Chương 3: Sinh bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~

Hải Lan từ trước đến nay đều phân biệt rõ ràng, cô cùng Lăng Việt không thù oán, đương nhiên đối với em gái anh cũng không có ý kiến gì.

Lăng Lâm gặp được Hải Lan đúng giờ ăn trưa, vì đã lâu không gặp chị dâu nên quấn lấy Hải Lan đòi nhất định phải ăn cơm cùng cô.

"Chị dâu, món cá hấp ớt của nhà hàng này không tồi, chị muốn nếm thử không?" Lăng Lâm cầm thực đơn, chỉ từng món hỏi Hải Lan.

Hải Lan gật đầu: "Em cảm thấy cái gì không tồi thì cứ gọi."

Sau đó Lăng Lâm bắt đầu nghiêm túc gọi món ăn, Hải Lan liếc mắt nhìn, nghĩ đến hôm nay Lăng Việt và nam chính cô biết có sự khác biệt, giống như lơ đãng hỏi: "Chị ở nhà hơn một tháng, Lăng Việt... Anh Lăng Việt không có nhắc tới chị sao?"

Trong tiểu thuyết, nữ phụ chính là xưng hô với nam chính như vậy.

Tay vốn đang chọn món bỗng nhiên dừng một chút, Lăng Lâm không dám ngẩng đầu: "Đương nhiên là có, anh còn hỏi em chị đi đâu, em cảm giác hẳn là anh ấy nhớ chị dâu."

Ngữ khí mơ hồ, âm cuối quá nặng, là dấu hiệu của nói dối.

Hải Lan khóe miệng hơi câu, nhìn thấu nhưng không nói ra.

Yên lặng cầm lấy ly nước uống một ngụm, nói: "Sao có thể nhớ chị, anh ấy trước kia chán ghét chị nhất, chỉ ước gì chị không xuất hiện."

"Không không không, chị dâu chị đừng nghĩ bậy." Lăng Lâm lập tức ngẩng đầu, sốt ruột nói, "Anh em là người khẩu xà tâm phật."

"Là người thẳng thắn"

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy...... Chị dâu, chị đã biết vậy, sao còn hoài nghi anh ấy?"

Hải Lan nặn ra nụ cười: "Chính là muốn oán trách vài câu thôi."

Lăng Lâm cũng không hoài nghi nhiều, mà Hải Lan cũng nhận được thông tin mình muốn.

Từ lời Lăng Lâm nói, có thể đoán ra được, trước kia nam chính thật sự đối với nữ phụ không kiên nhẫn, nhưng hôm nay vì cái gì thái độ lại tốt như vậy?

Trước sau khác biệt, nam chính khẳng định có âm mưu.

Loại âm mưu khiến người khác bất an này, đừng nói là cô xuyên vào tiểu thuyết của đồng nghiệp viết nhé

Loại tiểu thuyết không có tam quan này, ai sẽ nhàn rỗi đi viết về đồng nghiệp chứ?

Lăng Lâm bất đắc dĩ thở dài, "Rõ ràng chị dâu là người tốt như vậy, anh em sao lại không thông suốt chứ."

Hải Lan trong tim lên tiếng, tốt nhất là vĩnh viễn đừng thông suốt với cô mới tốt.

Cùng Lăng Lâm ăn cơm xong, Hải Lan trực tiếp trở về nhà.

Trong nhà cũng chỉ có mẹ của Hải Lan mẫu thân cùng dì bảo mẫu, còn có một em trai ba tuổi rưỡi.

Mẹ Hải Lan kết hôn sớm sinh con sớm, còn trẻ đã sinh hạ Hải Lan, lại vào lúc 40 tuổi sinh hạ thêm một người con trai, Hải Thiên.

Hải Lan Hải Thiên, đồng âm là trời xanh, đúng là tác phong của gia đình nghệ thuật.

Toàn bộ Hải gia đều làm nghệ thuật, mà Hải gia cùng Từ gia quan hệ rất tốt, cho nên nữ phụ đại khái là từ thời điểm bắt đầu đã thích Lăng Việt, chắc cũng được mười năm đi.

Hải Lan về đến nhà, tiểu Hải Thiên ba tuổi rưỡi mặc bộ gấu trúc liền thân, giống chú cún con tung ta tung tăng chạy về phía Hải Lan, cục bông sau mông cũng rung rung theo.

"Chị, chị." Âm thanh mềm mại.

Hải Lan ngồi xổm xuống, đem Hải Thiên ôm lên, thanh âm cũng mềm mại theo, hỏi: "Buổi sáng hôm nay ở nhà làm gì?"

"Cùng mẹ vẽ tranh."

Hải Lan gật đầu, đem Hải Thiên ôm đến phòng mẹ vẽ tranh, phòng vẽ tranh vang lên tiếng nhạc du dương, mẹ cô ở một góc phòng tập trung vẽ tranh.

Hải Lan hướng tới mẹ hô một tiếng "Mẹ".

Mẹ Hải Lan nghe được âm thanh, buông xuống bút vẽ, xoay người nhìn về phía Hải Lan, cười đến ôn nhu: "Đã về rồi à."

Mẹ của Hải Lan, hơn bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn trông rất trẻ trung mà cũng đoan trang ưu nhã.

Hải Lan đem Hải Thiên thả xuống, vỗ vỗ cái mông, "Qua tìm mẹ chơi đi."

Tiểu Hải Thiên lại tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh mẹ.

"Mẹ, Hải Thiên cùng mẹ vẽ tranh cả một buổi sáng, buổi chiều mẹ phải chơi cùng nó đấy."

Mẹ Hải Lan cúi đầu cười với tiểu Hải Thiên: "Buổi chiều mẹ cùng con đi khu vui chơi nhé"

"Vâng! Con muốn chơi bạt nhún, còn muốn chơi thật nhiều thật nhiều trò khác nữa."

Hải Lan dựa ở cửa, nhìn mẹ cô cùng em trai nói chuyện, khóe miệng không tự giác toát ra ý cười.

Xuyên sách lâu như vậy, thứ duy nhất an ủi, chính là tất cả mọi người bên cạnh dường như không thay đổi.

Tiểu thuyết này hoàn toàn dựa vào bối cảnh hiện thực, sau đó lại thay đổi một ít tình tiết ở hiện thực.

***** ~Edit by _Hann_~ *****

Chuyện hủy hôn đã cùng nam chính nói qua, là ván đã đóng thuyền, cho nên sau đó Hải Lan liền không lo lắng, bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, trước kia cô hằng ngày làm gì, hiện tại liền như vậy, tận lực làm cho chính mình cảm thấy đang ở hiện thực.

Tuy rằng như vậy có chút tự lừa mình dối người, nhưng vẫn hơn cả ngày ngồi oán trách số phận. Mà Hải Lan cũng không phải loại người rảnh rỗi đi oán trách trời đất.

Việc khôi phục cuộc sống bình thường cùng thực tế vẫn là có điểm khác nhau.

Mỗi ngày Lăng Lâm đều gọi cho người chị dâu là cô, giống như thay thế cho anh trai cô ấy, hy vọng có thể ổn định cảm xúc của chị dâu tương lai.

Vì để tránh vấn đề ngày càng phát sinh, Hải Lan liền cùng Lăng Lâm tán gẫu điện thoại một tuần, trên thực tế đều là Lăng Lâm nói cô nghe.

Hôm nay, ở văn phòng phòng trưng bày, Hải Lan dựa người trên sô pha, hai chân gác lên bàn trà, thảnh thơi xem tập tranh, Lăng Lâm lại gọi điện thoại cho cô, liếc mắt một cái, trực tiếp chuyển qua loa ngoài, đem điện thoại đặt trên bàn trà.

Cô vừa lật tranh vừa hỏi: "Lăng đại tiểu thư lại có chuyện gì?"

Hải Lan cùng nữ phụ trong tiểu thuyết, tính cách tuy rằng có điều khác nhau, nhưng về cơ bản hoàn toàn không cần ngụy trang, cũng không cần lo lắng sẽ bị nhìn thấu.

"Chị dâu, em vừa mới nhận được tin, anh em 9 giờ sáng nay đã về đến nhà."

Tay đang lật tranh dừng lại, lập tức đem trên chân thả xuống, thẳng sống lưng, ngữ khí hơi kích động, "Vậy hiện tại...... anh Lăng Việt ở công ty hay ở nhà?"

Sau tên liền kêu thêm một tiếng anh (Lăng Việt ca), như cũ vẫn khiến cô có chút gượng gạo.

"Nghe thư ký của anh nói, anh ấy có chút không thoải mái, cho nên về trước, buổi chiều hoặc ngày mai mới có thể tới công ty."

Ở nhà, vậy chính là hợp ý cô.

Lăng Việt sống một mình, chỉ có cuối tuần mới về nhà cũ, chuyện này là Lăng Lâm nói.

"Đem địa chỉ nhà anh em cho chị, chị đến xem anh ấy bệnh đến thế nào."

Điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh nghi hoặc của Lăng Lâm, "Chị dâu, chị không phải biết nhà anh em ở đâu sao?"

Hải Lan cũng không giải thích, nói thẳng: "Cho chị là được rồi."

"À được, em gửi WeChat cho chị."

Tuy rằng kỳ quái, nhưng Lăng Lâm cũng không để ý.

Trên thực tế biểu hiện của Hải Lan là hỏi một cái thì đến ba cái là không biết, cho nên mấy nhân vật nguyên tác này cũng sẽ không hoài nghi cô.

Biết được địa chỉ, Hải Lan cầm lấy túi xách chuẩn bị đi tìm Lăng Việt, ra tới cửa, lại quay trở về trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một hộp trang sức, mở ra nhìn thoáng qua, là một chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy bắt mắt.

Đây là nhẫn đính hôn của nữ phụ và nam chính.

Nhìn thoáng qua, đóng nắp hộp, thả vào bên trong túi xách.

Từ văn phòng ra, trợ lý mới của Hải Lan tò mò hỏi: "Chị Lan, chị muốn đi đâu sao, không phải hôm nay bảo tan tầm sẽ cùng đi ăn sao?"

Hải Lan nhìn cô ấy cười cười: "Giải quyết đại sự quan trọng, đại sự được giải quyết, đừng nói một bữa tiệc lớn, hai bữa đều được."

Tiệc độc thân của cô, khẳng định phải làm lớn.

Dựa theo địa chỉ Lăng Lâm đưa, Hải Lan lái xe tới nơi ở của Lăng Việt.

Nhìn nhìn khu biệt thự, Hải Lan tấm tắc hai tiếng, "Tùy tiện một căn biệt thự trên đoạn đường này, đoán chừng cũng phải mười mấy vạn, thế giới tư bản nha."

Trong đời sống hiện thực, điều kiện gia đình Hải Lan cũng khá tốt, nhưng trong tiểu thuyết vì có thể cùng gia tộc thương nghiệp lớn nhất Khang Thành như Lăng gia kết mối quan hệ, Hải gia của cô từ có tiền trở thành có rất nhiều tiền.

Vừa thấy chiếc xe thể thao đỏ từ cửa khu biệt thự đi vào, bác bảo vệ liền lập tức nhận ra người tới.

Xe Hải Lan dừng lại trước cửa, bác bảo vệ ở cửa sổ xe cúi đầu, đem sổ đăng ký đưa cho Hải Lan, thân thuộc chào hỏi: "Hải tiểu thư, lâu rồi không thấy cô."

Hải Lan: ...

Bảo vệ nơi ở của Lăng Việt cũng biết đến nữ phụ.

Kéo kéo khóe miệng, vươn tay đem sổ đăng ký trên tay bảo vệ lại ký tên.

Cửa mở, Hải Lan liền đi vào.

Cảm nhận phương hướng của Hải Lan rất tốt, một lát đã tìm tới nơi ở của Lăng Việt.

Đem xe dừng trước cửa, sau khi xác nhận số nhà liền nhấn chuông cửa, đại khái hai phút sau, truyền ra âm thanh của Lăng Việt.

"Sao cô lại tới đây?"

Tiếng nói khàn khàn, hơn nữa cổ họng cũng có vẻ không ổn, còn mang theo cảm giác suy yếu, giống như thật sự bị bệnh.

"Tới nói việc hủy hôn với anh, trước tiên mở cửa đi, vào rồi nói."

Lời vừa dứt, cửa liền mở.

Hải Lan đi vào bên trong biệt thự, liếc mắt một cái liền thấy Lăng Việt đứng ở cửa.

Một thân quần áo màu trắng ở nhà, như là vừa mới từ trên giường dậy, tóc tai có chút hỗn độn, quần áo bình thường ở nhà của Lăng Việt làm anh thiếu đi một chút tinh anh, nhưng lại có chút lười biếng, nhưng khả năng là bởi vì sinh bệnh, sắc mặt anh cũng không quá tốt.

Vẫn còn hôn ước ở giữa, Hải Lan cảm thấy hẳn là nên quan tâm một chút: "Thật sự bị bệnh?"

Bất quá khi hỏi xong, lại giống như hỏi cho có lệ.

Lăng Việt cười cười, xoay người đi vào phòng khách: "Ngồi đi."

Hải Lan đi theo phía sau anh vào phòng khách, phòng khách rất lớn. Vì bốn phía đều có cửa sổ nên không gian rất sáng sủa.

Phong cách trang trí trong nhà Lăng Việt đơn giản giống như văn phòng anh ở công ty, trừ bỏ một ít vật dụng cần thiết, một bộ sô pha, một bàn ăn, mấy cái ghế dựa, các đồ vật trang trí một thứ cũng không có, đây không phải đơn giản, mà là đơn điệu.

Hải Lan ngồi trên sô pha, Lăng Việt rót cốc nước đặt trước mặt Hải Lan rồi ngồi xuống đối diện cô.

Nam chính này như cũ lịch sự ngoài dự đoán.

"Thời gian kỳ hạn, đã nghĩ kỹ chưa?" Hải Lan đi thẳng vào vấn đề.

Lăng Việt lặng im vài giây, nhàn nhạt nói: "Cô cảm thấy cô muốn kỳ hạn thế nào?"

"Đương nhiên càng nhanh càng tốt."

Lời vừa dứt, không biết có phải ảo giác hay không, Hải Lan cảm thấy không khí như ngưng kết trong nháy mắt, trong biệt thự đang ấm áp liền rơi xuống âm độ.

Rét căm căm.

~Edit by _Hann_~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro