Chương 2: Không giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~Edit by _Hann_~

Vòng bạn bè của Hải Lan không thiếu tuấn nam mỹ nữ, nhưng không thể phủ nhận người đàn ông trước mặt này rất vừa mắt cô.

Vốn là nam chính do tác giả bịa ra, sở hữu tất cả ưu điểm của tổng tài trong tiểu thuyết, dáng người thon dài, vẻ ngoài gần như hoàn hảo.

Trong tiểu thuyết, nam chính mang 2 mặt. Mặt thứ nhất, luôn tươi cười nghênh đón người khác, phù hợp tính cách của giới thương nhân. Mặt thứ hai, thủ đoạn xử lý quả quyết, không dây dưa chút nào.

Tuy rằng như thế, ở trong tiểu thuyết vẫn coi như nhân vật chính diện.

Dáng người thon dài, tây trang ngay ngắn, tính cách giỏi giang quyết đoán, hơn nữa giá trị nhan sắc cao như vậy, thật sự có thể khiến phụ nữ điên cuồng.

Tuy rằng Hải Lan xem trọng giá trị nhan sắc, nhưng cũng biết đàn ông như vậy không thể mơ đến.

Ví dụ người đàn ông của nữ chính.

Hải Lan cân nhắc xem nên dùng ngữ khí gì cùng nam chính nói chuyện mới có vẻ không phải lần đầu tiên gặp mặt, Lăng Việt lại nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

Hải Lan liếc Lăng Việt một cái, chỉ thấy đối phương trên mặt không chút biểu tình, ánh mắt lãnh đạm, thái độ giống như rất bình thường, cũng không giống trong tiểu thuyết nói, đối với nữ phụ là bộ dạng chán ghét.

"Anh bận rộn như vậy, tôi cũng không lòng vòng với anh."

Lăng Việt khẽ gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói.

"Tôi suy nghĩ hơn một tháng, cảm thấy chúng ta có lẽ không thích hợp, cho nên vẫn là đem hôn ước giải trừ đi."

Thời điểm Hải Lan nói ra bốn chữ 'giải trừ hôn ước' này, Lăng Việt hơi trợn mắt, ngẩn ra hai giây, sau đó nhanh chóng khôi phục.

Tầm mắt Hải Lan mơ hồ, cũng bỏ lỡ biểu tình mất tự nhiên này của Lăng Việt.

Lăng Việt nhìn chăm chú Hải Lan, tựa hồ muốn tìm ra nguyên nhân, Hải Lan bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhưng cũng không phải loại người bị nhìn chằm chằm liền dễ dàng chột dạ hoảng loạn.

Cô vững vàng giương mắt nhìn Lăng Việt .

Không biết qua bao lâu, trừng đến khi hai mắt Hải Lan khô khốc, thời điểm sắp không chịu nổi nữa, rốt cuộc Lăng Việt cũng rời mắt, đi đến sô pha phía trước ngồi xuống, trong ánh mắt dần xuất hiện ý cười.

Đuôi lông mày nhếch lên, hơi mỉm cười, ngữ điệu không nóng không lạnh, từ từ nói: "Hai tháng trước, là cô nói đính hôn, hiện tại lại muốn giải trừ hôn ước, cô đây là đem hôn nhân đại sự trở thành trò đùa?"

Cũng phải, Hải Lan hiểu, lúc trước càn quấy đòi kết hôn, nay lại đòi giải trừ hôn ước, ai cũng đều sẽ thấy kỳ quái.

Sớm dự đoán được anh sẽ nói như vậy, liền đem đã lý do đã chuẩn bị sẵn ra.

"Trong khoảng thời gian này, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, cũng nghĩ rất rõ ràng, anh chỉ đem ta trở thành em gái, tuyệt đối sẽ không thích tôi, cho nên về sau kết hôn, cũng sẽ không hạnh phúc."

Lăng Việt gật gật đầu, "Cho nên đây là nguyên nhân cô muốn hủy bỏ hôn ước?"

Hải Lan gật đầu, trong ánh mắt không kiềm chế được chút chờ mong.

Chỉ một tia chờ mong nhỏ bé, vậy nhưng vẫn bị đối phương nhìn thấy.

Lăng Việt cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Chuyện giải trừ hôn ước này......"

Trái tim Hải Lan như bị treo lên.

Nam chính trừ diện mạo được miêu tả trong tiểu thuyết là giống nhau, nhưng thái độ đối với nữ phụ lạnh nhạt xa cách, lãnh đạm không kiên nhẫn, rõ ràng khác nhau nha.

Chẳng lẽ là bởi vì cảm nhận của cô và của tác giả không giống nhau?

Giống nhau hay không giống nhau Hải Lan cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu hôm nay, mục đích cô tới nơi này không phải để tìm hiểu nam chính.

Nam chính có lẽ đã sớm gấp gáp không chờ nổi cùng cô giải trừ hôn ước, cô hiện tại đã cho anh một cái bậc thang, anh hẳn là sẽ theo bậc thang này đi xuống đi?

Nếu nhà trai nhà gái đều nói đồng ý, như vậy vấn đề hai nhà Hải gia cùng Lăng gia liền không phải vấn đề nữa.

Dưới sự chờ mong của Hải Lan, Lăng Việt ngước mắt, đối mắt cùng cô, không mặn không nhạt nói: "Tôi có lẽ sẽ không đáp ứng cô."

Hải Lan trên mặt vẫn tươi cười, nháy mắt cứng đờ.

Nụ cười cứng ngắc, thái độ hoài nghi, "Tôi vừa rồi không nghe rõ, phiền anh lặp lại lần nữa."

Lăng Việt liền gằn từng chữ một: "Tôi nói, không đồng ý."

Ba chữ 'không đồng ý' kia, rành mạch rõ ràng, thanh âm không lớn, nhưng lại như là dùng dao nhỏ khắc vào trái tim Hải Lan, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Hải Lan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đối với Lăng Việt lộ ra mỉm cười, "Lăng Việt, có lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng, tôi lặp lại lần nữa, không phải tôi đang lạt mềm buộc chặt với anh, tôi thật sự tính toán không cùng anh dây dưa nữa, chỉ cần anh đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt anh, anh cũng không cần chịu đựng tôi gây rối vô lý."

Đáp án của Lăng Việt khiến Hải Lan hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền ổn định.

"Chuyện giải trừ hôn ước này là cô nói ra, đính hôn mới hơn hai tháng liền giải trừ, thật không thể nào nói nổi."

Một trong những tập đoàn thương nghiệp lớn nhất Khang Thành, mới đính hôn hai tháng liền giải trừ, các loại tin tức khẳng định sẽ bay đầy trời, như vậy đối với Lăng thị ảnh hưởng rất lớn.

Hải Lan sững sờ, cô chỉ nghĩ muốn giải trừ hôn ước, thật sự không nghĩ tới vấn đề này.

Nếu ở góc độ tiểu thuyết, tất cả chỉ là giả thuyết, cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng khi biến thành thế giới sống, quả thật không sai biệt lắm với thế giới hiện thực, phải suy xét đến rất nhiều yếu tố.

Không chỉ ảnh hưởng đến Lăng thị, Hải gia cũng sẽ ảnh hưởng, đồng thời còn có vấn đề trưởng bối hai nhà, biện pháp giải quyết đều chưa suy xét tốt. Nghĩ vậy, Hải Lan mới cảm thấy mấy vấn đề này không thể bỏ qua.

Hải Lan tự hỏi một lúc, phòng khách cũng an tĩnh trong chốc lát.

"Bằng không như vậy đi, chúng ta đem hôn ước giải trừ trong bí mật, sau đó anh cho tôi một cái kỳ hạn, qua kỳ hạn này liền đem việc giải trừ công bố."

Tuy rằng lúc này không phải thời điểm nên hủy hôn, nhưng tốt xấu cũng coi như cho cô một viên thuốc an thần.

Cô không muốn khi nữ chính xuất hiện rồi, cô vẫn cùng nam chính có quan hệ.

Nghe xong đề nghị của Hải Lan, Lăng Việt một chút cũng không kinh ngạc, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở biểu cảm Hải Lan, rất nhu hòa, cũng rất thâm thúy.

Hải Lan hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Cộc cộc"

Hải Lan vừa dứt lời, sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, thư ký đẩy cửa tiến vào.

"Xin lỗi, làm phiền hai vị." Thư ký nói lời xin lỗi, sau đó nhìn về phía Lăng Việt: "Lăng tổng, còn mười phút ngài phải xuất phát ngay, nếu không sẽ không kịp chuyến bay."

Nghe vậy, Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan.

"Tôi có chút việc gấp, mọi chuyện đợi tôi trở lại rồi nói tiếp." Nói xong, Lăng Việt đứng lên.

Hải Lan cũng đứng lên theo, hơi nhíu mày hỏi: "Anh muốn đi đâu, khi nào trở về?"

Lăng Việt cười cười, "Anh quốc, tham gia một tọa đàm thương nghiệp, đại khái mất một tuần mới có thể trở về."

Lăng Việt đem hành trình của chính mình nói ra, khiến thư ký đứng ở cửa hơi sửng sốt.

Hải Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy Lăng Việt cũng không có lý do gì kéo dài chuyện giải trừ hôn ước này, liền gật đầu: "Vậy được, việc này chờ anh trở về rồi nói."

Cầm lấy túi xách của mình, nói tạm biệt rồi đi ra khỏi phòng khách.

Ánh mắt Lăng Việt nhìn theo bóng dáng Hải Lan, cho đến khi hoàn toàn không thấy nữa mới thu hồi, tươi cười trên mặt cũng dần biến mất.

"Lăng tổng, tôi mạo muội hỏi một câu, vì sao muốn nói rõ ràng hành trình của ngài cho Hải tiểu thư?"

Tươi cười trên mặt Lăng Việt biến mất, thay vào đó là lạnh lùng thờ ơ.

"Hải Lan tới bao lâu rồi?"

"Khoảng nửa giờ."

Thư ký vừa nói, chỉ thấy biểu cảm ông chủ mình lạnh nhạt, không khí trong phòng tựa như ngưng kết trong nháy mắt, giống như ý thức được cái gì, vội giải thích: "Bởi vì Lăng tổng ngài đã nói, nếu trong thời gian mở họp, Hải tiểu thư đến thì bảo cô chờ trước không cần thông báo."

Đây xác thật là trước đây Lăng Việt có nói qua.

Lăng Việt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Về sau cô ấy đến đây, cho dù tôi đang làm gì, cứ nói với tôi trước, còn có, nếu cô ấy hỏi tôi ở đâu, cô cứ nói cho cô ấy biết."

Thư ký sửng sốt vài giây mới phản ứng lại: "Tôi hiểu rồi."

"Đúng rồi, Lăng tổng, hàng hóa bên Thụy Kỳ muốn kéo dài thời hạn hai ngày, ngài xem..."

"Để cho bọn họ theo hợp đồng mà bồi thường tiền vi phạm." Tiếng nói quyết đoán, không chừa cho người khác đường sống.

Ánh mắt thư ký kinh ngạc nhìn về phía ông chủ của mình, lại phát hiện ánh mắt anh lạnh như băng, cùng ông chủ khi trước khác nhau một trời một vực, tỏa ra áp lực, làm người ta lo sợ bất an.

"Tôi hiểu, tôi sẽ xử lý chuyện này trên đường tới sân bay." Ngay sau đó run rẩy từ phòng khách ra ngoài.

Phòng khách chỉ còn lại Lăng Việt, đi tới nơi Hải Lan vừa đứng, chậm rãi nâng tay, bàn tay thon dài hướng tới mặt trời mở ra, ánh sáng xuyên thấu như pha lê rơi xuống lòng bàn tay anh.

Bỗng nhiên bắt tay nắm lấy, giống như muốn nắm lấy ánh mặt trời, nhưng thứ nắm được trong tay, đừng nói là ánh mặt trời, ngay cả không khí cũng không có.

Nhưng dường như cầm được thứ còn quan trọng hơn ánh mặt trời, buông tay xuống, nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương còn vương lại của Hải Lan trong không khí, chậm rãi lộ ra ý cười.

Lúc này đây, rốt cuộc cũng đúng rồi.

***** ~Edit by _Hann_~  *****

Hải Lan tiến vào thang máy, nhìn về phía phòng khách, nhàn nhạt nhíu mày.

Theo lẽ thường mà nói, nữ phụ khi gặp mặt vẫn luôn náo loạn càn quấy, chẳng lẽ không nên đối xử lạnh nhạt sao?

Nhưng Lăng Việt biểu tình ôn hòa, giọng điệu bình tĩnh, không giống người có thái độ kém chút nào.

Cho dù thái độ đối phương tốt, nhưng vẫn khiến Hải Lan có cảm giác nguy hiểm.

Đối với nam chính trong tiểu thuyết có chút khác biệt, lúc cô đọc tiểu thuyết đã thăm dò tính cách nam chính, nhưng đến khi thật sự gặp mặt, lại phát hiện căn bản không biết đối phương suy nghĩ cái gì, một chút cũng không nhìn thấu.

Sâu không lường được, làm cô vô thức phải đề cao cảnh giác.

Gia hỏa này sẽ không giở trò với cô đấy chứ?

Tuy rằng có lòng nghi ngờ, nhưng Hải Lan từ trước đến nay vô tâm vô phế, dù sao Lăng Việt cũng nói với cô 1 tuần sau sẽ thương lượng vấn đề này, cô cũng không cần phí tâm tư đi suy nghĩ những chuyện chưa rõ.

Xuống đến tầng 1, Hải Lan từ thang máy đi ra, nhưng vừa mới ra khỏi thang máy, cánh tay bỗng nhiên bị người khác ôm lấy.

"Chị dâu, sao chị lại ở đây?"

Không đợi Hải Lan thấy rõ ràng người bên cạnh, một tiếng chị dâu, làm Hải Lan vẻ mặt ngây ngốc.

Quay đầu nhìn người tới, là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, một thân trang phục chuyên nghiệp, nhưng bởi vì diện mạo ngọt ngào nên cho dù diện trang phục công sở, vẫn thiếu đi chút trưởng thành.

"Chị dâu, sao biểu cảm của chị giống như không quen biết em?"

Hải Lan:... Tôi thật sự không quen biết cô.

Tuy rằng thật sự không quen biết đối phương, nhưng ở Lăng thị, còn có thể trực tiếp xưng hô chị dâu với cô, khẳng định quan hệ với Lăng Việt không tồi.

Trước khi Hải Lan tới Lăng thị, đã tìm hiểu đại khái Lăng Việt, các thành viên gia tộc anh cũng tìm hiểu qua, Lăng Việt có hai em gái, một em gái ruột và một em gái họ, nhưng tính cách thế nào, cô cũng không tìm hiểu sâu.

Trước mặt đây hẳn là một trong hai em gái.

Hải Lan đối với đối phương cười cười, thong dong mà bình tĩnh: "Em cảm thấy chị có thể không quen biết?"

Đối phương cười đến ngọt ngào: "Đương nhiên không có khả năng."

"Nhưng mà chị dâu một tháng qua đã làm gì, em đều không gặp được chị, hôm nay là tới tìm anh trai em sao?"

Nghe lời này, thật sự là em gái của nam chính.

Dựa theo truyền thống tiểu thuyết tổng tài mà nói, nữ phụ thanh mai trúc mã, trừ nam chính kỳ lạ thì người nhà anh đều thích nữ phụ, xem phản ứng của em gái nam chính trước mắt sẽ thấy.

"À, đó là bởi vì chị gần đây ở nhà sáng tác, cho nên quên mất thời gian." Cuộc sống nữ phụ phong phú, bỗng nhiên lắng đọng lại, làm người ta rất khó không để ý đến, cho nên có người hỏi Hải Lan hơn một tháng qua đang làm gì, Hải Lan đều dùng cùng một lý do - bế quan sáng tác.

Em gái nam chính nghe vậy, không nghi ngờ.

"Em thấy chị dâu không đến công ty, cũng không tới nhà, hóa ra là chuyên tâm vẽ tranh."

Đối phương tươi cười ngọt ngào.

Hải Lan âm thầm nghĩ, ngốc bạch ngọt này nếu không phải nữ chính, lại còn là bạn thân của nữ phụ, vậy nhất định là vật hi sinh nhỏ bé.

Có một loại vật hi sinh ngốc bạch ngọt, thời điểm nam chính và nữ chính bên nhau, bên cạnh nữ phụ ác độc khẳng định luôn có một nhân vật ngốc đến thiện lương, vẫn luôn bị lợi dụng mà không tự biết mình chỉ là vật hi sinh.

"Chị không tới nhà, mẹ em vẫn luôn hỏi anh trai em có phải bắt nạt chị hay không, khiến chị tức giận"

Hải Lan hơi nhướng mày, nghe lời này, đối phương không thể nghi ngờ chính là em gái ruột của Lăng Việt - Lăng Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro