Chương 19: Nằm viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Chỉ vừa rồi, Hải Lan cảm thấy 24 năm cuộc đời cho đến nay mới nghe được một câu như vậy. Chính là Lăng Việt nói - Muốn phủi sạch quan hệ, trừ khi anh chết.

Lời thoại này, giống y đúc lời thoại vai phản diện trong phim truyền hình, một chữ cũng không khác.

Lăng Việt đây là tính toán không làm nam chính nữa, đổi nghề sang làm vai phản diện?

Hải Lan là người hiếu thắng, chịu không nổi bị người khác uy hiếp, vốn đã vì nhất cử nhất động của Lăng Việt hôm nay lại thêm động tác áp bách hiện tại, có một tia không biết làm sao. Nhưng nghe được lời anh nói, chợt có xúc động muốn cùng anh phân cao thấp.

Hải Lan nâng lên hai ngón tay tay đẩy bả vai Lăng Việt, hơi dùng sức đẩy anh dậy, đương nhiên, Lăng Việt cũng phối hợp với cô đứng lên.

"Trừ khi anh chết? Vậy tôi hiện tại càng muốn phủi sạch."

Lăng Việt ngồi dậy, hay tay đút túi quần, mới vừa rồi sắc mặt còn thâm trầm liền bị bộ dạng nhàn nhã thay thế, nhìn Hải Lan hơi nhếch môi.

"Tôi mỏi mắt mong chờ."

Tựa hồ không có chút nào lo lắng Hải Lan có thể phủi sạch quan hệ.

Hải Lan nhìn vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy chướng mắt,cô liền muốn đem tự tin kia của Lăng Việt dẫm dưới chân, hung hăng nghiền ép.

Xem anh còn có thể tự tin như vậy.

Cửa phòng bệnh bị người gõ vang, đánh vỡ bầu không khí lạnh lùng giữa hai người.

Lăng Việt ngữ khí nhàn nhạt: "Vào đi."

Yến Vũ đẩy cửa ra, cầm theo một cái túi đi đến, "Lăng Việt, quần áo cậu không cầm."

Hải Lan nghe tiếng, nghiêng mắt qua, là một vị bác sĩ trẻ tuổi.

Yến Vũ nhìn đến người nằm trên giường bệnh, trên cổ bó thạch cao, sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Lăng Việt, đây không phải lần trước sau khi kết thúc bữa tiệc cậu...... vị hôn thê đi cùng cậu sao."

Nói được một nửa, bị Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt một cái, lập tức sửa miệng, đem câu kia "Ở trên xe tôi nhìn vị hôn thê này lên xe sao" nuốt trở về trong bụng.

Hải Lan nhìn ra bọn họ có quan hệ, hơi hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn là không nói gì thêm.

Yến Vũ ngó Lăng Việt, theo sau lộ ra ý cười với Hải Lan: "Chúng ta trước kia từng gặp qua, cô còn nhớ tôi hay không?"

Hải Lan trực tiếp nhanh gọn trả lời: "Không nhớ."

Người anh ta nhìn thấy kia khẳng định là nguyên văn nữ phụ.

Yến Vũ nhắc nhở: "Tám năm trước, quán bar."

Lăng Việt cau mày nhìn Hải Lan, ngay sau đó cầm lấy túi trong tay Yến Vũ, biểu tình đạm mạc, "Quần áo tôi cầm, cậu có thể đi rồi."

Ý tứ đuổi người vô cùng trực tiếp.

Khóe mắt Yến Vũ co giật, nhiều năm như vậy, gia hỏa này vẫn như cũ thích qua cầu rút ván, vẫn làm người ta chán ghét như vậy?

Anh cũng không nhớ xem quần áo đang mặc trên người kia là của ai!

"Tôi còn chưa tự giới thiệu đã đuổi tôi đi, cậu như vậy thật xấu tính." Nói rồi nhìn về phía Hải Lan, "Không nhớ rõ không sao, tôi đây liền tự giới thiệu lại một lần. Tôi tên là Yến Vũ, là bác sĩ khoa não ở bệnh viện này, cũng là bạn học với Lăng Việt tiểu học và trung học."

Tuy rằng bị đuổi, Yến Vũ vẫn đơn giản giới thiệu chính mình một lần.

Hải Lan nhìn Lăng Việt, anh muốn đuổi người đi, không liên quan đến cô, hơn nữa cô cũng không có thói quen giận chó đánh mèo, cho nên cũng đơn giản tự giới thiệu: "Hải Lan, làm việc ở phòng trưng bày."

Cố ý bỏ qua quan hệ với Lăng Việt.

Cổ cô cứng đờ, có chút khó khăn ngồi dậy, Yến Vũ vội nói: "Bị thương ở cổ ngàn vạn lần đừng lộn xộn, như vậy rất dễ dàng tác động tới chỗ bị thương, cô cứ chậm một chút."

Nói rồi đi qua giường bệnh Hải Lan, thời điểm khoảng cách còn có hai bước, Lăng Việt đem túi trên tay ném tới mép giường lăn trên mặt đất, trước một bước chắn ở trước người Yến Vũ.

"Tôi đỡ em lên."

Yến Vũ nhìn Lăng Việt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, khóe miệng giật giật, bản năng chiếm hữu của Lăng Việt này thật lớn nha.

Hải Lan liếc mắt anh một cái, lập tức bắt lấy cánh tay duỗi lại đây: "Tôi tự mình làm."

Hải Lan ngồi dậy, dùng tay đẩy Lăng Việt cản trở tầm mắt sang một bên, đối với Yến Vũ hơi hơi mỉm cười: "Vừa rồi bác sĩ kiến nghị tôi ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, nhưng tôi cảm thấy tôi cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Có thể làm phiền bác sĩ Yến đi hỏi hộ tôi xem ngày mai tôi có thể xuất viện hay không?"

Bởi vì lúc đi chụp phim, toàn bộ hành trình đều là Lăng Việt nói chuyện cùng bác sĩ, cuối cùng khi cô ra ngoài, bác sĩ chỉ nói với cô phải chú ý, còn yêu cầu ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, những cái khác cũng chưa nói.

Hải Lan có người bạn cũng là vì sự cố mà sái cổ, bó thạch cao xong liền xuất viện, đâu giống cô hiện tại phiền toái như vậy.

"Khoa khác nhau không thể nào hỏi rõ được, nhưng đợi lát nữa tôi vẫn là hỏi thăm qua cho cô một chút, buổi tối lại qua đây nói cho cô kết quả."

Lăng Việt quay đầu nhìn về phía Yến Vũ, ánh mắt híp lại có chút nguy hiểm, tiếng nói cũng trầm xuống, "Buổi tối lại qua?"

Nhiệt độ phòng bệnh tựa hồ nháy mắt giảm xuống vài độ.

Cảm giác được sát khí, Yến Vũ che miệng ho hai tiếng, khát vọng sống còn rất mãnh liệt, cho nên sửa miệng: "Buổi tối tôi bảo y tá lại đây nói cho cô tình huống thực tế."

Hải Lan: "Vậy tôi cảm ơn trước."

Lăng Việt thu hồi ánh mắt từ trên người Yến Vũ, trở mặt vô tình nhắc nhở, "Cậu nên trở về khám bệnh đi."

Yến Vũ gật đầu: "Đúng vậy, nên trở về khám bệnh rồi."

Anh coi như minh bạch, Lăng Việt kia chính là dấm vương.

Yến Vũ hướng Hải Lan tạm biệt, "Tôi đi trước, bác sĩ ngoại khoa cùng y tá tôi đều quen biết, nếu cô có nơi nào không thoải mái, cứ kêu bọn họ lập tức tới đây."

Yến Vũ vừa xoay người đi ra ngoài, Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan, nói: "Tôi đã bảo Lăng Lâm tới đây, nó một lát là đến, sẽ ở bệnh viện với em qua đêm, công ty còn có việc tôi về trước."

Nghe được Lăng Lâm sẽ qua, anh trở về, Hải Lan không chút nào lưu luyến nâng tay phẩy phẩy: "Tạm biệt, không tiễn."

Lăng Việt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khoảng thời gian này Hải Lan vô tâm vô phế đến khiến anh cũng quan ngại.

Lăng Việt ra khỏi phòng bệnh ở phía sau Yến Vũ.

Yến Vũ nghe được âm thanh đóng cửa, quay đầu, lùi trở về cùng Lăng Việt sóng vai mà đi.

"Nói xem sao thế này, tôi nghe bọn họ nói, vị hôn thê của cậu đối với cậu chính là lì lợm bám lấy, nhưng hôm nay tôi như thế nào cảm thấy vị hôn thê này phá lệ không giống người thường."

"Không giống người thường, như thế nào, cậu có hứng thú?"

Yến vũ cho anh một ánh mắt xem thường: "Tôi đối với cậu tương đối có hứng thú."

Lăng Việt cười nhạt một tiếng, ngay sau đó sắc mặt cũng phai nhạt, nói: "Chuyện tôi tới bệnh viện kiểm tra, không cần nói cho Hải Lan."

Yến vũ bước chân dừng lại, buồn bực: "Thân thể cậu khỏe mạnh thật sự, không có gì không thể nói."

Lăng Việt nhàn nhạt liếc anh một cái.

"Đừng nói."

Yến Vũ nhún vai, "Kiểm tra thân thể cũng phải thần thần bí bí, tùy cậu vậy."

Hai người đi tới sảnh bệnh viện, bỗng nhiên một đội cứu hộ cấp tốc đẩy cáng cứu thương qua trước mặt bọn họ, nằm trên là một người đàn ông trẻ tuổi trẻ hai mắt nhắm nghiền, lâm vào trạng thái hôn mê.

Mà đi theo đội cứu hộ tiến vào, còn có một người toàn thân ướt đẫm, một người con gái trẻ tuổi khóc thật lớn, ai không biết đều cho rằng người con gái này là vợ của người đàn ông trẻ đang phải cấp cứu kia.

Thời điểm nhìn đến nữ nhân kia, ánh mắt Lăng Việt chợt tắt, hai tay nắm chặt.

Yến Vũ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ngày mưa, chính là dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Nhân viên toàn bộ đi vào hành lang, hướng về phòng cấp cứu, Lăng Việt buông lỏng tay ra, hồi tưởng người vừa mới nằm trên cáng cứu thương kia, còn có người con gái, ngay sau đó nhếch môi cười, chỉ là ý cười chưa chạm đến đáy mắt, chỉ có một mảng rét lạnh.

Thật trùng hợp, đều là người anh quen biết.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro