Chương 16: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Anh cho rằng, cô sẽ bởi vì bị chiếm tiện nghi một chút như vậy mà lòng rối loạn sao?

Nếu anh thực sự có ý tưởng kiểu này, vậy khẳng định anh mười phần đều sai.

Hải Lan dần dần bình tĩnh xuống, nâng lên đôi mắt, hơi híp mắt: "Tin hay không, không quá mười giây, tôi có thể giúp anh không cần làm phẫu thuật cũng có thể tuyệt dục?"

Lăng Việt hẹp dài đôi mắt, cười khẽ một tiếng, "Tôi tin." Thanh âm trầm thấp, mí mắt hơi rũ.

Cho dù là hiện tại chỉ khoác áo tắm, nhưng động tác, ngữ khí cử chỉ của anh đều mang theo tà mị.

"Còn có ba giây." Hải Lan nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.

Lăng Việt lui về phía sau một bước, đem tay chống ở vách tường nhấc lên, tuy rằng làm ra động tác đầu hàng, nhưng khí thế từ trong xương cốt không có chút nào bộ dạng đầu hàng, ngược lại giống vương giả hơn.

Hải Lan trừng mắt Lăng Việt, gằn từng chữ một cảnh cáo: "Đừng trêu chọc tôi, nếu không anh sẽ hối hận."

Ném xuống một câu, xoay người nắm lấy chốt cửa kéo ra.

Quần áo Hải Lan như cũ dính sát ở trên người, hoàn toàn đem dáng người quyến rũ phác hoạ ra, cho dù là bóng dáng cũng làm người ta máu nóng dâng trào.

Đôi mắt Lăng Việt càng thêm u ám, hô hấp cũng dần tăng thêm, nắm chặt tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đem xúc động trong lòng cùng thân thể áp chế xuống, xoay người hướng tủ quần áo đi đến.

Hải Lan mở cửa, đang muốn đi ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, bước chân dồn dập, theo sau là âm thanh của dì vừa mới chỉ đường cho cô.

"Hải tiểu thư, tôi đem khăn tắm mới tới, có thể mở cửa một chút không."

Hải Lan nháy mắt ngừng lại, may mà vừa rồi chậm hai giây, bằng không bộ dáng cô hiện tại từ phòng Lăng Việt phòng đi ra ngoài, Lăng Việt lại đang ở nhà, cô có mười cái mồm cũng không thể giải thích rõ ràng.

Nói cái gì đều không phát sinh quá, ai sẽ tin.

Đây chính là thời điểm mấu chốt để đem quan hệ hai người phủi sạch, tuyệt đối không thể làm ra nửa điểm ái muội.

"Không có ai ở bên trong sao? Kỳ quái, vừa mới rõ ràng nhìn thấy Hải tiểu thư lên đây nha?"

Nghe thế, Hải Lan thật nhanh nhẹ nhàng đem cửa phòng lần thứ hai đóng lại, ý thức được đây là phòng Lăng Việt, nhắm mắt lại, điều tiết cảm xúc chính mình, cắn răng xoay người, "Tôi tránh......" Một chút.

Mới xoay người nói được hai chữ, Lăng Việt liền ném thẳng tới một chiếc áo sơmi.

"Mặc vào."

Phản ứng nhanh bắt được cái áo, thấy rõ ràng là áo sơmi, trực tiếp ném trở về, "Ai muốn mặc quần áo của anh!"

"Thật sự không mặc?" Ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua dáng người Hải Lan.

Ánh mắt kia giống như là một đôi tay, mỗi nơi đi đến đều vuốt ve một lần, làm Hải Lan toàn thân đều nổi da gà.

Là có ý tứ - cô không mặc, đúng lúc.

Ban đầu Hải Lan còn không cảm thấy có gì đó, ngay tức khắc lại thấy cả người run rẩy, âm thầm thuyết phục chính mình ngàn vạn lần không thể dễ dàng như vậy đã bị Lăng Việt khơi mào lửa giận. Liền che hai tay trước ngực, hướng anh vươn tay.

"Đưa áo cho tôi."

Cầm lấy quần áo mà Lăng Việt đưa cho cô, Hải Lan trực tiếp xoay người, đem áo mặc ở bên ngoài.

Áo Lăng Việt tựa hồ là vừa giặt xong thu về, còn lưu lại hương vị của ánh mặt trời nhàn nhạt, làm người khác thoải mái, quần áo cũng khác biệt vô cùng nha.

Áo sơmi tuy rằng cũng bị y phục ẩm ướt bên trong làm ướt một chút, nhưng không đến mức giống vừa rồi cái gì cũng đều bại lộ ra.

Hải Lan mở ra một khe cửa, chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài. Đợi một lúc sau, nghe được tiếng bước chân xuống cầu thang, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quay đầu liếc mắt Lăng Việt, một chữ cũng không nói, mở cửa đi ra ngoài.

Ba căn phòng đã loại trừ hai phòng, như vậy căn phòng còn lại không thể nghi ngờ chính là của Lăng Lâm.

Thừa dịp không có ai, Hải Lan tựa như ăn trộm, nhanh chóng chạy qua cầu thang, đẩy ra cửa phòng Lăng Lâm đi vào.

Nhìn bóng dáng Hải Lan chạy trối chết, Lăng Việt khóe miệng mang ý cười nhạt.

"Ngay từ đầu, chính là em trêu chọc tôi trước, không thể trách tôi."

Nếu là ở thời điểm anh mới quen cô, cô có thể ngụy trang, có lẽ anh sẽ không để ý, nhưng tác phong của cô từ trước đến nay khác hẳn với người thường, độc đáo đặc sắc, không có khả năng diễn vai bất kì ai, cho nên anh mới có thể bị cô hấp dẫn, không thể dừng lại

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan mở tủ quần áo Lăng Lâm, lập tức phân biệt được đâu là quần áo là Lăng Lâm, đâu là quần áo nữ phụ để lại, phong cách khác nhau một trời một vực, căn bản không cần suy đoán.

Đổi xong quần áo, Hải Lan nhìn áo sơ mi bị cô ném trên giường, là áo của Lăng Việt.

Ném đi hay trả lại?

Cuối cùng Hải Lan vẫn quyết định ném, cô cảm thấy, con người Lăng Việt hiện tại rất có khả năng cầm áo này làm chút chuyện biến thái.

Nghĩ đến khả năng này, rùng mình một cái, cảm giác buồn nôn không biết từ đâu sinh ra, lan tràn tới toàn thân, nổi da gà.

"Lăng Việt cái đồ biến thái." Biểu tình ghét bỏ tới cực điểm.

Hít sâu ba lần hít sâu, mới khiến tâm tình của mình miễn cưỡng bình phục xuống.

Lăng Việt vì cái gì sẽ thay đổi, vấn đề này ngàn vạn lần không thể tò mò, cũng không thể tiếp tục đào sâu.

Có lẽ anh khả năng đã hiểu cô rõ ràng, mà cô lại đối với anh hoàn toàn không biết gì cả, giống như anh ở ngoài sáng, cô ở trong tối.

Ai biết mặt ngoài anh nhớ thương cô, hay còn cất giấu mục đích khác.

Sống tạm, bình an sống sót, điểm này mới là mục tiêu cuối cùng của Hải Lan.

Nhắn WeChat cho Lăng Lâm, nói từ phòng cô lấy hai cái túi đựng quần áo.

Một cái đựng của chính mình, một cái còn lại là cho áo của Lăng Việt.

Lăng Việt ở nhà, sợ anh sẽ làm ra chuyện xấu, cho nên Hải Lan đổi quần áo xong, cũng không nán lại Lăng gia lâu, trực tiếp đi luôn. Trước khi đi cũng dặn quản gia chuyển lời cho mẹ Lăng, nói cô có việc gấp rời đi trước, lần sau sẽ lại qua tìm mẹ Lăng nói chuyện phiếm.

Lăng Việt đứng ở trước cửa sổ, ngón tay trái gõ nhẹ cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng có tiết tấu, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, bên môi hơi nhếch, đáy mắt thâm thúy cũng nhiễm ý cười.

Từng trải qua một lần, xem như có bản nháp, tuy rằng cùng trước đây có chút khác biệt, nhưng hết thảy đều vẫn trong khống chế.

Mẹ Lăng sửa sang lại trở ra, nghe quản gia nói Hải Lan đã đi, khó tránh khỏi lộ ra thất vọng, hơi hơi thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này, lại vội vã như vậy, cũng nên cùng ta nói một tiếng rồi đi chứ."

Vừa nói ra, liền truyền đến âm thanh con trai mình từ phía sau.

"Hải Lan vừa tới?"

Mẹ Lăng nghe được thanh âm, quay đầu lại, nhìn về phía con trai từ trên cầu thang đi xuống, có chút kinh ngạc: "Con trở về lúc nào?"

Lăng Việt biểu tình nhàn nhạt, "Tối hôm qua Lăng Lâm cùng bạn uống rượu say, quá muộn nên con đưa nó trở về, thuận tiện ở đây luôn, mệt mỏi mấy ngày, cũng liền ngủ đến giờ."

Đương nhiên, chỉ có Lăng Việt chính mình biết nguyên nhân thật sự, anh không nói sẽ không có bất luận kẻ nào biết.

"Nếu Hải Lan biết con cũng ở nhà, nó sẽ không rời đi nhanh như vậy." Mẹ Lăng ngữ khí toàn là tiếc nuối.

Lăng Việt cong cong khóe miệng.

Anh lại rất rõ ràng, nếu cô biết anh ở nhà, chỉ sợ sẽ chạy càng nhanh.

"À, đúng rồi." Mẹ Lăng nâng tầm mắt, nhìn về phía con trai mình, "Mẹ có chút việc muốn hỏi con, con theo mẹ lại đây."

Hai người ngồi trên sô pha phòng khách, mẹ Lăng hỏi: "Hải Lan như thế nào?"

Lăng Việt nhướng mày: "Phương diện nào?"

"Đương nhiên là chuyện của con với nó, thời điểm lúc trước mẹ đã cảm thấy nó không giống như trước đây dính lấy con, lúc này đây mẹ rốt cuộc cảm thấy, nó muốn nói với mẹ......"

Lăng Việt bổ sung, "Chuyện giải trừ hôn ước."

Mẹ Lăng kinh ngạc nhìn hắn: "Con cũng nhìn ra?"

Lăng Việt nhàn nhạt cười.

"Mẹ, nếu cô ấy cùng mẹ nói chuyện này, mẹ liền dùng ý nghĩ của chính mình mà giải quyết, không cần suy nghĩ đến con."

Lời Lăng Việt nói, chính mẹ Lăng cũng không rõ ý tứ của anh.

"Cho nên, con là nghĩ so với hủy hôn vẫn là nên kết hôn. Mẹ nói cho con, Hải Lan đứa nhỏ này mẹ rất thích, cũng là con dâu đã được ấn định trong lòng mẹ, không ai thay thế được."

Lăng Việt gật gật đầu.

"Mẹ biết, kết hôn cùng hủy hôn, quyền quyết định của mẹ vẫn là ở trong tay con."

"Như thế nào lại ở trong tay con......?"

Lăng Việt cười nhạt không nói.

Có một chút chuyện, anh sẽ làm chúng thay đổi, nhưng có một chút chuyện, anh cũng không nghĩ sẽ thay đổi quỹ đạo của nó, anh muốn cùng Hải Lan lại trải qua một lần.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan về tới phòng trưng bày, trước khi xuống xe đem hai cái túi ở ghế phụ cầm xuống.

Mà túi có áo sơ mi của Lăng Việt trực tiếp bị cô ném vào trong thùng rác trước cửa phòng trưng bày, liếc mắt thấy còn lộ ra nửa cái túi, lại dùng tay đè xuống, đến khi toàn bộ đều ở bên trong thùng rác, sẽ không bị người khác nhìn tới, mới phủi phủi tay căn bản không có vi khuẩn, xoay người đi trở về phòng trưng bày.

Trở lại văn phòng, cởi giày cao gót thay dép lê thoải mái, liền có người tới gõ cửa.

"Vào đi."

Ngay sau đó tiểu trợ lý đẩy cửa tiến vào.

"Chuyện gì?"

"Chị Lan, có người nhìn trúng bức tranh lúc trước Tề tiểu thư gửi bán ở phòng trưng bày."

Hải Lan nhướng mày, khó hiểu, "Đây là chuyện tốt nha, có vấn đề gì sao?"

"Là bởi vì chị cùng Tề tiểu thư là bạn bè, lúc ấy chỉ là đặt ở nơi này gửi bán, cũng không có hợp đồng, cho nên vì tránh xảy ra tranh cãi, em cảm thấy vẫn là kêu Tề tiểu thư tới đây làm hợp đồng cho thỏa đáng."

Hải Lan gật đầu tán đồng, "Cũng đúng, cậu cũng thông minh nhanh nhạy nha, cậu gọi điện thoại cho...... Từ từ."

Hải Lan giương mắt nhìn về phía tiểu trợ lý, hỏi: "Tề Duyệt đem tranh tới đây khi nào?"

Tiểu trợ lý nghĩ nghĩ: "Đại khái là hơn nửa năm trước đi, chỉ là hợp đồng muốn bán tranh quá nhiều, cho nên cũng chính là tháng trước mới nhìn tới."

"Hơn nửa năm trước? Tề Duyệt là con dâu Thẩm gia, cũng không thiếu tiền, vì cái gì còn muốn bán tranh?"

Tiểu trợ lý lắc lắc đầu: "Chuyện này em cũng không biết, nhưng mà chị Lan, chị là cùng Tề tiểu thư cãi nhau sao?"

Hải Lan nhíu mày, "Vì cái gì nói như vậy?"

"Em tới đây làm việc gần một năm, thời điểm vừa tới, Tề tiểu thư sẽ cách mấy ngày lại qua phòng trưng bày tìm chị, nhưng hình như là từ đầu năm tặng tranh tới đây, liền không có tới nữa, chị cũng nhắc mãi Tề tiểu thư giống như bản thân đã thay đổi?"

Nghe vậy, trong lòng Hải Lan có đáp án.

Nhoẻn miệng cười, cùng tiểu trợ lý nói: "Cậu liền liên hệ Tề Duyệt, kêu cô ấy tới đây ký hợp đồng."

Hải Lan bỗng nhiên cười, làm tiểu trợ lý không thể hiểu được.

Tiểu trợ lý sau khi rời khỏi, Hải Lan tươi cười càng đậm, rốt cuộc cũng có một việc khiến cô hài lòng.

Mặc kệ là xuyên sách ra sao, đều là một câu chuyện bi thương, bởi vì sẽ xa cách người thân, không thể gặp nhau.

Nhưng nếu có một ngày thật sự đã xảy ra loại chuyện này, so với điên điên khùng khùng, tồn tại với tinh thần sa sút, còn không bằng tiếp thu hiện thực, tốt xấu có thể sống được thoải mái một chút.

Hải Lan nghĩ, nếu Tề Duyệt thật sự cùng cô xuyên sách, như vậy liền nâng đỡ lẫn nhau.

Hải Lan tính cách tương đối nóng nảy, mà Tề Duyệt lại tương đối ôn hòa, vốn dĩ hai người tính cách một trời một vực, nhưng lại giống như chị em suốt mười mấy năm.

Tiểu trợ lý liên hệ Tề Duyệt, hẹn vào thứ năm sẽ qua ký hợp đồng.

Mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, một ngày giống như đánh giặc rốt cuộc sắp kết thúc, Hải Lan kéo thân thể cùng trạng thái tinh thần mỏi mệt về đến nhà.

Bởi vì quá mệt mỏi, tiểu Hải Thiên chạy tới muốn ôm một cái đều bị cô đuổi đi, trực tiếp bảo dì giúp việc để phần cơm cho cô, chờ buổi tối cô tỉnh ngủ sẽ ăn khuya.

Sau đó trở về phòng, tắm rửa một cái xong liền ngủ.

Ngủ quá sớm, thân thể cùng đầu óc lại mỏi mệt nên nằm mơ, chẳng qua cảnh trong mơ thay đổi, không hề là ác mộng, mà là cái làm người ta khó có thể mở miệng..... Mộng... Xuân?

Đồng thời cô cũng như người đứng xem, đang ở bên trong sương mù dày đặc.

Bên trong sương mù dày đặc dần dần vang lên tiếng đàn ông. Khàn đặc, thở dốc, âm thanh cùng với nữ nhân này làm người khác hiểu lầm.

Sương mù dày đặc chậm rãi tan đi, loáng thoáng thấy được bóng dáng người đàn ông, căn cứ vào hình dáng, dáng người đàn ông kia vô cùng tốt. Đường cong hẳn là rất rắn chắc cũng rất nhẵn nhụi, hai chân cũng thực thon dài có lực.

Bóng lưng người đàn ông dần dần rõ ràng lên, rõ ràng đến mức có thể nhìn đến gân xanh. Trên da phủ một tầng hơi mỏng mồ hôi, tản ra sự thành thục gợi cảm. Mà ở dưới thân người đàn ông kia, cũng dần dần xuất hiện một người con gái.

Người đàn ông, nằm ở phía trên luật động, vừa động, không chỉ có thanh âm, chính là cảnh khiến người khác đỏ mặt. Trái tim đập mạnh..

Thời điểm tần suất luật động của người đàn ông càng ngày càng lớn, tầm mắt trong mộng nháy mắt chuyển tới trên mặt người con gái, nhìn đến khuôn mặt kia, Hải Lan bỗng dưng từ trên giường kinh hoàng ngồi dựng lên, trừng lớn hai mắt.

Nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần.

"Đó là mình?"

Hiển nhiên, chính là khuôn mặt cô, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, khóe miệng Hải Lan cùng hai mắt nhịn không được run rẩy một chút.

Tuyệt đối là bởi vì hôm nay bị Lăng Việt đùa giỡn mới có thể có loại giấc mơ hoang đường này.

Hồi tưởng cảnh tượng vừa nãy, tuy Hải Lan người phóng khoáng, đều không khỏi mặt đỏ tai hồng, tim đập liên hồi.

Cùng ác mộng lúc trước giống nhau, cảnh trong mơ thực rõ ràng, rõ ràng đến mỗi một chi tiết đều có thể làm người ta nhớ kỹ.

Cảnh trong mơ rõ ràng, vai chính là chính mình, đây xác thực kích thích.

Lắc lắc đầu, đem toàn bộ hình ảnh đều ném ra ngoài, che lại tim đập đi xuống giường.

Cô cảm thấy, cô hẳn là nên ăn một chút gì đó để quên đi kinh hãi.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Ngày hôm sau, tại bệnh viện Lăng Cương Khang Thành.

Bác sĩ thoạt nhìn còn rất trẻ, toàn thân chỉ một màu trắng, mang theo chiếc kính gọng vàng, ngồi sau bàn làm việc nhìn qua báo cáo trong tay cùng các loại chỉ số, lại nhìn thoáng qua tên người làm kiểm tra, trầm mặc.

"Như thế nào?"

Tầm mắt Yến Vũ từ báo cáo nâng lên, nhìn về phía người ngồi đối diện bàn làm việc, tên của anh là Lăng Việt.

Anh lúc đầu nhìn đến tên người trên phiếu kiểm tra còn trêu chọc một câu "Cái tên Lăng Việt này thật đúng là rất phổ biến nha."

Kết quả, người tới không chỉ tên là Lăng Việt mà còn là Lăng Việt mà anh quen biết, Lăng Việt tổng tài của tập đoàn Lăng thị.

Tuần trước còn ngồi cùng xe, hôm nay lại tới làm kiểm tra tổng quát và các loại kiểm tra ung thư.

"Như thế nào?" Lăng Việt khẽ nhíu mày, hỏi lại.

Yến Vũ đem báo cáo nhìn lại một lần, mới nói: "Các chỉ tiêu đều vô cùng bình thường, một chút lo lắng đều không có."

"Về ung thư não, có thể có thời kỳ ủ bệnh hay không."

Hai kiếp trước, bởi vì sống không còn gì luyến tiếc cho nên chưa từng cẩn thận đi tìm hiểu về ung thư não.

"Cái này không thể nói chắc, cũng rất có thể là cái khác dẫn đến ung thư, nhưng nếu trạng thái thân thể tốt, sinh hoạt ăn uống làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tâm tình thường xuyên thoải mái, vậy thì tỷ lệ ung thư vô cùng vô cùng thấp, hoặc là có thể nói là còn cách rất xa bệnh nan y."

Lăng Việt không nhìn anh, buông tầm mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.

Yến Vũ bỏ bản báo cáo xuống, không khỏi tò mò: "Tôi cho rằng loại người thành công giống cậu, coi công việc như mạng sống, ít nhiều đều sẽ điểm không sợ chết, nhưng cậu hôm nay tới làm kiểm tra tổng quát, sao tôi lại cảm thấy cậu là đang sợ chết?"

Làm bạn học nhiều năm, trước khi Lăng Việt xuất ngoại du học, Yến Vũ chính là bạn cùng bàn với anh. Đối với học bá cùng bàn này, dù không thể hiểu hết anh nhưng cũng rõ được năm phần đi, cũng đủ biết Lăng Việt là dạng người gì.

Anh tuyệt đối không phải người sợ chết, điểm này, Yến Vũ vô cùng rõ ràng.

Yến Vũ nhớ rõ có một năm, Lăng Việt về nước, mấy người bạn chơi cùng rủ đi uống rượu.

Sau đó em gái anh, còn cả một đứa em gái nuôi nữa. Hai đứa đang học trung học lại dám cải trang thành người trưởng thành chạy tới quán bar tìm anh, không nghĩ tới sẽ bị người khác đùa giỡn, lúc ấy đã xảy ra xung đột, anh cùng Lăng Việt còn có hai người bạn nữa, đánh nhau với bảy tám tên côn đồ.

Lúc ấy Lăng Việt vô cùng tàn nhẫn, làm Yến Vũ hiện tại hồi tưởng lại đều cảm thấy sợ hãi, anh căn bản không sợ chết, cùng hình tượng học bá ngoan ngoãn ngày thường kia cách cực xa.

Cuối cùng tuy rằng bị thương đôi chút, nhưng vẫn là thắng.

Lăng Việt cong cong khóe miệng: "Cậu cứ coi như tôi sợ chết đi."

Yến Vũ nói thẳng: "Ai tin cậu, mau nói thật cho tôi, bình thường kiểm tra sức khoẻ cũng không có khả năng kiểm tra cẩn thận như vậy, càng sẽ không chính xác đến khoa não làm kiểm tra. Cậu có phải có bệnh gì hay không, nếu có, vậy yêu cầu phải kiểm tra định kỳ."

Lăng Việt cười nhạt một tiếng, tự giễu: "Có lẽ là quá sợ chết, sinh ra ảo giác đi."

...... Ai sẽ sinh ra loại ảo giác này.

"Nếu sợ hãi, vậy điều chỉnh lại sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày thường hẳn là đều ngủ rất sớm đi?"

Lăng Việt nghĩ nghĩ, "Rất sớm, xử lý xong văn kiện từ nước ngoài, 12 giờ đi ngủ."

"...... Cái này mà ngủ sớm sao đại ca, có uống rượu không?"

"Nếu có xã giao thì uống."

"Hút thuốc?"

"Không nhiều lắm, một ngày nửa bao."

Yến Vũ trầm mặc, rũ mi mắt, mặt vô cảm nhìn người đối diện.

"A, tôi thấy cậu căn bản là không sợ chết, có người sợ chết nào sẽ đi ngủ lúc 12h lại còn hút thuốc với uống rượu? Lại còn không ý thức được làm như vậy sẽ giảm bớt tuổi thọ."

Lăng Việt nhướng mày, thu lại ý cười, vững vàng bình tĩnh, biểu tình đạm mạc: "Cho nên cậu đây là đang răn dạy tôi?"

Yến Vũ hừ một tiếng, ngay sau đó liếc Lăng Việt: "Khám bệnh nhiều năm như vậy, có dạng người bệnh gì tôi chưa thấy qua, lại nói chúng ta quen biết mười mấy năm, tôi còn có thể sợ cậu?"

Nói thật ra, vừa mới xác thật có chút hoảng hốt, ngồi cùng bàn một năm trung học, anh vẫn là rất sợ người học bá này, nhưng hình tượng bác sĩ tuyệt đối không thể ném đi.

Lăng Việt cong cong khóe miệng, cười một tiếng, "Vậy cậu nói xem tôi nên làm thế nào?"

"Ngủ trước 11 giờ, 6 giờ sáng rời giường vận động, không hút thuốc lá không uống rượu."

Lăng Việt nhàn nhạt mở miệng, "Sẽ cố gắng."

Anh có thể sẽ mất ngủ, đây không phải việc anh có khả năng khống chế.

Anh có thể sẽ hút thuốc, là mượn thuốc lá để giảm đi lo âu của chính mình.

Lăng Việt có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể nào không sợ chết, anh cũng có lo âu của anh, lo âu của anh chính là Hải Lan.

Dây dưa hai kiếp, ác mộng của Lăng Việt vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là ở nhà xác lạnh như băng, nhìn đến Hải Lan ngày thường vui vẻ như vậy lại lạnh lẽo nằm trên bàn, hai mắt nhắm nghiền, không có sinh khí.

Trong nháy mắt kia tựa như vực sâu, hít thở không thông, cho đến khi không thể hô hấp.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro