Chương 27: Người sở hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Ngoại trừ nữ chính, hai nhân viên mới tinh thần đều rất tốt, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả hai đều phi thường giỏi giang, đều mặc trang phục công sở chuyên nghiệp một đen một trắng.

Giám đốc vừa mới giới thiệu xong, Lăng Việt một thân tây trang giày da, thanh lãnh sơ đạm từ ngoài tiến vào, những người khác đồng thanh hô một tiếng "Lăng tổng".

Nghe thấy thế, hai mắt Tề Ấm liền sáng, thời điểm chuyển mắt nhìn sang Lăng Việt, ánh mắt lộ ra ngạc nhiên cùng vui mừng, tay run rẩy tựa hồ là kích động.

Hải Lan vẫn quan sát Tề Ấm, nhìn thấy biểu tình của Tề Ấm, không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc. Cô sao lại cảm thấy ánh mắt này của nữ chính, là xuân tâm nhộn nhạo, là ánh mắt động tâm, đây chẳng lẽ là đối với nam chính nhất kiến chung tình?

Nữ chính này vừa tới liền nhất kiến chung tình với nam chính, thế vai phản diện đâu?

Trong truyện, nữ chính thích vai phản diện trước, nhưng bởi vì vai phản diện kia độc miệng không tha ai, có thể nói người khác thành phế vật, nữ chính mới cảm thấy vai phản diện tam quan bất chính, tư tưởng có vấn đề, ngược lại bị ấm áp của nam chính cảm hóa, cuối cùng dùng hào quang không gì địch lại được của chính mình giúp nam chính.

Có lẽ có thể nói là, Lăng Việt là nam chính hoàn toàn là bởi vì nữ chính nhìn trúng anh, nếu nữ chính lại coi trọng nam nhân khác, như vậy vai chính Lăng Việt liền gặp nguy cơ.

Lăng Việt bước chân chậm lại, lãnh đạm nhìn lướt qua ba nhân viên, ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, theo sau nhìn về phía giám đốc, "Nhân viên thực tập mới tới?"

Giám đốc gật đầu: "Đúng vậy, ba người này đều là người được chọn có điểm cao nhất, cho nên được an bài ở bộ phận khảo sát thị trường."

Nghe được chấm điểm cao nhất, Lăng Việt hơi nhướng mày, nhưng vẫn chưa nói gì, chỉ nói: "Giúp bọn họ nhanh chóng quen thuộc công việc của mình."

Giám đốc gật đầu: "Đã rõ."

Lăng Việt nhấc chân, mới đi hai bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, lướt qua hai người nhìn về phía Hải Lan, nhàn nhạt nói, "Hải Lan, vào văn phòng tôi."

Mím môi, nếu không phải làm trò trước mặt mọi người, cô thật sự sẽ làm lơ anh.

Hải Lan liếc mắt biểu tình Tề Ấm.

Việc này thật khó giải quyết.

Có quá nhiều điểm đáng nghi, Hải Lan dưới đáy lòng suy xét, cô muốn tìm một thời gian thật tốt đi điều tra, hiện tại cũng không thể giống lúc đầu lựa chọn xem nhẹ mấy điểm đáng ngờ.

Lựa chọn xem nhẹ, kết quả chính là tạo thành Lăng Việt sói đội lốt người này.

Không tình nguyện đi theo Lăng Việt đi vào.

Đây là lần đầu tiên Hải Lan vào văn phòng Lăng Việt, mà văn phòng anh hóa ra không hề giống biệt thự của anh, quạnh quẽ đến mức làm người ta cảm thấy như ở nhà xác.

Văn phòng Lăng Việt màu sắc tổng thể thiên hướng trầm ổn, Hải Lan lúc này mới tìm được phong cách phù hợp một chút với loại lãnh đạo cường thế bá đạo như Lăng Việt.

Vì tránh cho đám nhân viên bề ngoài đứng đắn như người máy, bên trong lại hóng hớt bát quái nhìn lén nghe lén, Hải Lan vẫn là đem cửa đóng lại, sau đó đi đến đối diện bàn làm việc Lăng Việt.

"Lăng tổng, xin hỏi có chuyện gì sao?" Hải Lan lộ ra bộ mặt nhân viên tươi cười.

Lăng Việt cười nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn về phía cô.

"Thái độ đoan chính không ít."

Hải Lan duy trì mỉm cười, đáp: "Đó là đương nhiên, hiện tại anh chính là cấp trên của tôi, loại quản lý kiểu này khiến tâm tình tôi không tốt, anh vui vẻ không?"

Mỉm cười vẫn còn, nhưng ngữ khí này lại là ý vị sâu xa.

Lăng Việt trong mắt có ý cười, không che giấu cảm xúc chút nào, gật đầu, "Tâm trạng tôi đúng là rất vui sướng."

"Vậy mong Lăng tổng cố giữ tâm trạng vui vẻ mấy tháng này thật tốt, mấy tháng sau có khả năng là Lăng tổng anh cười không nổi nữa rồi." Hải Lan cảm thấy cảm xúc của mình chịu ảnh hưởng của Lăng Việt quá nhiều, hiện tượng này vô cùng không ổn.

Cảm xúc biến hóa lớn, giống như đem hết ý tưởng trong đầu thể hiện trên mặt, cho nên cô mới có thể bị Lăng Việt đùa giỡn đến ngốc.

Lăng Việt hơi cúi đầu xuống, khóe miệng càng thêm cong lên.

"Sẽ cười đến cuối cùng." Bằng không, anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra chút chuyện gì cực đoan hay không..

Thật là tự đại, Hải Lan cũng lười cùng anh nói vô nghĩa, chỉ hỏi: "Lăng tổng rốt cuộc có chuyện gì muốn nói, nếu không có gì, tôi ra ngoài trước."

Hai tay Lăng Việt đặt trên mặt bàn, dựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng.

"Đến mấy ngày rồi, thích ứng thế nào."

...... Đừng nói chỉ vì hỏi cái này mà trước mắt bao người kêu cô vào đây?

Có chút tức giận rồi nha.

Hải Lan phát hiện mình gặp gỡ Lăng Việt thì tính tình càng tệ.

Nhịn xuống lửa giận, nhàn nhạt trả lời: "Cũng được."

Lăng Việt gật đầu, theo sau ấn máy bàn, máy bàn truyền đến thanh âm thư ký: "Lăng tổng, xin hỏi có chuyện gì phân phó?"

"Gọi giám đốc giám sát thị trường vào đây."

Hải Lan hơi nhíu mày, anh đây là có ý tứ gì?

Lát sau, giám đốc giám sát thị trường đi vào, đứng ở phía sau Hải Lan.

Lăng Việt nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: "Hải Lan đây, do chính cô hướng dẫn."

Giám đốc là một người phụ nữ trung niên thành thục, trong công việc không chút cẩu thả, nghiêm túc mà cẩn thận, ngày thường cũng rất hiền hoà, cho nên từ khi cô quản lý bộ phận giám sát thị trường, không chỉ trật tự có nề nếp, nghiệp vụ năng lực cũng xuất chúng.

"Được, tôi sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ Hải Lan."

"Từ từ, vì cái gì muốn đặc biệt dạy dỗ tôi, tôi chỉ ở mấy tháng mà thôi, không cần đem thời gian lãng phí trên người tôi."

Lăng Việt nhìn về phía cô, gõ nhẹ hai tiếng xuống mặt bàn.

"Cho nên, em liền ngồi không qua ngày?"

Hải Lan bất mãn, phản bác: "Tôi cũng có làm việc."

"Đóng dấu văn kiện, sửa sang lại bảng biểu gì đó cũng gọi là làm việc?"

Hải Lan......

"Đó đương nhiên cũng là công việc, hơn nữa trước đây tôi mở phòng trưng bày, mấy tháng sau cũng sẽ quay về như cũ, cho nên vì cái gì muốn tôi học hỏi sâu như vậy?"

Lăng Việt tươi cười dần nhạt, môi mỏng hơi nhấp, biểu tình nghiêm túc, "Nguyên nhân chính là thái độ làm việc của em, mặc kệ em vì cái gì ở chỗ này làm việc, nhưng chỉ cần em còn ở chức vụ này một ngày, em phải chịu trách nhiệm này, chỉ cần em làm không tốt sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người kế tiếp em."

Giám đốc gật đầu, phụ họa một câu: "Một dự án chỉ cần có lỗi ở một phân đoạn nào đó, toàn bộ dự án có khả năng phải làm lại từ đầu, càng nghiêm trọng hơn là phải vứt bỏ hoàn toàn, đến lúc đó nỗ lực của mọi người đều sẽ uổng phí."

Hải Lan hơi nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới thái độ làm việc lười biếng của mình sẽ ảnh hưởng tới người khác.

Mặc kệ trong đời sống hiện thực hay là thế giới trong truyện, Hải Lan chưa bao giờ làm phiền người khác, cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Cô không phải bướng bỉnh không chịu hiểu chuyện, chỉ cần hợp lý, cô đều sẽ tiếp thu.

Mím môi, suy tư nửa phút sau, nói: "Tôi sẽ nghiêm túc làm việc mà mình được phân phó, tuyệt đối không chậm trễ, nhưng đồng thời tôi cũng sẽ không tiếp xúc quá mức với các tài liệu cơ mật."

Lăng Việt gật đầu, "Chuyện này cứ như vậy, đi ra ngoài đi."

*****~Edit by _Hann_~ *****

Tề Ấm nhìn Hải Lan từ trong văn phòng Lăng Việt đi ra, tay nắm bút không tự giác dùng thêm sức.

Lăng Việt là người cô đã nhìn trúng, không có khả năng sẽ cùng Hải Lan có cảm tình, cô phải tin tưởng Lăng Việt.

Giữa trưa ăn cơm, Tống Hiểu Kính mời Tề Ấm.

Tề Ấm rất rõ ràng lúc này vào được Lăng thị, làm việc ở bộ phận gần Lăng Việt nhất, nguyên nhân lớn trong đó là bởi vì Tống Hiểu Kính nâng đỡ cô, hắn giúp cô, cùng hắn ăn một bữa cơm, cũng không vấn đề gì.

Hai người ngồi vào một chỗ, đề tài trừ quay quanh em gái Tống Hiểu Kính, còn lại chính là chuyện công việc.

Trùng hợp Tống Hiểu Kính nhìn thấy Hải Lan cũng tới nhà ăn nhân viên dùng cơm, nhắc nhở Tề Ấm: "Bốn người bên kia, trong đó người mặc áo lụa trắng kia, em ngày thường chú ý một chút."

Tề Ấm theo ánh mắt hắn nhìn qua đi, nhìn đến bên trong đám người là Hải Lan khiến người ta không dời được mắt, trong lòng có điểm hụt hẫng, áp chế chút không thoải mái, giả vờ không rõ ràng lắm hỏi: "Mấy người đó đều cùng bộ phận em, theo như lời anh nói đồng nghiệp nữ kia làm sao vậy?"

"Người kia là vị hôn thê của Lăng tổng, vợ tương lai của ông chủ."

Trong mắt Tề Ấm chợt tối tăm, rất khó giả vờ bình tĩnh tiếp.

"Vợ tương lai của ông chủ sao lại đi làm ở Lăng thị." Lý do Hải Lan đi làm ở Lăng thị, Tề Ấm vô cùng rõ ràng.

Phu nhân Lăng gia cho rằng Lăng Việt cùng Hải Lan tình cảm không tốt, bởi vì thời gian hai người ở chung không nhiều lắm, cho nên mới bảo Hải Lan đến Lăng thị, gia tăng số lần hai người gặp mặt để bồi dưỡng tình cảm.

Tống Hiểu Kính nói: "Còn có thể làm gì, khẳng định là thông báo cho cả Lăng thị, bà chủ tương lai đã định rồi, không cần mơ ước vị trí bà chủ Lăng thị nữa."

Tề Ấm cúi đầu, chọc chọc cơm trong khay, cô không có hứng.

Quan hệ của Lăng Việt cùng Hải Lan căn bản là chỉ có Hải Lan một bên tình nguyện mà thôi, Lăng Việt làm sai cái gì, chỉ là vì mẹ mình thích Hải Lan, cho nên nhất định phải cưới Hải Lan sao?

Không, Lăng Việt sẽ không cam chịu bị sắp xếp, anh cuối cùng sẽ dựa vào trái tim anh để lựa chọn, mà đối tượng anh chọn, tất nhiên là cô.

Không chỉ có chuyện Lăng Việt cùng Hải Lan, Tề Ấm vô cùng rõ ràng, ngay cả tương lai cô cùng Lăng Việt sẽ phát sinh cái gì, cô cũng biết rất rõ ràng.

Bởi vì cô sở hữu cốt truyện.

Mấy tháng trước, Tề Ấm té ngã một cái, hôn mê tỉnh lại, cô ý thức được mình đang ở một không gian trống trơn, bên trong cái gì cũng không có, chỉ có một quyển truyện.

Thế giới ngoài quyển truyện cái gì cũng không có, Tề Ấm đành phải lật xem quyển truyện kia, kỳ quái là vai chính trong quyển truyện kia là chính mình, mà nam chính rõ ràng cô đọc qua là tổng tài tập đoàn Lăng thị - Lăng Việt.

Trong truyện có rất nhiều chỗ cùng sự việc tương đồng với cô, đọc mỗi một tờ, ký ức đều khắc sâu, sau khi tỉnh lại, cô như cũ nhỡ rõ ràng cốt truyện bên trong.

Sau mấy tháng phát sinh sự tình, từng bước xác minh cốt truyện đi đúng hướng, bao gồm trước đó không lâu, cô ở chân núi tìm được Lục Tuyển leo núi rơi xuống, cứu hắn, điểm này cùng trong truyện không có sai biệt.

Cô càng thêm tin tưởng, đây là ông trời nhắc nhở cô, muốn cô trước tiên biết chính mình là ai, làm tốt từng chuyện, tránh đi âm mưu quỷ kế, trợ giúp Lăng Việt đối phó với đối thủ lớn nhất - Thẩm thị.

Nhưng chỉ vừa mới đây, Tề Ấm lại cảm thấy, trước Lăng Việt, giải quyết nữ phụ Hải Lan này mới là quan trọng nhất.

Tề Ấm nhìn về phía Hải Lan, vừa vặn cùng Hải Lan đối diện tầm mắt, cuống quít cúi đầu.

Hải Lan......

Nhìn xem, nữ chính đây là làm sao vậy, như thế nào cứ nhìn thấy cô, đều giống như làm chuyện trái với lương tâm, các cô trước khi gặp mặt ở bệnh viện chẳng lẽ từng có quen biết?

Nam chính thay đổi còn chưa tính, nữ chính như vậy đừng nên thay đổi mới tốt, nếu thật sự đều thay đổi, vậy cốt truyện nên vứt quách đi.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro