Chương 26: Xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Buổi sáng, đi làm được ba tiếng, cả khu vực làm việc quanh Hải Lan chỉ có âm thanh cạch cạch của bàn phím, không có bất kỳ tiếng nói chuyện nào, mỗi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Không khí nghiêm túc, thái độ cẩn trọng đến mức mấy lần Hải Lan muốn xem di động đều phải nhịn xuống, thiếu chút nữa nghẹn Hải Lan tới bệnh.

Đối với một người mỗi giờ đều phải xem di động một lần như Hải Lan mà nói, đây là một loại dày vò.

Hải Lan vẫn luôn cảm thấy người có thể nhịn xuống cả ngày đều không sờ vào di động, không có khả năng là người trẻ tuổi. Nhưng hôm nay, cô thấy được một đám tinh anh, toàn bộ đều là người trẻ tuổi, không một ai chạm qua di động, nghiêm túc giống như người máy.

Xem ra, người có thể nhịn xuống cả ngày không xem di động, ở trong thế giới tiểu thuyết là có thể thấy được.

Nhân viên được thư ký an bài cho Hải Lan chỉ giảng giải nội dung công việc nửa giờ, sau đó đưa cho Hải Lan một bản quy định của nhân viên, cũng không có nói thêm gì.

Bởi vì bầu không khí làm việc này, Hải Lan chỉ có thể làm bộ nhìn chằm chằm bản quy định trên màn hình máy tính, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở điều thứ nhất, không hề đi xuống tiếp.

Chỉ muốn làm bộ, nhưng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn cũng đến váng đầu hoa mắt, nghe tiếng bàn phím kia có tiết tấu giống như thôi miên, cơn buồn ngủ như sóng biển đánh úp lại, làm người ta mơ màng. Hải Lan thật sự là chịu không nổi, trong khoảng thời gian ngắn, giống như quay về thời học sinh trộm ngủ, tay nắm lại chống cằm, nhắm mắt, ngủ.

Thời điểm Lăng Việt trở về, nhìn thấy Hải Lan chống gương mặt, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm máy tính. Liền đi vào, nhìn đến trên màn hình viết quy định của nhân viên, kinh ngạc.

Anh nghĩ Hải Lan vốn không phải người sẽ nghiêm túc đi xem mấy điều quy định như vậy.

Đi đến bên cạnh cô, nghe được hô hấp đều đều, cúi sát người xuống mới phát hiện cô căn bản không phải đang nghiêm túc làm việc, mà là hai mắt nhắm chặt, đang ngủ.

Hải Lan khi ngủ, không còn vẻ mạnh mẽ như trước, thoạt nhìn rất ôn hòa.

Cho dù là kiêu ngạo mạnh mẽ, hay là hiền lành ôn nhu, Lăng Việt đều đã gặp qua, đều thích.

Bất đắc dĩ lắc đầu cười, đang đứng lên chuẩn bị rời đi, tay Hải Lan bỗng nhiên trượt khỏi mặt, Lăng Việt theo bản năng dùng tay đỡ mặt cô.

Hải Lan bị động tác của chính mình làm bừng tỉnh, ngay sau đó được người khác nâng mặt, phản xạ có điều kiện lui ra sau nhưng ghế chạm vào vách tường, nháy mắt nhìn thấy Lăng Việt, buột miệng thốt ra: "Anh làm cái gì!"

Thanh âm cực lớn, làm cho cả khu vực làm việc đều nghe rõ ràng.

Người nghiêm túc đến mấy cũng sẽ bị thanh âm này hấp dẫn.

Lăng Việt đứng thẳng, hơi cong môi, bình tĩnh tự nhiên nhìn Hải Lan, lúc này Hải Lan tựa như một con mèo bị giật mình.

Lăng Việt đoán, là vì như vậy anh mới nhịn không được đùa giỡn cô.

Vừa nói xong một câu kia, Hải Lan lập tức hoàn hồn, ý thức được chính mình đang ở nơi nào, xấu hổ chột dạ nhìn lướt qua bên cạnh, phát hiện bọn họ cũng không tiếp tục nhìn cô, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hung dữ trừng Lăng Việt một cái, đè thấp thanh âm quát anh: "Anh nhanh về văn phòng anh đi."

Lăng Việt cong môi cười cười, lúc này mới nhấc chân xoay người rời đi.

Nhìn chằm chằm Lăng Việt trở về văn phòng xong, mới thở dài một hơi, đập một cái vào trán chính mình.

Ở địa bàn quân địch mà cô lại thiếu cảnh giác như vậy.

Trải qua vừa rồi, Hải Lan vực dậy hoàn toàn tinh thần nhìn màn hình, trùng hợp Lăng Lâm gửi tin nhắn cho cô.

Rảnh đến nhàm chán liền cùng Lăng Lâm tán gẫu.

Một thoáng, buổi sáng liền đi qua.

Giữa trưa cùng Lăng Lâm đến nhà ăn nhân viên ăn cơm trưa. Lúc trở lại tầng 28, các khu vực làm việc khác đều còn mấy người đang ngồi, mà chỗ cô làm việc một người cũng không có, giống như là nơi không người.

Rõ ràng là muốn tránh vợ tương lai của ông chủ, cùng lãnh đạo của mình ở một chỗ sao có thể nghỉ trưa thoải mái, còn không bằng tìm một chỗ ngồi xổm tám chuyện.

Hải Lan nhìn văn phòng Lăng Việt, cô cảm thấy cô cũng cần tránh một vị lãnh đạo, không phải vì sợ hãi, mà là khó chịu đến hoảng loạn.

Ai có thể chịu đựng được trong lúc nghỉ ngơi, khả năng ở nơi tối tăm kia có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình.

Hải Lan hỏi qua Lăng Lâm, Lăng Lâm nói ở tầng 12 cũng có nơi nghỉ ngơi, Hải Lan chỗ của mình không thích ngồi liền trực tiếp xuống lầu.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Tầng 12, sảnh nghỉ ngơi.

Hải Lan cầm theo cà phê tìm vị trí ngồi xuống, ngồi xuống chơi di động không được bao lâu, phía sau có ba nhân viên nữ ngồi xuống.

"Đúng rồi, cũng không biết nghĩ như thế nào, vị Phật gia lớn như vậy ở văn phòng, ai dám lười biếng đâu."

"Suỵt, nhỏ giọng chút."

"Sợ cái gì, tiểu Lưu vừa mới gửi WeChat cho tôi, nói vừa nhìn thấy người đi hướng văn phòng rồi."

"Kể cả người ở văn phòng, mấy người cũng phải nói chuyện cẩn thận, đối phương chính là vợ tương lai của ông chủ đấy."

Nghe được mấy chữ 'vợ ông chủ', lỗ tai Hải Lan giật giật.

"Còn chưa có kết hôn đâu, về sau còn nhiều biến cố như, ai biết được có nhất định là vợ ông chủ không. Tôi thấy trước kia thái độ Lăng tổng đối cô ấy rất lãnh đạm, không chừng ngày nào đó Lăng tổng gặp được chân mệnh thiên tử, duyên hai người này liền gãy."

Nghe thế, Hải Lan yên lặng gật gật đầu, tỏ vẻ vô cùng tán đồng.

"Vậy cũng không nhất định, mấy người sáng nay chẳng lẽ không thấy Lăng tổng cùng vợ tương lai không coi ai ra gì sao, trời mới biết tôi nhịn khó khăn thế nào mới không tiếp tục xem hai người họ thân mật."

"Tôi cũng thế!"

"Tôi cũng thế!"

Hải Lan:......

Cô còn tưởng đều là người máy, hóa ra là một đám buôn dưa ngầm.

"Xem ra là thật sự hấp dẫn, thư ký Tiếu nói, bảo chúng ta kiềm chế chút, ý tứ này chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng"

"Cô vừa nói như vậy, đúng thật có khả năng, tôi cảm thấy Lăng tổng gần đây thay đổi rất lớn, hình như là thật sự thích vị hôn thê kia."

Nghe được chữ 'thích', Hải Lan hơi nhíu mày.

Cô vẫn luôn dùng từ thiện cảm thay thế chữ này, Lăng Việt đem chữ 'thích' này đặt ở trên người cô, luôn mang theo cảm giác quái dị không thể hiểu được.

Thời điểm mấy nhân viên phía sau cao hứng, một nhân viên nữ cùng tầng đi tới phía trước Hải Lan, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, muốn đi đường vòng lại giống như đã chậm, đành phải hướng Hải Lan hơi hơi cúi đầu, "Hải tiểu thư."

Một tiếng Hải tiểu thư, làm ba người phía sau sợ tới mức đều im bặt.

Hải Lan gật đầu với nữ nhân viên kia, hơi hơi mỉm cười.

Nữ nhân viên rời khỏi, Hải Lan cũng đứng lên, vòng ra phía sau đến bàn của ba nhân viên đang chuẩn bị lén lút rời đi.

Ba người lập tức đứng lên, tức khắc muốn chạy nhưng lại không dám đi, mặt lộ vẻ xấu hổ.

Ba nhân viên nữ, hai người khoảng hai mươi mấy tuổi, một tóc dài, một tóc ngắn, một người hơn 30 tuổi ôm cái bụng to, chắc đã được năm sáu tháng.

Người tóc ngắn xấu hổ nói một tiếng "Hải tiểu thư......"

Hải Lan đối với các cô hơi hơi mỉm cười, nói: "Có phiền không nếu tôi ngồi đây"

Ba người đồng thời lắc đầu, trăm miệng một lời: "Không phiền."

Hải Lan đặt cà phê của mình lên bàn, ngồi xuống, cũng bảo các cô ngồi xuống.

"Các cô cũng ngồi xuống đi, các cô quá câu nệ làm tôi có chút khẩn trương."

Ba người chớp chớp mắt, khẩn trương chính là các cô mới đúng đi!

Ba người như là học sinh làm chuyện xấu bị cô giáo bắt được, cứng đờ ngồi xuống.

"Trên tầng một người cũng không có, muốn tìm vài người chơi trò chơi cũng không thấy, vừa vặn mấy người cũng ở đây, có biết chơi PUBG hay không?"

Ba người đồng thời sửng sốt, chỉ có hai người tuổi trẻ giơ tay, một người nói thỉnh thoảng sẽ chơi, một người nói thường xuyên chơi.

"Nếu không chúng ta chơi một ván tổ đội, thế nào?"

Vốn trong lòng muốn cự tuyệt, nhưng vừa mới nói đến chơi game, trong lòng lại lung lay, cũng không dám trực tiếp từ chối. Cuối cùng là Hải Lan cùng hai nhân viên nữ trẻ tuổi một đội, còn thai phụ con lại ở một bên quan sát.

Có đôi khi, so với dùng ngôn từ hóa giải xấu hổ còn không bằng chơi trò chơi. Một khi vào bên trong trò chơi, liền sẽ quên mất thân phận của nhau, dễ dàng lôi kéo quan hệ.

Tính cách Hải Lan hướng ngoại cởi mở, tuy rằng không phải quá khéo léo nhưng cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Ngắn ngủn hai tiếng nghỉ trưa, Hải Lan liền thành công lôi kéo được trái tim ba người.

Muốn ở Lăng thị làm việc mấy tháng, Hải Lan cũng không nghĩ sẽ cô lập chính mình. Cho dù là tự mình cô lập hay bị người khác cô lập, cả hai loại cảm giác này đều không tốt chút nào.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan cho rằng Lăng Việt sẽ nhàm chán đến mức thường xuyên từ văn phòng rình rập cô, nhưng hiển nhiên là cô suy nghĩ nhiều. Công việc của anh bề bộn, không phải mở họp thì chính là vùi đầu làm việc. Ngược lại là cô nhàn rỗi, vừa nhấc đầu là có thể thấy ngay văn phòng Lăng Việt .

Vừa ngẩng đầu, Hải Lan theo bản năng xem xét Lăng Việt có đang đang âm thầm quan sát cô hay không. Cả một ngày, ngược lại là Hải Lan quan sát Lăng Việt, thế nhưng Hải Lan không hề ý thức được loại biến hóa lẫn lộn đầu đuôi này.

Hải Lan đi làm được hai ngày, tự mình tìm thêm việc đến làm, đương nhiên, chỉ là vì thời gian quá nhàm chán, công việc cũng không quá phức tạp phải đi đâu, chỉ là hỗ trợ sửa sang lại văn kiện.

Mà nhân viên bên này, chỉ cần thu phục được hai người trở lên, những cái khác căn bản không thành vấn đề. Hải Lan thành công chen vào một vòng bảy tám người, đương nhiên chỉ là một cái vòng nhỏ, nhưng cô nỗ lực hạ thấp cảm giác "người lãnh đạo" của chính mình, dung nhập cùng mọi người.

Hai ngày sau, cũng tới thời gian nhân viên mới đến.

Mỗi bộ phận đều sẽ sắp xếp vài nhân viên mới, nhưng quyết định chức vụ ở bộ phận nào, còn căn cứ vào năng lực, kết quả cuối cùng có thể thay đổi rất lớn.

Đối với nữ chính, Hải Lan đã nghĩ qua rất nhiều loại phong cách, thanh thuần, ngực lớn, mạnh mẽ đều tưởng tượng qua.

Đến lúc thật sự nhìn thấy vẫn sửng sốt một phen.

Lúc trước bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, bị sái cổ phải ở bệnh viện một ngày, việc làm Hải Lan ấn tượng sâu nhất chính là ở trong sân bệnh viện gặp được cô gái kia, biểu hiện quá mức quái dị, làm cô rối rắm một thời gian.

Cô gái kia, hóa ra là nữ chính nha.

"Năm nay nhân viên thực tập đến bộ phận chúng ta nhiều hơn các bộ phận khác, ba người này, là nhân viên thực tập được sắp xếp đến bộ phận chúng ta." Giám đốc bộ phận dõng dạc giới thiệu: "Lục Kính, Tề Ấm, Phương Bình."

Ba người đều tươi cười thẹn thùng, chỉ là hấp dẫn nhất là nụ cười của nữ chính, tuy rằng mang theo khiếp đảm nhưng vẫn xán lạn mà ánh mặt trời.

Tầm mắt Tề Ấm cùng Hải Lan tiếp xúc, nháy mắt liền dời đi.

Hải Lan hơi hơi nhíu mày, sao cô lại có cảm giác không đúng nha

Từ trên người nữ chính thu hồi ánh mắt, quay đầu quét mắt văn phòng Lăng Việt, lâm vào trầm tư.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro