ngại quá, là lỗi của tôi."

Hải Lan cũng không ngốc, cô nhìn ra được, thư ký trước mặt này là đang qua loa với cô

Đã nhìn ra, như vậy sẽ không ngồi chờ chết.

Giọng cô nhàn nhạt: "Như vậy phiền cô đi thông báo một tiếng với vị hôn phu của tôi, nói cho anh, tính tình vị hôn thê của anh, anh biết rõ, quá năm phút, tôi gây ra chuyện gì thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở."

Hải Lan vững vàng dùng ngữ điệu áp bách, khiến thư ký hoảng hốt, hơi do dự. Loại khí thế này khác với cảm giác ngang ngược không nói lý ngày xưa.

Hải Lan hơi híp mắt, "Cô là đang hoài nghi lời nói của tôi?"

Thư ký nháy mắt phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu: "Vậy phiền Hải tiểu thư chờ một lát, tôi sẽ đi thông báo ngay."

Thư ký bước ra khỏi quầy lễ tân, đôi chân mang cao gót bước nhanh về phía phòng họp, nện từng bước vội vã, tựa hồ thật sự lo lắng Hải Lan sẽ đem Lăng thị hủy đi.

Thu hồi ánh mắt, Hải Lan xoay người trở về phòng khách.

Trở lại chỗ cũ, uống ngụm cà phê cuối cùng, rồi đi tới cửa sổ sát đất trước, cô nhìn những tòa cao tầng bên ngoài.

Khang Thành ở phương nam, cho dù tháng 10 tới rồi, vẫn nóng bức như cũ, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, là thế giới phồn hoa cùng những tòa cao ốc cao ngất.

Cùng Khang Thành ở hiện thực giống nhau như đúc, nhưng lại chỉ là thế giới bị người ta hư cấu.

Người viết quyển sách này rốt cuộc có bao nhiêu nhàm chán? Thế cho nên viết ra 50 vạn từ chán ghét cô và ôm mộng hão huyền với nam chính.

Hải Lan cảm thấy chính mình cũng đủ nhàm chán, thế nhưng còn đem tiểu thuyết xem hết, tuy rằng đối với cốt truyện ngốc nghếch đều là xem qua liền quên, nhưng đối với nhân vật là nguyên văn Hải Lan vẫn còn nhớ rõ một ít tình tiết.

Ví như nữ phụ cùng nam chính có hôn ước, phần sau bởi vì nữ phụ uống say cùng người khác rồi bị bắt tại trận, cho nên giải trừ. Mà nam chính đã sớm thông đồng cùng nữ chính, nữ phụ không chiếm được nam chính, cứ thế đi lầm đường để an ủi chính mình, này thật đúng là không ai nói được ai.

Mà nữ phụ cuối cùng làm rất nhiều chuyện xấu, kết cục trước vài phút khi bị tai nạn xe cộ, nữ phụ phản diện mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hải Lan suy nghĩ quá nhập tâm, không hề chú ý tới cửa phòng khách bị người ta mở ra.

Hải Lan ăn mặc một thân thời thượng, áo voan màu trắng và quần kaki quần, đuôi tóc dài hơi cuốn rối tung ở sau thắt lưng, dáng người cao gầy tinh tế, không cần quay đầu lại, cũng cho người ta một loại cảm giác tràn ngập tự tin.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, Hải Lan đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, ánh sáng dừng ở trên người cô, giống như là phủ lên một tầng ánh vàng, khiến người khác không thể rời mắt.

Người vừa tiến vào, dừng một chút, liền đem cửa phòng khách đóng lại.

"Tới tìm tôi có chuyện gì?"

Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp mà lạnh nhạt, kéo suy nghĩ Hải Lan về, nghiêng người quay đầu lại.

Bởi vì mắt nhìn ánh sáng bên ngoài quá lâu, lúc nhìn cảnh khác, tầm mắt có chút mơ hồ, xuất hiện bóng chồng, cô thấy không rõ lắm người vừa xuất hiện.

Chỉ nhìn ra được một thân tây trang, còn có hình dáng, nhưng Hải Lan biết rõ, người tới, là nam chính tiểu thuyết, vị hôn phu dễ dàng có được của cô - Lăng Việt.

Qua một lát, tầm mắt Hải Lan dần dần rõ ràng, cô cứ như vậy đối mắt cùng cặp mắt màu đen thâm thúy, không mang cảm xúc gì kia.

~Edit by _Hann_~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro