Chương 24: Bắt đầu rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Người ta nói người yếu đuối uống rượu vào cũng can đảm hơn, nhưng chỉ duy nhất Hải Lan là ngoại lệ.

Lúc tỉnh táo lá gan còn lớn, sau khi uống say cung phản xạ kéo dài ra 3 giây, thế nhưng lại ý thức được nguy cơ rõ ràng hơn, nói chung là - nhát gan.

Hai tay bị áp chế trên đỉnh đầu, phía dưới cũng bị đầu gối đè tới không thể động đậy.

Chớp chớp mắt, khẩn trương nói, "Tức giận sao?"

Lăng Việt hơi hơi mỉm cười: "Em nói xem?"

Hải Lan cảm thấy nụ cười này nguy hiểm vô cùng, trực tiếp lắc đầu: "Không, không nói."

"Lúc này tôn trọng em, sẽ không động em. Lần sau mà lại nghe được em nói muốn tìm người đàn ông khác, tự gánh lấy hậu quả." Ngữ điệu Lăng Việt không nhanh không chậm, tuy rằng nghe không đáng sợ, nhưng lại là không giận mà uy.

Làm da đầu người ta thật lạnh thật lạnh.

"Nghe hiểu chưa, hửm?"

Hải Lan đầu óc không rõ ràng, nhưng cũng biết chính mình nếu nói không hiểu liền nguy hiểm, cho nên ngoan ngoãn gật đầu, "Nghe hiểu."

"Nhưng, trừng phạt thì không thể thiếu."

"Trừng phạt?" Ba giây phản xạ còn chưa xong, cũng chỉ nhìn thấy người phía trên chậm rãi cúi xuống, chui vào cổ mình.

Áo lông của Hải Lan là cổ chữ V, lộ ra toàn bộ cổ. Mà sau khi cô ngốc mất 3 giây, liền cảm giác được trên cổ truyền đến ướt át, còn có cảm giác buồn buồn, đồng thời còn nghe được tiếng mút rất nhỏ tiếng.

Hải Lan đầu óc tức khắc giật giật....

Một chút, lại một chút.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Buổi sáng 10 giờ rưỡi, khu biệt thự Nam Sơn.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp rèm thuần trắng tiến vào bên trong phòng ngủ, khiến cho phòng ngủ quạnh quẽ tăng thêm một tia ấm áp, cũng thêm chút sinh khí.

Nhưng tí sinh khí này, đối với Hải Lan đang nằm ở trên giường mà nói, căn bản là không có gì.

Nơi này là biệt thự Lăng Việt, lại là trong phòng của anh, mà giường cô đang nằm, cũng là của anh.

Địa bàn của Lăng Việt, bất luận là trang trí thế nào vẫn đem lại không khí lạnh tanh, chỉ đến một lần đã khắc sâu trong ký ức cô.

Cho nên vừa tỉnh lại trong một giây đồng hồ, cô thiếu chút nữa còn tưởng rằng chính mình tỉnh lại từ thiên đường.

Hải Lan nhìn trần nhà hồi lâu, hồi tưởng bản thân rốt cuộc là như thế nào từ trong quán bar ra, lại làm thế nào đến đây.

Hồi tưởng hồi lâu, trong đầu chỉ xuất hiện mấy hình ảnh hỗn loạn, sau đó là hình ảnh ánh đèn đèn lập loè.

Chỉ cần mấy hình ảnh này, thật sự là khó nối liền với nhau.

Ở trên giường Lăng Việt lại nhắm mắt lại, dùng sức hồi tưởng, mới miễn cưỡng nghĩ tới quán bar đã xảy ra đánh nhau ẩu đả, sau đó mọi người đều vào cục cảnh sát, nhưng sau lúc này cô lại không có thêm ấn tượng gì.

Càng đừng nói cô là làm sao đi vào được biệt thự Lăng Việt, phòng anh, rồi trên giường anh.

Tuy rằng là phòng Lăng Việt, nhưng lại không biết người đi đâu rồi.

Hải Lan mới vừa kiểm tra lại, quần áo trên người cô vẫn là bộ cô mặc hôm qua, hơn nữa trừ bỏ say rượu đau đầu, trên người cũng không có cảm giác gì khác.

Lăng Việt hẳn là không có cầm thú đến mức làm ra chuyện đồi bại với người đã say như chết là cô đây.

Nhưng Hải Lan vẫn là cảm thấy lạ lạ.

Đây chỉ là cô suy đoán, Lăng Việt có cầm thú hay không, cô cũng không biết nha!

Mở to mắt nằm ở trên giường 10 phút sau, Hải Lan mới rời giường.

Ngửi ngửi mùi trên người mình, toàn là mùi rượu không thể chịu được, khiến Hải Lan cũng tự ghét bỏ chính mình đến bịt mũi lại.

Ở mép giường tìm không thấy giày cô, chỉ có một đôi dép lê nam bày biện chỉnh tề ở mép giường, không nghĩ cũng biết là của ai.

Đi dép lê vào, mắt nhìn giường bị cô làm cho hỗn độn, còn tản ra mùi rượu nhàn nhạt, rất không tự nhiên sờ sờ cái mũi.

Thôi không sao, Lăng Việt sẽ tự mình xử lý.

Vì tránh cho chủ nhân căn phòng bỗng nhiên tiến vào, Hải Lan đem cửa phòng khóa trái, sau đó mới vào toilet.

Mở vòi vốc nước lên rửa mặt, đóng vòi nước sau đó nâng tay lên, đem khăn lông trên giá kéo xuống lau mặt.

Thời điểm thấy được chính mình trong gương đang lau mặt, tầm mắt dừng ở khăn lông trắng trên tay, ý thức được đây là khăn của Lăng Việt, giống như ném lựu đạn ném ra xa.

"Dơ muốn chết!"

Mở vòi nước, lập tức rửa lại mặt thật sạch nhiều lần, rửa mặt xong, kéo ngăn kéo chuẩn xác tìm được khăn giấy, rút hai tờ ra còn chưa kịp lau mặt liền sửng sốt.

Vì sao cô lại thuận tay như vậy?

Vô luận là lấy khăn lông, hay là lấy khăn giấy, đều hình như là biết thứ này ở nơi nào, nhắm mắt lại đều có thể lấy được ngay.

Giống như ở nhà mình.

Hải Lan có chút hoảng hốt nhìn chính mình trong gương, lúc đang suy nghĩ trăm lần cũng không ra, bị một mảnh nhỏ màu đỏ ở cổ áo mình lộ ra hấp dẫn lực chú ý.

Kéo cổ áo, ở xương quai xanh đi lên một chút, trên da có một dấu đỏ đậm.

Cơ hồ là trong nháy mắt sờ lên nơi màu đỏ kia, một hình ảnh chợt lóe rồi biến mất trong đầu Hải Lan.

Lăng Việt đem cô áp chế trên sô pha, chui đầu vào cổ cô.

"Rầm" một tiếng vang lớn, là âm thanh Hải Lan dùng nắm tay đánh vào bệ.

Hải Lan ở trong gương, trong ánh mắt hiện lên đằng đằng sát khí, giống như một con mèo hoang bị chọc giận.

"A! Lăng Việt, đồ khốn khiếp anh!"

Từ trên lầu truyền đến âm thanh tức giận, khóe miệng Lăng Việt khẽ nhếch, như cũ đâu vào đấy, chậm rãi pha cà phê.

Động tác ưu nhã mà quý khí.

Sau tiếng mắng tức giận không lâu, trên tầng liền truyền đến tiếng bước chân đi xuống.

Hải Lan từ trên tầng đi xuống, tìm kiếm thân ảnh Lăng Việt, chạy tới sô pha trước phòng khách, cầm lấy gối ôm trực tiếp ném hướng anh.

"Khốn khiếp, anh tối hôm qua làm gì tôi?!"

Lăng Việt nâng tay lên, không hề áp lực tiếp lấy gối ôm bị cô ném lại đây, nâng mí mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô.

"Em nói xem, một người đàn ông có thể làm cái gì với phụ nữ?" Nhẹ nhàng thả ra một câu làm người ta mơ màng.

Hải Lan trừng mắt, nghiến răng.

"Anh ngoài cái này, còn làm gì tôi." Hải Lan chỉ vào dấu hôn trên cổ, nghiến răng nghiến lợi.

Khóe miệng Lăng Việt như ẩn hiện ý cười, "Chẳng lẽ em không kiểm tra?"

Ánh mắt Hải Lan hoảng hốt, chính mình kiểm tra......?!

Giống như nghĩ đến cái gì, lại dẫm dép lê chạy bước dài lên lầu.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, khiến biệt thự xua tan đi không ít quạnh quẽ.

Máy pha cà phê phát ra âm thanh tinh tinh, Lăng Việt đem hai cái ly tản ra mùi thơm cà phê.

Bưng lên một ly, nhàn nhã thoải mái dựa vào ven tường cầu thang, nhấp một ngụm, độ cong khóe miệng trước sau vẫn giơ lên.

Nhìn xung quanh liếc mắt nơi ở quạnh quẽ này của bản thân, cười khẽ một tiếng.

Thật sự đã lâu, rất lâu không có náo nhiệt như vậy.

Đại khái đã qua ba năm đi.

Kiếp trước, suốt thời gian ba năm, căn nhà này này u ám nặng nề, không hề có sinh khí, tựa như biệt thư hoang phế.

Suốt một kiếp kia, Lăng Việt vẫn là ở trong căn nhà này.

Bởi vì nơi này, có ký ức của anh cùng Hải Lan, tuy rằng chỉ ngắn ngủi chưa đến nửa năm, nhưng lại là ký ức khắc sâu khó có thể quên.

Vô luận là cô ở trên sô pha cắt móng chân, hay là để chân trần ở trong phòng khách chạy tới chạy lui, hình ảnh đó vẫn như cũ tươi mới, mỗi một chỗ đều lưu lại hơi thở tồn tại.

Nghĩ đến người này đang ở bên trong phòng ngủ anh, bất giác lại cười khẽ một tiếng.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan trở lại phòng Lăng Việt, khóa trái, chạy vào phòng vệ sinh kiểm tra trên dưới toàn thân một lần.

Trừ dấu hôn trên cổ, những nơi khác không có bất kỳ dấu vết nào khác thường, thở dài nhẹ nhõm một hơi mới nháy mắt phản ứng lại là Lăng Việt chơi cô, trong lòng giống như là bị đè một cục đá lớn, chỉ thiếu điều đem cục đá từ trong đầu này ra trực tiếp ném chết Lăng Việt cấp.

Hít sâu mấy hơi, mới đem lửa giận áp xuống được một chút, dùng khăn giấy ướt lau thật lâu chỗ da có dấu hôn kia, thẳng đến khi làn da đỏ một mảng lớn mới dừng tay.

Đem khăn giấy vo thành cục ném vào trong thùng rác, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ở sô pha.

Cánh tay lập tức nổi da gà.

Lăng Việt cái tên biến thái chết tiệt.

Nhịn không được lại lau một lần dấu vết Lăng Việt lưu lại.

Một bụng tức giận không có chỗ xả.

Hải Lan nhìn vòi nước chảy ào ào, như là nghĩ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng, đem lỗ thoát nước ở bồn rửa tay bịt kín.

Nhìn nước tràn ra bồn rửa tay, Hải Lan vừa lòng vỗ vỗ tay, khóe miệng cong lên từ phòng vệ sinh đi ra.

Nhưng mà ngay sau khi Hải Lan ra ngoài không lâu, vòi nước vốn dĩ đang chảy ào ào, dòng nước bỗng ít dần, một lát sau liền ngừng lại.

Hiển nhiên, có người khóa ống nước lại.

Lúc Hải Lan từ trên tầng xuống, Lăng Việt đang lười biếng ngồi ở trên sô pha uống cà phê, nhìn thấy Hải Lan xuống dưới, liếc mắt trên mặt bàn một ly cà phê khác.

"Không vội, uống ly cà phê cho tỉnh táo đã."

Nếu là vừa nãy, Lăng Việt muốn Hải Lan ở lại uống cà phê, Hải Lan sẽ trực tiếp đem cà phê hướng anh hất qua, nhưng hiện tại thì không.

Nghĩ trên lầu còn đang mở nước, phải qua một thời gian ngắn mới có thể biến thành một mảnh đại dương mênh mông, cô trả thù mới có tác dụng, cho nên cô lựa chọn ở lại kéo dài một chút thời gian, chờ lúc Lăng Việt trở về phòng, phát hiện phòng ngủ của mình khắp nơi đều là nước, biểu cảm kia khẳng định rất thú vị.

Che giấu tâm tư âm hiểm, đi qua bưng lên ly cà phê, trừng mắt nhìn Lăng Việt. Nhấp một ngụm, lại ngoài ý muốn phát hiện cà phê này cũng không dở, thơm nồng, là khẩu vị cô thích.

Cô còn tưởng rằng, loại người giống Lăng Việt này, chỉ thích uống cà phê đen, không nghĩ tới anh lại là ngoại lệ.

Cà phê uống xong, Hải Lan buông cái ly thật mạnh, bên trong phòng khách trống rỗng, thanh âm vang lên lanh lảnh.

Rũ mắt nhìn Lăng Việt, lạnh giọng nói, "Lăng Việt, anh thật đúng là như tôi nghĩ, chính là đồ cầm thú."

Lăng Việt cười khẽ một tiếng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp buông ly cà phê, ngước mắt nhìn về phía cô, chậm rãi nói: "Nếu là cầm thú, em cảm thấy hôm nay em còn có thể bình yên vô sự?"

Hải Lan cực kỳ châm chọc hừ lạnh một tiếng, "Tôi đây còn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh hạ thủ lưu tình."

Lăng Việt lắc lắc đầu: "Thật ra cũng không đến mức đấy."

Hải Lan cười lạnh một tiếng, thật đúng là mặt dày.

"Nếu anh thật sự dám làm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với anh."

Lăng Việt rũ xuống mi mắt, trước sau như một vuốt ve ngón tay mang nhẫn đính hôn.

"May mắn kia, khó có thể khiến tôi tốt bụng một lần."

Nếu thật sự làm, với tính cách Hải Lan sẽ như thế nào, Lăng Việt rất rõ ràng. Cho nên anh chọn việc khiến Hải Lan phát cáu nhưng sẽ không chạy trốn thật xa

Hải Lan liếc anh một cái, vươn tay: "Đem di động cùng túi xách của tôi trả đây."

Lăng Việt nhìn sang hướng cửa, Hải Lan cũng theo tầm mắt anh nhìn lại, ở trên mặt bàn trước cửa thấy được túi xách của chính mình, không chút do dự xoay người hướng cửa đi đến. Cầm lấy túi nhìn di động ở bên trong, đi giày vào muốn rời khỏi.

"Hiện tại bây giờ, em có lẽ hẳn là nên đi bệnh viện xem một chút bạn của em."

Nghe vậy, tay Hải Lan đang kéo cửa bỗng nhiên hạ xuống, quay người lại nhìn về phía Lăng Việt.

"Có ý gì?"

Chỉ thấy Lăng Việt chậm rì rì mở miệng: "Bạn của em, mang thai."

"Bịch" một tiếng, túi xách Hải Lan từ trên tay rơi xuống, rớt trên mặt đất.

Cô không cho rằng Lăng Việt sẽ lấy loại chuyện này nói giỡn.

Hải Lan hấp tấp chạy tới bệnh viện, cuối cùng xác định là thật sự mang thai, đúng là con của chồng trước.

Tề Duyệt tính toán giữ đứa con này lại, đối với quyết định này, Hải Lan không có suy nghĩ gì, cũng không có khuyên bảo gì, cô tôn trọng quyết định của Tề Duyệt.

Cô càng rõ ràng Tề Duyệt rốt cuộc là lấy ra bao nhiêu dũng khí mới quyết định thế này.

Có lẽ rất nhiều người cho rằng, ở thời đại này, bỏ một đứa bé không có gì, nhưng đối với Tề Duyệt mà nói, cô tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ tàn nhẫn như vậy.

Từ bệnh viện rời đi, buổi tối về đến nhà, cùng Tề Duyệt gọi điện thoại.

"Cậu có chuyện gì không cần chính mình tự gánh vác, nói với tớ, tớ cũng có thể giúp cậu chia sẻ."

Tề Duyệt nhàn nhạt lên tiếng "Ừ." Đồng thời còn không quên nhắc nhở Hải Lan: "Đêm qua Lăng Việt đi đón cậu, tuy rằng tớ không có cùng hắn nói được mấy câu, nhưng chỉ từ hai câu nói, tớ liền cảm giác được ý cậu nói hắn không giống nam chính."

Hải Lan đem túi xách ném tới trên giường, ngã trên giường nằm thành hình chữ X, nhíu mày hỏi: "Như thế nào?"

"Tớ cũng không biết nên nói như thế nào, chính là một loại cảm giác, cảm giác hiện tại nữ chính đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không dao động, ánh mắt như vậy khẳng định không phải nữ chính, mà là......" Tề Duyệt tạm dừng.

"Tớ, đúng không."

"Ừ, tớ chính là có loại cảm giác này."

Hải Lan thổi thổi sợi tóc trước trán, thở dài một hơi.

"Tớ toàn thân trên dưới nhiều ưu điểm như vậy, cũng không biết Lăng Việt gia hỏa này rốt cuộc là nhìn trúng ưu điểm nào của tớ. Nếu mà biết được, tớ trong một giây liền biến nó thành khuyết điểm."

Tề Duyệt cười một tiếng: "Cậu thật đúng là không biết hai chữ khiêm tốn này nên viết như thế nào."

Hải Lan bĩu môi, ngay sau đó lại tiếp tục nghi hoặc: "Tớ vô cùng xác định, trước khi xuyên sách chưa từng cùng Lăng Việt có cái gì quen biết. Sau khi xuyên sách lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu, gia hỏa này cho tớ cảm giác quái quái, cậu nói chúng ta xuyên sách có liên quan đến đồng nghiệp hay không?"

Tề Duyệt bất đắc dĩ cười, "Không ai sẽ viết một quyển truyện hơn trăm chương về đồng nghiệp."

Điểm này, Tề Duyệt cùng Hải Lan nghĩ giống nhau.

"Nếu không phải đồng nghiệp, vậy cậu nói xem, Lăng Việt này tính cách sao lại thế này?"

"Ừm, có lẽ cùng chúng ta giống nhau, có gặp qua?"

"Bang" một tiếng, Hải Lan vỗ đùi: "Nói không chừng thực sự có khả năng này!"

Tề Duyệt......

"Cậu có chút kích động, có lẽ không phải đâu, có thể có nguyên nhân khác."

"Không, Lăng Việt nhất định là cũng có sự gặp gỡ kỳ lạ nào đó, bằng không nam chính sao có thể giống vai phản diện"

"Vai phản diện......" Nghe được mấy chữ này, Tề Duyệt bỗng cảm thấy bực tức.

Nghe ra được Tề Duyệt bực bội, Hải Lan lập tức ngậm miệng, nói sang chuyện khác.

"Dù sao cũng mặc kệ, có gặp qua hay không, thời điểm nữ chính xuất hiện, hẳn là sẽ biết. Nếu cốt truyện đủ mạnh, nếu Lăng Việt vẫn là nam chính nguyên bản trong sách kia, như vậy nhiều hay ít đều sẽ bị nữ chính ngốc bạch ngọt hấp dẫn thôi. Đến lúc đó tớ lại quạt gió thêm củi một chút, không chừng Lăng Việt hắn lại lần nữa lấy kịch bản nam chính ra rồi."

Tề Duyệt nhăn nhăn mày, nghi hoặc, "Cậu làm sao quạt gió thêm củi?"

"Chuyện này đúng thật là vấn đề, để tớ nhớ lại cốt truyện, hẳn là còn có thể nhớ tới cái gì quan trọng."

"Vậy đi, cậu cứ chậm rãi nhớ, vì bảo bảo, tớ đã quyết định từ nay về sau đều phải ngủ sớm dậy sớm."

"Được, cậu ngủ đi, cúp đây."

Cúp điện thoại, Hải Lan nhìn trần nhà, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến rốt cuộc nên như thế nào mới có thể khiến Lăng Việt cùng nữ chính này trở thành CP chân chính.

Suy nghĩ hồi lâu, còn chưa có nghĩ ra cái gì, liền có người gõ cửa phòng cô.

"Hải Lan, về rồi sao?"

Là thanh âm của mẹ Hải Lan.

Hải Lan rời giường, mở cửa, hỏi ra ngoài, "Hiện tại đã 9 giờ hơn, mẹ không cho con trai mẹ đi ngủ sao?"

"Ngủ sớm rồi."

"Chuyện gì ạ?"

"Con ra phòng khách một chút, ta và ba con có chút việc muốn nói với con."

Hải Lan nhíu mày, suy đoán, "Chuyện con cùng Lăng Việt?"

Mẹ Hải Lan gật gật đầu.

Hải Lan theo mẹ đi tới phòng khách, trong lòng có chút chờ mong. Từ sau tối hôm qua, Hải Lan cho rằng việc này đã không còn gì thương lượng, nhưng hiện tại ba mẹ cô còn muốn tiếp tục nói, có thể cho rằng thời cơ đã tới hay không?

Hải Lan ngồi xuống sô pha đối diện ba mẹ cô, trong ánh mắt hàm chứa chờ mong.

Nửa ngày sau ba Hải Lan mới mở miệng, "Ngày hôm qua mẹ con cùng dì Lăng thương lượng một buổi tối, cả hai đều cảm thấy, quan hệ của con cùng Lăng Việt đến bây giờ không có tiến triển, đều là bởi vì thời gian ở chung không đủ nhiều."

Nghe đến đó, trong lòng Hải Lan dâng lên dự cảm xấu.

"Sau đó thì sao, thời gian không đủ nhiều, chẳng lẽ muốn con dọn qua ở cùng nhà Lăng Việt?!"Ba mẹ cô cũng quá cởi mở đi!

Mẹ Hải Lan đứng lên, duỗi tay búng trán Hải Lan: "Trong đầu con toàn là cái gì thế hả."

Hải Lan sờ sờ trán, bĩu môi, "Bằng không ba mẹ muốn thế nào."

Mẹ Hải Lan bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Chúng ta muốn con đến Lăng thị làm việc mấy tháng."

"Không, con không đồng ý!" Hải Lan nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

Mẹ Hải Lan trừng mắt nhìn cô, "Con không thể ngồi im nghe chúng ta nói xong sao?"

"Đây còn có thể thương lượng gì chứ? Con chính mình là bà chủ, còn muốn ra ngoài làm công cho người khác, nói ra người khác đều sẽ chê cười."

Mẹ Hải Lan thở dài thật mạnh một hơi, đặc bất đắc dĩ nói: "Sau mấy tháng làm việc, các con cũng ở chung với nhau rồi. Nếu con vẫn kiên quyết hủy hôn như vậy, đến lúc đó con muốn thế nào cũng được."

Ba mẹ Hải Lan cũng rất rõ ràng, có một số việc nhất định phải làm từ đầu đến cuối, nhưng hôn nhân đại sự, lại muốn thật thận trọng, không thể miễn cưỡng.

Nghe câu cuối cùng muốn thế nào cũng được kia, Hải Lan liền dao động.

"Hai người để con suy nghĩ một buổi tối, ngày mai con trả lời."

Hai vợ chồng gật gật đầu, đứng lên, ba Hải Lan nói thêm, "Đều chịu đựng con đến thế rồi, đừng lại hồ nháo."

Hải Lan không đồng ý, "Nói cứ như từ trước đến nay lúc nào con cũng hồ nháo."

"Bằng không con nghĩ sao?"

Nhớ tới chuyện tối hôm qua phải vào cục cảnh sát, Hải Lan yên lặng bĩu môi không phản bác.

Hải Lan trở về phòng, cân nhắc tính khả thi của việc đến Lăng thị làm việc, nhưng mới bắt đầu nghĩ, đôi mắt bỗng nhiên liền sáng lên.

Cô nghĩ, cô tìm được nữ chính rồi ghép đôi cùng nam chính, là một biện pháp quạt gió thêm củi rất tốt nha.

Hải Lan nghĩ, trong sách, nơi nam nữ chính nảy sinh tình yêu, không phải đúng là Lăng thị sao, mà lúc ấy hình như nữ phụ cũng đi làm ở Lăng thị.

Mà hiện tại cô lại sắp đi Lăng thị, đây chẳng lẽ là cốt truyện sắp bắt đầu rồi?

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro