Chương 39: Nhào vào lòng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Ba rưỡi chiều, toàn bộ nhân viên về tới Khang Thành, từng người về nhà, kết thúc một tuần tập huấn.

Cả một tuần nay, có người chơi vui không biết mệt, có người lao lực quá độ, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Mà Tề Ấm là người ở vế sau.

Về tới trong nhà, cũng không thu dọn, trực tiếp ném hành lý ở cửa, lê bước chân nặng nề vào phòng.

Bởi vì Tề Ấm không ở đây, cửa sổ trong phòng vẫn luôn đóng, rèm cửa cũng là kéo xuống, không khí không lưu thông, rầu rĩ, ngột ngạt, hơn nữa cô không bật đèn, cả gian phòng đều chìm trong âm u.

Tề Ấm ngồi ở góc giường, dựa vào tường, ôm lấy đầu gối mình, quanh thân tản ra tối tăm.

Một tuần này đả kích cô vô cùng lớn, cho dù là lúc thi đấu hay là chuyện của Lăng Việt, đều làm cô cảm giác được thất bại nặng nề.

Cô vốn dĩ là nữ chính trời định, nhưng vì sao sau khi gặp phải Tề Duyệt Hải Lan, mọi thứ vốn thuộc về cô, lại dần dần rời xa tầm tay cô.

Nghĩ đến một màn ân ái hoàn toàn không coi ai ra gì ở nhà nghỉ kia, Tề Ấm không tự chủ cắm sâu móng tay vào da thịt, nhưng một chút cũng không cảm giác được đau đớn, lại nghĩ đến hai người cùng nhau trở về.

Lửa giận trong lòng dâng cao, từ mu bàn tay có thể thấy được tơ máu rất nhỏ.

Ngồi hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới chút chuyện, xuống giường lấy di động, sau đó từ trong ngăn kéo tìm được một chồng giấy.

Trên giấy kẹp ảnh chụp, là ảnh chụp sinh hoạt của Tề Duyệt, còn có Thẩm Mục Thâm ở bên cô, cả ảnh có Hải Lan nữa, mà ảnh chụp đều là chụp lén từ góc độ rất xa. Chồng giấy bên dưới, chính là tư liệu Tề Duyệt ba năm trước tiến vào Thẩm gia.

Đoạn thời gian trước khi tiến vào Thẩm gia kia, Tề Duyệt rất tích cực tham gia các hoạt động có quan hệ với Thẩm gia, nhưng gần hai năm nay lại bỗng nhiên yên lặng, không tham dự bất kỳ hoạt động nào, trở nên an tĩnh hơn, cùng tính cách cao ngạo khi trước hoàn toàn không phù hợp, lại còn ở sáu bảy tháng trước ly hôn cùng Thẩm Mục Thâm.

Nếu thật sự là Tề Duyệt, vô luận thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng ly hôn.

Tề Ấm nhớ rõ, ở trong quyển truyện kia, Tề Duyệt yêu Thẩm Mục Thâm, càng yêu tiền Thẩm gia, Tề Duyệt nếu dễ dàng như vậy ly hôn cùng Thẩm Mục Thâm, vậy trong quyển truyện kia sẽ không dây dưa đến cuối cùng, còn điên cuồng muốn hại cô.

Như vậy chỉ có một lý do.

Tề Duyệt thật sự không phải là Tề Duyệt cô biết.

Cô ta không chỉ thay đổi phương pháp tấn công Thẩm Mục Thâm, cô ta còn giúp Hải Lan thay đổi phương pháp đối phó Lăng Việt.

Nghĩ vậy, trong lòng Tề Ấm nổi giận, mọi thứ thuộc về mình liền như vậy bị cướp đi, muốn cô làm thế nào nuốt xuống cơn tức này.

Mở ra di động, theo tư liệu gọi đi.

Đợi một lát, trong di động truyền đến giọng nữ ôn hòa: "Xin chào, ai vậy?"

Nghe được thanh âm của Tề Duyệt, Tề Ấm lập tức không khống chế được, nổi giận: "Tề Duyệt, tôi biết cô cũng giống tôi, cô đừng ra vẻ, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ cướp về tất cả mọi thứ thuộc về tôi"

Tề Duyệt hơi nhíu mày, dừng một lát mới nghe ra thanh âm của đối phương, "Tề Ấm"

"Đúng vậy, không sai, là tôi, tôi lại nói với cô thêm một lần, các người tuyệt đối sẽ không đạt được ý đồ đâu."

"Tút tút tút..."

"Tề Duyệt"

Điện thoại Tề Ấm bị cắt đứt.

Tề Duyệt ở ban công tiếp điện thoại, cúp điện thoại xong, Thẩm Mục Thâm từ trong phòng khách đi ra, hỏi: "Ai gọi vậy?"

Tề Duyệt bất đắc dĩ cười cười: "Tiêu thụ, hỏi có muốn mua nhà hay không."

Thẩm Mục Thâm híp mắt, nhẹ nhàng thả xuống một câu: "Cho nên em muốn mua phòng, lại từ nơi này dọn đi"

Lúc Tề Duyệt vừa mới mang thai kia, tình thế bức bách, cho nên dọn tới chung cư của Thẩm Mục Thâm, sau lại trong tình huống ly hôn, Hải Lan liền tìm cho cô một tiểu khu có an ninh tốt, sau đó cô cũng dọn tới đây rồi.

"Nếu tôi từ nơi này dọn đi rồi, anh sẽ thế nào?" Tề Duyệt hỏi thử.

Thẩm Mục Thâm ôm ngực, lạnh lùng cười: "À, như vậy hàng xóm đối diện em vẫn sẽ là tôi."

Tề duyệt:..........

Đúng vậy, sau khi Tề Duyệt dọn tới đây, Thẩm Mục Thâm lại mua phòng đối diện cô, hai người bọn họ cũng như vậy trở thành "Hàng xóm".

Di động trong túi Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên vang lên, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tề Duyệt, theo sau mới lấy ra di động, nhìn người gọi đến, nói với Tề Duyệt "Vấn đề này, đợi lát nữa lại cùng em thảo luận kỹ càng tỉ mỉ" sau liền ra bên ngoài tiếp điện thoại.

Thẩm Mục Thâm vừa đi, biểu tình Tề Duyệt nháy mắt nghiêm túc lên, nhanh chóng tìm số Hải Lan gọi qua.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan đã rời đi từ nhà nghỉ được một lát, di động cũng đã có chút tín hiệu mỏng manh, cho nên điện thoại của Tề Duyệt thành công gọi được tới.

Bởi vì cả một đường phía trước rộng lớn thẳng tắp, lại không hề có bóng dáng người hay xe, Hải Lan liền thả chậm tốc độ, mắt nhìn di động, thấy là Tề Duyệt gọi tới, liếc mắt Lăng Việt ngồi ở bên cạnh, đang muốn tiếp điện thoại, ngữ khí Lăng Việt nhàn nhạt nhắc nhở: "Lái xe không nên nghe điện thoại."

Hải Lan: "............."

Lăng Việt quay đầu liếc cô, vô cùng nghiêm túc, "Lái xe không nói chuyện, đây là một thói quen tốt."

Hải Lan lái xe, mắt trợn tròn, hỏi lại: "Anh có thể lái xe mà không tiếp một cuộc điện thoại nào???"

"Phải xem là ai gọi."

Hải Lan nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Nực cười"

Lời nói còn chưa xong, Lăng Việt lại nhàn nhạt nói: "Nếu là em gọi, tôi sẽ tiếp."

Hải Lan hơi ngốc, ngay sau đó mới phản ứng lại: "Anh vẫn là đừng tiếp, tôi cũng không rảnh."

Sợ Lăng Việt tiếp tục nói ra mấy lời sến sẩm gì đó, Hải Lan cuối cùng vẫn từ chối cuộc gọi từ Tề Duyệt.

Đại khái biết Hải Lan là không tiện nghe điện thoại, Tề Duyệt cũng không tiếp tục gọi nữa.

Từ nhà nghỉ trở về Khang Thành, có một đoạn đường hai bên đều là ruộng hoa cải dầu, một mảng cam cam, tầm nhìn rộng lớn, đẹp không sao tả xiết, làm người ta không thể không ghé mắt.

Hải Lan học mỹ thuật, tự nhiên đối với những thứ đẹp đẽ đều hứng thú.

Nhìn ra Hải Lan thích thú, Lăng Việt đề nghị: "Nơi này phong cảnh đẹp như vậy, nếu không dừng lại chụp vài tấm ảnh đi"

Nghe vậy, Hải Lan liếc mắt anh, nói: "Anh cũng có thẩm mỹ sao."

Theo sau tốc độ xe chậm rãi, dừng lại ven đường, Hải Lan đỗ xe xong lập tức xuống xe, tìm một nơi thấp để đi xuống chỗ hoa cải dầu kia Lăng Việt cũng theo phía sau Hải Lan đi xuống.

Buổi chiều đầu hạ, ánh mặt trời ấm áp, càng tô điểm thêm cho dải hoa mênh mông đẹp không sao tả xiết, giống như những ngôi sao ban ngày, lộng lẫy bắt mắt.

Hải Lan gấp gáp lấy ra di động, mở camera, tìm đúng một góc độ hoàn mỹ chụp ảnh, chuẩn bị để lấy ảnh chụp này làm tư liệu sống cho cô vẽ tranh.

Trong ruộng hoa, Hải Lan áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, từng lọn tóc màu nâu hơi xoăn của cô bị gió thổi rối, nhưng nụ cười xán lạn kia so cảnh sắc còn mê người gấp trăm lần.

Cô chụp hoa, còn người khác chụp cô.

"Anh có muốn tôi chụp giúp anh mấy tấm hay không?" Hải Lan vừa nói vừa quay đầu lại, lại phát hiện Lăng Việt cầm di động giơ hướng cô.

"Lăng Việt, anh chụp lén tôi" Tựa như con mèo bị chọc giận, Hải Lan tức khắc xù lông, bước nhanh qua, muốn lấy di động của anh.

"Mau xóa ảnh chụp đi" Ai biết buổi tối anh nhìn ảnh cô sẽ làm ra chuyện gì dơ bẩn đáng khinh.

Lăng Việt trực tiếp giơ điện thoại qua đỉnh đầu, thân cao 1 mét 88 cùng 1m7, lại còn ở tình huống không có giày cao gót, chênh lệch cũng không chỉ một chút.

Khóe miệng Lăng Việt chậm rãi kéo lên, nhẹ nhàng thả xuống hai chữ "Không xóa".

Hải Lan nhảy rất nhiều lần, trước mắt chỉ muốn cướp được di động, ai biết tay Lăng Việt cầm di động bỗng nhiên thả xuống, vòng ra sau thắt lưng anh, Hải Lan phản xạ có điều kiện vươn tay vòng sau thắt lưng anh để lấy.

Thực hiện được ý đồ, khóe miệng Lăng Việt càng cong, tiếng nói nhẹ nhàng thoải mái: "Đây chính là tự em nhào vào trong lòng nha."

Nhìn qua, trên thực tế Hải Lan là đang ôm lấy eo Lăng Việt

Hải Lan trên mặt nóng lên, nhịp tim trong nháy mắt không bình ổn.

Nháy mắt qua đi, trong lòng Hải Lan: Lại là kịch bản của Lăng Việt gia hỏa này

Lập tức buông tay, lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn anh một cái: "Không xóa thì không xóa, ai quản anh"

Xong rồi xong rồi, đoán chừng Lăng Việt thật sự muốn làm chút chuyện dơ bẩn với ảnh chụp cô.

Tức giận đẩy Lăng Việt, trực tiếp từ bên cạnh anh đi qua, dùng tay không ngừng quạt gió, cũng không biết là muốn xua đuổi lửa giận hay là khô nóng.

Hướng đường cái đi đến, Lăng Việt còn chưa đi lên đường cái cô đã lên xe, nhưng cũng không tức giận đến mức lập tức lái xe đi.

Nơi này nửa ngày không thấy một chiếc xe, Hải Lan không muốn sau khi rời đi, không đành lòng lại lái xe trở lại, rất lãng phí thời gian.

Từ ruộng hoa cải dầu đi lên, khóe miệng Lăng Việt trước sau vẫn cong lên, không khó nhận ra tâm tình vui vẻ.

Đi đến cửa ghế phụ, mở cửa, nhưng dùng lực thế nào cũng mở không ra.

Lăng Việt chợt hiểu, là Hải Lan khóa cửa xe, không muốn anh lên xe.

Hơi hơi khom lưng, từ cửa sổ xe nhìn vào chỉ thấy Hải Lan lộ ra bộ mặt đắc ý cười lạnh với anh, theo sau giơ tay chỉ chỉ phía sau.

Lăng Việt nhìn ghế sau, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, chính mình làm, có khổ cũng chỉ có thể nuốt xuống đi.

Lăng Việt đành phải đi đến cửa xe ghế sau, nửa ngày sau, Hải Lan mới mở khóa.

Lăng Việt vừa lên xe, Hải Lan liền lập tức đem âm nhạc mở cực lớn, không cho Lăng Việt nói chuyện với mình, hiển nhiên là đang xù lông với anh.

Mới dịu đi một tuần, bị trêu đùa một chút lại lập tức khôi phục bản tính, trực tiếp cào anh một nhát, mà Lăng Việt vẫn như cũ thích trêu đùa như vậy, anh rất thích xem bộ dạng Hải Lan nổi giận với mình.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro