Chương 28: Hiểu lầm nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm nay mình lại tiếp tục up truyện nha, chắc là để mng chờ lâu rồi. Chúc mừng năm mới cả nhà nha. Iu~

Chương 28: Hiểu lầm nho nhỏ

~Edit by _Hann_~ 

Sau khi tuyển dụng thêm nhân viên mới, các bộ phận sẽ cùng tổ chức liên hoan chào mừng, mà chi phí đều do Lăng thị chi trả.

Bộ phận của Hải Lan có hơn 30 người, thêm hai bộ phận khác nữa, tổng cộng hơn 100 người, trực tiếp thuê một phòng tiệc cỡ trung.

Ánh đèn bữa tiệc nhu hòa, âm nhạc nhẹ nhàng, bầu không khí cũng thoải mái, không hề có áp lực.

Bởi vì biết ông chủ Lăng Việt sẽ không tới đây, sẽ chỉ có các nhân viên xuất hiện, cho nên tâm tình Hải Lan phá lệ rất tốt, cùng người xung quanh cười đùa thật sự vui sướng.

Tề Ấm nhìn Hải Lan cùng các đồng nghiệp nữ khác ở chung hòa hợp, trong lòng thực ủy khuất.

Cô cảm giác được, các đồng nghiệp nữ khác ở bộ phận không thích cô, cho dù cô cố tình đi làm quen với bọn họ, bọn họ vẫn như cũ xa cách cô, cô lập cô.

Tề Ấm cắn môi nhìn về phía Hải Lan, trong ánh mắt lộ ra chán ghét, cô nghĩ, khẳng định chính là Hải Lan ở trong châm ngòi ly gián, mới có thể khiến cô bị cô lập.

Ở trong quyển truyện kia, nguyên bản Hải Lan là một người lòng dạ hẹp hòi, không thể nhìn người khác được hoan nghênh hơn mình, đặc biệt là đối với người khác phái.

Cô khẳng định sẽ không để Hải Lan được như ý nguyện, cô sẽ nghiêm túc làm việc, phải làm hoàn mỹ nhất, vả lại mặt những người khinh thường cô.

Tâm tư của Tề Ấm, tạm thời Hải Lan không muốn đoan, nhưng cô lại phát hiện được địch ý của Tề Ấm đối với mình.

Đi làm bốn ngày, cho dù ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, lại không hề nói qua một câu, mỗi lần nhìn thấy cô, Tề Ấm đều sẽ trực tiếp tránh đi.

Hải Lan vốn là muốn tác hợp nam chính cùng nữ chính, nhưng nữ chính rõ ràng cũng có điểm khác biệt như vậy, cho nên cô quyết định trước tiên yên tĩnh xem thế nào.

Mấy nữ đồng nghiệp khác lại gần nơi làm việc của Hải Lan, có nữ nhân viên lúc trước quen biết ở khu nghỉ ngơi, tên Hoàng Khiết.

Hoàng Khiết nhìn về phía Tề Ấm bị vây quanh, lộ ra biểu tình ghét bỏ, châm chọc nói: "Nói khó nghe thì, em không thể nào thích người nhân viên mới này được, làm việc cũng không nghiêm túc, trêu hoa ghẹo nguyệt thì lại rất nhanh."

Hải Lan theo ánh mắt cô nhìn lại, thấy được vài cái nam đồng nghiệp quây xung quanh Tề Ấm, âm thầm thở dài một tiếng.

Nữ chính trời sinh có nhân duyên với đàn ông cực tốt, nhưng duyên với phụ nữ cũng không có gì thay đổi, trước sau như một tệ vô cùng.

Có đôi khi, cũng không phải cứ có duyên với đàn ông nhất định sẽ làm phụ nữ xung quanh ghen ghét, có người không chỉ có duyên với đàn ông mà cũng được phụ nữ quý mến. Nhưng nếu chỉ được đàn ông vây quanh, những người phụ nữ xung quanh không ưa gì, vậy chứng tỏ người này tác phong đối nhân xử thế có chút vấn đề.

Một người khác gọi là chị La, cũng chính là nữ nhân viên mang thai kia lắc lắc đầu, thở dài, "Chị còn tưởng nếu là nhân viên ưu tú phỏng vấn đạt điểm cao, như vậy hẳn là cũng có năng lực. Nhưng ngoài dự đoán, làm việc tự cho là đã đúng đủ cẩn thận nhưng lại làm lỗi, nhiệt tình trợ giúp người khác nhưng việc chính mình thì hỏng bét, tuy rằng mỗi lần đều có đồng nghiệp nam giúp cô ta giải quyết, nhưng nói thật thì chị cũng rất mệt."

Chị La bởi vì còn có ba tháng nữa là bắt đầu nghỉ đẻ dài hạn, một lần nghỉ mất sáu tháng, nên công việc trên tay cô cũng cần phải có người tới tiếp nhận. Các nhân viên cũ công việc rất nhiều, vậy chỉ có thể huấn luyện nhân viên mới, mà người cô hướng dẫn đúng là Tề Ấm.

Hải Lan an ủi cô, "Nếu mệt chị cứ nói, không cần chịu đựng, nếu không em đi nói với giám đốc một tiếng, bảo chị ấy sắp xếp thêm một người trợ giúp chị cùng nhau tiếp quản"

Hải Lan suy đoán, tác giả viết nữ chính làm việc liên tiếp hỏng bét, hẳn là muốn nữ chính ở trên thương trường trưởng thành một chút.

Chị La lắc lắc đầu: "Chỉ là trong lòng mệt mà thôi, trước kia hướng dẫn rất nhiều nhân viên mới, không một ai không đáng tin cậy như vậy."

Hoàng Khiết hừ lạnh một tiếng, nói: "Đến lúc khảo hạch tự nhiên sẽ thấy chướng mắt thôi, không có bản lĩnh khẳng định sẽ bị đào thải."

Hải Lan nhún vai, cô tuy rằng không biết nữ chính đến cuối cùng làm thế nào ở lại, nhưng sự thật chính là, nữ chính vẫn luôn tiến lên được, tới cuối cùng còn thành vợ ông chủ.

Chị La: "Thôi thôi, đừng nói cô ta nữa." Ngược lại nhìn về phía Hoàng Khiết, trêu chọc: "Em không phải vẫn độc thân sao, thừa dịp hôm nay người nhiều thế xem xem có hợp mắt không, nhìn xem mấy người nhân viên mới tới kia cũng có thể nha."

Hoàng Khiết diện mạo thanh tú, tuy rằng hay hóng hớt, nhưng tính cách rất tốt, nếu thật lòng muốn tạm biệt độc thân, cũng không phải vấn đề gì khó.

Từ trong đám người nhìn quanh một vòng, hướng phía sau Hải Lan nói, "Cái người cao cao phía trước kia cười rất đẹp, không tồi nha."

Chị La "A" một tiếng, nói: "Cao lớn anh tuấn, thoạt nhìn hẳn là mạnh mẽ cường tráng nha, ánh mắt em không tồi, đó là nhân viên mới tới ở bộ phận bên cạnh, hình như tên Lục Chiến."

Nghe được cái tên Lục Chiến này, làm Hải Lan nhớ tới lúc ăn Tết, sau khi trở về từ nhà bà ngoại cùng Tề Duyệt tham gia họp lớp cao trung, cũng quen biết một người đàn ông tên Lục Chiến.

Theo bản năng xoay người lại nhìn.

Một thân tây trang màu đen, đầu cắt ngắn gọn gàng, sạch sẽ lưu loát lại tràn ngập nam tính.

Xác thật như chị La nói, cao lớn anh tuấn, mạnh mẽ cường tráng.

Hải Lan nhìn qua, vừa lúc đối phương cũng ngẩng đầu nhìn, đối diện tầm mắt, cả hai người đều sửng sốt một chút.

Thực hiển nhiên, cả hai đều không nghĩ đến sẽ gặp mặt lần nữa, lại là ở Lăng thị.

Lúc ấy Hải Lan hoài nghi tác giả đem cô viết vào trong tiểu thuyết, rất có khả năng là bạn học quen biết cô. Cho nên vì điều tra rốt cuộc là ai thiếu đạo đức đem cô cùng Tề Duyệt viết truyện, cô mới đến tham gia họp lớp.

Quả nhiên cô phát hiện một điểm đáng ngờ, vốn lớp có 38 người, nhưng ngoài cô cùng Tề Duyệt cho rằng như vậy, tất cả mọi người đều nói chỉ có 37 người.

Ngoài phát hiện được điểm đáng ngờ này, cũng quen biết được một người tên Lục Chiến, là bạn của thư ký Thẩm phản diện.

Lục Chiến là người dí dỏm hài hước, Hải Lan cùng anh lúc trước cũng nói chuyện khá nhiều.

Hai người sửng sốt một hồi, đều cười cười.

Cùng mấy đồng nghiệp khác nói một tiếng, Hải Lan liền đi qua chào hỏi.

Thấy Hải Lan lại đây, Lục Chiến cũng kết thúc cuộc nói chuyện cùng người khác.

Hải Lan dừng ở trước mặt Lục Chiến, trêu chọc: "Không thể tưởng tượng được anh cũng là nhân viên ở đây, nhưng mà bạn anh ở Thẩm thị chức vị quan trọng, anh không sợ người khác lấy nhược điểm này uy hiếp anh"

Lục Chiến cười một tiếng, "Ở Lăng thị này ngoài cô ra, còn ai biết tôi quen biết thư ký Tống Lâm của phó tổng Thẩm thị, ngoài cô ra, có thể có ai lấy cái nhược điểm này tới uy hiếp tôi"

Hải Lan hừ một tiếng,"Cũng đúng, không chừng ngày mai tôi liền đi tố giác anh."

"Vậy không tốt lắm đâu, nói như thế nào hiện tại đều là đồng nghiệp nha. Nhưng tôi nghe nói cô mở phòng trưng bày, như thế nào lại chạy tới Lăng thị làm việc, đóng cửa phòng trưng bày sao."

Hải Lan trừng anh một cái, nhưng không nói quan hệ của cô cùng Lăng Việt, cũng không nói mấy thứ rối tinh rối mù trong đó, chỉ nói: "Muốn đổi gió chút."

Nhẹ nhàng trêu chọc: "Thật tùy hứng."

Hai người nói nói cười cười, rơi xuống trong mắt Tề Ấm, Tề Ấm nhìn về phía Lục Chiến, ngẩn người suy nghĩ người đàn ông này rốt cuộc là ai.

Cũng sẽ là người trong tương lai theo đuổi cô sao.

Tề Ấm hỏi Tống hiểu kính bên cạnh: "Người đàn ông cùng Hải Lan nói chuyện với nhau kia, cũng là ở bộ phận em sao, mấy ngày nay sao em không có gặp qua"

"Cậu ta hả, tên Lục Chiến, là quân nhân xuất ngũ cuối năm ngoái, nghe nói là bộ đội đặc chủng, hiện tại là tổ trưởng bảo an phụ trách tầng 25 tầng đến tầng 28."

Lục Chiến.

Tề Ấm trong lòng nhớ lại một lần, cốt truyện khắc sâu trong đầu cô, bỗng nhớ tới cái gì.

Khóe miệng cười lạnh chợt lóe rồi biến mất, mang theo khinh thường.

Người tên Lục Chiến này, trong truyện chỉ xuất hiện khoảng ba lần, số lần tuy rằng ít, nhưng bởi vì ấn tượng vô cùng lớn với cô, cho nên cô cũng nhớ kỹ cái tên này.

Lục Chiến nha, không phải là tình nhân của nữ phụ ác độc Hải Lan sao.

Ở thời điểm Lăng Việt muốn cùng Hải Lan giải trừ hôn ước, Hải Lan chết cũng không chịu, nói chính mình yêu đến có bao nhiêu kiên trì hèn mọn, cuối cùng lại bị người ta chụp được thuê phòng ở khách sạn cùng một người đàn ông khác.

Mà người đàn ông kia, chính là Lục Chiến.

Lúc ấy, Hải Lan cùng Lăng Việt còn chưa hoàn toàn giải trừ hôn ước, lại cùng Lục Chiến đội nón xanh cho Lăng Việt, khiến Lăng Việt trở thành trò cười.

Tề Ấm âm thầm nghĩ, cảm thấy không thể làm sự việc này đi xuống, cô muốn nhắc nhở Lăng Việt trước, đề phòng hai người kia.

Tống Hiểu Kính phát hiện Tề Ấm lơ đãng, liền hỏi: "Em làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?"

Tề Ấm phản ứng chậm một giây, mới nói: "Không có việc gì" nhìn đến Hải Lan cùng Lục Chiến đi ra sảnh lớn bữa tiệc, lại lập tức nói: "Trong này không khí không tốt, em ra ngoài hít thở một chút."

Tống Hiểu Kính ánh mắt sáng ngời, đề nghị: "Nếu không tôi đi cùng em"

Thuận tiện còn có thể nhân cơ hội này tản bộ, bồi dưỡng tình cảm.

Tề Ấm trực tiếp lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, em chỉ ra ngoài vài phút, nhân tiện gọi cho bạn cùng phòng của em, bảo cô ấy em sẽ về muộn chút."

Nói xong lời này, không đợi Tống Hiểu Kính phản ứng, vội vàng hướng cửa đi đến.

Hải Lan cùng Lục Chiến hai người đứng ở cửa sổ hành lang đón gió, Tề Ấm lập tức trốn ở chỗ gấp khúc hành lang, lấy di động mở camera, giơ điện thoại ra một chút, thấy được trong màn hình hai người đang nói đùa, liên tục chụp vài bức ảnh.

Chụp xong liếc mắt xem xét, khóe miệng hơi cong. Từ trong truyện, cô có thể hiểu được tính tình Lăng Việt, có mấy bức ảnh này, Lăng Việt nhất định sẽ hoài nghi hai người kia, sau đó tìm người theo dõi, chờ đến khi bắt được chứng cứ gian tình của hai người, như vậy chuyện hủy hôn căn bản sẽ không trở thành vấn đề.

Tề Ấm thật cẩn thận rời đi, lại không biết, ở góc chếch kia có một mặt tường pha lê chỉ có thể từ bên ngoài nhìn vào trong, không thể từ bên trong nhìn thấy bên ngoài, có một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục đứng đó.

Cô gái cầm lấy di động, gọi điện thoại, sau khi điện thoại thông liền nói: "Tề Ấm vừa âm thầm chụp Hải Lan tiểu thư cùng một nam nhân viên khác."

"Nhân viên kia tên Lục Chiến."

Người bên kia di động tựa hồ nói gì đó, cô gái hơi sửng sốt, theo sau gật đầu: "Được, tôi sẽ quan sát Hải Lan tiểu thư cùng nhân viên kia, có tình huống gì sẽ lập tức báo lại, còn Tề Ấm, tôi sẽ bảo A Kính tiếp tục theo dõi."

Sau đó cắt đứt điện thoại.

Mà người ở đầu bên kia, đúng là Lăng Việt.

Cúp điện thoại, Lăng Việt ném tới trên ghế, trong mắt một mảng lạnh lẽo, sắc bén âm u.

Nhắm hai mắt lại, hô hấp thật sâu một hơi.

Bình tĩnh hai phút sau, di động lại vang lên, là tin nhắn đến.

Lăng Việt liếc mắt di động phía trên xuất hiện tin nhắn tên Hải Lan.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, khóe miệng lạnh lùng cười nhạt một tiếng, cầm lấy di động, click mở.

Nhìn đến mấy bức ảnh bộ dáng Hải Lan cùng một người đàn ông xa lạ nói cười, nắm tay càng thêm dùng sức, gân xanh rõ ràng.

Một kiếp này, Hải Lan còn chưa từng đối với anh lộ ra tươi cười không đề phòng như vậy.

Mà người đàn ông kia là ai, anh cũng biết rõ.

Ánh mắt Lăng Việt dần dần lạnh lẽo, có giận dữ, có đố kỵ.

Suy tư một lát, trực tiếp quay đầu, hướng nơi tổ chức bữa tiệc đi đến.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hơn 9 giờ tối, trên đường cái có một chiếc xe hơi màu đen sành điệu xuyên qua, tốc độ xe cực nhanh, rõ ràng đã đạt đến tốc độ tối đa, rất có khả năng bị camera chụp được nhưng người lái xe lại không thèm để ý chút nào.

Lúc này tại khách sạn tám tầng thuộc Lăng thị, đại sảnh bữa tiệc như cũ náo nhiệt, hành lang lại lạnh lẽo, chỉ có phục vụ thi thoảng lui tới còn lại không hề có ai khác.

Nhìn hành lang trước sau không người, Hải Lan mới nói với Lục Chiến nói: "Nghe nói anh xuất thân là bộ đội đặc chủng, có cùng quan hệ không tồi cùng thư ký của phó tổng Thẩm thị như vậy, không phải nói giỡn, anh thật xác định như vậy không có vấn đề gì"

Hải Lan kêu Lục Chiến từ sảnh bữa tiệc ra đây, chính là muốn nhắc nhở anh vấn đề này.

Không mang theo đùa giỡn, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở.

Nếu không để tâm vấn đề này, đến lúc bí mật công ty bị tiết lộ, như vậy người đầu tiên bị hoài nghi rất có khả năng là Lục Chiến, xuất thân bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn có quan hệ, rất khó để không nghi ngờ anh.

Lục Chiến cười cười: "Chuyện này cô hiểu lầm rồi, tôi đương nhiên đã cùng lãnh đạo nói chuyện qua."

Hải Lan kinh ngạc, "Nếu đã biết rõ anh, vì cái gì còn tuyển dụng anh"

Lục Chiến buông tay, "Có thể là, mị lực của tôi"

Hải Lan trừng anh một cái, "Lăng thị cũng không phải là dựa vào mị lực là có thể tiến vào."

Lục Chiến lắc đầu, "Tôi thật sự là có cơ duyên vào được Lăng thị, điểm này không tiện nói."

Hải Lan chỉ là nhắc nhở anh, nếu Lục Chiến đã nói không thành vấn đề, vậy cô liền không cần nhọc lòng nữa.

"Nếu như vậy, tôi cũng không có gì để nhắc nhở nữa."

"Đợi chút."Biểu cảm Lục Chiến bỗng nhiên biến đổi, nhìn về phía bên trái hành lang, thấy được một bàn tay cầm di động, từ chỗ gấp khúc hành lang vươn ra, liếc mắt một cái liền biết có người chụp lén.

Lại nhìn cửa sổ pha lê sát đất bên cạnh, có một người mặc lễ phục màu trắng lén lút phía sau hành lang.

Tuy rằng không biết vì sao bị chụp lén, đang muốn đi qua bắt lấy người chụp lén đó, Hải Lan lại ngăn anh, "Đợi đã"

Lục Chiến dừng bước, khó hiểu nhìn về phía Hải Lan.

"Người kia tôi biết." Tuy rằng tay cầm di động chụp rất nhanh, Hải Lan vẫn nhìn được thân ảnh từ cửa sổ sát đất để nhận ra người nọ rốt cuộc là ai.

Cô rõ ràng, đó là Tề Ấm.

Tề Ấm vì sao chụp lén cô với Lục Chiến

Vấn đề này vô cùng ý vị sâu xa.

"Người phụ nữ kia cô biết, vậy cô ta vì cái gì muốn chụp lén tôi và cô, cô cùng cô ta có hiềm khích gì sao?"

Hải Lan nhíu mày, khẽ lắc đầu, trong chốc lát cô cũng không thể làm rõ Tề Ấm vì sao muốn làm như vậy.

Lục Chiến búng búng ngón tay, tựa hồ đột nhiên bừng tỉnh, "Có lẽ có khả năng này, cô ta thích đối tượng của cô, muốn cho cô cùng người đó sinh ra hiểu lầm, sau đó chen vào."

Hải Lan cười nhạo: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm gì có đối..." bỗng nhiên nhớ tới mình còn có vị hôn phu trên danh nghĩa, lời nói được một nửa, có chút lặng thinh nhìn Lục Chiến, "Không chừng đúng là bị anh nói trúng rồi."

Tề Ấm với Lăng Việt mới là một đôi, hiện giờ toàn bộ lực chú ý của nam chính đặt trên người nữ phụ, Tề Ấm làm nữ chủ sao có thể ngồi yên không làm gì.

"Vậy cô không sợ đối tượng của cô thật sự hiểu lầm chúng ta"

Hải Lan sắc mặt như thường, "Tôi thật ra rất muốn bị hắn hiểu lầm, tôi cũng không coi hắn thành đối tượng của mình."

Hiện tại bất quá là Lăng Việt chính mình một người chủ động mà thôi.

Lục Chiến kinh ngạc, "Cho nên nói cô là có đối tượng hay là không có đối tượng"

Hải Lan chính mình nghĩ, nói: "Đại khái chính là tôi cảm thấy mình không có đối tượng, nhưng toàn thế giới đều cho rằng tôi có đối tượng."

Lục chiến:........

Vẫn là nói, có hay là không có.

Bởi vì bị Tề Ấm chụp lén không thể hiểu được, Hải Lan không có tâm tình nói chuyện phiếm. Quay về bữa tiệc, tìm kiếm một lần cũng không nhìn thấy Tề Ấm, Hải Lan lại lần nữa rời khỏi bữa tiệc, về xe mình gọi điện thoại cho Tề Duyệt.

Nói thẳng: "Tớ phát hiện Tề Ấm thật sự kỳ quái."

Tề Duyệt nằm ở trên giường đọc sách, nghe vậy, khép lại sách hỏi: "Như thế nào"

"Từ ánh mắt đầu tiên ở bệnh viện bắt đầu, cô ta tựa hồ sớm đã quen biết nữ phụ là tớ, vào làm ở Lăng thị càng đề phòng tớ, hôm nay lại chụp lén tớ cùng Lục Chiến, làm người ta thấy kỳ quái."

"Cô ta vì sao muốn chụp lén hai người"

Hải Lan đem suy đoán của Lục Chiến nói ra, "Tớ quan sát cô ta mấy ngày, cô ta mỗi lần nhìn thấy Lăng Việt, giống như là sói nhìn thấy miếng thịt, mắt còn sáng hơn sao."

Tề Duyệt cũng không hoàn toàn nhớ rõ cốt truyện, chỉ nhớ mang máng lúc này nam chính cùng nữ chính còn chưa thích nhau, cho nên rất kinh ngạc: "Tề Ấm từ lúc nào lại thích Lăng Việt?"

Hải Lan khẽ nâng mắt, nhìn về phía trước, "Đây cũng là chuyện tớ muốn biết."

Lăng Việt thích cô thích đến không thể hiểu được, Tề Ấm cũng đột nhiên thích Lăng Việt.

Lăng Việt rốt cuộc tại sao lại như vậy, cô tạm thời đoán không ra, nhưng biến hóa của Tề Ấm, hình như cô đã có chút manh mối.

Bởi vì vốn là căn cứ vào hiện thực để viết, tính cách và suy nghĩ nữ chính ít nhiều cũng sẽ giống với bản thân tác giả, hoặc là có thể nói như vậy, nữ chính chính là một phiên bản khác của tác giả.

Hiện tại nữ chính thích Lăng Việt trước, lại phòng bị cô trên danh nghĩa nữ phụ.

Cô cùng Tề Duyệt xuyên sách, cũng không phải sẽ không có người thứ ba cùng xuyên sách.

"Tề Duyệt, tớ có chút hoài nghi, nhưng còn chưa có chứng cứ xác thực, chờ tớ kiểm chứng xong sẽ nói với cậu."

"Tự mình cẩn thận một chút, nếu không nghĩ ra thì cùng tớ thương lượng, tiếp thu ý kiến quần chúng sẽ tốt hơn một người nghĩ."

"OK, đến lúc đó tớ sẽ nói với cậu, cúp đây, cậu đi ngủ sớm một chút đi."

Cúp điện thoại, Hải Lan ngồi ở trong xe tìm kiếm đề tài xuyên sách, cho dù ở trong truyện, đề tài này vẫn không ít.

Không biết tìm đọc bao lâu, di động bỗng nhiên vang lên, là chị La gọi tới, hỏi cô ở đâu, đến tiết mục nhân viên mới tự giới thiệu.

"Em bây giờ liền trở về, khoảng hai phút." Hải Lan đem điện thoại thả lại trong túi, từ trên xe xuống.

Lên tầng ra khỏi thang máy, vừa vặn lại gặp Lục Chiến trở về từ khu hút thuốc, cũng liền đi vào cùng nhau.

Không biết có phải ảo giác của Hải Lan hay không, vào đến đại sảnh, độ ấm hình như so với lúc vừa ra ngoài thấp hơn nhiều, vốn có máy sưởi nhưng hiện tại lại lạnh buốt, lạnh thấm vào xương.

Mặc lễ phục không có tay, cánh tay lộ ra đều nổi da gà.

Lạnh nên ôm cánh tay xoa xoa một chút, Lục Chiến cúi đầu hỏi: "Cô lạnh sao?"

Lục Chiến vừa nói, lưng Hải Lan lại phát run, gật gật đầu, "Điều hòa mở hơi lạnh"

Nhưng nhìn xung quanh một vòng, ăn mặc ít hơn Hải Lan có khối người, sắc mặt các cô vẫn như thường, giống như chỉ có cô mới cảm giác được lạnh.

"Không thì cô khoác áo của tôi trước." Nói rồi, Lục Chiến bắt đầu cởi bỏ áo khoác tây trang.

Hải Lan vội ngăn lại, trong sảnh này có ít nhất một nửa biết cô là vị hôn thê của ông chủ bọn họ, tuy rằng danh xưng này không phải thật, nhưng bọn họ không biết điều đó, cô cũng không cần thiết bởi vì Lăng Việt mà làm hỏng thanh danh của mình.

"Đừng làm bộ dạng ga lăng này, người ở đây nhiều, nên tránh hiểu lầm."

Lục Chiến cười khẽ một tiếng, trêu chọc, "Rốt cuộc vẫn là sợ đối tượng của cô hiểu lầm đi."

Hải Lan kéo kéo khóe miệng, liếc anh một cái: "Nghiêm túc mà nói, tôi không có đối tượng."

Lời nói rơi xuống, cảm giác không khí lại lạnh thêm chút, Hải Lan cảm thấy lát nữa giới thiệu xong, phải quay lại xe mặc áo khoác.

Cuối tháng ba, trong phòng cũng mở máy sưởi vừa phải, nhưng vì cái gì đột nhiên toàn là khí lạnh

"Cô thật sự không cần áo khoác sao, nhìn dáng vẻ của cô giống như rất lạnh."

Hải Lan lắc lắc đầu, nói: "Thật sự không cần."

Lục Chiến thấy Hải Lan kiên trì, cũng liền từ bỏ.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Người chủ trì an bài nhân viên mới lên sân khấu tự giới thiệu, đến lượt Tề Ấm.

Tề Ấm một thân váy ren màu trắng, rất hợp với vẻ ngoài thanh thuần của cô ta, có chút khẩn trương lại ngượng ngùng, cầm mic lên dùng thanh âm trong trẻo tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tề Ấm ở bộ phận giám sát, vừa mới vào công ty không lâu, tôi sau này nhất định sẽ nỗ lực giúp công ty phát triển hơn, nhưng bây giờ còn có rất nhiều điểm thiếu sót cần mọi người giúp đỡ, hi vọng mọi người về sau chỉ giáo nhiều hơn, cảm ơn."

Đàn ông thích vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp, nhu nhược, như chim nhỏ nép vào người, bề ngoài cùng tính cách của Tề Ấm, vô cùng phù hợp sở thích của bọn họ, cho nên cô tự giới thiệu xong, cuối cùng còn bày ra bộ mặt tươi cười ngọt ngào. Lời vừa nói xong liền có rất nhiều người vỗ tay, đồng thời cũng nghe được tiếng hoan hô của một đám đồng nghiệp nam.

Cũng đúng, nữ chính trời sinh được đàn ông hoan nghênh.

Nữ chính giới thiệu xong, đến lượt Hải Lan.

Hải Lan thân phận đặc thù, cơ hồ toàn bộ công ty đều biết vợ tương lai ông chủ đang ở Lăng thị trải nghiệm, chỉ có ít người biết vợ tương lai ông chủ là cái dạng gì, còn đa số đều chỉ là tin vỉa hè, chưa từng thấy qua người thật.

Hải Lan đứng ở trên sân khấu, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng ở bộ phận giám sát, tên Hải Lan."

Tên Hải Lan này rơi xuống, vốn đại sảnh còn ồn ào, nháy mắt an tĩnh chỉ còn tiếng nhạc.

"Mong mọi người giúp đỡ."

Năm chữ cuối cùng, rơi trong đại sảnh, trong trẻo rõ ràng.

Hai giây khiếp sợ cùng chấn kinh xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Từ trên sân khấu đi xuống, Hải Lan cầm một ly cocktail trên khay người phục vụ đang cầm, nhìn về phía người chủ trì một lần nữa lên sân khấu, nhấp một ngụm rượu, liền nghe thấy người chủ trì nói: "Xin mời Lăng tổng của chúng ta lên đây nói vài lời với các nhân viên mới."

Vừa mới nhấp chút rượu kia, từ miệng lập tức phun ra một chút, vội vàng dùng tay che lại.

Hải Lan trừng lớn đôi mắt nhìn Lăng Việt ý cười nhàn nhạt trên sân khấu.

Anh như thế nào sẽ tới đây.

Hôm nay cô đã cố ý hỏi thư ký Lăng Việt, Lăng Việt hôm nay cùng khách hàng ăn cơm, sẽ không tới đây, cho nên cô mới chịu tới nơi này, nhưng ai có thể giải thích một chút, người đứng ở trên sân khấu kia là ai

Dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng dính rượu, bình tĩnh lại cảm xúc.

Hải Lan coi như hiểu ra, cơn gió lạnh buốt vừa nãy kia rốt cuộc là từ đâu mà đến, trừ bỏ Lăng Việt, cô cũng không thể tưởng tượng được còn ai có thể phát ra khí lạnh mãnh liệt như vậy.

Tề Ấm chụp lén để làm gì, Lăng Việt lại vì cái gì sẽ đến, hiện tại quả thực vừa nhìn liền hiểu.

Hải Lan không nghe Lăng Việt nói, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Lăng Việt nhìn bóng dáng Hải Lan rời đi, tươi cười trên mặt chưa mất, nhưng ánh mắt lại u ám, kết thúc lời nói ngắn gọn, từ trên sân khấu xuống đi ra đại sảnh.

Đối với đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Việt của Tề Ấm, đương nhiên thấy được Lăng Việt đuổi theo Hải Lan đi ra ngoài.

Biểu tình từ rạng rỡ trở nên khó coi.

Lăng Việt vì sao muốn đuổi theo, là tính sổ, hay là níu kéo.

Hoặc là như cô suy nghĩ, hai người sẽ vì hiểu lầm nhỏ này mà náo loạn.

Trong lòng Tề Ấm tò mò, cũng chờ mong, liền trộm theo đi ra ngoài.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro