Chương 18: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Mưa to xối xả, tầm mắt gặp trở ngại thấy không rõ con đường phía trước, các xe trên đường đều giảm tốc độ, cho nên tắc đường càng thêm nghiêm trọng.

Tề Duyệt biết Hải Lan là gọi xe tới, trên đường trở về thấy mưa lớn như vậy liền gửi WeChat cho Hải Lan, hỏi có cần bảo tài xế quay đầu lại đón cô hay không.

Hải Lan trên xe trở về báo lại cho Tề Duyệt, nói chính mình đang trên đường về, không cần quá lo lắng.

Nhắn tin xong, Hải Lan buông di động, nhìn về tài xế phía trước.

"Chú à, tôi khi trước xưng hô với chú như thế nào?"

Tài xế sửng sốt một chút, "Tài xế Lưu......"

Hải Lan gật gật đầu, "Tài xế Lưu, lúc trước khi lên xe, chú nói nếu tôi lên xe, liền sẽ báo cáo với tôi hành tung của ông chủ chú, vì cái gì đột nhiên nhắc tới việc này?"

Tài xế Lưu ngượng ngùng cười hai tiếng, nói: "Trước kia Hải tiểu thư cô không phải thường xuyên uy hiếp tôi, muốn tôi báo với cô hành tung của ông chủ sao."

Hải Lan "Ồ" một tiếng, hơi nhướng mày hỏi: "Trước kia không nói, hiện tại sao lại muốn nói?"

Có thể đem cái này làm điều kiện để cô lên xe, như vậy đã nói lên tài xế Lưu trước kia chưa bao giờ báo với nữ phụ hành trình của Lăng Việt.

Bên trong xe tức khắc an tĩnh, tài xế Lưu tựa hồ suy nghĩ nên như thế nào trả lời vấn đề này mới có thể thuyết phục chính mình, cũng thuyết phục Hải Lan ở ghế sau.

Một lát tài xế Lưu trầm mặc kia, Hải Lan đã nhìn thấu, "Là ông chủ chú bảo chú nói như vậy đi?"

Nói trúng tim đen, tài xế Lưu không nói lời nào, im lặng cam chịu.

Hải Lan giơ tay che cái trán, sẽ không phải là lúc trợ lý cô đi nhìn chằm chằm Lăng Việt, bị anh phát hiện, sau đó lại tự khai báo hành tung của cô?

Từ từ.

Nếu nói trợ lý bị Lăng Việt phát hiện, trợ lý kia tại sao không nói với cô?

Nghĩ vậy, kẻ gian đã có mục tiêu tình nghi.

Khó trách gần đây cô đi đâu, trợ lý Ngô đều sẽ tới hỏi một câu, đặc biệt là sáng nay, còn cố ý hỏi cô cùng tề duyệt định hẹn nhau ở nơi nào.

Gián điệp hai mặt, tiểu tử này có thể nha, đợi cô trở lại phòng trưng bày xử lý cậu.

"Nhưng mà Hải tiểu thư cô yên tâm, ông chủ nói, chỉ cần cô muốn biết, cứ báo cáo đúng sự thật."

Hải Lan cười lạnh một tiếng, báo cáo đúng sự thật?

Cho dù anh muốn nói, cô cũng không muốn biết đâu.

"Nói cho ông chủ các người, không ai muốn biết hành tung của anh, cũng mong anh không tìm hiểu hành tung của người khác."

Tài xế Lưu sửng sốt một chút, cân nhắc lời Hải Lan nói, không xác định hỏi: "Hải tiểu thư ý của cô là, ông chủ ngài ấy...... Tìm hiểu hành tung của cô"

Hải Lan trầm mặc không nói, đây là sự thật rõ ràng.

"Thật là kỳ quái, trước kia đều là Hải tiểu thư muốn biết hành tung ông chủ, như thế nào hiện tại lại trở thành lão bản muốn biết hành tung của cô? Này còn có thể phản......"

"Rầm" một tiếng, xe kịch liệt rung lên, đánh gãy lời tài xế định nói.

Đuôi xe bị húc phải.

Hải Lan ngồi ở ghế sau, đột nhiên đổ về phía trước, lại dưới tác dụng của quán tính, lưng đập trở lại vào ghế.

Ngay trong nháy mắt này, lại như quay chậm 36 lần, trong đầu Hải Lan hiện lên cơn ác mộng kia.

Ở trong đêm đen, cô ở nơi đen tối hoang vu không ngừng chạy nhanh, rốt cuộc chạy khỏi nơi hoang vu ra đến đường cái. Thế nhưng, chào đón cô lại là một chiếc xe, thẳng tắp đâm lại đây, thời điểm phi đến không chỉ không thả chậm, ngược lại càng hướng cô lao nhanh tới.

Trực tiếp đâm cô bay lên.

Hình ảnh đến chỗ này đột nhiên im bặt, từ trong ác mộng thoát ra, trở lại hiện thực, Hải Lan sắc mặt nháy mắt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy.

Tài xế trước tiên dừng lại xe, vội vàng quay đầu nhìn về phía Hải Lan, nhìn đến sắc mặt Hải Lan tái nhợt, vội hỏi: "Hải tiểu thư, cô không sao chứ?!"

Hải Lan lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn về phía tài xế, môi mấp máy nửa ngày mới nói: "Đại khái có chút."

Tài xế nháy mắt thay đổi thần sắc, cô liền bổ sung: "Cổ."

"Cô chờ một chút, tôi xuống xe xem tình hình như thế nào, lập tức gọi người đến đây đưa cô đi bệnh viện."

Tài xế Lưu cầm ô xuống xe, ngoài xe mưa vẫn như cũ tí tách tí tách, bởi vì tai nạn, phía sau bắt đầu tắc xe.

Xuống xe, tài xế trước tiên gọi điện cho thư ký ông chủ.

Mà ở trong xe hồi tưởng lại cảnh trong mơ, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ngực khó chịu.

Dùng tay sờ sờ cái trán, quả nhiên tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Thật sâu hô hấp một hơi, điều chỉnh cảm xúc một chút, bất đắc dĩ cười khổ, "Thật đúng là không có một giây yên bình."

Xe không đi được nữa, ngồi ở bên trong cũng rầu rĩ, Hải Lan quyết định đi ra ngoài một chút, nhưng vừa động, cổ liền đau đến cắn răng.

Nhịn xuống cơn đau, cố gắng cầm ô xuống xe.

Vừa mới nói chuyện điện thoại xong liền nhìn đến Hải Lan từ trên xe xuống, lập tức đi tới, "Hải tiểu thư, bên ngoài mưa lớn, cô cứ ở trong xe đi."

Hải Lan vẫy vẫy tay, "Không sao, hít thở không khí."

Hải Lan đứng ở bên cạnh đường cái, thất thần nhìn tài xế Lưu cùng tài xế xe vừa đụng nói chuyện, đại khái giải quyết được bảy tám phần, trên đường cái bỗng nhiên truyền đến tiếng xe máy, tiếng mưa rơi tí tách căn bản không che giấu được âm thanh động cơ xe máy.

Hải Lan nghe tiếng, toàn bộ thân thể quay qua, chỉ thấy trên đường cái phía trước, có một chiếc xe máy thong thả xuyên qua biển xe. Khiến người ta chú ý chính là, người đang điều khiển xe, chỉ đội một chiếc mũ bảo hiểm, áo mưa cũng không mặc, càng làm cho người ta kinh ngạc hơn, người điều khiển xe này, ăn mặc một thân tây trang.

Dưới trời mưa to, điều khiển xe máy, mặc tây trang, là ai có cá tính như vậy?

Rất nhanh, Hải Lan thấy được người có cá tính kia.

Xe máy ngừng ở trước mặt bọn họ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xem náo nhiệt xung quanh, người điều khiển gạt chân chống xe, cởi mũ bảo hiểm, bước nhanh về phía Hải Lan.

Nhìn thấy Hải Lan, trong ánh mắt có kinh hoảng, có bất an, nắm lấy bả vai cô, nặng nề hỏi: "Có bị thương hay không?"

Hải Lan nhìn Lăng Việt trước mặt, ngơ ngác nói: "Lăng Việt, sao anh lại đến đây......?"

Lời nói rơi xuống, Lăng Việt liền đem Hải Lan ôm vào lòng, cơ hồ dùng hết toàn lực ôm thật chặt.

Gắt gao ôm, làm Hải Lan cảm giác được trên người anh tỏa ra hơi lạnh, cũng cảm giác được thân thể anh run rẩy trong nháy mắt.

Trong nháy mắt kia, Hải Lan tựa hồ cảm nhận được Lăng Việt giống như...... Sợ hãi mất đi cô.

Loại sợ hãi này, cho cô cảm giác, giống như cô là món đồ trân quý nhất.

Quý hay không quý Hải Lan không biết, cô chỉ biết, gia hỏa này ôm cô đụng đến cái cổ đau của cô rồi!

"Cổ, cổ......" Mau buông tay ngay, muốn đứt cái cổ đi!

Lăng Việt buông Hải Lan ra trong nháy mắt, Hải Lan bỗng dưng đẩy mạnh anh, đỡ lấy cổ chính mình: "Tôi còn chưa chết, đã bị anh ôm đến ngạt thở."

Nói rồi giương mắt nhìn Lăng Việt, nhưng lúc nhìn hướng Lăng Việt, lại là ngẩn ra.

Bị mưa làm cho ướt toàn thân, khó tránh khỏi có chút chật vật, đã không còn cảm giác trầm ổn, bình tĩnh như mọi khi.

Lo lắng trên mặt, không giống giả bộ.

Lăng Việt...... Đây là thật sự sợ cô xảy ra chuyện gì?

Tài xế bên kia nói chuyện với nhau một chút, tài xế Lưu nhìn thấy Lăng Việt, không có tiếp tục cãi cọ, chạy tới che ô cho Lăng Việt, kinh ngạc hỏi: "Ông chủ ngài như thế nào lại tới đây?"

Thấy Hải Lan không có việc gì, Lăng Việt nhắm mắt hít sâu một hơi, mở mắt ra, liền khôi phục lãnh đạm lúc trước, đến mức Hải Lan cho rằng lo lắng vừa mới ở trên mặt anh đều là ảo giác.

Lạnh lùng nói: "Truy cứu trách nhiệm theo pháp luật, không cần thương lượng thêm gì cả."

Tài xế giật mình, nhưng lập tức hiểu ông chủ đây là lo lắng cho vị hôn thê của mình, lập tức gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Lăng Việt nói xong, liếc mắt nhìn cổ Hải Lan, cau mày hỏi: "Cổ làm sao vậy?"

Hải Lan vuốt cổ mình, tức giận nói: "Không có việc gì, chỉ là cổ bị sái một chút."

Ánh mắt Lăng Việt trầm xuống, nhìn cổ Hải Lan, mi tâm gắt gao nhíu lại, ngữ khí lạnh căm căm: "Không có việc gì? Chỉ là sái một chút?"

Thái độ chuyển biến đến làm người khác không thể hiểu được.

"Thật sự...... chỉ là sái cổ một chút." Bằng không, muốn cô nói như thế nào?

Mặt mày lạnh thấu xương, ngữ khí càng trầm, "Tai nạn xe cộ, thế nhưng lại nói không có việc gì?"

Hải Lan......

Ngữ khí này, như thế nào nghe giống như tai nạn xe cộ là do cô vậy?

*****~Edit by _Hann_~ *****

Thư ký gọi xe cũng tới rồi, tài xế Lưu ở lại xử lý nốt vấn đề, Lăng Việt cùng Hải Lan đi bệnh viện.

Hải Lan phần cổ phải bó thạch cao, Lăng Việt yêu cầu bác sĩ sắp xếp nằm viện để quan sát thêm.

Hải Lan ngồi trong phòng bệnh, thần sắc nghiêm túc, tự hỏi lúc ở hiện trường tai nạn kia, hành động của Lăng Việt làm người ta rất khó hiểu.

Cô xuyên sách cũng được hai tháng, rõ ràng khoảng thời gian sau khi xuyên sách này không có cùng Lăng Việt phát sinh cái gì, càng rõ ràng nữ phụ bản gốc cùng nam chính không có tình cảm sâu như vậy, sâu đến mức thái độ Lăng Việt giống như là sợ hãi mất đi người yêu.

Không muốn tìm tòi nghiên cứu chi tiết Lăng Việt này, nhưng anh lại từ từ đến gần, làm Hải Lan một chút chuẩn bị cũng không có.

"Chẳng lẽ thật sự phải thăm dò rõ ràng chi tiết mới có thể đối phó được anh, cùng anh phủi sạch quan hệ?"

Trong lúc Hải Lan đang lẩm bẩm tự nói, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.

Lăng Việt đã thay đổi một bộ quần áo khác, một thân đồ thể dục màu trắng cùng giày thể thao, thoải mái trẻ trung.

Bệnh viện này là bệnh viện Yến Vũ làm việc, Lăng Việt tới bệnh viện liền gọi điện thoại cho Yến Vũ, anh liền từ phòng nghỉ bác sĩ cầm bộ đồ thể dục tới đây cho Lăng Việt.

Lăng Việt không mặc tây trang cũng khiến người khác không rời tầm mắt.

Chỉ là thiếu chút tinh anh, nhiều thêm phần thảnh thơi.

Lăng Việt tiến vào, đi tới trước giường bệnh, híp mắt nhìn chằm chằm Hải Lan, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn cùng ai phủi sạch quan hệ?"

Hiển nhiên, Hải Lan lẩm bẩm lúc nãy, toàn bộ bị Lăng Việt nghe được.

Đại khái là hôm nay hình tượng thâm tình của Lăng Việt làm chính mình có điểm không thích ứng được, Hải Lan bỏ anh qua một bên.

Thấp giọng nói: "Biết rõ còn cố hỏi."

Lăng Việt "À" một tiếng, cúi xuống.

"Anh làm cái gì?" Hải Lan nhíu mày nhìn Lăng Việt cúi sát mình, bởi vì cổ bó thạch cao, không thể chuyển động, chỉ có thể hơi ngửa ra phía sau.

Ai biết cô lùi ra một chút, anh càng được nước lấn tới tiến một thước.

"Anh một vừa hai phải thôi." Ngửa ra nữa cô liền nằm trên giường luôn!

Thân trên càng hạ xuống, đầu đụng tới gối.

Tốt lắm, đã nằm trên giường.

Lăng Việt vươn tay, hai tay chống hai bên Hải Lan trên giường.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như nước, lẳng lặng nhìn chăm chú Hải Lan.

Hải Lan bị anh nhìn chằm chằm đến ngừng hô hấp: "Lăng Việt anh đừng quá quá mức......"

Hiện tại loại tình huống này đối với cô vô cùng bất lợi, Lăng Việt cũng không nên cầm thú lúc cổ cô đang bị thương, ở bệnh viện, ở trên giường bệnh giở trò với cô đấy chứ?

Chăm chú nhìn hồi lâu, trong mắt Lăng Việt dần dần hiện lên hung ác nham hiểm, chợt nhếch môi cười: "Lần thứ hai, tôi lại nói rõ một chút, em muốn phủi sạch quan hệ, trừ khi tôi chết."

Anh cố chấp, ai cũng không bì được.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro