Chương 23: Cho anh đội nón xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Dư Hạo rất đau đầu, làm em họ Hải Lan lại càng đau đầu.

Một giờ trước, cậu nghe được một tin cực sốc, chị họ cậu muốn cho anh rể tương lai đội nón xanh. Mà hai mươi phút trước, bọn họ một đám người bị giải vào cục cảnh sát.

Hai mươi phút trước, Tề Duyệt bị lời nói hùng hồn của Hải Lan làm sợ tới mức trực tiếp đi tìm quán bar. Vừa tới không lâu, bạn gái nhỏ của Dư Hạo bị tên đầu trọc bàn bên cạnh kéo đến của họ đùa giỡn. Dư Hạo sao có thể nhẫn nhịn, đám người đầu trọc kia cũng kiêu ngạo, hoàn toàn không biết chính mình chọc phải người không nên dây vào.

Động tay động chân bị đánh đến thảm vô cùng, trên cơ bản là không có nguyên vẹn từ trong quán bar đi ra, cho nên Dư Hạo bên này cũng tương đối đuối lý, đều như nhau bị mang tới cục cảnh sát.

Náo loạn đến như vậy, lại là ở nơi như quán bar, cho nên toàn bộ đều bị đưa đi kiểm tra nước tiểu, xem có ai hít thuốc phiện hay không.

Chứng minh thư của Tề Duyệt để quên trên xe chồng trước, thật sự là không có biện pháp nào, liền căng da đầu gọi điện thoại bảo anh mang tới đây.

Tề Duyệt cùng Thẩm Mục Thâm ly hôn, là chuyện hơn một tháng trước. Nói chuyện điện thoại cùng Hải Lan ngày hôm sau, vốn là sẽ tuyên bố chuyện ly hôn tại cuộc họp gia tộc một tuần sau, nhưng lại bị chú nhỏ Thẩm giành trước một bước, trùng hợp chính là, chú nhỏ Thẩm cũng ly hôn. Nếu bọn họ đem tin tức ly hôn này công bố ra, Thẩm lão gia bệnh tình không tốt có thể phải vào viện, vì thân thể của lão gia tử, cho nên hai người đến nay đều duy trì quan hệ vợ chồng bên ngoài.

Sau khi lại tụ họp gia tộc hôm nay, hai người cùng nhau ngồi xe rời đi, trên đường xuống xe nói chuyện một lát, cho nên ví tiền cũng quên trên xe chồng trước.

Biết chồng trước khẳng định sẽ không tiếp điện thoại mình, cho nên dùng điện thoại Hải Lan gọi cho đối phương, vừa mới kết thúc trò chuyện, di động Hải Lan lại vang lên

Tên người gọi ghi là "Lăng tra nam", không cần nghĩ cũng biết đối phương là ai.

Tề Duyệt cúi đầu nhìn Hải Lan say khướt đang gục trên vai cô, vẫn là quyết định hỏi một chút: "Điện thoại của Lăng Việt tiếp hay là không tiếp?"

Hải Lan giống như mèo con cọ cọ cổ Tề Duyệt, cũng không có trả lời. Tề Duyệt sờ sờ đầu cô, di động vẫn còn liên tục vang lên, Tề Duyệt cuối cùng vẫn trả lời.

"Tôi là Tề Duyệt, Hải Lan có chút không tiện nghe điện thoại."

Di động bên kia Lăng Việt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

"Hải Lan hiện tại ở đâu?"

Tề Duyệt mắt nhìn biển tên treo ở hành lang, đồng thời lại nghĩ tới Hải Lan đã nói với cô, nói hiện tại chỉ muốn làm Lăng Việt phiền chán chính mình, cho nên Tề Duyệt quyết định giúp Hải Lan một phen, nói: "Chúng tôi ở cục cảnh sát Lĩnh Bắc."

"Được, hai mươi phút nữa tôi đến." Ngữ điệu Lăng Việt vẫn như cũ bằng phẳng,

Cúp điện thoại, Tề Duyệt khẽ nhíu mày, là ảo giác sao? Sao cô cảm giác Lăng Việt một chút cũng không giật mình?

Liền nghĩ đến chồng trước của cô, nghe được cô ở cục cảnh sát, ngữ khí giống như muốn xuyên qua di động bóp chết cô. Nhưng Lăng Việt quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như là đã tập mãi thành thói quen.

Ánh mắt rũ xuống, mang lo lắng nhìn Hải Lan, cô thật sự lo lắng Hải Lan có thể đối phó với Lăng Việt hay không, Lăng Việt hiện tại cho cô cảm giác có chút thâm trầm, không thể phán đoán.

Đại khái qua hai mươi phút, người tới trước chính là vị hôn phu của Hải Lan.

Cho dù là đêm khuya 12 giờ, Lăng Việt vẫn một thân tây trang giày da, dáng người cao lớn thon dài xuất hiện ở hành lang, không thể phủ nhận, làm nam chính, thành công hấp dẫn mọi sự chú ý.

Dừng lại ở trước mặt Hải Lan cùng Tề Duyệt, nhàn nhạt nhìn lướt qua Hải Lan, ngửi được mùi rượu nồng đậm, nhíu mày.

"Vẫn không thể khiến người khác bớt lo." Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Tề Duyệt có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua hắn.

Hải Lan uống nhiều, đầu óc không rõ ràng, nhìn đến Lăng Việt, ngữ khí liền cao lên: "Ai, ai cần anh lo!"

Lăng Việt cong môi cười khẽ một tiếng: "Tôi mặc kệ em, ai quản em?"

Tề Duyệt:......

Sao lại thế này, vì cái gì có cảm giác bị nốc cho 1 bát cơm chó?

Hải Lan trừng mắt nhìn anh, nói năng lộn xộn nói: "Tôi chính là muốn người đàn ông khác quản,  không cần người đàn ông như anh!"

Tề Duyệt......

Mười câu thì tám câu đều nói phải cho Lăng Việt đội nón xanh, hiện tại còn làm trò trước mặt đương sự. Tề Duyệt còn chưa kịp xem biểu tình Lăng Việt, liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng kinh ngạc.

"Ôi trời, lại có soái ca tới nữa."

Tề Duyệt nghe vậy, nháy mắt lưng chợt lạnh, theo bản năng ngước mắt xem qua, quả nhiên thấy được chồng trước từ cuối hành lang đi tới.

Còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Hải Lan dựa trên vai Tề Duyệt ngữ điệu vui sướng nói: "Thật tốt, vương giả oan gia ngõ hẹp, xem bọn họ có thể hay không một chết một bị thương."

Tề Duyệt yên lặng che lại cái trán, Hải Lan nha, cậu nói lớn tiếng như vậy, người khác đều nghe được nha.

Hải Lan uống say, chỉ số thông minh liền tụt xuống thê thảm.

Nam chính cùng vai phản diện gặp nhau, ngay cả không khí cũng như có bọn họ mà ngừng lại ba giây đồng hồ, hai ánh mắt đối diện ba giây, lại như là ở ba giây đồng hồ này dùng ánh mắt tiếp 300 chiêu.

Thẩm Mục Thâm đi tới trước mặt bọn họ khóe miệng cong lên, lộ ra ý cười, quen thuộc chào hỏi cùng Lăng Việt.

"Thật trùng hợp, còn có thể gặp anh ở đây."

"Là rất trùng hợp, một lát cùng đi ăn ăn khuya thế nào?" Lăng Việt cũng lộ ra ý cười.

Hai người hòa hợp trò chuyện, làm Tề Duyệt cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi đều là ảo giác.

Hải Lan cũng ngây ngốc nhìn bọn họ, "Vì cái gì không đánh nhau? Đánh nhau đi."

Lăng Việt nhàn nhạt nhìn lướt qua Hải Lan vừa trải qua hỗn loạn còn muốn tiếp tục xem đánh nhau, thấy cô thần trí không rõ dựa vào bả vai Tề Duyệt nhắm mắt lại ngáp một cái.

"Không đi được rồi, vợ tôi cùng vị hôn thê của anh hẳn là bị kinh hãi không hề nhỏ, phải về nhà trước, lần sau lại hẹn vậy.

Tề Duyệt...... Nam chính cùng vai phản diện đang so nhau kỹ thuật diễn đấy à.

Lăng Việt gật đầu, "Cũng đúng, lần sau gặp lại."

Lăng Việt cùng Thẩm Mục Thâm trong lòng hiểu rõ hiệp nghị đã đạt thành mà không nói ra.

Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, một người là vợ, một người là vị hôn thê, bị đưa tới cục cảnh sát, nói sao cũng đều là gièm pha, liên quan đến mặt mũi hai nhà.

Hàn huyên xong, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, cười cười, rất ôn hòa nâng tay sờ sờ đầu Tề Duyệt đầu: "Hoảng sợ lắm sao."

Tề Duyệt...... Chồng trước bị vai diễn ám vào người rồi.

Lăng Việt nhìn hai người, khóe môi khẽ nhếch, ý cười sâu xa.

"Đêm đã khuya, tôi đưa Hải Lan trở về trước." Nói xong, kéo Hải Lan đang dựa trên người Tề Duyệt ra.

Tề Duyệt ngẩn ra, lập tức giữ chặt cánh tay Hải Lan, vội cự tuyệt: "Không......"

Còn chưa nói hết, Thẩm Mụn Thâm kéo lấy cánh tay Tề Duyệt đang giữ chặt Hải Lan, hơi híp mắt nhìn về phía Tề Duyệt, "Đó là vị hôn thê của Lăng tổng."

Ý là, chẳng lẽ cô còn muốn đưa vị hôn thê của người khác về nhà.

"Chính là......"

Tề Duyệt còn chưa 'chính là' xong, bả vai nhẹ đi, Hải Lan đã bị Lăng Việt ôm lên.

Hải Lan buồn ngủ mười phần, thay đổi tư thế cũng không có mở mắt ra, ngược lại giống vừa rồi cọ Tề Duyệt, ở khuỷu tay Lăng Việt cũng cọ một chút.

Hải Lan nha, cậu là mèo sao!? Đó là vị hôn phu của cậu nha, vị hôn phu cậu ghét nhất nha, vậy mà còn làm nũng.

Tề Duyệt tức khắc cảm thấy đầu mình hơi đau.

Cứ như vậy trong nháy mắt, cô thật đúng là đem Hải Lan coi thành nữ chính, rốt cuộc vòng tay nam chính chỉ rộng mở vì nữ chính.

Hải Lan đăng ký trước, cho nên kết quả kiểm tra cũng có sớm hơn Tề Duyệt, không có việc gì liền có thể đi về trước.

Đem Hải Lan đặt ở ghế lái phụ, cài xong dây an toàn, Lăng Việt ngước mắt nhìn về phía cô. Bởi vì uống rượu xong, sắc mặt Hải Lan hồng hồng, ánh mắt hơi ướt, có một loại mỹ cảm mông lung .

Màu son đỏ trên môi không quá đậm nhưng vẫn có vẻ kiều diễm, bởi vì ngửa ra sau dựa vào ghế, cần cổ hoàn mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt Lăng Việt. Theo cần cổ chậm rãi hạ ánh mắt, áo lông đen trên người càng phác họa rõ nét dáng người cô.

Ánh mắt Lăng Việt tối sầm, hầu kết lăn lộn, tựa hồ có chút khô nóng, kéo nút thắt đầu tiên của áo sơmi. Nâng ngón tay dừng trên môi cô, miêu tả hình dáng bờ môi cô, rồi lại chậm rãi buông tay, sát đến bên tai Hải Lan, khóe môi cong lên, đè thấp tiếng nói: "Không hề phòng bị như vậy thật làm người ta muốn chơi xấu."

Nhưng cuối cùng vẫn là thu hồi tay, không tiến thêm một bước.

Đã rạng sáng, cha mẹ Hải Lan sớm đã ngủ, lúc này đưa người trở về, khẳng định sẽ khiến hai người bừng tỉnh.

Còn thêm tư tâm, Lăng Việt trực tiếp đem người mang về biệt thự chính mình.

Từ khi lên xe, Hải Lan vẫn luôn náo loạn muốn uống nước.

Đem người đặt ở sô pha tầng 1, Lăng Việt mới xoay người đi rót nước, đồng thời đưa mắt nhìn đồng hồ.

Còn có ba phút.

Đại khái là đã ở trên xe ngủ một lát, sau khi Hải Lan uống nước xong bắt đầu làm ầm ĩ, ở trên sô pha ngồi dậy, đột nhiên liền khóc, vừa khóc vừa la hét, "Lăng Việt đồ khốn khiếp, vì cái gì không chịu hủy hôn, không hủy hôn tôi liền cho anh đội nón xanh!"

Hủy hôn không thành, còn bị tính kế.

Vừa ủy khuất vừa đáng thương.

Lăng Việt đem ly nước đặt ở trên mặt bàn, đuôi mắt hẹp dài nhấc lên, chậm rãi mở miệng: "Em dám."

Ngữ khí uy hiếp.

Tiếng nói trầm thấp dừng ở lỗ tai, Hải Lan liền nâng mắt lên, đôi mắt có một tầng hơi nước cho nên có vẻ mông lung.

Vẫn còn chưa rõ hiện thực, Hải Lan ngây ngốc nhìn người trước mặt ba giây, mới phản ứng lại người trước mặt đây vừa nói hai chữ gì, lập tức phát hỏa.

"Hải Lan tôi nói một không hai, tôi có cái gì không dám? Sẽ cho anh......" Lời nói một nửa, nhìn Lăng Việt trước mặt, đột nhiên đứng dậy hướng Lăng Việt đánh tới.

Lăng Việt trốn cũng không trốn, không nhúc nhích, chờ cô lại đây.

Ba phút, vừa vặn.

Hải Lan trực tiếp đem Lăng Việt đẩy ngã trên sô pha, ngồi trên eo anh, hai tay bắt lấy hai tay Lăng Việt, bốn mắt nhìn nhau, Hải Lan nhe răng cười, cười đến gian tà.

"Anh lớn lên rất đẹp trai nha, nếu không, cùng tôi chạy trốn đi."

Lăng Việt cong môi cười: "Chiều theo ý em."

Nhưng Hải Lan lại bĩu môi, "Nhưng vì cái gì anh lớn lên cùng tên khốn kia lại giống nhau như vậy?"

Nhìn chằm chằm Lăng Việt hồi lâu, Hải Lan buông lỏng tay anh ra, hoảng loạn từ trên người anh trèo xuống, "Thôi, tôi vẫn là nên tìm người khác......"

Lời vừa nói ra, hai tay bị Lăng Việt nắm lấy, dùng sức lôi kéo.

Chưa đến một phút vị trí đã đổi cho nhau.

Ánh mắt Lăng Việt đen nhánh nhìn chằm chằm Hải Lan, phòng khách nhất thời yên tĩnh không tiếng động, nửa ngày sau, Lăng Việt mới chậm rãi nói: "Loại lời nói này, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Hải Lan không thể nào tỉnh táo cũng cảm giác được từng cơn gió lạnh căm căm, nuốt nước miếng hỏi: "Vì sao?"

Lăng Việt gằn từng chữ một, "Bởi vì, tôi rất tức giận."

Từng chữ rất rõ ràng, nửa điểm vui đùa đều không có.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro