Chương 14: Ra trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Từ 12 giờ trằn trọc đến hai giờ chưa thể ngủ, Hải Lan thực bực bội, từ hai giờ đến bốn giờ lại lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, làm Hải Lan muốn hắc hóa thành vai ác, xúc động muốn giết nam chính ngày càng mãnh liệt.

Từ tối hôm qua Lăng Việt cùng cô nói anh chính là chơi xấu, Hải Lan một phút cũng chưa ngủ.

Thời gian hoạt động của phòng trưng bày giống nhau là từ 11 giờ đến 5 giờ chiều. Nhưng Hải Lan 7 giờ sáng đã tới mở cửa, cho nên lúc 10 giờ rưỡi tiểu trợ lý định tới mở cửa liền bị hoảng sợ.

Nếu không phải nhìn thấy đèn văn phòng Hải Lan sáng lên, cậu còn tưởng rằng tối hôm qua rời đi không khóa cửa lại.

Gõ gõ văn phòng Hải Lan, đẩy cửa ra, "Chị Lan, hôm nay sao lại......"

Nhìn đến lớp trang điểm trên mặt Hải Lan đều không che được quầng thâm mắt cùng tiều tụy, yên lặng nuốt chữ "sớm" trở lại trong bụng.

Hải Lan nghe được âm thanh, nhưng vẫn là hai mắt vô thần, uể oải ỉu xìu nhìn phía trước, không có tiêu điểm.

Trời mới biết thân thể cô hiện tại có bao nhiêu mỏi mệt, nhưng Lăng Việt này như một ly cà phê đen đặc khiến tinh thần thanh tỉnh, cảm giác như có một Lăng Việt bản mini đang ở trong đầu cô xoay vòng vòng

Vẫn luôn xoay vòng, anh không mệt nhưng cô mệt đến mức muốn một một dao tiến vào trong đầu thọc chết anh.

"Chị Lan, chị tối hôm qua làm trộm? Không đúng, chị tối hôm qua không phải cùng vị hôn phu Lăng tiên sinh cùng đi tham gia tiệc mừng thọ nguyên thị trưởng sao?"

Vị hôn phu Lăng tiên sinh, từ ngữ mẫn cảm vừa nói ra, Hải Lan nâng ánh mắt đen nhánh lạnh buốt nhìn về phía tiểu trợ lý.

"Cho cậu một cơ hội cuối cùng, sắp xếp lại xưng hô." Bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên tiếng nói khàn đặc, cùng với cặp mắt âm trầm của cô, quá dọa người.

Tiểu trợ lý nuốt nước miếng, sửa miệng: "Lăng tiên sinh."

Hải Lan lúc này mới thu hồi sát khí bốn phía.

"Cậu đừng vào, cũng đừng hỏi chị, nên làm gì thì làm đi."

Tiểu trợ lý đầy bụng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục nghẹn ở trong bụng, "Vâng" một tiếng rời khỏi văn phòng Hải Lan, thuận tiện cũng đóng cửa lại.

Hải Lan mở ít âm nhạc trong máy tính ra, sau đó nằm trên sô pha trong văn phòng, hy vọng có thể quét sạch đầu óc cô, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Nhưng ngủ được một lúc, Hải Lan mới biết ngủ có thể cũng là một loại tra tấn.

Lại lặp lại một giấc mộng, không có cái gì khác biệt, vẫn có thể làm người ta lông tơ dựng thẳng lên.

"Chị Lan, chị Lan?"

Bên tai truyền tới tiếng gọi ầm ĩ, Hải Lan nháy mắt mở mắt, hô hấp mãnh liệt.

"Chị Lan, em vừa vào muốn hỏi chị ăn gì, nhưng em nhìn thấy chị giống như gặp ác mộng, cho nên liền đánh thức chị."

"Chị Lan chị không sao chứ?" Tiểu trợ lý hỏi.

Hải Lan sắc mặt tái nhợt, hơn nữa trạng thái tinh thần sáng nay rất khó làm tiểu trợ lý không để ý.

"Không có việc gì, gặp ác mộng ai không bị dọa chứ?" Nói rồi Hải Lan dùng tay sờ trán, quả nhiên lại gặp ác mộng tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Ngồi dậy từ trên sô pha, hai tay xoa xoa trên mặt, ánh mắt bị bó hoa hồng đỏ kiều diễm trên tay tiểu trợ lý hấp dẫn.

"Cậu mua?" Nhìn kỹ một cái rồi rất vừa lòng gật đầu: "Thật xinh đẹp, cảm giác bài trí sẽ làm người khác thấy cảnh đẹp ý vui, tâm tình rất tốt."

Tiểu trợ lý lắc lắc đầu, đưa cho Hải Lan: "Đây là đưa cho chị, nghe nói là hoa hồng đỏ vận chuyển từ nước Pháp về, tổng cộng 99 đóa."

Hải Lan nghe vậy, hơi nhíu mày, không trực tiếp nhận mà đứng lên, duỗi tay lấy tấm thiệp trên bó hoa mở ra.

Ánh mắt rơi xuống địa chỉ trên tấm thiệp, tạm dừng hai giây, nháy mắt phản ứng được đây là có ý tứ gì, mắt trợn to, sợ tới mức trực tiếp vứt tấm thiệp trên tay giống như lựu đạn nguy hiểm.

Biểu tình vặn vẹo, có kinh hãi, có ghét bỏ, biểu tình phong phú khiến tiểu trợ lý hoang mang theo.

Lúc hoa được đưa tới, tiểu trợ lý không thấy tấm thiệp liền đoán là Lăng tiên sinh đưa, đây là trực giác của đàn ông, cậu cũng cho rằng bà chủ nhận được hoa hồng sẽ cao hứng, nhưng xem ra, trực giác của cậu chỉ đúng được một nửa.

Lăng Việt cùng cô nói chuyện tình cảm đã đủ dọa người, còn tặng cô hoa, đây chính là muốn cô lên cơn đau tim mới bằng lòng bỏ qua nha.

"Hoa xấu chết, bày ở phòng trưng bày cũng không có giá trị, trực tiếp ném đi."

Tiểu trợ lý sửng sốt: "......Chị Lan, chị vừa rồi không có nói như vậy nha." Còn có, từ nước ngoài vận chuyển về bằng máy bay, chỗ nào không có giá trị!?

Hải Lan liếc mắt, lại là một ánh mắt để cậu tự lĩnh hội.

Tiểu trợ lý:......

Phí một đóa hoa đẹp như vậy, yên lặng xoay người đi ra văn phòng.

Cậu cảm thấy, hoặc là hai người tối hôm qua có vấn đề gì không thoải mái, hoặc chính là vấn đề sinh lý, bằng không cậu không thể tưởng tượng được nguyên nhân bà chủ sáng sớm đã không bình thường.

Nhìn tiểu trợ lý đem hoa ra ngoài, lại hồi tưởng cơn ác mộng vừa rồi, tâm tình phức tạp.

Cảnh trong mơ quá mức chân thật, còn lặp lại không dưới mười lần, tình huống hiện tại giống như không thể né tránh được nữa.

Cảnh tai nạn xe cộ trong mơ giống như một quả bom hẹn giờ, rồi lại không biết nó sẽ phát nổ lúc nào.

Nghĩ nghĩ, Hải Lan cảm thấy, Lăng Việt đã cùng cô ngả bài, vậy cô cũng có thể cùng nhà mình còn có Lăng gia ngả bài rồi.

Suy nghĩ nửa ngày xem nên mở miệng như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy trực tiếp nói ra là tốt nhất, lấy cớ gì đều không phù hợp.

Vừa hạ quyết tâm, di động bỗng vang lên, nhìn dãy số xa lạ, không phải điện thoại quảng cáo nên cô không nghĩ ngợi liền nghe máy.

"Alo, ai vậy?"

"Hoa kia, có thích không?" Tiếng nói trầm thấp, còn mang theo thỏa mãn.

Là tiếng của Lăng Việt!

Nhận ra âm thanh của ai, Hải Lan một giây cũng không do dự, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Cô đã lưu số của Lăng Việt rồi, còn số lạ vừa gọi cho cô, mở danh bạ ra xem lại, thế nhưng trước đây đã từng gọi cho cô một lần.

...... Gia hỏa này, biết cô sẽ không tiếp điện thoại anh, cho nên dùng điện thoại của thư ký để gọi cho cô!

Vì sao cảm giác Lăng Việt thấu hiểu cô triệt để như vậy, loại cảm giác này làm người khác vô cùng khó chịu.

Trong máy tính bên kia vẫn còn truyền ra âm nhạc nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể khiến Hải Lan bình tĩnh lại.

Điện thoại bị cắt đứt, người đàn ông bên kia ngược lại không thấy bực bội, nhếch khóe miệng cười như không cười.

Trả lại điện thoại cho thư ký.

Thư ký nhận lại di động, không hỏi ông chủ gọi điện thoại cho ai, tối hôm qua 11 giờ cô còn phải liên hệ sang Pháp, đặt 99 bông hoa hồng đỏ rồi vận chuyển theo đường hàng không về ngay, gửi tới phòng trưng bày Hải Thiên.

Vừa mới nghe được ông chủ hỏi đầu bên kia có thích hoa hay không, cô liền đoán được, đây là gọi cho vị hôn thê của ngài.

Ông chủ từ hơn nửa tháng trước thay đổi thái độ đối với vị hôn thê, đến bây giờ thư ký cũng không còn thấy kỳ lạ, chỉ tò mò vì sao phải đổi một chiếc điện thoại khác gọi đi.

Lăng Việt thu ý cười lại, nhàn nhạt nói: "Đặt ít đồ ăn buổi chiều đi."

Thư ký gật đầu, hỏi: "Lăng tổng ngài muốn ăn cái gì?"

"Đồ ngọt có xoài với dâu tây."

Thư ký bất động nhìn ông chủ của mình, hoài nghi chính mình nghe lầm.

Từ trước đến nay ông chủ không có hứng thú với đồ ngọt, đây là khẩu vị thay đổi sao?

"Đưa đến phòng trưng bày Hải Thiên."

Thư ký rất nhanh phản ứng lại, cũng không tò mò thêm, hơi mỉm cười gật đầu: "Tôi hiện tại đi đặt."

Hiện tại cũng chỉ là trà chiều mà thôi, còn có thể so với quá nửa đêm bò dậy đi đặt hoa hồng sao?

"Ừ." Lăng Việt lên tiếng, xoay người.

Như nhớ tới chuyện khác, thuận tiện an bài: "Giúp tôi hẹn trước với bệnh viện, tôi phải làm kiểm tra tổng quát."

"Lăng tổng có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Cứ làm theo."

Thư ký biết không thể hỏi nhiều, đành phải gật đầu, "Tôi lập tức sắp xếp."

Trở lại văn phòng, Lăng Việt ngồi trước bàn làm việc, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế.

Vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn ở ngón giữa, nhíu mày lại.

Hai kiếp trước đều chết vì ung thư, tuy rằng có thể trị tốt nhưng vẫn là muốn cẩn thận.

Kiếp này, anh muốn sống thật tốt.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan từ nhỏ đến lớn tư tưởng đều độc lập. Thời điểm đi học, giáo viên đều không quản được cô. Mặc dù hiện tại chính mình quản lý một phòng trưng bày nhỏ, cũng không ai có thể quản được cô.

Nói thật, nếu như lúc trước ở thế giới hiện thực kỳ thực cô không thật sự sợ ai, nhưng sau khi xuyên sách, cô rất sợ hãi nhân vật nam chính này.

Buổi sáng là hoa, buổi chiều là bánh, Hải Lan thật đúng là sợ anh tiếp tục thêm trò, cho nên tan tầm từ sớm.

Nếu biết anh sau khi ngả bài sẽ từ sói đội lốt người trực tiếp biến thành lưu manh không cần che giấu nữa, cho dù cô đoán được cũng muốn giả ngu không nói,.

Hải Lan về đến nhà, ba mẹ cô đều ở nhà.

Nếu ở nhà, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày.

Tiểu Hải Thiên ở trong phòng khách chơi xếp gỗ, mà hai vợ chồng còn lại đang ngồi trên sô pha xem TV.

Hải Lan đi đến trước mặt bọn họ, chắn TV

"Lan Lan, hôm nay sớm như vậy đã trở lại?" Mẹ Hải Lan hỏi.

Hải Lan nhìn hai người bọn họ, biểu tình còn hơn cả nghiêm túc.

"Ba mẹ, con có một việc muốn nói với hai người, ba mẹ nghe xong đừng nổi giận, nghe con giải thích."

Hải Lan bình thường không phải người nghiêm túc, cho nên một khi nghiêm túc lên, làm hai vợ chồng trong lòng không yên, có chút lo lắng.

Không khí dần ngưng trọng, hai vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái, không biết là hiểu ra cái gì, đều đối với đối phương gật gật đầu.

Rồi sau đó mẹ Hải Lan hít sâu một hơi, hỏi: "Con say rượu lái xe bị tra xét?"

Hải Lan:......

Tức giận trả lời: "Không có."

Mẹ Hải Lan ngữ khí dần dần khẩn trương cùng bất an lên: "Lái nhanh vượt ẩu bị tra xét?

......

"Cũng không có, không phải vấn đề xe cộ."

Được Hải Lan khẳng định, hai vợ chồng không có bởi vậy thở một hơi, ngược lại càng thêm khẩn trương, ba Hải Lan ngồi thẳng dậy, đặt hai tay trên đùi.

Biểu tình nghiêm túc, thở dài một hơi, lời nói thấm thía nói: "Nếu đã xảy ra tranh cãi pháp luật gì, ba có thể tìm cho con luật sư tốt."

...... Cho nên nói, cô rốt cuộc không tin cậy như vậy ư, có thể cho bọn họ cảm giác cô chỉ cần có chuyện gì nghiêm trọng thì chính là gặp rắc rối?

"Đều không phải, con tuy rằng gặp rắc rối, nhưng không có nghiêm trọng như vậy, cũng không liên quan gì đến pháp luật." Cùng Lăng Việt hủy hôn, hẳn là không nghiêm trọng đi?

Mẹ Hải Lan lắc lắc đầu: "Không, chúng ta hy vọng con đúng là gặp phải những chuyện đó, có lẽ còn dễ xử lý một chút."

Hiểu con không bằng mẹ, mẹ Hải Lan chính là vì quá hiểu biết con gái mình, cho nên mới hy vọng cô chỉ gặp những chuyện dễ dàng xử lý.

Hải Lan gãi gãi mũi, ánh mắt mơ hồ, "Con muốn cùng Lăng Việt hủy hôn, xem như đại họa sao?"

Hai vợ chồng nháy mắt an tĩnh xuống, nửa phút sau, mẹ Hải Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực.

"Dọa đến ta, còn tưởng rằng chuyện lớn gì đâu."

Ba Hải Lan cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hải Lan chớp chớp mắt, biểu tình kinh ngạc: "Hai người đều không ngạc nhiên sao?"

Phản ứng của bọn họ hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.

Ba Hải Lan đứng lên, nói với Hải Lan: "Con chờ một chút, ta đi lấy cái này."

Hải Lan gật đầu, nhìn ông đi đến TV, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái vở.

Mở vở ra, nhìn nội dung bên trong: "26 tháng 8 năm 2012, con đi huấn luyện quân sự về nhà, lớn tiếng tuyên bố mình thích anh Lăng Việt, ngày cuối cùng cùng năm, con nói cậu ta không cùng con đón tết, con quyết định từ nay về sau không thích cậu ta nữa."

Hải Lan nhíu mày, hỏi: "Ba, ba nói chuyện này để làm gì?"

Mẹ Hải Lan liếc cô, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đừng quấy rầy ba con, để ông ấy nói xong."

Ba Hải Lan tiếp tục đọc: "Nhưng kỳ nghỉ Nguyên Đán qua đi, con quay lại trường học đi học, lúc trở về , lại nói muốn tiếp tục thích, giống nhau, không tới bốn tháng, con lại bắt đầu lời thề son sắt, nếu lại thích cậu ta, chính mình chính là cẩu."

Hải Lan...... Nàng vô cùng, tuyệt đối, khẳng định, cô chưa từng nói như vậy.

"Đoạn sau ta cũng không cần đọc nữa, tóm lại cứ cách bốn tháng liền loạn một lần, mỗi một lần đều kiên trì không đến một tuần."

"Cho nên là?" Hải Lan hỏi.

Ba Hải Lan phụ thân gấp vở lại, nhìn về phía cô.

"Con đã trưởng thành rồi, đừng lại tùy hứng."

Hải Lan:......

Giơ tay lên, ngữ khí phi thường nghiêm túc, "Con thề, con lần này là thật sự, thật sự muốn cùng Lăng Việt giải trừ hôn ước."

Ba Hải Lan nhíu nhíu mày: "Lần này lại là vì chuyện gì?"

"Con không thích hắn, như vậy giải thích hợp lý sao?"

Ba Hải Lan lặng im nhìn cô mấy giây, ngay sau đó rút vở, giở đến trang mới nhất viết xuống, vừa viết vừa đọc: "Ngày 21 tháng 9 năm 2019, sau khi đính hôn lần đầu tiên nói muốn giải trừ hôn ước, lý do không đổi, không thích Lăng Việt."

"Ba, ba vì cái gì phải nhớ mấy thứ này chứ?"

Ba Hải Lan mỉm cười, "Về sau chờ Hải Thiên thích ai ta cũng sẽ như vậy nhớ."

Quả nhiên đây là tiểu thuyết dựa trên bối cảnh hiện thực, đặc điểm tính cách nhân vật, còn có hứng thú yêu thích đều giống nhau như đúc.

Hải Lan bưng kín cái trán, vô lực nói: "Ba, con lần này không có nói giỡn."

Nhưng ba Hải Lan không cho rằng như vậy, buông vở, đi tới trước mặt Hải Lan, vỗ vỗ bả vai cô, tiện đà thấm thía nói ra: "Đừng tùy hứng, đừng làm chuyện chính mình hối hận, những lời này là ta ở lễ đính hôn trước kia đã nói, hiện tại vẫn là nói với con như vậy."

Hành vi của Hải Lan ở trong mắt người khác, xác thật là quá mức tùy hứng, quá mức hồ nháo.

"Đi tắm rửa trước, ngủ một giấc, cơm chiều có thể ăn muộn một chút, nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh dậy rồi suy nghĩ lại."

Bả vai Hải Lan lập tức rũ xuống dưới, cảm giác vô lực từ trong lòng lan tràn toàn thân.

Hiện tại coi như cô đã hiểu, vì cái gì lúc trước Lăng Việt sảng khoái đáp ứng chuyện hủy hôn như vậy, đồng thời còn dẫn đường cho cô nói rằng tự cô sẽ thuyết phục mẹ anh cùng người nhà mình.

Trừ bỏ nguyên nhân gạt người này, một nguyên nhân khác có lẽ sớm đoán được trước rồi, cô không có khả năng dễ dàng như vậy thuyết phục mấy người già và trung niên này!

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro