Chương 20: Cô gái kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Mưa to tới nhanh, đi cũng nhanh, 3 giờ nhiều mưa to, lúc chạng vạng liền tạnh.

Lúc Lăng Lâm vào bệnh viện, Hải Lan vừa vặn đói bụng, mà Lăng Lâm cực hiểu tâm lý Hải Lan, tới cũng không quên đem theo đồ ăn lại đây.

"Em không biết chị hiện tại muốn ăn cái gì, em liền bào dì làm một đống món chị ngày thường thích ăn." Nói xong, Lăng Lâm lấy từ một cái túi lớn ra ba hộp cơm lớn và một hộp nhỏ, còn có một hộp canh chung.

Trừ bỏ hộp cơm nhỏ ra, ba hộp lớn khác, mỗi cái đều có bốn tầng, mỗi tầng đồ ăn đều không giống nhau.

Hải Lan nhìn đồ ăn phong phú, toàn bộ là đồ ăn mình thích, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Lăng Lâm, cảm thán: "Rõ ràng đều là cùng một mẹ sinh ra, em sao lại hiểu lòng người như vậy, làm cho người ta yêu thích đây?"

Lăng Lâm được khen, khóe miệng không khống chế được cong lên, tự luyến nói: "Tuy rằng anh em cũng rất nhiều người thích, nhưng so với đoán lòng người, đương nhiên là em thắng tuyệt đối."

Khen hai câu, vật hy sinh tiểu Lăng cái đuôi đều bay lên tận trời.

Ăn uống no nê, Hải Lan hỏi Lăng Lâm: "Chị hỏi em một chút, em có cảm thấy anh em gần đây rất kỳ quái hay không?"

Lăng Lâm đang thu dọn hộp cơm ngẩng đầu nhìn Hải Lan, lại cúi đầu tiếp tục dọn, không chút để ý nói: "Chị còn biết anh em kỳ quái nha, em còn tưởng rằng hai người cũng không rõ đối phương kỳ quái đâu."

"Có ý gì?"

Lăng Lâm gấp cái bàn nhỏ trên giường bệnh để xuống đuôi giường, thu dọn sạch sẽ, ngồi trên giường bệnh nhìn Hải Lan.

"Còn có thể có ý gì, chị cùng anh em đều là thời gian này trở nên kỳ kỳ quái quái, chị hơn một tháng không lộ mặt, gặp lại giống như là đã thay đổi, bỗng nhiên nói không thích anh em. Mà anh em thì sao, trước khi chị quay lại bình thường thật sự, một ngày 24 giờ, trừ bỏ đi công tác ra, đều ở công ty một ngày ít nhất 10 tiếng, thế nhưng chính là, lúc chị quay lại, em tính tính......"

Nói rồi Lăng Lâm thật sự cúi đầu tính một chút, lại ngước mắt, vươn tám ngón tay: "Tám tiếng, liền không gặp anh thêm lúc nào, ngay cả xã giao đều giảm bớt, hơn nữa số lần trở về Lăng gia cũng nhiều hơn."

Lăng Lâm phân tích thật sự đúng chỗ, chính là bởi vì đúng chỗ, cho nên nghi ngờ của Hải Lan cũng ngày càng sâu.

Nghe xong lời Lăng Lâm nói, cô như thế nào liền cảm thấy thái độ Lăng Việt hiện tại thay đổi, không phải bởi vì nguyên văn nữ phụ thay đổi, mà bởi vì cô.

Lăng Việt chẳng lẽ đã sớm nhận ra cô?

Hải Lan tự hỏi, Lăng Lâm lại nói: "Hai người một đôi sao lại làm người khác khó hiểu như vậy, trước kia chị thích anh ấy, anh ấy không thích chị, hiện tại là anh ấy thích chị, chị lại không hề thích anh ấy, liền không thể tương đương một chút, thích lẫn nhau sao?"

Hải Lan liếc cô một cái, cầm lấy di động xem tin tức, hỏi lại: "Vậy có thể tương đương một chút, đều không thích nhau được không?"

Lăng Lâm bĩu môi, phiền toái nói: "Đương nhiên không thể, em còn là muốn chị làm chị dâu của em, anh em cũng nói rõ với em rồi, mặc kệ thế nào, chị chính là chị dâu em."

Vừa vặn đang đọc tin tức, không chú ý Lăng Lâm nói gì đó, liền nghe được mấy từ mấu chốt 'nói rõ', 'chị dâu' này, ngước mắt, hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"

Lăng Lâm nhớ tới anh trai mình nói không thể lộ ra với Hải Lan quá nhiều, lập tức lắc lắc đầu: "Em cái gì cũng chưa nói."

Hải Lan liếc Lăng Lâm, rõ ràng là nói gì đó cô không nghe được, không vui nói.

"Hừ, khẳng định lại với em là chị không phải chị dâu em, em nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lăng Lâm nhún vai, việc này chính là ai nói đều không được, phải xem ông trời an bài như thế nào, càng nên xem anh cô bố trí như thế nào.

Lăng Lâm đối với người anh trai Lăng Việt không gì không làm không được này, phi thường có tự tin.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Bởi vì cổ bó thạch cao, chỉ có thể nằm thẳng ngủ, Hải Lan từ trước đến nay đều có thói quen nằm nghiêng ngủ không thể thích ứng, không thoải mái cho nên Hải Lan ngủ khá muộn, lúc thức dậy cũng sớm.

Buổi sáng 6 giờ hơn, mặt trời mới lên, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào vẫn rất ôn hòa, không chói mắt, thực thoải mái.

Từ trên giường ngồi dậy, nhìn Lăng Lâm ở giường bên cạnh ngủ ngon lành, liền đứng dậy đi rửa mặt.

Vệ sinh cá nhân xong cũng mới 7 giờ, còn chưa tới thời gian ăn cơm sáng, đơn giản liền ra ngoài đi dạo một chút.

Dưới sân bệnh viện cũng có rất nhiều người tản bộ, đại khái là bởi vì hôm qua mưa quá to khiến không khí ẩm ướt hơn, nhưng cũng mang theo chút hương vị tươi mát, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Đi được một lúc, Hải Lan tìm chỗ ngồi xuống, còn chưa ngồi xuống liền nhìn thấy trên chiếc ghế đá dài có một ví tiền, cầm lên, hỏi cô lớn tuổi bên cạnh.

"Cô à, đây là ví tiền của cô sao?"

Cô lớn tuổi lắc lắc đầu.

Hải Lan cau mày mở ví tiền ra, từ bên trong lấy ra chiếc chứng minh thư, cô lớn tuổi kia cũng thò đầu nhìn thoáng qua, suy nghĩ một chút, nói: "Hình như đây là cô gái vừa mới ngồi ở chỗ này......" Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, sau đó chỉ ở hướng ngược lại: "Chính là cô gái phía trước kia, áo hồng nhạt mặc quần jean."

"Cảm ơn, tôi đem ví tiền này trả cho cô ấy." Ngay sau đó Hải Lan đem chứng minh thư thả lại trong ví, đuổi theo.

Đuổi tới phía sau, vỗ nhẹ bả vai cô gái mặc áo hồng nhạt: "Ví tiền cô rơi."

Cô gái phía trước sửng sốt, theo bản năng sờ sờ túi chính mình, giống như không có sờ thấy gì, vội xoay người lại, trên mặt mang theo chút kinh hoảng nhỏ: "Ví tiền của tôi......"

Nhìn thấy trên tay người khác cầm đúng là ví tiền của mình, lập tức lộ ra kinh hỉ, nâng tầm mắt, không quên nói lời cảm tạ: "Đây đúng là ví tiền của tôi, thật vô cùng......" Nhưng sau khi nhìn thấy Hải Lan, kinh hỉ của cô gái nháy mắt biến thành kinh hoàng.

Nói là kinh hoàng, còn không bằng nói là biểu cảm thấy quỷ hiện hình.

Hải Lan nhìn đến biểu tình của cô gái, khẽ nhíu mày hỏi: "Có phải trên mặt tôi có gì hay không?"

Nói rồi nâng lên tay sờ mặt mình, cũng không sờ thấy gì, cũng cảm thấy không đúng, trừ phi cô bị hủy dung, bằng không biểu hiện của đối phương sao có thể giống như thấy quỷ.

"Không, không có gì, tôi, ví tiền." Cô gái không chỉ có biểu tình kinh hoảng thất thố, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, từ trên tay Hải Lan cầm lại ví tiền, nói câu cảm ơn sau đó xoay người chạy thật nhanh.

Hải Lan gãi mũi, cau mày nhìn bóng dáng kia chạy trối chết, có chút buồn bực, "Hoảng cái gì, chạy cái gì, làm như tôi là cướp giật, không thể hiểu được."

Đồng thời từ trong túi chính mình lấy ra di động, mở camera soi một chút, lẩm bẩm tự nói: "Cũng không có hủy dung nha, vẫn là trước sau như một nha."

Cô gái chạy vào đến bệnh viện, lưng dán chặt vào tường, giống như ăn trộm từ vách tường ló đầu ra, cùng Hải Lan tại chỗ kia nhìn nhau một cái, nháy mắt lại cuống quít đem đầu lùi trở về.

Hải Lan ở nơi xa:......

Thật là người kỳ quái.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan vẫn là ở bệnh viện quan sát hai ngày, đồng thời còn bị Lăng Việt an bài các loại kiểm tra khác.

Thông báo cho nhân viên ở phòng trưng bày, nói cổ cô bị thương, muốn nghỉ ngơi mấy ngày, hiện tại đang ở bệnh viện.

Tiểu trợ lý cùng tiểu Trần nói chuyện, quyết định thời gian nghỉ trưa tới đây thăm bà chủ một chút.

"Giữa trưa tới đây, anh nói có thể hay không gặp được vị hôn phu của chị Lan?"

Tiểu Trần kỳ quái nhìn cậu một cái, "Tôi sao lại cảm thấy cậu giống như rất sợ nhìn thấy Lăng tiên sinh?"

Tiểu trợ lý cười nói: "Tôi sao lại sợ vị hôn phu của chị Lan được chứ."

Ánh mắt Tiểu Trần lướt qua tiểu trợ lý, nhìn về phía phía sau cậu, ngữ khí kinh ngạc: "Lăng tiên sinh, anh vừa tới sao?"

Tiểu trợ lý trừng anh một cái, "Tôi đã nói tôi không sợ vị hôn phu của chị Lan, anh đừng đùa trò ấu trĩ như vậy."

Tiểu trợ lý lời nói vừa dứt, phía sau liền truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Lăng Việt.

"Đúng vậy, vừa tới."

Tiểu trợ lý:......!!!!

Nuốt nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn đồng nghiệp của mình, theo sau bày ra bộ mặt tươi cười cứng đờ xoay người, thân thiết hướng tới Lăng Việt chào hỏi, "Lăng tiên sinh."

Bọn họ ở cửa hành lang nói nói liền đụng phải Lăng Việt đi qua đây.

Lăng Việt quét mắt nhìn cậu, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Nhìn thấy Lăng Việt, tiểu trợ lý vốn dĩ đã khẩn trương, lại bị nhìn thẳng lại càng thêm run rẩy.

Lúc trước cậu được chị Lan phân phó đi nhìn chằm chằm Lăng Việt, cậu liền ở quán cà phê dưới lầu Lăng thị nhìn nửa ngày. Bất quá cúi đầu nhìn di động, sau đó liền có người phục vụ bưng cho cậu một ly cà phê lại đây, nói là Lăng tiên sinh ở trước quầy mời.

Theo tầm mắt người phục vụ nhìn qua, tiểu trợ lý thấy được Lăng tiên sinh đứng trước quầy đối với cậu hơi hơi mỉm cười, bị dọa đến chạy trối chết.

Cuối cùng cậu như thế nào cũng không nhớ rõ, không rõ chính mình rốt cuộc vì sao lại bị lừa dối rồi đáp ứng yêu cầu theo dõi chị Lan.

Rõ ràng là chị Lan muốn cậu đi theo dõi người ta, như thế nào liền biến thành theo dõi lại chị Lan?!

Ba người đồng thời vào phòng bệnh, nháy mắt nhìn đến Hải Lan kia, hai nhân viên sắc mặt đều nhịn không được giật giật.

Người bệnh Hải Lan này xem ra cũng quá hưởng thụ, cô ngồi ở trên giường chơi di động, mà Lăng Lâm ngồi ở bên cạnh đem trái cây cắt sẵn đưa đến bên miệng cô.

...... Lăng Lâm thật đúng là tới hầu hạ người, hơn nữa còn rất cam tâm tình nguyện hầu hạ.

Nhìn thấy ba người tiến vào, Lăng Lâm kinh hỉ nói: "Anh, anh đến rồi!"

Ánh mắt Hải Lan từ trong màn hình di động nâng lên liếc nhìn bọn họ một cái.

"Hẹn trước?"

Tiểu trợ lý có tật giật mình vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải!"

Hải Lan giống như nhìn thấu hết thảy cười lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn di động.

Cười đến trong lòng tiểu trợ lý run sợ.

"Cổ đỡ chút nào chưa?" Lăng Việt hỏi.

Lăng Lâm thay Hải Lan trả lời, "Chị ấy sáng sớm vẫn luôn kêu cổ khó chịu, sao có thể đỡ được."

"Hỏi bác sĩ xem làm thế nào mới có thể thoải mái hơn một chút."

"Về nhà liền thoải mái." Hải Lan vừa chơi trò chơi vừa nói.

Ở nhà nằm tốt hơn rất nhiều so với nằm ở bệnh viện.

"Tôi giúp em hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói có thể xuất viện." Lăng Việt nói.

Trong bệnh viện này có người không nên xuất hiện, anh cũng không muốn khiến Hải Lan bực bội.

Nghe vậy, Hải Lan ngẩng cổ, nửa người trên trực tiếp nghiêng qua, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía anh.

"Bác sĩ Yến đã hỏi qua đều nói không thể xuất viện, anh nói như thế nào liền có thể, bệnh viện chẳng lẽ là anh mở?"

Lăng Lâm xen vào: "Bệnh viện không phải anh em mở, nhưng từ khi bố em bắt đầu sự nghiệp, vẫn luôn giúp đỡ cung cấp cho bệnh viện các loại thiết bị chữa bệnh."

Hải Lan:......

Thật đúng là chỗ nào cũng có bóng dáng Lăng Việt...

Cùng lúc đó ở hành lang phòng bệnh cuối cùng, cô gái buổi sáng hôm nay cùng Hải Lan gặp mặt kia đang gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh của Hải Lan.

Trong ánh mắt có vui mừng, có lo lắng, càng có ghen ghét.

Qua không lâu là cô có thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt Lăng Việt, Lăng Việt nhất định sẽ thích cô, không thể không xảy ra.

Nghĩ đến đây, khóe miệng dần dần nhiễm ý cười.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro