Chương 21: Nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Từ bệnh viện về đến nhà, đã không có hương vị nước sát trùng, càng không có cái loại cảm giác làm cả người lạnh lẽo, trong nháy mắt Hải Lan cảm thấy cổ chính mình tốt hơn một chút.

Trong nhà có dì giúp việc, cho nên cổ bị thương đối với Hải Lan mà nói, trừ bỏ tắm rửa cùng lúc ngủ có chút không thoải mái, những cái khác cũng không có gì ảnh hưởng.

Thứ duy nhất có ảnh hưởng chính là Lăng Lâm lấy cớ mỗi ngày tới Hải gia.

Mỗi lần tới đây đều sẽ cố gắng tẩy não Hải Lan một lần - Chị bỏ lỡ anh trai em, sẽ không thể nào tìm được người đàn ông xuất sắc như vậy nữa.

Hải Lan đối với loại tẩy não này sớm đã chết lặng, cũng tùy ý cô, mà Lăng Việt thì từ khi cô về nhà đến giờ đã hai tuần, đều không lộ mặt, nghe ý tứ Lăng Lâm là công ty xảy ra vấn đề, cho nên Lăng Việt mới đặc biệt bận rộn.

Tuy rằng không biết là vấn đề gì, nhưng lại làm tâm tình Hải Lan thoải mái hai tuần.

Hải Lan cũng không phải chán ghét Lăng Việt, chỉ là cùng Lăng Việt ở chung một chỗ, không chỉ làm cô nhớ tới kết cục nữ phụ cùng cơn ác mộng quỷ dị kia, còn khiến cô rất áp lực.

Tâm tư Lăng Việt sâu không lường được, cùng anh nói chuyện đều phải dùng não phỏng đoán ý tứ anh, quá mệt mỏi.

Tâm tình vui sướng hai tuần, vẫn là bắt đầu bực bội, thạch cao phải một tháng sau mới có thể bỏ ra, đã ở nhà chờ đợi hai tuần, chờ không nổi nữa.

Trên cổ còn bó thạch cao, vẫn là đến phòng trưng bày làm việc, mới đến liền nhận được điện thoại của Tề Duyệt.

Hải Lan không thích để cho người khác lo lắng, cho nên liền không có nói cho tề duyệt.

"Hải Lan......" Tề Duyệt giọng khàn khàn, còn mang theo run rẩy cùng nghẹn ngào.

"Giọng cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Tề duyệt hít hít cái mũi, không nín được khóc òa lên, nói ra một câu làm người ta khiếp sợ, "Tớ cùng Thẩm Mục Thâm ngủ!"

Cầm lên cốc nước mới uống một ngụm, Hải Lan bị tin tức này làm khiếp sợ đến mức phun toàn bộ ra ngoài, vô cùng sợ hãi hỏi: "Cậu nói cậu cùng Thẩm phản diện ngủ?!"

"Quá kích thích, đợi tớ bình tĩnh một lát." Hải Lan vội vỗ vỗ ngực, khiến chính mình bình tĩnh.

Năm giây sau, Hải Lan tiếp tục nói, "Tề Duyệt, tớ không phải đã nhắc nhở cậu sao, an ổn sinh hoạt, nam sắc lại dụ hoặc không kìm lòng được nha, cậu như thế nào liền......"

Tề Duyệt nhấp miệng, khóc đến rối tinh rối mù, làm Hải Lan mềm lòng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: "Sao lại ngủ?"

"Đêm qua về nhà cũ, lúc chuẩn bị rời đi bỗng nhiên trời mưa to, liền ở lại nhà cũ qua đêm, mẹ Thẩm Mục Thâm làm canh mang lên, ai, ai biết ở trong canh...... ở trong canh... bên trong bỏ thêm thuốc." Tề Duyệt đứt quãng đem sự tình nói ra.

Tề Duyệt phía trước nói cùng người ngủ, làm Hải Lan hiểu lầm thành ý tứ khác, hiện tại còn rõ ràng minh bạch.

"Mẹ chồng cậu điên rồi sao?" Ngày mưa thật là thời tiết xui xẻo, cô thì gặp tai nạn xe cộ, mà Tề Duyệt...... không nói nữa.

"Nhưng mà người không chịu nổi trước là tớ...... là tớ chủ động trước......" Tề duyệt thanh âm hoảng hốt, không thể bình tĩnh nổi.

"Đừng hoảng hốt, chuyện này không phải cậu sai, sự tình đã xảy ra ra, cũng không thể vãn hồi nữa, hiện tại coi như là bị heo......" Nghĩ lại cái từ này không hợp lý, thay đổi "Cậu coi như cùng một người lạ ngủ."

Tề duyệt lắc đầu, thút tha thút thít một hồi, mới nói: "Chuyện đó tớ đều đến tiếp nhận rồi, nhưng hiện tại vấn đề là, Thẩm Mục Thâm giống như đã biết chuyện nguyên thân lừa hôn."

Hải Lan ngốc hỏi, "Làm sao mà biết được?"

"Hắn tối hôm qua...... giống như cảm giác được, bọn tớ lúc trước cũng không có......"

"Cũng không có cái gì?" Tề Duyệt tạm dừng hồi lâu, Hải Lan liền nhịn không được hỏi.

Tề duyệt cắn răng một cái, "Cảm giác được bọn tớ lúc trước cũng không có phát sinh qua cái gì...quan hệ."

Hải Lan:......

Yên lặng dùng tay che kín hai mắt của mình, "Tớ không hiểu biết vai phản diện, nhưng tớ còn cảm thấy hắn hẳn là sẽ xuống tay điều tra. Mà căn cứ cậu nói với tớ, vai phản diện đối với cậu rất lãnh đạm, phiền chán. Nếu chuyện nguyên thân cậu lừa hôn, giả sinh non bị chọc thủng, hắn hẳn là sẽ không giống Thẩm gia công bố ra, ngược lại sẽ đáp ứng cậu ly hôn."

"Ly hôn mà nói, đây là chuyện trong suốt tám tháng 252 ngày xuyên sách, mỗi ngày tớ đều suy nghĩ tới."

Mỗi ngày đều đếm, có thể thấy được gian nan thế nào.

Hải Lan khẽ thở dài một hơi, khuyên nhủ: "Nếu Thẩm phản diện đề nghị ly hôn , cậu lập tức đáp ứng. Nhưng hiện tại, cậu trước tiên không cần nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật tốt, sau khi tỉnh lại tớ đến tìm cậu."

Tề Duyệt mang theo giọng mũi lên tiếng "Ừm."

Cúp điện thoại, Hải Lan cảm giác vô lực từ ngực lan tràn đến toàn thân, mệt đến muốn bò trên mặt bàn, nhưng trên cổ bó thạch cao hạn chế hoạt động, chỉ có thể đau đầu đỡ trán.

Chuyện chính mình cùng chuyện của Tề Duyệt, nối đuôi nhau, không có một lúc bình tĩnh.

Chuyện của Tề duyệt, nhắc nhở cô giấc mơ không lâu trước đây làm cái kia khiến cô đều cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Hiện tại hồi tưởng đến, như cũ phi thường rõ ràng, phảng phất giống như tự mình cảm thụ qua, khiến cô để ý không phải giấc mơ này có bao nhiêu nóng bỏng, cái cô để ý chính là trong mơ không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn được tới phía sau lưng người đàn ông kia.

Cũng đừng khiến cho cô ở trong hiện thực gặp gỡ, bằng không cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Buổi chiều, Hải Lan đi an ủi Tề Duyệt, Tề Duyệt cũng bị thạch cao trên cổ cô làm hoảng sợ, nghe được Hải Lan bị tai nạn, khẩn trương thiếu chút nữa đã quên chính mình hiện tại là tượng phật đất qua sông, thân mình khó bảo toàn.

Hải Lan cũng rất bất đắc dĩ.

Cô không lâu trước đây mới âm thầm cầu trời phù hộ cho công ty, tốt nhất là có thể làm Lăng Việt lại sứt đầu mẻ trán lâu một chút, kết quả cũng không biết có phải hay không ông trời nghe được đúng lúc. Vẫn là nói lão già này chưa bao giờ giúp đỡ cô cái gì, cô cầu cái gì liền phản lại, đem cái vận đen này thả xuống đầu cô.

Hôm nay ngươi bỏ đá xuống giếng người khác, ngày mai phong thuỷ liền thay đổi chuyển biến, hoàn toàn là miêu tả chân thật Hải Lan hiện tại.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Buổi sáng hơn mười một giờ, phòng trưng bày Hải Thiên vừa mới mở cửa được hai phút Lăng Việt liền tới.

Trước mắt tiểu trợ lý bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da, theo ống quần hướng lên trên nhìn đến tây trang phẳng phiu, Lăng Việt biểu tình lãnh đạm xa cách, trực tiếp hoảng sợ.

"Lăng tiên sinh, sao anh lại tới đây." Lời vừa hỏi ra, liền rõ ràng, "Anh tới tìm chị Lan?"

Lăng Việt gật đầu.

"Nhưng chị Lan mấy ngày nay đều hơn nửa giờ nữa mới tới đây, Lăng tiên sinh đến hơi sớm rồi."

Lăng Việt vẫn giữ biểu tình lãnh đạm, ngữ khí nhàn nhạt, "Cậu cứ bận việc của cậu, tôi đến phòng họp đợi cô ấy."

Tiểu trợ lý cuống quít gật đầu, chờ Lăng Việt vào phòng họp liền điên cuồng gọi điện thoại cho đồng nghiệp ca sáng ca chiều.

Điện thoại vừa thông, thanh âm đè thấp, nhưng ngữ khí lại kinh hoảng, "Tiểu Trần, vị hôn phu của chị Lan, Lăng tiên sinh tới! Anh mau tới cứu tôi! Một mình tôi sợ là không nổi!"

Tiểu Trần nửa mê nửa tỉnh lên tiếng "Ừm", sau đó trực tiếp tùy tay đem điện thoại ném hướng đầu giường, trở mình tiếp tục ngủ.

Tiểu trợ lý nội tâm thấp thỏm bưng ly cà phê tiến vào phòng họp, chỉ thấy Lăng Việt đứng ở trước tường, tiếp tục nhìn bức tranh trước kia đàm phán thất bại với Hải Lan.

Bức tranh kia có một nửa là hoa khô héo, một nửa lại có màu sắc và hoa văn tươi tắn.

Tiểu trợ lý đem cà phê tới trên mặt bàn, nói: "Lăng tiên sinh thích bức tranh này như vậy, vì sao không bảo chị Lan tặng cho anh?"

Lăng Việt đưa lưng về phía tiểu trợ lý, nhàn nhạt nói, "Không cần cậu quan tâm."

Tiểu trợ lý nghĩ nghĩ, cảm thấy bà chủ đúng là rất thích bức tranh này, nhưng lại nói tiếp, phòng vẽ tranh bên trong có đến một nửa là tranh chị Lan vô cùng thích, nhưng không phải đều bán đi sao.

Đương nhiên mấy lời này không thể nói, tiểu trợ lý cũng chỉ dám nói trong lòng, người trước mặt này chính là vị hôn phu của bà chủ cậu, chồng tương lai của bà chủ.

"Lăng tiên sinh, tôi đem cho anh ly cà phê."

Lăng Việt ừ một tiếng, theo sau xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía tiểu trợ lý, hỏi: "Gần đây Hải Lan khôi phục thế nào?"

Hải Lan bắt đầu đi làm, Lăng Lâm cũng không thể mỗi ngày đều tới đây, đương nhiên cũng không thể mỗi ngày báo cáo tình huống của chị dâu cho anh trai mình.

Tiểu trợ lý nghĩ nghĩ, "Chị Lan khôi phục cũng không tệ lắm, có khó chịu lúc ngứa cổ gãi không tới, còn có tâm tình gần đây không được tốt."

Lăng Việt hơi hơi nhíu mày: "Tâm trạng cô ấy làm sao vậy?"

"Hình như là bởi vì sự việc của Tề tiểu thư, nhưng cụ thể là việc gì, tôi cũng không rõ lắm."

Nghe được tên Tề Duyệt, Lăng Việt nháy mắt liên tưởng đến đối thủ tàn nhẫn lời nói còn tàn nhẫn hơn, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi cong, cười một tiếng.

Lăng Việt bỗng nhiên cười ra tiếng, tuy rằng một tiếng rất nhỏ, nhưng vẫn làm tiểu trợ lý kinh ngạc.

Lăng Việt liếc mắt biểu tình mang kinh ngạc của tiểu trợ lý, đem ý cười thu lại, nhàn nhạt nói: "Về sau tâm trạng cô ấy không tốt, gọi cho tôi."

Tiểu trợ lý sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Chị Lan không cho tôi liên hệ......" Lời nói được một nửa, nhíu nhíu mày, lời này như thế nào cảm giác có điểm giống con trai nhỏ bị cha mẹ quản nghiêm?

Thật giống như là - mẹ tôi không cho tôi và cậu chơi cùng nhau.

Tiểu trợ lý sắc mặt nghiêm lại, sửa miệng: "Được."

Tiểu trợ lý không suy nghĩ gì, bị dụ nói ra, một chút cũng không phát hiện được, đem hết tình hình bà chủ mình gần đây ra, bị nắm cái mũi đi cũng không có cảm giác.

Cho nên Hải Lan thường xuyên dùng cái từ ngốc bạch ngọt này để hình dung trợ lý nam của mình.

Hải Lan bị trợ lý ngốc bạch ngọt này của mình bán đứng cũng không phải lần một lần hai, mỗi lần bị bán đứng đều suy nghĩ, nếu cậu là con gái, không khéo còn có thể cướp được vai nữ chính của kịch bản.

Tiểu trợ lý từ phòng họp ra đúng lúc Hải Lan tới phòng trưng bày.

Nhìn thấy tiểu trợ lý từ phòng họp đi ra, hỏi "Có khách?"

"Lăng tiên sinh ở bên trong."

Hải Lan nhíu mày, "Một tháng đều không lộ mặt, hắn sao lại tới đây?"

Mang theo nghi hoặc đi tới phòng họp, đẩy cửa ra, thời điểm nhìn thấy bóng dáng Lăng Việt liền sửng sốt một lúc.

Bóng dáng này...... Như thế nào có cảm giác, có chút quen mắt nha?

Hừ, lại không phải ngày đầu tiên nhìn thấy Lăng Việt, đương nhiên quen mắt, đem điểm quái dị này ném ra khỏi đầu, hỏi: "Anh tới đây làm cái gì?"

Lăng Việt nghe tiếng quay lại, lúc nhìn đến Hải Lan, đạm đạm cười.

"Nhớ em, cho nên tới."

Hải Lan nghe vậy, chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, cả người nổi da gà, ôm cánh tay chính mình, biểu tình ghét bỏ, "Có thể đừng nói lời buồn nôn như vậy không, bình thường lại, cảm ơn."

Hải Lan tầm mắt lướt qua Lăng Việt, thấy được bức tranh phía sau, khẽ nhíu mày.

"Thích bức tranh này như vậy?"

Lăng Việt quay đầu lại liếc mắt một cái, "Ừm, rất thích."

"Được, được, anh đã thích, vậy cùng trợ lý tôi làm hợp đồng. Hiện tại người cũng thấy rồi, tranh cũng tới tay, anh không còn việc gì, anh có thể đi rồi."

Lăng Việt liếc mắt nhìn cổ cô, hỏi: "Cổ thế nào?"

"Vô cùng tốt." Dứt lời, xoay người đi ra khỏi phòng họp.

Lăng Việt nhìn Hải Lan đi ra ngoài, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, không còn tươi cười.

Một tháng qua bận rộn, Lăng Việt cũng không phải đều là vì chuyện công ty.

Cô gái kia xuất hiện, anh cũng muốn hành động trước.

Đàn ông có quan hệ cùng cô gái kia, chi tiết thế nào, anh đều âm thầm an bài người đi điều tra, bao gồm làm thế nào quen biết cùng cô gái kia.

Hào quang vai chính sao?

Xin lỗi, anh không có hứng thú, sẽ không để cho người khác dùng loại hào quang này đem Hải Lan thành đá kê chân, càng sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Cho nên anh sẽ từng chút từng chút đem loại hào quang này dập tắt.

Ánh mắt Lăng Việt, trong nháy mắt này, lạnh lẽo thấu xương.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro