Chương 22: Thương lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Tuy rằng ba mẹ là bởi vì trốn mình nên mới đi du lịch, nhưng Hải Lan cũng không muốn làm ảnh hưởng tâm tình của bọn họ. Cố ý bảo Lăng Việt cùng Lăng Lâm, còn có dì giúp việc trong nhà giữ kín chuyện cô bị tai nạn.

Cho nên khi bọn họ du lịch trở về, thạch cao trên cổ Hải Lan cũng đã sớm tháo ra.

Bọn họ du lịch suốt hai tháng, lúc trở về mang theo một đống đồ, chất đầy ngoài cửa, Hải Lan muốn vào cửa đều phải nhón chân đi.

Nhìn thấy Hải Lan trở về, tiểu Hải Thiên đã hai tháng không thấy chị mình tung ta tung tăng chạy tới.

"Chị chị, ôm một cái."

Hải Lan hai tay ôm em trai lên, ước lượng trọng lượng một chút, nhìn về phía ba mẹ cô đang nhìn cô cười đến chột dạ: "Xem ra Tiểu Thiên Thiên của chúng ta chơi thật sự vui vẻ, ăn uống cũng rất tốt, nặng lên không ít nha."

"Lan Lan, con đi làm cả ngày khẳng định rất mệt, mẹ mua chút đồ ăn ngon, hiện tại hâm nóng lại cho con, lát rồi ăn." Mẹ Hải Lan từ trên sô pha đứng lên, trong một đống đồ đạc tìm kiếm đồ ăn ngon vừa nói.

"Không cần, con ăn ở bên ngoài rồi, mọi người trở về cũng vừa lúc, chờ lát nữa ăn xong cơm chiều, kêu dì giúp việc trông tiểu Hải Thiên một chút. Con ấy à, còn muốn cùng hai người tán gẫu một chút chuyện trước khi đi du lịch."

Hai vợ chồng vừa nghe khóe miệng đều giật giật, mẹ Hải Lan kinh ngạc: "Con vẫn kiên trì?"

Hải Lan nghiêng đầu, nhìn bọn họ mỉm cười: "Bằng không ba mẹ nghĩ sao, có phải cảm thấy hôm nay không nên trở về, mà nên du lịch toàn bộ thế giới rồi mới về?"

Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng nặng.

Bọn họ cho rằng, quyết định của Hải Lan không đến mấy tháng sẽ thay đổi, ai mà biết qua lâu như vậy vẫn còn kiên trì.

"Con lâu lắm không gặp tiểu Hải Thiên, con dẫn nó ra ngoài chơi một lát." Ngay sau đó nhéo nhéo khuôn mặt tiểu Hải Thiên, thanh âm ôn nhu: "Tiểu Thiên Thiên, chị dẫn em đi công viên chơi, được không?"

Nghe được đi công viên, hai mắt tiểu Hải Thiên sáng bừng, thanh âm ngọng ngọng lên tiếng "Được".

"Như vậy, ba mẹ, hai người cứ từ từ suy nghĩ, là hai người nên ra mặt, hay là chính con ra mặt. Nếu hai người muốn con ra mặt nói chuyện hủy hôn, vậy hiện tại nhân dịp còn chưa gỡ hành lý ra, lại tiếp tục đi du lịch đi, lần này tốt nhất là khắp nơi đều đi một lần rồi hẵng trở về. Tiểu Hải Thiên sắp đi nhà trẻ, cứ ở lại cũng được, con giúp ba mẹ trông nó."

Ba Hải Lan, mẹ Hải Lan: "......" Như thế nào có cảm giác con gái lớn muốn đem con trai nhỏ làm con tin?

Sau khi Hải Lan mang theo tiểu Hải Thiên ra ngoài, ba Hải Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau lại nói, "Con gái bà, bà đi thuyết phục."

Mẹ Hải Lan liếc mắt nhìn thoáng qua chồng mình.

"Thế không phải con gái ông chắc?"

Ba Hải Lan lắc đầu thở dài: "Tính tình nó như vậy, cũng không biết giống ai."

Mẹ Hải Lan yên lặng liếc mắt nhìn người chồng một chút cũng không tự mình hiểu, dùng ánh mắt nói cho ông, chính là giống cái tính bướng bỉnh này của ông.

Ba Hải Lan ho nhẹ một tiếng, nói: "Lúc đi du lịch không phải đã cùng mẹ Lăng Việt thương lượng rồi sao. Nếu sau khi trở về Hải Lan vẫn nháo như vậy, liền xem lại vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào, sau đó nghĩ cách giải quyết vấn đề. Nếu là thật sự không có tình cảm, bà với tôi, tất cả mọi người đều không miễn cưỡng được."

Sở dĩ ông ngay từ đầu không đáp ứng yêu cầu của con gái mình, chủ yếu là trước đây Hải Lan như vậy thật sự quá nhiều. Giống như câu chuyện xưa, nói dối nhiều, chẳng cần biết đến cuối cùng có phải sự thật hay không, cũng sẽ không có ai tin tưởng nữa.

Mẹ Hải Lan: "Không được, sao có thể để nó náo loạn như vậy, muốn kết hôn liền đính hôn, không muốn kết hôn nữa liền giải trừ hôn ước, nếu thật sự hủy hôn rồi, nó lại nháo muốn kết hôn, mặt mũi chúng ta để đâu chức?"

"Vậy bà nghĩ làm sao bây giờ?"

"Tôi hiện tại đem việc này nói cho mẹ Lăng Việt, nói với bà ấy Hải Lan vẫn kiên trì, cùng bà ấy thảo luận tìm vấn đề một chút."

Nói xong liền làm, lập tức gọi điện thoại cho mẹ Lăng Việt.

Sau khi ăn cơm chiều, kêu dì giúp việc đem tiểu Hải Thiên đi tắm rửa, một nhà ba người ngồi ở phòng khách, bầu không khí nghiêm trọng.

"Ta và mẹ con đều muốn biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến con lựa chọn vứt bỏ tình cảm nhiều năm như vậy."

Vứt bỏ......

Hải Lan khóe mắt giật giật, cái từ 'vứt bỏ' này, nói cứ như là cô đem Lăng Việt vứt bỏ.

"Chính là...... Không thích nữa, không có nguyên nhân gì quá đặc biệt."

Mẹ Hải Lan vẫn giữ nguyên nét mặt, quay đầu nhìn ba Hải Lan nói: "Ông xem đi, tôi đã nói là nó vẫn sẽ dùng cái cớ qua loa với chúng ta."

Hải Lan chỉ thấy khuôn mặt ba cô cũng bắt đầu nghiêm túc: "Lý do này, chúng ta không thể đồng tình được, con tốt xấu cũng nên nói cho chúng ta vì sao không thích, như vậy mới có thể có sức thuyết phục."

Đôi vợ chồng phía trước này, hoàn toàn giống đôi vợ chồng ngoài hiện thực kia, giống ở chỗ không dễ lừa gạt. Hải Lan nhíu nhíu mày, nguyên nhân vì sao không thích, cô có thể trong một phút nói ra thật nhiều cái, nhưng để làm hai vợ chồng này hoàn toàn tin tưởng thì một cái cũng không có.

"Con đừng nghĩ, không ai hiểu con bằng mẹ, ta còn không biết con nhíu mày này là đang suy nghĩ cái gì chắc, lý do vì sao không thích chính con cũng không biết, con còn nói là con nghiêm túc? Con là đang lừa gạt ba mẹ con sao?"

Hải Lan dùng tay che mặt.

Tục ngữ nói con gái cùng ba mẹ kiếp trước đều là oan gia, Hải Lan trước kia làm ba mẹ mình đau đầu không ít, đồng thời, hai người bọn họ làm Hải Lan đau đầu cũng không thiếu.

Oan gia lẫn nhau.

Lấy tay ra, vô lực nói: "Ba mẹ, hai người không thể tin con một lần sao?"

Hai vợ chồng đều kiên quyết lắc đầu, trăm miệng một lời: "Không thể."

......

Trong nhà một mảnh an tĩnh.

Trầm mặc hồi lâu, Hải Lan hít sâu một hơi, chuyển biến phương pháp.

"Được, hai người có thể không tin con, nhưng hai người tin Lăng Việt có thể cho con hạnh phúc sao? Trước kia anh ấy đều lạnh nhạt đối với con, lạnh nhạt đến mức người xa lạ cũng không bằng, tuy rằng lúc đầu là con xúc động muốn đính hôn, nhưng mà hai người thử nghĩ xem sau khi con kết hôn, anh ấy mỗi ngày làm việc ở công ty, về đến nhà còn bày ra khuôn mặt lạnh lùng với con, hai người thật sự nhẫn tâm nhìn con chịu ủy khuất như vậy sao?"

Biểu tình cặp vợ chồng đối diện vẫn không có biến hóa, như cũ lạnh nhạt, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Con cứ tiếp tục diễn, chúng ta tiếp tục xem.

Mẹ Hải Lan lãnh đạm mở miệng, "Chuyện này, con cho rằng chúng ta không suy nghĩ qua sao? Chính là lúc đó, con nói cái gì mà, con nói chuyện này con đều có thể chịu đựng."

Hải Lan......

Nghẹn khuất đến không còn lời nào để nói.

Mẹ Hải Lan tiếp tục nói: "Chúng ta tuy rằng không ở Khang Thành, nhưng nhân viên ở phòng trưng bày, còn có Lăng Lâm đều nói cho chúng ta biết, đứa nhỏ Lăng Việt này đã thay đổi, nó cũng thuận theo ý con rồi, con còn gì không hài lòng?"

Hải Lan như nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trong lòng thầm mắng một tiếng Lăng Việt khốn khiếp. Cô rốt cuộc minh bạch anh vì cái gì mỗi ngày đưa hoa đưa trà chiều cho cô, đây căn bản không phải cho cô, mà là làm bộ cho người khác xem!

Cô thế nhưng cũng có tiến bộ!

Nhìn sắc mặt con gái mình, dù sao cũng là con gái chính mình nuông chiều nuôi lớn, ba Hải Lan mềm lòng.

"Chúng ta cũng không phải bắt ép các con nhất định phải kết hôn, chỉ là chúng ta đều bị đứa nhỏ như con náo loạn đến sợ, kỳ thật con chỉ cần cho chúng ta nhìn thấy quyết tâm của con, lại dùng hành động cùng thời gian chứng minh, chúng ta cũng sẽ hiểu, mặc kệ là ba mẹ hay là dì Lăng con."

Nghe vậy, Hải Lan tựa như thấy được hy vọng, trên mặt lộ ra một chút chờ mong, vội hỏi: "Chứng minh như thế nào?"

Hai vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái, mới nhìn về phía Hải Lan, "Việc này không phải con tự suy nghĩ sao?"

Hải Lan......

Thực xin lỗi, quấy rầy rồi.

Kết quả thương nghị cuối cùng chính là Hải Lan phải chứng minh khiến cha mẹ cô tin tưởng mới có thể đem hôn ước này giải trừ, sau khi thương lượng xong, trong lòng Hải Lan vẫn là nghẹn muốn chết.

Đây chỗ nào là thương lượng xong, căn bản là lại quay về ban đầu!

Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, ở nhà không chịu nổi, trực tiếp liền ra cửa.

Cô cảm thấy cô hẳn là nên đi thả lỏng một chút, phát tiết một chút áp lực.

Họ hàng Hải gia của Hải Lan, hầu như đều đi theo con đường nghệ thuật, nhưng nhà mẹ cô bên này lại không như thế.

Ở ngoài hiện thực cùng với ở trong sách, Hải Lan đều có một người em họ, chỉ kém cô hai tuổi, đại học còn chưa tốt nghiệp đã là ông chủ của một quán bar.

Mà nơi Hải Lan muốn đi thả lỏng, chính là quán bar em họ cô mở.

Quán bar hơn 10 giờ đã bắt đầu náo nhiệt, âm nhạc đinh tai nhức óc, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía sàn nhảy. Thỉnh thoảng Hải Lan sẽ đến, cho nên nhân viên trên cơ bản đều biết cô, cô vừa đến liền lập tức báo cho ông chủ, đồng thời cũng chú ý đàn ông bên cạnh cô.

Em họ Hải Lan đã dặn dò với nhân viên, nếu chị mình đến đây, nhất định phải theo dõi thật kỹ, ngàn vạn không thể để cô bị những tên đàn ông đáng khinh chiếm nửa điểm tiện nghi.

Hải Lan ngồi trên ghế cao, vị trí khá khuất, người cũng tương đối ít.

Vừa ngồi xuống, nhân viên liền tới hỏi: "Chị Lan, chị muốn uống gì?"

Hải Lan: "Cho tôi một tá bia trước."

Nhân viên sửng sốt: "Chị còn hẹn bạn sao?"

Hải Lan lắc đầu: "Tạm thời cứ nghe tôi, lấy đi, một mình tôi có thể uống hết."

Nhân viên gật đầu, lập tức đi lấy.

Em họ Hải Lan Dư Hạo ra ngoài đón bạn gái, lúc trở lại quán bar, Hải Lan đã uống hết nửa chỗ bia kia rồi, uống đến say khướt, cầm di động, cũng không biết là gọi điện thoại cho ai.

Lúc này âm nhạc đang dừng, thanh âm nhỏ đi rất nhiều, đi đến trước ghế cao Hải Lan đang ngồi, em họ liền nghe được Hải Lan rống lên nói: "Tôi phải cho hắn đội nón xanh, tức chết hắn, xem hắn giải trừ hay không giải trừ hôn ước!"

Em họ:......

Cậu hình như vừa nghe được một tin tức cực sốc.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro