Chương 38: Trầm luân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Hải Lan mở to hai mắt, Lăng Việt có biết anh đang làm cái gì không???

Cô mới là người uống rượu, anh đã không uống còn phát điên cái gì.

Hải Lan trong nháy mắt kia, đầu óc trống rỗng ba giây, cảm giác được Lăng Việt dùng môi lưỡi miêu tả cánh môi cô, lập tức giãy giụa, "Ưm..Ưm..Buông....ra"

Vốn dĩ là ôn nhu lưu luyến, lại vì Hải Lan phản kháng mà trở nên kịch liệt hơn, vì cô nói chuyện nên môi lưỡi anh cũng nhân cơ hội tiến vào cùng cô dây dưa.

Hải Lan mặt đỏ tai hồng, đẩy không được anh liền đấm đánh anh, bỗng nhiên dùng sức cắn đầu lưỡi anh, nhưng Lăng Việt giống như không cảm giác được đau đớn, ngược lại càng khơi dậy phản ứng của anh, ôm cô càng chặt, càng thêm dùng sức hôn cô.

Hai phút sau, mới kết thúc màn hôn kịch liệt này.

"Hải Lan, tôi rất nhớ em." Thanh âm khàn khàn mê man.

Hơi thở nóng rực cả hai phả vào đối phương.

Hải Lan hoàn hồn, trực tiếp đem người đẩy ra, há mồm thở phì phò.

Lăng Việt lui về phía sau vài bước, đứng yên, mắt đen như mực, nhìn Hải Lan.

"Hải Lan, nếu em hỏi tôi, tôi muốn em trả ân cứu mạng thế nào, thì chính là cho tôi một cơ hội."

Hải Lan nhắm mắt hít sâu một hơi, mở mắt ra, cũng bình tĩnh phần nào.

"Lăng Việt, anh bình tĩnh lại, cũng để tôi bình tĩnh lại, có được không?" Không giống lần đầu tiên, trực tiếp tặng anh một cái bạt tai rồi rời đi.

Dứt lời, Hải Lan đẩy cửa phòng đi vào, đóng cửa lại, theo sau lê bước chân nặng nề đi tới mép giường, nằm thành hình chữ X trên giường, nhìn trần nhà.

Hải Lan lúc này đây không có giận dữ, không phải vì lúc trước Lăng Việt cứu mình, mà bởi vì hiện tại, cô cũng trầm luân.

Tựa hồ có loại cảm giác như đã từng quen biết, cảm giác từ rất lâu, cảm giác rời đi làm người ta luyến tiếc.

Tay chạm vào môi, hơi ấm của Lăng Việt giống như vẫn còn lưu lại.

Lần đầu tiên hôn môi, trong đầu cô chợt lóe qua hình ảnh, lần thứ hai hôn môi, lại giống như đã từng quen biết, ngày thường còn xuất hiện các cảnh trong mơ gần như chân thật.

Cô rốt cuộc là làm sao vậy

Trúng tà rồi

Hay là thân thể này của cô có ký ức của người khác

Thật là nghĩ không ra.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Bởi vì buổi tối mất ngủ, hơn nữa cho rằng lúc đi Hoàng Khiết sẽ đánh thức cô, cho nên Hải Lan cũng không đặt báo thức, rạng sáng mới ngủ được một giấc, chờ đến lúc tỉnh mặt trời đã lên cao.

Cầm lấy di động nhìn thời gian, nhíu mày cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, chà xát hai mắt, di động hiển thị thời gian như cũ là 14:09.

Bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, đang muốn gọi điện cho Hoàng Khiết, chợt nhớ tới nơi này không có tín hiệu, liền xuống giường, đi dép lê, khoác thêm áo, chạy ra khỏi phòng.

Mới ra ngoài liền phát hiện có điểm không bình thường, ngày thường vào ban ngày, chỉ cần không ngoài ra làm hoạt động hay thi đấu mà nói, trong nhà nghỉ đều có tiếng nói chuyện, nhưng hiện tại lại an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng động vật kêu bên ngoài. Đi tới trước cửa phòng Hoàng Khiết, gõ cửa "Hoàng Khiết, cậu còn ở đó không"

"Hoàng Khiết"

Nửa ngày không có người đáp lại cô.

Người ở đối diện phòng Hải Lan tựa hồ nghe thấy thanh âm, cũng mở cửa.

Hải Lan nghe được tiếng, quay đầu nhìn thấy Lăng Việt ăn mặc chỉnh tề, nhớ tới chuyện đêm qua, không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía khác.

Nhìn ra Hải Lan không được tự nhiên, Lăng Việt nhàn nhạt nói "Bọn họ đi rồi."

"Đi rồi" Hải Lan bỗng dưng nhìn anh, "Vì sao không gọi tôi?"

"Em là tự mình lái xe tới." Lăng Việt nhắc nhở nàng, cô không có đi xe buýt, xe cô vẫn còn dừng ở bên ngoài nhà nghỉ.

Hải Lan nhíu mày "Tôi vốn dĩ muốn đi theo phía sau bọn họ." Nếu mệt thì còn có thể đổi người khác lái xe, cho nên nói cô lúc trước rảnh rỗi không có việc gì vẽ ra việc, lại muốn tự mình lái xe tới đây.

Bỗng nhiên nhớ ra cái gì, nhìn về phía Lăng Việt "Vậy sao anh còn chưa đi, anh làm sao lái xe?" Nói rồi nhìn hướng tay anh.

Sắc mặt Lăng Việt không đổi, "Xe tôi giám đốc Ngưu lái về rồi."

Hải Lan nhíu mày, xe buýt đi rồi, xe anh giám đốc cũng lái về rồi, nơi này giao thông không tiện, muốn ra ngoài chỉ có tự lái xe đi.

Hải Lan nhìn Lăng Việt, "Anh muốn cùng tôi trở về"

Lăng Việt hơi mỉm cười "Bằng không?"

Hải Lan: .............

Như vậy cũng hợp tình hợp lý sao, chẳng lẽ anh thật sự một chút cũng không cảm thấy bản thân mình đêm qua quá mức rồi sao??????

"Chắc em đói bụng rồi, tôi xuống nấu cho em bát mì"

Hải Lan trong lòng hờn dỗi, lắc đầu "Tôi không đói, anh tự ăn đi."

Dứt lời liền trở về trước cửa phòng mình mở cửa đi vào, đóng mạnh cửa.

Lăng Việt nhìn theo cửa phòng Hải Lan, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười, lại vẫn hướng dưới lầu đi xuống.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan trở lại trong phòng, bực bội đá chân vào thành giường, bĩu môi, trên mặt lộ ra oán khí, lẩm bẩm "Mình cũng không đáp ứng cho anh ta theo đuổi, dựa vào cái gì giả bộ thân thiết đến như vậy."

"Nói muốn mình, chẳng lẽ không phải mình vẫn luôn trước mặt anh ta sao, còn muốn mình lấy ân cứu mạng cho một cơ hội, nghĩ hay thật đấy" Bỗng nhiên dừng lại.

Giống như nghĩ tới cái gì, có chút suy nghĩ ngồi xuống trên giường.

Nếu di động có tín hiệu, Hải Lan thật muốn goi cho Tề Duyệt, hỏi một chút ý kiến của cô.

Hải Lan không thích thiếu nợ người khác, mặc kệ là nợ tiền hay nợ tình cô đều không thích, nếu thiếu người khác, cô sẽ nhanh chóng bằng phương thức tương tự trả lại.

Nhưng là Lăng Việt cứu cô một mạng, nếu muốn dùng phương thức tương tự trả, cũng không thể bảo cô cũng đi cứu anh một mạng. Trước tiên không nói Lăng Việt sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần anh vốn là đàn ông thì cho dù có gặp nguy hiểm cũng có thể tự mình giải quyết, trường hợp chờ cô đi cứu này có chút không thực tế.

Hải Lan cảm thấy chuyện này vô cùng không ổn, lập tức quyết định lúc trở lại Khang Thành sẽ cùng Tề Duyệt thương lượng một chút.

Suy nghĩ một lát, bụng bỗng sôi một tiếng, Hải Lan che kín bụng, nhíu mày.

Xong rồi, cô cảm giác chính mình đang tự vả mặt, cô đói bụng rồi.

Lúc tới bởi vì biết là nơi rất hẻo lánh, cho nên trong vali hành lý của Hải Lan trừ bỏ mấy bộ quần áo ra thì đều là đồ ăn, lại thêm một ba lô toàn đồ ăn nữa, vốn dư lại rất nhiều, nhưng đêm qua nghĩ rằng phải đi về rồi, liền ném hết chỗ đồ ăn đấy đi cho nhẹ túi.

Hải Lan nhìn về phía cửa, nghe tiếng bụng nháo không ngừng, gắt gao nhăn mày lại.

Hiện tại cô có hai lựa chọn, một là liêm sỉ, hai là đồ ăn.

Trong phòng đến một giọt nước cũng không có, nằm trên giường mười phút, cuối cùng vẫn là thân thể đói khát chiến thắng ý chí.

Lăng Việt hẳn là đã về phòng thu dọn hành lý của anh đi.

Có suy nghĩ này, Hải Lan từ trên giường ngồi dậy, đi tới cửa, sau đó dán tai vào cửa cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài, không nghe được bất luận cái gì liền thật cẩn thận mở cửa, nhìn hành lang không người, rón ra rón rén ra ngoài.

Bởi vì sàn nhà gỗ đã lão hoá, cho dù đi thật nhẹ đều sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt rất nhỏ, trái tim Hải Lan cũng theo tiếng kẽo kẹt này mà run rẩy. Cô vừa nãy còn bày ra vẻ mặt đứng đắn kêu anh tự ăn, hiện tại cô lại ra kiếm ăn, cô rất không muốn mất mặt trước Lăng Việt.

Thời điểm đi đến sảnh tầng một, một người cũng không có, làm trong lòng Hải Lan tưng bừng nhảy nhót một phen, lén lút đi tới phòng bếp, mới đi đến cửa phòng bếp, từ phía sau truyền đến tiếng Lăng Việt "Em xuống rất đúng lúc, tôi vừa mới nấu xong."

Hải Lan dựng thẳng lưng, xoay người nhìn về phía anh, nâng cằm, kiêu căng nói "Tôi không nói muốn ăn đồ anh làm, tôi tự mình xuống tự mình làm."

Câu cuối cùng này cũng là lời trong lòng Hải Lan, cô xuống dưới không phải tìm đồ ăn nấu sẵn rồi mới có thể ăn. Cô còn nghĩ có thể tìm được dưa chuột liền gặm dưa chuột, có thể tìm được cà rốt liền gặm cà rốt.

Lăng Việt giống như nhìn thấu Hải Lan, nhắc nhở "Đồ trong bếp vào lúc bọn họ rời đi đã giúp bà chủ thu dọn rồi, đồ dư lại chỉ có thịt BBQ ngày hôm qua chưa nướng, đều ở trong tủ lạnh, không có rau cho nên bà chủ ra ngoài mua rồi, chắc khoảng ba giờ mới có thể trở về, chúng ta cũng chỉ có thể đợi đến ba giờ mới có thể rời đi"

Nghe được không có bất kỳ đồ nào có thể ăn, Hải Lan cảm thấy dạ dày của mình đau âm ỉ, nếu không thì nấu ít nước sôi để cô uống cũng được....

Nhưng....

Bếp lò ở đây cô không dám dùng, cô từng thấy qua Lăng Việt dùng, vặn ra, bang một tiếng, lửa đột nhiên bốc lên, lúc cô nhìn trong lòng đều run sợ chứ đừng nói để chính mình dùng.

"Mì nấu rất nhiều, nếu em không ăn thì cũng chỉ có thể đổ đi thôi, cứ coi như thù lao lát nữa tôi ngồi xe em trở về, thế nào?"

Lăng Việt coi như nói hết nước hết cái, Hải Lan nhớ tới bát mì buổi tối hôm trước, lại hồi tưởng trong trạng thái đói khát như bây giờ, nuốt nước miếng, rất nhanh rũ bỏ liêm sỉ cùng kiêu căng dưới chân cơn đói.

"Thôi thôi, đều đã làm rồi, tôi còn có thể nói anh vứt đi sao"

Miệng không thành thật, khiến người cảm thấy bất đắc dĩ, rồi lại cảm thấy đáng yêu.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Ăn xong mì, thu dọn xong, bà chủ Tiểu Hồ cũng đã trở lại, Hải Lan liền cùng cô nói lời tạm biệt.

"Một tuần qua náo nhiệt như vậy, đột nhiên quạnh quẽ, tôi thật sự có chút không quen."

"Cô một mình ở nơi này không sợ sao?" Hải Lan hỏi cô.

Tiểu Hồ lắc lắc đầu "Nơi này là nơi tôi lớn lên, sao lại sợ chứ, hơn nữa cũng thỉnh thoảng có khách đến đây ở một thời gian."

Hải Lan gật đầu, như vậy còn đỡ một chút.

"Đúng rồi, cô chờ tôi một chút." Nói, Tiểu Hồ đi vào trong quầy, lấy ra một tờ giấy, viết một hồi, viết xong liền đưa cho Hải Lan.

Hải Lan sửng sốt, hỏi "Đây là cái gì?"

Tiểu Hồ cười cười, giải thích "Đây là số điện thoại khác của tôi, còn có địa chỉ nơi tôi ở, bởi vì ngày thường người khác muốn đặt phòng sẽ đặt trước khá lâu, cho nên có khi mấy ngày tôi mới đăng nhập hòm thư xem một lần, khả năng không thể ngay lập tức nhìn thấy mail mới đến. Nếu lần sau cô còn muốn đến, hoặc đột nhiên muốn tới, cứ theo số điện thoại này gọi cho tôi, điện thoại không gọi được cũng có thể trực tiếp đến nơi này tìm tôi."

Tuy rằng Hải Lan cảm thấy chính mình sẽ không lại đến nơi như thế này, nhưng vẫn nhận lấy, "Tôi lần sau tới đây sẽ liên hệ."

Tiểu Hồ mỉm cười gật đầu.

Hải Lan xoay người lên lầu lấy đồ, Tiểu Hồ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Hy vọng có thể giúp được các người." Thanh âm thực nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ có chính Tiểu Hồ nghe được.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro