Chương 42: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Ngày hôm sau đi làm, Hải Lan trực tiếp đem văn kiện mình đã ký đi vào văn phòng Lăng Việt, ném tới trước mặt anh.

"Cái gì cũng đừng nói, đừng hỏi, trực tiếp ký tên."

Lăng Việt nhìn hai chữ "Hợp đồng" kia liền hiểu, cong môi cười cười, như Hải Lan mong muốn mà cầm lấy bút máy, nhanh chóng ký tên mình lên bên cạnh tên Hải Lan.

Chờ Lăng Việt ký xong, Hải Lan nhanh chóng cầm lấy hợp đồng, hơi khom lưng cúi người xuống, ánh mắt cảnh cáo nhìn Lăng Việt phía sau bàn đang bày ra vẻ mặt sung sướng.

"Anh tém tém lại, đừng để cho tất cả mọi người đều biết." Ngày thường cả người đều lạnh lùng nghiêm túc, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng vui vẻ, người mù cũng nhìn ra được có chuyện gì xảy ra.

Lăng Việt hơi rũ mắt, theo cổ áo Hải Lan nhìn vào, áo ren màu đen ren như ẩn như hiện, còn lấp ló cái khe mê người.

Ánh mắt cũng tối sầm xuống.

Hải Lan nhận thấy được tầm mắt anh, lập tức kéo kín cổ áo mình, "Anh có thể đàng hoàng một chút hay không?"

Lăng Việt thu hồi ánh mắt, cười khẽ một tiếng "Duy nhất đối với em... Không thể."

Hải Lan:........

Trước kia Hải Lan cảm thấy mình đi cãi nhau khẳng định sẽ không thể thua người khác, ít nhất sẽ không thua Lăng Việt, nhưng là hôm nay cô mới phát hiện mỗi một câu của Lăng Việt đều có thể khiến cô á khẩu không trả lời được.

Ý cười trên mặt Lăng Việt dần dần phai nhạt, mang theo ngữ khí nghiêm túc "Đi ra ngoài thì cài hết cúc áo lại cho cẩn thận, nếu em không muốn giống như vừa rồi, cong lưng một chút hoặc là người khác cao hơn em đều có thể nhìn thấy hết."

Vốn dĩ cũng không cảm thấy cởi bỏ hai cúc áo trên có vấn đề cái gì, nhưng từ trong miệng Lăng Việt nói ra lại kỳ quái như vậy.

Im lặng cài lại cúc áo sau đó cầm lấy hợp đồng từ văn phòng anh đi ra. Vừa trở lại chỗ ngồi, Hoàng Khiết đang ngồi làm việc gần đó liền di ghế tới bên cạnh Hải Lan.

Trên tay Hải Lan vẫn còn cầm hợp đồng, nhìn thấy Hoàng Khiết lại đây lập tức ném văn kiện lên bàn.

Hoàng Khiết liếc mắt nhìn văn kiện kia, kỳ quái nói "Tuần trước vẫn luôn ở bên ngoài tập huấn, không có bất kỳ sắp xếp công việc gì, cậu như thế nào vừa đến làm việc đã có văn kiện để đưa ông chủ xem"

Hải Lan liếc mắt cô, chọc chọc trán cô "Hóng hớt."

Hoàng Khiết cười cười, lơ đãng liếc cúc áo sơ mi của Hải Lan, bỗng nhiên lộ ra ý cười ái muội.

"Có vấn đề nha."

Hải Lan lặng im nhìn về phía cô"Nào có vấn đề gì."

"Không có vấn đề gì, vậy vì cái gì cậu cài hết cúc áo lên thế này"

Hải Lan kinh ngạc, "Sao cậu biết?"

Nói xong, thanh âm đột nhiên im bặt.

Hoàng Khiết nhếch mày, càng thêm ái muội "Cậu còn nói không có gì, không có gì thì sẽ cài hết cúc áo lên sao, có phải ở văn phòng làm chuyện gì kích thích hay không?"

Hải Lan liếc cô một cái, trực tiếp dùng bàn tay đẩy trán cô ra, đẩy ra được một đoạn khoảng cách.

"Đem đầu óc cậu thu dọn sạch sẽ cho tôi, nhanh đi làm việc đi."

"Nhưng hành vi của cậu quá khả nghi."

Hải Lan lại liếc cô, hỏi "Cậu không có lý do gì tự nhiên chú ý tới cúc áo tôi, cậu mới là khả nghi."

Hoàng Khiết lắc lắc đầu "Không phải tôi cố ý chú ý, mà là nay cậu cài cúc áo quá thấp, hơi khom lưng một chút đều có thể nhìn hết tâm hồn của cậu, vốn dĩ muốn nhắc nhở cậu nhưng vừa định lại gần thì cậu liền vào văn phòng Lăng tổng."

Khó trách Lăng Việt sẽ nói như vậy

Hải Lan che che mặt, hiểu lầm này không thể giải thích rõ ràng, lập tức chỉ vào Hoàng Khiết "Tôi nói cho cậu biết, đừng đem việc này truyền ra ngoài, bằng không tôi đánh chết cậu."

Hoàng Khiết cười đến ái muội, vẫn luôn nói "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Hải Lan: ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu.

Hoàng Khiết rất nhanh trở về chỗ ngồi, Hải Lan mở văn kiện nhìn thoáng qua chữ ký của Lăng Việt, âm thầm thở dài một hơi.

Cô cùng Lăng Việt yêu đương, đây là chuyện mà sau khi xuyên sách cô không dám nghĩ đến, cũng cảm thấy là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nhưng hiện tại lại rõ ràng như vậy, tuy rằng là hợp đồng tình yêu, nhưng nếu như đến kỳ hạn lại thật sự nảy sinh tình cảm thì sao.

Hải Lan không tiếp tục suy nghĩ, kéo ngăn kéo ra, cất văn kiện vào bên trong khóa lại, đem chìa khóa thả vào túi xách của mình.

Nhìn ngăn kéo kia, nghĩ thầm hẳn là sẽ an toàn đi.

Đang chuẩn bị bắt đầu công việc, WeChat lại lóe lên, click mở ra xem.

Là Lăng Việt.

Ngẩng đầu nhìn văn phòng của anh, chỉ thấy anh đang xem máy tính, Hải Lan thu hồi tầm mắt, đỡ trán.

"Buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn cơm xem phim?"

Kế hoạch này của anh cũng thật nhanh chóng.

Cô hiện tại còn không có tâm trạng đâu, hay là cự tuyệt anh.

Đây là điều đầu tiên trong hợp đồng, nhưng nếu không đáp ứng, Lăng Việt có thể cảm thấy cô không có thành ý hay không, hoặc là nói cô chỉ đang trêu đùa anh

Đổi lại vị trí mà nói, cô cũng sẽ nghĩ như vậy.

Suy nghĩ một lát, Hải Lan vẫn là trả lời anh.

"Được, thời gian địa điểm anh chọn, xem phim gì cũng do anh chọn."

"Được"

Hải Lan cho rằng Lăng Việt sẽ để thư ký sắp xếp sau đó sẽ báo lại cho anh, như thế thì cũng phải đến buổi chiều mới có thể quyết định, sau đó mới báo cho cô. Nhưng còn chưa tới mười phút, tin nhắn đã tới rồi, mà thư ký của Lăng Việt buổi sáng đã xin nghỉ không ở đây, cho nên không có khả năng là thư ký sắp xếp.

Chẳng lẽ là chính anh chọn.

Địa điểm ăn cơm không phải nhà hàng Tây cao cấp gì đó, mà là nhà hàng Trung Quốc mà Hải Lan thích.

Hải Lan nghĩ lại cũng đúng, tay Lăng Việt còn chưa hồi phục tốt, trên tay vẫn còn mang theo nẹp cố định, ăn cơm Tây dùng chủ yếu là dao nĩa, xác thật cũng không tiện.

Còn bộ phim kia, không phải thể loại phim lãng mạn Hải Lan nghĩ, mà là bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất gần đây đang chiếu, là bộ phim Hải Lan mong chờ từ lúc còn chưa ra rạp, vốn nghĩ sau khi tập huấn trở về sẽ đi xem, thiếu chút nữa là quên mất.

Nếu phải cho điểm người bạn trai như Lăng Việt, Hải Lan cảm thấy anh có thể được 85 điểm trở lên, hiểu ý lại còn có kiên nhẫn.

Nghĩ như vậy, thật giống như Lăng Việt có rất nhiều điểm đáng khen.

Tuy rằng ấn tượng có chút thay đổi, nhưng vẫn là phải tỉnh táo nhắn WeChat lại cho anh.

"Buổi tối chúng ta tách ra đi, anh đi trước, tôi đến nhà hàng tìm anh.

WeChat bên kia trầm mặc nửa ngày, sau đó trình bày một tình huống thực tế là hiện tại tay không thể lái xe.

Hải Lan gãi đầu, biết thế nào Lăng Việt cũng nói những lời này, ý tứ là muốn để cô chở anh.

Do dự một chút, Hải Lan vẫn trả lời anh: "Tan tầm anh ở trước cổng trạm giao thông công cộng chờ tôi.

Kế hoạch liền như vậy mà định, Hải Lan gọi về nhà báo không ăn cơm đồng thời cũng trở về tương đối trễ.

Cơm nước xong thế nào cũng đến 7 giờ, xem xong ba tiếng phim cũng phải 11 giờ.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Công việc xong, Hải Lan liền đứng dậy đi vệ sinh.

Không khéo, ở cửa nhà vệ sinh đụng phải Tề Ấm, trong nháy mắt khó xử đối diện nhau kia, trong mắt Tề Ấm lóe lên chút ghen tị bị Hải Lan vừa vặn bắt được.

Tề Ấm coi như không nhìn thấy Hải Lan, trực tiếp từ bên cạnh Hải Lan đi qua.

Ánh mắt Hải Lan hơi trầm xuống, bỗng nhiên xoay người, hướng tới bóng dáng Tề Ấm mở miệng "Tề Ấm, chờ một chút."

Bước chân Tề Ấm dừng lại, tuy rằng không vui nhưng vẫn quay người lại, không thoải mái nhìn về phía Hải Lan "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Hải Lan khẽ cười, nói "Chính là lần trước ở thời gian tập huấn, không phải tôi bị người khác khóa trong nhà vệ sinh sao?"

Biểu tình Tề Ấm thay đổi, híp mắt "Cô vì cái gì muốn nói cho tôi chuyện này, lại không phải chuyện tôi làm."

Hải Lan vội xua tay, "Tôi không có ý này, chỉ là cảm thấy mọi người đều là đồng nghiệp, vẫn nên nhắc nhở một chút, tuy rằng là chuyện phát sinh ở nhà nghỉ đó, nhưng cũng rất có khả năng là một đồng nghiệp nào đó làm, cho dù hiện tại mọi người làm cùng công ty là người một nhà rồi, cũng khó tránh khỏi có người tâm lý không ổn làm ra mấy chuyện như vậy."

Nghe được mấy chữ "tâm lý không ổn" này, Tề Ấm nắm chặt tay thành nắm đấm, biểu tình càng thêm lạnh lẽo.

"Tôi biết rồi." Chỉ ném xuống ba chữ, Tề Ấm lập tức xoay người rời đi.

Ánh mắt Hải Lan mang theo suy nghĩ dừng ở cái nắm tay của Tề Ấm.

Chuyện bị khóa trong nhà vệ sinh ở nhà nghỉ kia, 90% là Tề Ấm làm.

Cô ta vì sao lại làm như vậy, trong lòng Hải Lan cũng bởi vì đoán được tâm tư Tề Ấm mà bực bội.

Lăng Việt này nha, chính là một 'nam sắc họa thủy'. (Gốc là hồng nhan họa thủy :)))

*****~Edit by _Hann_~ *****

Thời gian tan tầm, làm vợ tương lai của ông chủ như Hải Lan, tự nhiên không có ai bắt cô phải tăng ca, nhưng là vì có thể cùng với thời gian Lăng Việt rời đi không giống nhau, cô cố ý chờ Lăng Việt đi rồi mười phút sau mới chuẩn bị rời đi.

Hoàng Khiết thấy Hải Lan muốn đi, vội cầm lấy túi xách tiến lên, "Hải Lan, thời gian tập huấn cậu vất vả như vậy, tôi mời cậu bữa cơm bồi bổ nhé."

Hải Lan: cậu là có giao hẹn với Lăng Việt sao.

Hải Lan lắc lắc đầu, cự tuyệt "Không được, hôm nay tôi có việc, lần sau đi."

Hoàng Khiết tiếc nuối nói "Vậy được rồi, lần sau, tôi đi trước đây."

Hải Lan gật đầu, chờ Hoàng Khiết đi rồi, mới thở dài một hơi, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Hải Lan nhắn tin cho Lăng Việt, bảo anh chờ bên cạnh đường cái, một lát cô sẽ đến.

Hải Lan bỗng nhiên cảm thấy như này căn bản chính là chính mình tìm tội chịu tội, nói chuyện yêu đương lại giống như ăn trộm.

Dừng xe ở ven đường, ở trên xe còn mang theo kính râm cùng khẩu trang, hướng Lăng Việt đang đứng ở ven đường vẫy tay "Chỗ này"

Tầm mắt Lăng Việt từ trên màn hình di động nâng lên, nhìn đến Hải Lan ngụy trang toàn bộ "..............."

Cô hẳn là đã quên, bọn họ ở trong mắt người ngoài, vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê.

Lên xe, Lăng Việt cài xong đai an toàn, liếc cô một cái, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười "Đến mức này sao?"

"Đương nhiên. Tôi ở công ty đã hơn một tháng, đều không đi cùng anh bao giờ, nhân viên của anh mà phát hiện còn không phải lại có rất nhiều chuyện để nói ư. Tôi không muốn trở thành nữ chính của mấy câu chuyện đó."

Lăng Việt trầm mặc, tuy rằng anh đối với mấy chuyện buôn dưa bán quả này không có hứng thú, nhưng cũng biết Hải Lan chính là nữ chính trong mấy câu chuyện đó ở Lăng thị.

"Dù sao cũng nên cẩn thận hết sức, gặp gỡ vui vẻ chia tay vui vẻ, tránh mấy chuyện phiền toái không cần thiết."

Nghe vậy, Lăng Việt nhíu mày, anh cảm thấy nên nhắc nhở cô một chút.

"Hải Lan."

Hải Lan "Ừ" một tiếng.

"Chúng ta hôm nay mới ở bên nhau ngày đầu tiên."

Dừng đèn đỏ, Hải Lan liếc mắt nhìn anh"Sau đó thì?"

"Em cứ đem mấy chữ 'chia tay' này treo bên miệng mỗi ngày, em cảm thấy, có ai yêu đương như vậy sao?"

"Cùng lắm thì về sau tôi nói ít đi là được."

Yêu đương là vì thỏa mãn ước nguyện của Lăng Việt, nếu mỗi ngày để anh chịu ngột ngạt gì đó, cũng không phải là mong muốn ban đầu của cô.

"Không phải nói ít đi, mong em một lần cũng không cần nhắc tới, có thể để tôi duy trì hai tháng tâm tình vui vẻ"

Hải Lan bĩu môi "Đã biết, về sau tôi tuyệt đối ngậm miệng không đề cập tới." Chưa xong còn nhỏ tiếng lẩm bẩm"Keo kiệt"

Nghe được cô lẩm bẩm, Lăng Việt hơi cong môi.

Mọi thứ đều chậm rãi đi theo quỹ đạo, thật tốt.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro