Chương 13: Ngả bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

"Lăng Việt, anh nói thật với tôi, anh có phải hay không đối với tôi có thiện cảm?"

Hải Lan trước đây là lo lắng biết càng nhiều lại dây dưa càng nhiều, cho nên kháng cự nguyên nhân thái độ chuyển biến mà Lăng Việt nói, nhưng hiện tại tình huống hoàn toàn không giống nhau.

Nam chính rõ ràng đã thoát ly khỏi tiểu thuyết, vấn đề này không thể tiếp tục bỏ qua được.

Hải Lan hỏi ra như vậy, thái độ cũng rất rõ ràng, cô tuyệt đối không phải người có thể tự lừa mình dối người.

Bữa tiệc đã kết thúc, người từ bên trong đi ra lướt qua họ, ánh sáng tối tăm trong sân như ẩn hiện đôi mắt Lăng Việt đen nhánh không ánh sáng.

Lăng Việt im lặng chăm chú nhìn Hải Lan, nhướng mày, "Đi đến chỗ ít người rồi nói."

Nói xong Lăng Việt xoay người, đi về cửa lớn.

Hải Lan lúc này mới phát hiện những người đi qua, đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, xác thật cảm thấy đây không phải chỗ thích hợp nói chuyện liền đi theo phía sau anh.

Đi ra ngoài cửa lớn, đến một chỗ tương đối vắng vẻ, mới vừa dừng lại, tài xế gọi điện thoại cho Lăng Việt, hỏi anh khi nào ra, có cần lái xe đến trước cửa hay không.

"Không cần, chờ thêm mười lăm phút."

Cúp điện thoại, Lăng Việt xoay người nhìn về phía Hải Lan.

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Âm thanh Lăng Việt sắc bén mang theo từ tính, đồng thời lại đặc biệt bình tĩnh.

"Nói thẳng là có hay là không có?" Đây là một loại cảm giác không cách nào nói rõ.

Hải Lan kinh nghiệm yêu đương có thể không phong phú, nhưng rất mẫn cảm, đầu óc cũng luôn rõ ràng.

Không khí lại bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Loại không khí trầm mặc này, thường chính là một cách thừa nhận.

Trong không khí trầm mặc này, Lăng Việt không trả lời, Hải Lan liền yên lặng lui về sau một bước, đem khoảng cách hai người kéo càng xa.

"Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn là nên duy trì quan hệ bạn bè bình thường."

Nghe vậy, mi mắt Lăng Việt rũ xuống, hơi cúi đầu thần sắc không rõ, ánh sáng không đủ làm Hải Lan không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại nhìn thấy khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên, độ cung xinh đẹp mà lạnh lẽo.

Hải Lan dần sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Hạ giọng gằn từng chữ một: "Bạn bè? Cô thật sự cảm thấy như vậy?"

Lăng Việt toàn thân phát ra hơi thở cùng biểu hiện lúc trước một trời một vực.

Tối tăm, lạnh lẽo mà ẩn ẩn mang theo hơi thở nguy hiểm.

Tuy rằng Lăng Việt cho cô cảm giác khác biệt, nhưng Hải Lan vẫn không chút do dự gật đầu.

"Không sai, tôi chính là cảm thấy như vậy."

Độ cong khóe miệng Lăng Việt càng lớn hơn, Hải Lan nhìn không thấy đáy mắt anh, ánh mắt nặng nề khiến vẻ mặt tươi cười kia càng thêm lạnh.

Nhưng thời điểm ngẩng đầu, khí lạnh trên người lại phai nhạt rất nhiều, nhưng đôi mắt hẹp dài híp lại như ẩn chứa giông tố trong đó.

"Nhưng tôi như thế nào cũng không cảm thấy."

"Cái gì?"

"Phải."

"Hả?" Lăng Việt nói không đầu không đuôi, làm người ta không thể hiểu được.

Lăng Việt khóe môi hơi nhếch, mang theo cảm giác nguy hiểm: "Cô hỏi tôi có phải hay không đối với cô có thiện cảm, tôi trả lời - Phải."

Hải Lan sửng sốt một giây, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, hô hấp dừng lại, đôi mắt trợn to nhìn anh, hoài nghi chính mình đang nghe lầm.

Nam chính này thật sự thay đổi đi?

Tuyệt đối không thể!

Nam chính thay đổi, vậy làm nữ chính làm như thế nào?

Tuy rằng có hoài nghi, nhưng tự tai nghe thấy lại là một chuyện khác.

Nghe được đáp án không nên nghe, Hải Lan khẩn trương nuốt nước miếng, hô hấp thật sâu để chính mình bình tĩnh.

"Lăng Việt, anh đang đùa?" Hải Lan trong giọng điệu mang theo khẩn trương cùng run rẩy.

Chính tai nghe được người đàn ông của nữ chính nói có thiện cảm với nữ phụ, như này cũng thực kích thích, hoàn toàn chính là cảm giác sau khi xem xong phim kinh dị, như là đột nhiên sẽ có một bàn tay từ phía sau duỗi tới, sợ hãi đến nổi da gà.

Thực dọa người!

Lăng Việt hơi híp mắt, tiếng nói vững vàng hỏi lại: "Cô cảm thấy giống đang đùa?"

"Tôi cảm thấy......" Cẩn thận nhìn biểu tình Lăng Việt kia, Hải Lan thực xác định, "Anh là nghiêm túc."

Làm nam chính, anh lại như vậy thừa nhận đối với nữ xứng có tình cảm.

Cô xuyên sách còn chưa được hai tháng, nam chính là từ khi nào thay đổi?!

Yên lặng lại lùi thêm một bước nhỏ, biểu tình ngưng trọng cùng anh thương lượng, "Có thể coi như tôi cái gì cũng chưa hỏi, sau đó qua ba tháng liền thoải mái công bố chuyện hủy bỏ hôn ước?"

Quả nhiên, tò mò không phải chuyện tốt, dự cảm của cô là đúng.

Lăng Việt môi hơi nhấp, lắc lắc đầu: "Cô thật cho rằng tôi đồng ý hủy hôn?"

"Anh...... Rõ ràng đã đáp ứng tôi rồi!"

Lăng Việt ngước mắt nhìn cô, không chút để ý cười cười, "À, cô có thể coi như đó là tôi lừa cô."

Hải Lan......

Cô hiện tại không thể tìm được từ ngữ nào có thể hình dung Lăng Việt, mặt ngoài ôn hòa nhưng nội tâm âm hiểm xảo trá không tin tưởng ai, chính là không hơn không kém lưu manh.

Đúng, chính là lưu manh giả danh tri thức.

Suy nghĩ của Hải Lan viết rõ ràng trên mặt, Lăng Việt hơi nghiêng đầu, "Cho nên cô tính toán nên làm sao bây giờ?"

Nam chính, liêm sỉ của anh đâu?

Hải Lan nhắm mắt, hít thật sâu, lại mở mắt ra, bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cũng học Lăng Việt thâm trầm nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Cũng không thể làm sao bây giờ, may mắn không phải kết hôn, chỉ là đính hôn mà thôi, tôi không muốn, ai cũng không cưỡng ép được tôi."

Lăng Việt nhàn nhạt cười, nhìn Hải Lan chăm chú, cũng không có nói cho cô mục đích anh làm như vậy.

Chỉ cần thân phận Hải Lan vẫn là vị hôn thê của Lăng thị tổng tài, như vậy liền sẽ không có người đàn ông nào không có mắt, dám có tâm tư với cô.

Tương lai còn dài, anh đợi nhiều năm như vậy, cũng không thiếu thêm chút thời gian.

"Còn có, vốn dĩ tôi bận tâm mối quan hệ của hai nhà nên mới muốn hủy hôn trong hòa bình với anh, nhưng là hiện tại là anh thất tín, tôi đây cũng không còn gì bận tâm."

Nói xong, Hải Lan không do dự xoay người, cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, trực tiếp đi hướng xuống núi, bước chân vô cùng quả quyết.

Lục gia nằm giữa sườn núi, nếu Hải Lan đi bội, cũng không biết khi nào mới có thể xuống núi, đừng nói hiện tại đã là 10 giờ tối.

Lăng Việt nhìn bóng dáng cô, nới lỏng cà vạt, cũng đem nút áo sơmi trên cùng tháo ra, thở dài một hơi, khóe miệng không khống chế được giương lên, cười khẽ ra tiếng.

Đôi mắt sáng trong, không che giấu chút nào tình cảm và phấn khích.

Duy trì hình tượng thanh cao ôn hòa không ngờ lại mệt mỏi như vậy, nếu nói rõ rồi, anh cũng không cần thiết áp chế cảm xúc chính mình.

Trọng sinh trở về, Lăng Việt cũng chỉ diễn kịch với Hải Lan.

Cô khả năng không biết, anh rất nhớ cơ thể cô, nhiệt độ cơ thể cô, cũng nhớ cô ở dưới thân thở dốc kêu tên của anh.

Ngày đêm mong nhớ, là nỗi nhớ như thế.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan đi dưới ánh đèn đường, cau mày lẩm bẩm, "Ý của Lăng Việt rốt cuộc là sao, chẳng lẽ anh cũng xuyên sách, thật làm người khác sởn tóc gáy."

Nghĩ đến thái độ nhất định phải có được kia của Lăng Việt, Hải Lan liền có ảo giác anh đang ở sau lưng nhìn chằm chằm cô, quay đầu lại liếc mắt xem thử, ngoài xe ra cũng không có bóng người nào.

Vẫn là cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Nam chính, nữ phụ, đều không đi theo cốt truyện ban đầu, quyển sách này không cần suy nghĩ hoàn toàn đã thay đổi.

Nhưng nói đi nói lại, căn cứ theo phân tích lúc trước của Lăng Lâm, hoàn toàn có thể suy đoán được, thái độ của Lăng Việt giống như từ sau khi cô xuyên sách mới thay đổi.

Ánh mắt Hải Lan dần tối sầm, liền đoán Lăng Việt không phải xuyên sách, cũng khẳng định anh đã biết được cái gì đấy.

Ví như chuyện của cô cùng nữ phụ nguyên bản.

Sự tình mơ hồ để lộ ra chút thần bí, nhưng không có manh mối, chỉ có thể xác định, Lăng Việt đã không phải nam chính lúc trước nữa.

Che lại ngực, hai má phồng lên.

Có chút oán giận nam chính.

Nhìn phương hướng trước mắt tuy rằng có đèn đường, cũng có xe qua lại, nhưng vẫn là con đường tối tăm, Hải Lan buồn bực ho khan vài tiếng.

Từ sau khi xuyên sách Hải Lan liền trở nên nghi thần nghi quỷ, thật đúng là cảm thấy có chút lạnh run lên.

Trên núi địa thế cao, gió cũng lạnh hơn, chỉ mặc lễ phục nên Hải Lan bị đông lạnh, hơn nữa nghi thần nghi quỷ, lại càng khiến cô thấy lạnh lẽo hơn.

Lạnh đến run bần bật nhưng Hải Lan không nghĩ làm phiền đến người nhà, lấy di động ra tính toán đặt xe trên mạng.

Mới mở phần mềm đặt xe ra, phía sau liền truyền đến còi ô tô, vang lên một chút lại một chút, khiến cho Hải Lan chú ý. Phía trước là đường thẳng, trên đường cũng chỉ có một người đi, Hải Lan nghĩ ngay tới Lăng Việt.

Cau mày xoay người, chính là xe Lăng Việt, vốn dĩ không muốn để ý tới, trực tiếp xoay người đi, nhưng xe đã dừng ngay trước mặt cô.

Cửa sổ ghế lái chậm rãi hạ xuống, tài xế ló đầu ra: "Hải tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đưa cô về."

Hải Lan liếc mắt nhìn ghế lái và ghế sau, đều không thấy Lăng Việt, theo bản năng hỏi: "Ông chủ anh đâu?"

"Tiên sinh nói muốn cùng bạn nói chút chuyện, liền đi theo xe của bạn rồi."

Hải Lan bĩu môi, làm gì có chuyện cùng bạn nói chuyện, rõ ràng chính là hiểu cô, biết cô sẽ cự tuyệt cùng anh đi một chiếc xe.

"Thôi, anh vẫn là đi đi." Cô kiên quyết.

Tài xế lập tức lộ ra biểu cảm khó xử: "Chính là tiên sinh nói, nếu không đưa được Hải tiểu thư về Hải gia, ngày mai tôi không cần đi làm nữa."

Hải Lan nghe vậy, biểu tình nháy mắt lạnh lẽo.

Cô trước kia phát hiện Lăng Việt tựa hồ trong ngoài không đồng nhất, nhưng vẫn là hiện tại mới hiểu rõ anh trong ngoài khác biệt như vậy.

Quần áo chỉnh tề, ra vẻ cao ngạo, nhưng bao nhiêu từ ngữ xấu xa cũng không đủ để hình dung Lăng Việt mặt dày vô sỉ.

Phía sau có xe chờ đến mất kiên nhẫn, bắt đầu ấn còi.

Hải Lan nhìn sau chiếc xe trước mặt đã có ba chiếc xe khác, lại nhìn phía trước một mảnh âm u, hơn nữa đêm khuya đặt xe xác thật nguy hiểm, cuối cùng lý trí chiến thắng tức giận, ngồi lên xe Lăng Việt.

Ít nhất anh còn hiểu cô, biết ngồi ở chiếc xe khác, bằng không đánh chết cô cũng không lên chiếc xe này.

Mà Lăng Việt đang ở chiếc xe thứ ba phía sau, nhìn Hải Lan lên xe, bên môi hơi nhếch.

Ngồi bên cạnh Lăng Việt là một người đàn ông trẻ tuổi, mang theo mắt kính màu vàng, khí chất văn nhã ôn hòa, liếc mắt Hải Lan ở phía trước lên xe, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lăng Việt.

"Anh cùng vị hôn thê cãi nhau?"

Lăng Việt cũng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: "Sao anh thấy được?"

Người đàn ông trừng anh một cái, "Có siêu xe không ngồi, lại tới tranh giành với bác sĩ nghèo như tôi trên một chiếc xe, còn muốn đích thân xác nhận vị hôn thê của mình có lên xe hay không, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng?"

Lăng Việt nhắm mắt dựa vào lưng ghế, thư giãn cơ thể, khóe miệng giơ lên.

"Hóa ra rõ ràng như vậy nha."

Người đàn ông tự xưng bác sĩ nghèo: "......"

Nhiều năm như vậy không gặp, vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy người bạn học này từ trước đến nay nhạt nhẽo vô vị, hiện tại trở nên như vậy...... Ngoài lạnh trong nóng?

"Tôi nghe người khác nói, anh trước kia đối với vị hôn thê quan hệ không tốt, như thế nào đột nhiên liền đổi tính, bỗng nhiên đối với vị hôn thê của mình để tâm như vậy?"

"Cầm lòng không đậu."

Cầm lòng không đậu? Lời này thật là Lăng Việt nói ra?

Lăng Việt trước kia chính là một lòng học tập, là học bá có tiếng, hơn nữa đối với con gái theo đuổi anh đều xem như không khí, từ khi nào lại trở thành nam nhân si tình?

"Nhưng anh rốt cuộc đã làm cái gì, mới có thể làm vị hôn thê của anh giận dỗi đến xe cũng không ngồi, muốn đi bộ về chứ?"

Độ cung khóe miệng Lăng Việt lớn hơn nữa chút, chậm rãi nói: "Có thể do tôi thổ lộ dọa đến cô ấy."

Người đàn ông: "......" Lăng Việt lại một lần nữa đổi mới nhận thức của anh.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro