Chương 15: Chọn sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Nhà cô bên này đối với cô tồn tại hiểu lầm quá lớn, dùng dăm ba câu căn bản không thể giải thích rõ ràng, Hải Lan cũng chỉ có thể thay đổi đối tượng thuyết phục.

Mà đối tượng không thể nghi ngờ chính là mẹ của Lăng Việt.

Lăng Việt cuối tuần đều sẽ về nhà họ Lăng, mà buổi sáng thứ hai đến rất có khả năng sẽ gặp phải anh, cho nên Hải Lan chọn thứ ba, sau khi Lăng Việt đã đi làm sẽ đến Lăng gia.

Có kinh nghiệm lần trước, Hải Lan không thông báo trước cho mẹ Lăng, cũng không nói với Lăng Lâm, là trực tiếp đến.

Cô chính là muốn làm tất cả mọi người đều không ngờ tới, khiến Lăng Việt không kịp phòng ngừa.

Hải Lan đã đến, khiến mẹ Lăng rất ngạc nhiên.

"Từ tuần trước con tới thử quần áo liền không đến nữa."

"Dì Lăng, hôm nay con tới tìm dì, kỳ thật là có chút việc muốn nói."

Mẹ Lăng sửng sốt một chút, nói: "Hóa ra là có chuyện nha, nhưng con vừa nói xong khẳng định sẽ đi ngay, có chuyện gì lát lại nói, trước đi dạo với dì một chút."

Hải Lan do dự một chút, vẫn là gật gật đầu, "Chúng ta đi đâu?"

"Đi dạo trong hoa viên, dạo này thời tiết nóng bức, cũng không thích hợp ra ngoài."

Khang Thành sắp tới tháng 11 rồi, cũng có thể khiến người ta nóng thành cẩu.

Lăng gia bên ngoài có sân rất rộng, còn có rất nhiều loại cây tạo thành một khu vườn, hoàn toàn không cần lo lắng ánh mặt trời chói chang nóng bức.

Đập vào mắt một màu xanh cũng khiến người ta vui vẻ thoải mái, mấy ngày trước bị nam chính Lăng Việt làm lo âu giờ cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhìn hoa hoa cỏ cỏ lớn như vậy, làm Hải Lan cũng đối với chuyện chăm hoa này sinh ra hứng thú, nhưng cô cứ chăm cái gì liền chết cái đó, vẫn là nên bỏ suy nghĩ này đi.

Mẹ Lăng mang bao tay, cầm cái xẻng nhỏ, cúi xuống đổi bùn đất trong bồn hoa, Hải Lan cũng tò mò đi qua hỏi: "Vì sao phải đổi lại đất phiền toái như vậy, dùng như cũ không được sao?"

Mẹ Lăng cười cười, ngữ khí ôn hòa giải thích: "Không gian quá ít, cây mọc ra càng ngày càng nhiều nên sẽ phải cắt tỉa thường xuyên, đồng thời bùn đất này cũng đã bị hấp thu hết chất dinh dưỡng, đương nhiên nên đổi."

Hải Lan cái hiểu cái không gật gật đầu, cô mới chỉ chăm qua xương rồng, chăm đến mấy cũng chết, cho nên đối với kiến thức chăm sóc cây cối biết được rất ít.

"Nếu là như thế, còn không bằng đem ra ngoài chăm sóc, không cần lo lắng cây mọc quá nhiều, cũng không cần lo lắng chất dinh dưỡng của bùn đất không đủ."

"Nuôi thả nó, nó tùy lúc đều sẽ có khả năng bị người khác coi là cây dại mà bỏ đi, cho nên muốn nó có thể sống sót, yêu cầu sự chăm sóc tinh tế. Có đôi khi, người cũng giống vậy, tránh đi nhầm đường, cũng yêu cầu lựa chọn thận trọng."

Hải Lan hơi xao động, như thế nào cảm giác lời này có ý gì nha?

"Đương nhiên, đối với lựa chọn của con, dì từ trước đến nay đều cảm thấy tốt, cũng không cần để ý."

...... Đây cũng không phải là ngữ khí không cần để ý.

Qua một lát, mẹ Lăng mới hỏi: "Đúng rồi, có phải gần đây cùng A Việt cãi nhau?"

Hải Lan giật mình, một câu này lại kết hợp với lời lúc trước, mẹ Lăng Việt có phải phát giác ra cái gì, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Dì Lăng, dì làm sao thấy được?"

Mẹ Lăng vẫn như cũ đổi bùn trong bồn hoa đâu vào đấy, biểu tình bình đạm, không có tí gì kinh ngạc, "Xem ra là thật sự cãi nhau."

Hải Lan lại kinh ngạc, trong tiểu thuyết đều viết chỉ số thông minh con người ít ỏi, nhưng kỳ thật đám người này không phải như thế. Xem ra về sau vô luận là đối với ai đều không thể thiếu cảnh giác.

"Dì Lăng, dì không nghĩ tới con cùng anh Lăng Việt căn bản là không thích hợp sao?"

Mẹ Lăng cười khẽ một tiếng, công việc trên tay cũng không tạm dừng.

"Không có khả năng, A Việt nếu cùng con đính hôn, sẽ cùng con kết hôn."

Đối với quan điểm như này, Hải Lan giữ thái độ trung lập, bỏ qua một bên cốt truyện tiểu thuyết, ai có thể xác định Lăng Việt sẽ không yêu người con gái nào khác chứ.

Đương nhiên, cô hy vọng vĩnh viễn người đấy không phải là cô.

"Kết hôn là chuyện đại sự, kết hôn rồi cũng không giống nhau nữa, nếu hai người chúng ta sau khi kết hôn như cũ giống người lạ, vậy làm sao bây giờ?"

Mẹ Lăng dừng động tác, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Hải Lan: "Đây không giống những lời con sẽ nói."

Hải Lan chớp chớp mắt, thay đổi ngữ khí nhẹ nhàng, "Con có lẽ đã hiểu ra?"

Mẹ Lăng cười cười, buông xẻng nhỏ, thẳng người dậy đứng cùng Hải Lan, ngữ khí sủng nịch: "Nếu thật sự hiểu ra, sẽ không cùng A Việt cãi nhau, nếu như con tức giận, nhất định là A Việt đã làm sai."

Điểm này Hải Lan rất tán đồng, đúng thật là tên hỗn đản kia khiến cô rất tức giận.

"Như vậy đi, con cứ ở lại đây một đêm, đêm nay ta kêu nó trở về xin lỗi con."

Hải Lan vội lắc lắc đầu, ngẫm lại vẫn là đem mục đích chính nói ra đi.

"Dì Lăng, không cần xin lỗi, con lần này tới là muốn nói......"

Hải Lan còn chưa nói đến trọng điểm, đột nhiên "rào" một tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Toàn bộ trong vườn khởi động hệ thống phun nước, không chỉ đánh gãy lời Hải Lan định nói, còn khiến cô gần như ướt sũng, mẹ Lăng cũng không khá hơn là bao.

Mẹ Lăng cau mày, không biết như thế nào lại phun nước, "Chúng ta ra ngoài trước rồi nói."

Đi ra tới cửa mới phát hiện là công nhân mở hệ thống phun nước.

Công nhân nhìn thấy bọn họ, giật mình: "Phu nhân, Hải tiểu thư, sao hai người lại ở bên trong?"

Lại nhìn đến Hải Lan cùng mẹ Lăng quần áo trên người đều ướt, kinh hoảng tiến lên xin lỗi: "Phu nhân, thực xin lỗi, người ngày thường giờ này đều sẽ không ở hoa viên, cho nên tôi không biết hai người ở bên trong."

Mẹ Lăng liếc công nhân một cái, ngữ khí lạnh nhạt, "Điều cơ bản nhất cũng không đi kiểm tra, nếu có lần sau thì không cần đi làm nữa."

Công nhân hoảng loạn gật đầu, thanh âm run rẩy, "Tôi lần sau nhất định, nhất định sẽ chú ý!"

Từ trong hoa viên ra tới, mẹ Lăng đưa tay sửa lại mái tóc dài của Hải Lan, đau lòng nói: "Đừng để ướt bị cảm lạnh, nhanh đi thay quần áo đi, lúc trước con hay ở cùng với Lâm Lâm, phòng nó hẳn là sẽ có quần áo cho con. Ta cũng thay quần áo trước, lát nữa ăn cơm trưa lại tiếp tục đề tài vừa rồi."

Nói xong mẹ Lăng lên lầu trước, Hải Lan đau đầu bưng kín cái trán, có thể đánh gãy lời cô định nói, như thế nào lại có cảm giác ông trời cũng đang giúp Lăng Việt?

Lấy lại tinh thần, nhìn cầu thang trước mặt, Hải Lan "Ha hả" hai tiếng. WC ở đâu cô cũng không biết, trời biết phòng Lăng Lâm ở đâu.

Vừa lúc có dì giúp việc từ trên lầu xuống dưới, Hải Lan thấy được hy vọng, vội hỏi: "Phòng Lăng Lâm ở đâu?"

Dì giúp việc ngẩn người, tựa hồ suy nghĩ, Hải tiểu thư không phải rất thường xuyên tới sao, vì cái gì còn muốn hỏi như vậy?

Tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn trả lời: "Căn phòng đầu tiên trên tầng 2, tôi vừa mới dọn phòng của tiểu thư, vừa lúc cửa cũng không có khóa."

Hải Lan gật gật đầu, nói tiếng "Cảm ơn."

Lên đến lầu hai, đứng ở trước cầu thang, Hải Lan lâm vào trầm tư.

Cô hiện tại thế nhưng lại có ba lựa chọn, căn phòng chính diện cầu thang cùng căn phòng bên trái, còn có căn phòng bên phải, thật sâu thở dài một hơi.

Ông trời trước nay đều không đối tốt với cô.

Nếu dì giúp việc không có khóa cửa lại, như vậy căn phòng có thể mở hẳn là phòng Lăng Lâm.

Nhưng tùy tiện mở một căn phòng, nếu có người vậy sẽ xấu hổ lắm, vì tránh cho chọn sai phòng, Hải Lan vẫn là quyết định gõ cửa trước.

Đầu tiên là gõ gõ căn phòng đối diện cầu thang, đợi gần nửa phút, xác định bên trong không có người, mới vặn chốt cửa.

Thật là bất hạnh, đây là căn phòng khóa.

Theo sau là căn phòng bên trái, lặp lại một lần động tác, không có người mới mở cửa, lần này xem ra là đúng rồi, cửa cũng không khóa.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, mới mở ra một nửa, bốn mắt nhìn nhau, một người ngây ra như phỗng, một người bình tĩnh thong dong.

Hải Lan chọn sai phòng, giống như cô vừa mới suy nghĩ - ông trời trước nay đều không đối tốt với nàng.

Cô không chỉ chọn sai phòng, còn chọn trúng phòng Lăng Việt.

Lăng Việt hiển nhiên vừa mới tắm rửa xong, tóc còn ướt, mặc áo tắm dài, chỉ buộc lại dây lưng ở bên hông, lộ ra một mảng lớn. Cơ ngực, làm người ta miên man bất định.

Hải Lan học mỹ thuật, chủ yếu là học về nghệ thuật con người, có thể nói là bệnh nghề nghiệp, cô liền có thể căn cứ vào Lăng Việt một chút. Cơ ngực cùng với áo tắm dài. Phía dưới thân. Đường cong nhẵn nhụi mà rắn chắc, tràn ngập đường cong mỹ cảm......

Hơi nước cùng mùi sữa tắm mát lạnh truyền tới, làm Hải Lan nháy mắt hoàn hồn, thầm mắng sắc đẹp hại người, lập tức nắm lấy chốt cửa, dùng sức kéo, muốn một lần nữa đóng cửa lại, nhưng động tác Lăng Việt động so với cô nhanh hơn.

Trước khi Hải Lan kịp dùng sức một giây, chợt dùng sức đem cửa đang mở một nửa kéo vào trong, trùng hợp Hải Lan cũng dùng sức, chỉ là chậm một bước, giây tiếp theo thủ đoạn cũng bị người ta nắm được, dùng một chút lực, nháy mắt bị mang vào phòng.

Hải Lan còn chưa kịp phản ứng, Lăng Việt đá cửa "Rầm" một tiếng, khép lại trong nháy mắt. Lăng Việt chống ở trên vách tường, cũng đem Hải Lan khóa lại giữa hai cánh tay.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, thuần thục đến mức Hải Lan hoài nghi anh ở phương diện này là tay lão làng.

Hai bên thân thể đều không thực sự chạm vào, nhưng đường lại bị chặn mất.

Hải Lan trừng mắt, biểu tình lộ ra khiếp sợ cùng bực bội, "Lăng Việt, anh làm gì!?"

Lăng Việt rũ mắt nhìn về phía cô, nhìn cô phẫn nộ, ánh mắt dần xuống dưới, hầu kết hơi lăn.

Hải Lan trên người mặc áo sơmi lụa màu trắng, sau khi thấm ướt gần như xuyên thấu. Trong suốt đến mức cả màu sắc hình dạng bra cũng lộ ra, còn có quần áo kia dính ở trên da thịt lộ ra màu da, phập phồng mềm mại càng như ẩn hiện.

Hắn nhớ rõ cảm giác triền miên cùng Hải Lan, càng nhớ rõ mỗi một chỗ trên người cô, bao gồm cả ngực bên trái có một cái bớt nhỏ, bởi vì nhớ rõ, cho nên thân thể liền có phản ứng.

Chuyện gì cũng đều phải một vừa hai phải, quan hệ của anh cùng Hải Lan còn chưa có tiến triển đến bước này, nếu bị cô phát hiện phản ứng này, cô chắc chắn sẽ chỉ cho rằng anh là một tên biến thái.

Đem dục vọng trong mắt che giấu nơi sâu nhất, cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cô mở cửa phòng tôi, ý tứ không phải rất rõ ràng sao?"

Hải Lan nháy mắt hiểu ra ý tứ Lăng Việt, anh cho rằng cô là đưa tới cửa......

"Tôi chỉ là đến nhầm phòng!"

Lăng Việt cong cong khóe miệng: "Từ nhỏ cô đã coi Lăng gia thành nhà mình, cô còn đi nhầm phòng?"

Xác thật tình huống hiện tại, nhầm phòng là nói lung tung, câu dẫn mới giống như là mục đích cuối cùng.

"Huống hồ, cô ăn mặc như vậy, chẳng lẽ không phải ý tứ này?"

Hải Lan ngẩn người, theo ánh mắt anh dời xuống.

Mới phát hiện chính mình cảnh xuân lộ liễu.

Trong nháy mắt này, ngoài hai câu sói đội lốt người, trong ngoài không đồng nhất, Hải Lan lại có thêm một từ hình dung Lăng Việt - Cầm thú.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro