Chương 4: Ôm phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

"Khụ khụ khụ......" Lăng Việt mi mắt rũ xuống , nắm tay che miệng ho mãnh liệt.

Lăng Việt ho khan đến lợi hại, Hải Lan thầm nghĩ, người không biết Lăng Việt bị bệnh còn tưởng anh bị lời cô nói chọc tức.

"Anh uống nước trước đi." Hải Lan đem cốc nước trước mặt còn chưa đụng qua đến cho anh.

Lăng Việt tiếp nhận cốc nước, ngừng ho khan, nuốt xuống một ngụm khiến hầu kết lăn lộn, đường cong thực đẹp mắt.

Hải Lan học mỹ thuật, đối với sự vật đẹp mắt đều nhịn không được xem thêm vài lần.

Lăng Việt buông cái ly, vừa lúc phát hiện Hải Lan nhìn chằm chằm chính mình, hơi hơi mỉm cười, tiếng nói khàn khàn hỏi: "Nhìn cái gì?"

Hải Lan sờ sờ cái mũi, ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự thật chính mình nhìn lén, khôi phục bình tĩnh, "Kéo dài càng lâu, tôi sợ tôi càng luyến tiếc."

Hải Lan nhìn Lăng Việt, phát hiện sắc mặt anh ngoại trừ bởi vì phát sốt mà tái nhợt, thần sắc cũng không có gì biến hóa, chắc anh cũng không để ý chuyện hủy hôn này.

Lăng Việt nhàn nhạt nói: "Vậy nửa năm đi."

"Đương nhiên, lúc ở riêng cô cũng có thể coi như đã giải trừ hôn ước, chúng ta ở trên pháp luật cũng không có gì chứng minh, chỉ là trước mặt người khác đính hôn, là quan hệ hôn phu hôn thê mà thôi." Giọng Lăng Việt không to, cũng rầu rĩ, tựa hồ nhịn xuống xúc động muốn ho khan.

Lời Lăng Việt nói cũng là thật, chỉ là đính hôn mà thôi, không có pháp luật chứng minh, tranh cãi tài sản linh tinh gì đó, nhưng nửa năm thật sự là quá dài.

"Không được, nửa năm quá dài, nếu kỳ hạn là ba tháng, sẽ có ảnh hưởng gì sao?"

Lăng Việt hơi trầm mặc, phân tích vấn đề: "Thứ nhất, tôi tiếp nhận Lăng thị mới nửa năm, lòng người chưa yên, không ít người nhằm vào tôi, đính hôn chưa đến nửa năm liền ly hôn, ảnh hưởng cũng không quá lớn, nhưng tôi không có thời gian xử lý sẽ xảy ra chút phiền toái. Thứ hai, mẹ tôi thật sự thích cô, cô phải cho bà ấy thời gian, khiến bà ấy cảm thấy chúng ta thế nào cũng không có khả năng, khiến bà ấy chết tâm."

Hải Lan nhìn vào mắt anh, lại rũ mắt nghĩ nghĩ, hạ quyết định, ngẩng đầu nhìn Lăng Việt nói: "Chút phiền toái kia, tôi cảm thấy với bản lĩnh của anh cũng chỉ là cái nhấc tay. Còn mẹ anh bên kia, tôi giải quyết."

Thời gian càng lâu, biến số lại càng lớn, vẫn là nhanh chóng dứt khoát.

"Vậy cũng tốt." Lăng Việt không chút do dự, sảng khoái tiếp nhận kiến nghị của Hải Lan.

Câu 'tốt' của Lăng Việt làm Hải Lan sửng sốt, đột nhiên không kịp phòng bị.

Đây không phải là quá thuận lợi đi? Thuận lợi đến cô còn cảm thấy không đáng tin cậy nha.

Thái độ sảng khoái của Lăng Việt làm Hải Lan hoài nghi người vừa mới đưa ra kỳ hạn nửa năm không phải anh.

Vì cái gì trong lòng lại có chút khó chịu?

Cũng không biết có phải do cô đa nghi hay không, cảm giác khi cô đưa ra kỳ hạn 3 năm là do Lăng Việt dẫn dắt.

Nhưng sự việc đã nói rõ, cô cũng đem sự khó chịu này đè xuống.

Từ trong túi xách lấy ra hộp nhẫn kim cương, mở ra đưa tới trên bàn trà, "Nhẫn này tôi cảm thấy nên đưa lại cho anh."

Tầm mắt Lăng Việt cũng rơi xuống chiếc nhẫn kim cương kia, ánh mắt tối lại, "Không cần giả lại, cũng không còn mấy tháng, có lẽ có lúc sẽ có tác dụng."

Hải Lan nghĩ nghĩ, nhẫn cũng không phải trọng điểm, liền thu trở về.

"Việc kia đã nói rõ, buổi tối tôi hẹn người ta ăn cơm, không quấy rầy anh dưỡng bệnh nữa." Nói rồi Hải Lan cầm lấy túi xách đứng lên.

Nghe được hẹn người khác ăn cơm, Lăng Việt đuôi lông mày hơi nhếch lên, cũng theo Hải Lan đứng lên, "Tôi đưa cô ra ngoài."

Hải Lan vội nói; "Không cần phiền anh."

Lăng Việt vẫn kiên trì: "Mở cửa tương đối phức tạp."

Hải Lan liếc nhìn cái cửa không có gì đặc biệt kia, nghĩ có thể là khóa phòng trộm tương đối đặc biệt đi, cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo phía sau Lăng Việt ra cửa.

Đi ở phía sau Lăng Việt, Hải Lan dường như thấy thân thể Lăng Việt có chút lung lay.

Ảo giác đi?

Ý nghĩ vừa tới, thân thể Lăng Việt lại hơi nghiêng ngả.

Hải Lan lắc lắc đầu, người bị bệnh đều là sẽ có chút suy yếu, ngủ một giấc thì tốt rồi, cô không cần thiết xen vào việc người khác.

Mở cửa, Hải Lan đi ra ngoài cửa, "Tôi đi trước......"

Nói được một nửa, nhìn đến trên trán Lăng Việt có một lớp mồ hôi mỏng, giống như bệnh rất nghiêm trọng......

"Anh thật sự không sao chứ, nếu không đi bệnh viện thử xem?"

"Khụ khụ khụ......" Lăng Việt lại che miệng ho một hồi lâu, làm người ta không khỏi cảm thấy anh sắp ho ra máu đến nơi.

Hải Lan vẫn là nên có một chút tình người quan tâm anh.

"Uống nhiều nước ấm, không có bệnh vặt gì mà nước ấm không giải quyết được, nếu một ly nước ấm không đủ, liền uống một ấm."

Lăng Việt khóe miệng khẽ cười cười, lắc đầu, "Tôi không sao, theo như cô nói, uống nhiều nước ấm sẽ tốt thôi."

Người bị bệnh, ngữ khí đều ôn nhu hẳn.

Hải Lan gật đầu: "Vậy tôi đi trước."

Lăng Việt có hào quang của nam chính, cùng lắm là bệnh mất mấy ngày, khẳng định cũng không chết được.

Hải Lan xoay người, đi ra cửa biệt thự, người phía sau nhìn bóng dáng cô rời đi, ngay sau đó liền hướng phía cửa ngã thẳng xuống.

Hải Lan còn chưa đi xa, bỗng nghe được một tiếng "Rầm" vang lên, hình như là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, quay người lại liền nhìn thấy Lăng Việt mặt úp xuống đất, cả người ngã trên mặt đất.

Hải Lan trừng mắt thật lớn

Ấy! Ngã như vậy sẽ không bị hủy dung đi?!

Cô nghĩ gì vậy, cứu người quan trọng nha!

Hải Lan vội đi tới cửa, lúc giữ chặt cánh tay Lăng Việt, mới phát hiện nhiệt độ cơ thể người này quá cao, dùng sức kéo người: "Ấy, Lăng Việt anh không sao chứ?!"

Cũng may Lăng Việt không hôn mê, chính anh vẫn còn có một chút sức lực, dựa vào Hải Lan chậm rãi đứng lên, thở hổn hển, giống như cố hết sức trả lời: "Không có việc gì, chính là hơi đau đầu mà thôi."

......Trực tiếp úp mặt xuống đất, còn nói chỉ hơi đau đầu mà thôi, anh nhịn cũng giỏi.

"Tôi đưa anh đi bệnh viện đi." Nói rồi đỡ hắn đi ra ngoài.

Lăng Việt bỗng dưng phản kháng nắm lấy tay Hải Lan, lắc lắc đầu thở dốc, tiếng nói khàn khàn, "Chỉ là bệnh vặt, đi bệnh viện, khó tránh khỏi báo chí viết loạn một hồi."

Người này bệnh đến như vậy, còn nghĩ xem báo chí viết cái gì, bệnh thành ngu ngốc cũng là xứng đáng.

Hải Lan tức giận hỏi hắn: "Không đi bệnh viện, vậy anh muốn đi đâu?"

"Đỡ tôi lên lầu là được."

Hải Lan liếc mắt nhìn sắc mặt sống dở chết dở của anh, ảo não, vì cái gì đến đây tìm anh, đây rõ ràng tự mình ôm phiền toái.

Thở dài một hơi, vẫn là đem người đỡ vào trong nhà, dùng chân đóng cửa.

Nửa người Lăng Việt đè lên Hải Lan, hơi ấm và mùi dầu gội trực tiếp vây quanh Hải Lan, tư thế ái muội nhưng Hải Lan cũng không bận tâm, chỉ nghĩ đem anh trói lại như quả tạ rồi ném về phòng.

Tập trung đỡ người lên lâu, không hề nhận thấy tay Lăng Việt có chút run rẩy, nắm thành quyền tựa hồ bắt lấy thứ gì, không chịu buông tay.

Đôi mắt rũ xuống, nhìn Hải Lan đang cố hết sức đỡ mình, biểu tình nghiêm túc, không tự giác khóe miệng khẽ nhếch toát ra ý cười.

"Anh chậm một chút đi, đừng ép vào tôi." Mang giày cao gót, lại còn có thể đỡ được người đàn ông này lên lầu, Hải Lan giờ mới nhận thức được sức lực chính mình.

Nghe vậy, Lăng Việt vươn tay, đỡ vách tường mượn chút lực lên lầu.

Dựa vào vị trí Lăng Việt miêu tả, đem anh đỡ trở về phòng, sau khi Lăng Việt nằm trên giường, cô buông lỏng tay ra, thở hổn hển hồi lâu mới bình ổn trở lại.

Lăng Việt nằm trên giường, âm thanh suy yếu nói cảm ơn, sau lại nói: "Tôi nghỉ ngơi một chút là được, cô có thể trở về."

Hải Lan nhìn về phía sắc mặt Lăng Việt trắng bệch, lại xem bộ dáng anh thở dốc khó chịu, nghiến răng, tuy rằng biết rõ gia hỏa này không chết được, cô vẫn là không thể thấy chết mà không cứu.

Tật xấu dễ dàng mềm lòng này của cô thật sự nên sửa lại.

"Đã thành như vậy rồi, anh đây rốt cuộc là phát sốt tới bao nhiêu độ?"

Nghe được cô nói, Lăng Việt hơi hơi híp mắt, động tác nhỏ này vừa vặn bị Hải Lan bắt được, Hải Lan cũng không có sức lực trêu chọc, chỉ nói: "Xem ra anh ngày thường không rèn luyện, thân thể như vậy là không được."

Không phải nam chính tổng tài trong tiểu thuyết ghét nhất là người ta nói mình không được sao, nếu là nữ chính nói như vậy, kéo lên giường hết lần này đến lần khác, chứng minh chính mình còn hoạt động tốt, nhưng nếu anh dám làm vậy với cô......

Ánh mắt cô nhìn về Lăng Việt suy yếu nhưng không rõ bệnh trạng, hơi nhíu mắt lại, trở nên âm trầm.

Nếu anh dám, cô liền nhân thời điểm suy yếu này thiến anh.

Biểu tình Hải Lan bán đứng ý nghĩ của cô, Lăng Việt lôi kéo cái chăn trên người mình, thần sắc không đổi trả lời Hải Lan: "Thời điểm trở về, đầu óc choáng váng nên trực tiếp đi ngủ, không ngủ được bao lâu cô liền tới rồi."

"Cho nên không có đo nhiệt độ cơ thể?"

Lăng Việt gật đầu.

......

Hải Lan giận sôi máu, nếu anh muốn chết, cũng đừng chết dưới mí mắt cô được không? Rất khó làm người ta thấy chết mà không cứu nha.

Hải Lan tức giận hỏi: "Nhiệt kế ở đâu?"

"Trong nhà không có."

"Thuốc hạ sốt đâu?"

"Cũng không có."

Đến nhiệt kế cũng không có, cô vậy mà còn ở mơ tưởng đến thuốc hạ sốt.

Hải Lan che mắt lại, bất lực không thốt nên lời.

Trong nháy mắt khi Hải Lan không nhìn chính mình, Lăng Việt kéo kéo chăn, từ trong chăn lộ ra một góp hộp nhỏ, hộp thuốc hạ sốt.

Đó là thư ký ở sân bay chuẩn bị cho hắn.

"Thôi, anh vẫn là nên đi bệnh viện đi." Bằng không muốn chết ở trong nhà, ở đây lại chỉ có mình cô, như vậy cô liền trở thành người đáng nghi số 1.

Lăng Việt lắc đầu, "Trong tiểu khu có tiệm thuốc."

Hải Lan vô lực liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng đi bệnh viện là có thể giải quyết vấn đề, lại muốn phiền toái như vậy.

Thôi, đâm lao phải theo lao, ai bảo cô vừa rồi không chạy nhanh đi, còn muốn lưu lại lâu như vậy.

"Anh nằm ở trên giường đừng nhúc nhích, tôi đi xuống mua cho anh nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt."

"Cảm ơn."

Lại lần nữa nghe được lời cảm tạ, Hải Lan nhìn Lăng Việt bằng ánh mắt kinh ngạc, tính tình nam chính từ khi nào trở nên tốt như vậy?

"Làm sao vậy?"

Hải Lan lắc lắc đầu, theo sau nói: "Nói cho tôi vị trí tiệm thuốc."

Lăng Việt nói vị trí tiệm thuốc cho Hải Lan, thuận tiện cũng đem mật mã cửa nói cho cô.

Hải Lan xoay người ra khỏi phòng, trên mặt lộ ra nghi hoặc.

Bảo vệ ở đây đều biết nữ phụ, hơn nữa nữ phụ cùng nam chính vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê, nữ phụ có thể không biết mật mã cửa nhà Lăng Việt?

Vì cái gì Lăng Việt sẽ chủ động nói cho cô mật mã, hay mật mã biệt thự đã đổi?

Ôm nghi hoặc từ trong biệt thự ra, tìm được tiệm thuốc theo như lời Lăng Việt.

~Edit by _Hann_~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro