Chương 7: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Bốn mắt nhìn nhau, Hải Lan cảm thấy mình phản ứng hơi quá đà, đem tay đang che trên ngực hạ xuống, hơi mất tự nhiên ho hai tiếng, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Lăng Lâm không đi làm thì không nói, Lăng Việt đây cũng không đi, lãnh đạo như họ nhàn rỗi như vậy là muốn đóng cửa Lăng thị hả?

"Đây là nhà tôi, đương nhiên là tôi ở đây." Lăng Việt cười khẽ, trả lời như lẽ đương nhiên.

Hải Lan:......

"Anh không đi làm sao?" Đương nhiên cô biết đây là nhà anh, nhưng hôm nay là thứ tư, là thời gian làm việc, hơn nữa anh có nhà ở ngoài, chỉ cuối tuần mới về đây, hiện tại lại xuất hiện ở Lăng gia thật kỳ quái.

"Là mẹ gọi tôi trở về xem lễ phục cho cô."

"Cho nên anh liền quay về?" Lăng Việt một thân tây trang giày da, rõ ràng là trên đường chuẩn bị đi làm bị kêu trở về.

Nhìn thấy Lăng Việt gật đầu, khóe miệng Hải Lan nhịn không được run rẩy.

Kỳ quái như vậy khiến cô cảm giác được âm mưu.

Lăng Việt tuyệt đối không có ý tốt.

Hải Lan trên mặt bày ra phòng bị, chỉ cần người sáng suốt đều nhìn ra được nhưng Lăng Việt lại lựa chọn bỏ qua, mắt nhìn quần áo trên tay cô rồi lại nhìn về phía cửa phòng anh đối diện: "Đều đã đi qua phòng cho khách, cô đang định đến nơi nào thay quần áo?"

Hải Lan sửng sốt, theo ánh mắt anh nhìn lại: "Tôi tưởng có người cho nên đi qua."

Lăng Việt thật ra chưa nói cái gì, chỉ là hơi cười cười.

Hải Lan nhìn Lăng Việt tươi cười, hơi nhíu mày, không nói gì xoay người đi về phòng cho khách mà anh nói.

Hải Lan vừa đẩy cửa ra, phía sau truyền đến tiếng Lăng Việt, "Chuyện hai ngày trước cảm ơn cô."

Hải Lan đẩy cửa ra, thuận miệng "Ừ" một tiếng sau đó vào phòng.

Sau khi khóa trái cửa, Hải Lan không khỏi rùng mình một cái

"Cười đến rung động như vậy thật làm người ta sởn tóc gáy." Vừa lẩm bẩm lại nhớ tới bộ mặt tươi cười kia của Lăng Việt, cô lập tức rụt rụt cổ lại rùng mình thêm một cái.

Hải Lan thay lễ phục, không ngờ lại vừa người, phơi bày được toàn bộ ưu điểm của cô.

Màu đỏ khiến làn da càng thêm trắng nõn, chỗ bả vai đều là ren đen gợi cảm, phần eo cùng thiết kế đuôi cá phô diễn được vòng eo tinh tế, khiến đôi chân trông lại càng dài.

Có gợi cảm, lại không thô tục, ngược lại làm cho người ta có cảm giác sang trọng, diễm lệ.

Ở trước gương nhìn ngắm, trong mắt dần lộ ra khó hiểu.

Sao cô cảm thấy Lăng Việt là cố ý ở hành lang chờ cô?

Hải Lan thấy giống như cô đã bỏ qua chuyện gì đấy, nhưng không hề có đầu mối, lý trí nói cho cô biết không nên tiếp tục tìm hiểu.

Tò mò hại chết người, cô vẫn là nên cách xa ra chút.

Từ phòng đi ra, cô cho rằng Lăng Việt đi rồi, cho nên liền bị Lăng Việt vẫn đứng nguyên chỗ đó dọa một phen.

"Sao anh vẫn ở đây?"

Lăng Việt nhìn thoáng qua lễ phục trên người Hải Lan, mắt chợt lóe tia nóng bỏng rồi biến mất, sau đó khóe miệng khẽ nhếch: "Rất hợp với cô."

Âm thanh nhẹ nhàng, ngữ khí nhàn nhạt.

Hải Lan gật gật đầu, xem như đáp lại lời khen của anh, không thể không nói, ánh mắt Lăng Việt rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Hải Lan ngay sau đó xoay người đi ra đại sảnh, Lăng Việt cũng đi theo phía sau.

Tới phòng khách, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Hải Lan, lộ ra kinh ngạc.

Lăng Lâm nhìn Hải Lan từ trên xuống dưới, khó nén ánh mắt kích động cùng mẹ Lăng nói: "Mẹ, đừng chọn nữa, chiếc váy này khẳng định có thể khiến mọi người hôm đấy đều sửng sốt."

Lăng mẫu nhìn Hải Lan, lại nhìn Lăng Việt phía sau Hải Lan, ý cười trên mặt càng thêm đậm, gật đầu: "Chiếc váy này cùng tây trang của A Việt đứng một chỗ, thật xứng đôi."

Nghe vậy, Hải Lan ngượng ngùng cười, hướng mẹ Lăng đi qua, tránh cùng Lăng Việt đứng một chỗ.

Hải Lan chỉ là khi nghe được mình cùng Lăng Việt xứng đôi, liền cảm thấy da đầu tê dại.

Hải Lan ở hiện thực, cũng không hay phải dùng chút diễn xuất này, hiện tại xuyên không vào tiểu thuyết, thật sự đem kỹ thuật diễn xuất luyện tập thành thạo, cho nên nói chuyện cùng mẹ Lăng rất thuận miệng.

Lăng Việt dựa vào tường, nhìn Hải Lan cùng mẹ Lăng vừa nói vừa cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Thuyết phục được mẹ anh đồng ý hủy hôn, đối với Hải Lan mà nói sẽ là vấn đề rất khó giải quyết.

Đem lễ phục thay ra, đang định rời đi lại bị mẹ Lăng kéo trở lại: "Đã hơn mười một giờ, cũng đến giờ ăn cơm rồi, ở lại ăn cơm nói chuyện cùng dì, con đã hơn một tháng rồi không có đến thăm ta, ta thật sự rất nhớ con."

Hải Lan cười cười, "Đợt trước có chút bận rộn, cho nên cháu vẫn luôn ở nhà."

Nói rồi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt cười như không cười kìa của Lăng Việt.

Ánh mắt kia thật giống như đang nói - tôi hiểu lí do của cô mà

Hải Lan trực tiếp dời mắt, cho dù Lăng Việt biết cô lấy cớ, cũng sẽ không vạch trần.

Thu hồi tầm mắt, đối với mẹ Lăng mỉm cười, "Được ạ, vậy ăn xong cơm rồi cháu về."

Thuận tiện mượn cơ hội này hiểu biết thêm mẹ Lăng một chút, cũng tốt cho việc lên chiến lược.

Dùng cơm trưa, Lăng gia một nhà ba người lại thêm Hải Lan là bốn người, bàn ăn lớn như vậy lại đem Hải Lan cùng Lăng Việt ngồi cùng một chỗ.

Anh bên trái, cô bên phải.

Xem ra mẹ Lăng thật sự hy vọng nữ phụ có thể trở thành con dâu mình.

Ngồi bên cạnh Lăng Việt, khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lăng Việt thế mà lại hút thuốc?

Tuy rằng có chút nhưng không nồng đậm, cũng không làm người ta chán ghét.

Tuy rằng mùi thuốc lá không làm cô chán ghét, nhưng bởi vì cảm giác được nguy cơ, Hải Lan vẫn là đem ghế dịch ra xa.

Bởi vì quan hệ của Hải Lan với Lăng Việt, mẹ Lăng vào bếp làm rất nhiều đồ ăn, bày đầy cả một bàn.

"Ăn nhiều một chút, một tháng không gặp, ta thấy con gầy đi rồi."

Hải Lan cười cười, "Chỉ là trông vậy mà thôi."

Nhưng Hải Lan đúng là gầy đi, sau khi biết mình xuyên sách kia, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào trở lại thế giới hiện thực, sao có thể còn ăn ngon ngủ yên.

"Dì thấy chính là gầy, ăn nhiều một chút." Nói rồi mẹ Lăng gắp miếng sườn vào bát Hải Lan.

Không đợi Hải Lan nói cảm ơn, sườn trong bát đã bị người khác lấy mất.

Không phải ai khác, chính là Lăng Việt ngồi bên cạnh Hải Lan, hành động khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến dừng hết động tác.

Ánh mắt kinh ngạc nhìn anh giống như hành động của Lăng Việt trong mắt bọn họ là không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Lâm phản ứng đầu tiên, vội hoà giải, "Chị dâu, anh em không cố ý đâu."

Hải Lan:......Cái gì không cố ý, đây chính là cướp ăn của cô.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan, không nhanh không chậm nói: "Cô quên cô bị dị ứng khoai?"

Lăng Việt vừa nói, ánh mắt mẹ Lăng cùng Lăng Lâm nhất loạt chuyển đến trên người Hải Lan.

"Chị dâu, chị bị dị ứng khoai sao?"

Hải Lan ngẩn người, mắt nhìn đĩa đồ ăn mẹ Lăng vừa gắp cho cô, mới phát hiện là sườn hầm khoai tây, gật gật đầu, "Chị đúng là dị ứng với khoai."

Hải Lan vừa xác nhận, Lăng Lâm lập tức nhìn về phía Lăng Việt, ngữ khí kinh ngạc: "Anh, em và mẹ cũng không biết, làm sao anh biết được chị dâu dị ứng khoai?"

Câu Lăng Lâm hỏi, cũng là nghi hoặc của Hải Lan.

Hải Lan không biết nữ phụ có dị ứng khoai hay không, nhưng cô khẳng định cô bị dị ứng, mà Lăng Lâm cùng mẹ Lăng thân thiết với nữ phụ cũng không biết cô ta bị dị ứng, Lăng Việt anh làm sao mà biết được?

Lăng Việt à Lăng Việt, anh đến tột cùng là trúng tà gì, vì sao bỗng nhiên đối với nữ phụ cảm thấy hứng thú, lại còn hiểu rõ như vậy?

Ánh mắt Lăng Việt thâm thúy đối diện cùng cô, bình tĩnh thong dong, không chút sơ hở

Ánh mắt hai người đối diện, ánh mắt Hải Lan mang theo tìm tòi nghiên cứu trong mắt người khác chính là liếc mắt đưa tình.

"Vô tình biết được." Lăng Việt trả lời.

Vô tình biết được, Hải Lan trong lòng cười lạnh một tiếng, vô tình này cũng trùng hợp quá đi, trả lời hay không trả lời cũng giống nhau.

Mẹ Lăng trên mặt lộ ra ý cười, bà để ý không phải Lăng Việt làm sao biết Hải Lan dị ứng khoai, mà chính là, con trai lâu như vậy không gặp Hải Lan rốt cuộc cũng thông suốt.

Mẹ Lăng cao hứng, Lăng Lâm liền buồn bực, hiện tại như thế nào cảm giác anh trai cùng Hải Lan đang ở chung, cùng với trước kia so sánh giống như đã đổi chỗ cho nhau.

Trước kia là Hải Lan nhiệt tình, anh trai hờ hững, hiện tại là Hải Lan hờ hững, anh trai ngược lại quan tâm, hai người kia thật là làm người khác đoán không ra, cùng nói đã giải trừ hôn ước càng làm người ta không hiểu nổi.

Cô đây đầu nhỏ, thật không lý giải nổi quan hệ phức tạp của bọn họ nha.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời tươi đẹp, ăn xong cơm trưa, Hải Lan bị mẹ Lăng gọi vào trong sân nói chuyện.

Lăng Việt đứng ở phía trước cửa sổ sát đất phòng khách, nhìn Hải Lan bên ngoài, tâm tình cũng tốt lên.

Lăng Lâm đi tới bên cạnh Lăng Việt tò mò hỏi: "Anh, giải trừ hôn ước thật sự là chị dâu nói ra sao?" Lăng Việt hơi gật đầu.

"Anh, chẳng lẽ anh không thấy kỳ quái sao, chị dâu trước kia thích anh như vậy, cho tới nay mục tiêu chính là muốn cùng anh kết hôn, vì cái gì bỗng nhiên nói muốn cùng anh giải trừ hôn ước, lý do là gì chứ?"

Lăng Việt khóe miệng nhếch lên, không nhanh không chậm nói: "Nguyên nhân anh rất rõ ràng, em cũng không cần tò mò, cô ấy muốn em làm thế nào, em liền làm theo như thế."

Lăng Lâm......

"Anh, ngay cả anh cũng như vậy?"

Lăng Việt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía em gái mình.

"Vì sao nói như vậy?"

Lăng Lâm vô lực thở dài một hơi.

"Hai người đều kỳ quái, giống như đổi chỗ cho nhau, trước kia là anh lạnh nhạt, chị dâu nhiệt tình, hiện tại là chị dâu lạnh nhạt, còn anh động lòng."

Lăng Việt cười cười, "Động lòng...... Dùng từ thật thỏa đáng."

"Vậy mọi chuyện là sao?" Lăng Lâm sầu đến bạc hết tóc.

Lăng Việt quay đầu, nhìn về phía ánh nắng ngoài kia, như cũ tản ra mị lực mê người của Hải Lan, khiến anh không thể mắt.

"Em chỉ cần biết rằng, Hải Lan sẽ là chị dâu em là được rồi."

Lăng Lâm mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn anh trai mình.

"Anh nghiêm túc?!"

Lăng Việt cười nhạt không nói.

Mẹ Lăng cùng Hải Lan nói chuyện một hồi, đề tài của mẹ Lăng không nghi ngờ đều là quay quanh như thế nào bắt lấy trái tim Lăng Việt, đồng thời cũng giúp Hải Lan cùng con trai mình nhanh chóng kết hôn, cũng nhanh chóng sinh cháu cho bà.

Hàn huyên một lát, Hải Lan mới cảm thấy Lăng Việt thật sự dễ giải quyết, mẹ Lăng đây mới là vấn đề nan giải.

Bởi vì buổi chiều đều phải đi làm, cho nên Hải Lan cũng không ở lại bao lâu, cùng mẹ Lăng từ biệt, thời điểm ra về Lăng Việt cũng cùng ra ngoài.

Mà Lăng Lâm tính toán một chút nữa mới đến công ty.

Hải Lan cùng Lăng Việt đi ra hoa viên, Hải Lan bỗng nhiên ngừng lại, xoay người cau mày nhìn về phía Lăng Việt bên cạnh.

Đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra: "Anh rốt cuộc đang làm cái gì?"

Lăng Việt cũng dừng lại, đôi mắt đen nhánh làm người khác đoán không ra nhìn cô, bên môi treo ý cười, hỏi lại: "Cái gì?"

Hải Lan nhíu mày.

"Là tôi đang hỏi anh rốt cuộc muốn làm cái gì, hôm nay anh cả một ngày đều khiến cho mẹ anh chú ý, bà còn cảm thấy anh đối với tôi cố chấp."

Cô muốn chính là Lăng Việt đối với cô tiếp tục hờ hững, sau đó cô liền không còn tình cảm, trở thành lý do để nói chuyện giải trừ hôn ước với mẹ Lăng.

Nhưng biểu hiện Lăng Việt hiện tại, không thể nghi ngờ là đang phá hỏng kế hoạch của cô.

"Từ trước tới nay đều như vậy, có gì khác nhau sao?" Ánh mắt Lăng Việt trầm tĩnh như nước, biểu tình cũng lạnh nhạt như cũ

"Anh cứ bình thường đi, anh trước kia thế nào, anh biết tôi biết tất cả mọi người biết, làm ơn đừng đùa nữa, nghiêm túc đem chuyện hủy hôn này giải quyết, không cần giở trò sướt mướt tính kế nhau có được không?"

Lăng Việt môi mỏng nhếch lên, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ lời Hải Lan nói.

"Vậy cô cảm thấy tôi nên phối hợp với cô như thế nào?"

Hải Lan vô lực day huyệt Thái Dương, cô cảm thấy đau đầu.

Cố ý không hiểu lời cô?!

Đường đường là một tổng tài quản lý một tập đoàn lớn, cô không tin anh không hiểu cô muốn nói gì.

"Ở trước mặt mọi người, mong anh tiếp tục duy trì thái độ đối với tôi trước kia, không cần thay đổi bất kỳ cái gì chính là phối hợp với tôi, ok?" Nếu anh cố tình giả bộ hồ đồ, vậy cô nói rõ ràng là được.

Hải Lan là người lý trí, cho nên lựa chọn lý trí để xử lý mọi việc.

Lăng Việt nhướng mày, không đậm không nhạt hỏi: "Thái độ trước kia như nào?"

......

Bỗng nhiên Hải Lan có cảm giác không cần lý trí nữa, không kiềm chế được muốn mắng chửi người khác.

"Anh tin tôi bây giờ liền đi vào cùng dì nói rõ ràng, nói việc chúng ta đã bàn xong chuyện giải trừ hôn ước." Ngữ khí bị đối phương làm cho bùng nổ.

Bộ dáng Hải Lan hung ác, ở trong mắt Lăng Việt cực kỳ giống con mèo, cao ngạo, hờ hững, rồi lại làm người khác trầm mê.

Lăng Việt thấp giọng nở nụ cười, "Được, vậy cứ như cô nói, nhưng cô không hiếu kỳ vì sao thái độ tôi thay đổi?" Giọng điệu thần bí nhưng trầm thấp dễ nghe.

Những thứ thần bí đều có tính nguy hiểm rất lớn.

Hải Lan không nghĩ tới Lăng Việt sẽ hỏi thẳng như vậy, nhanh chóng cẩn thận lui về phía sau, đề phòng nhìn Lăng Việt, không nghĩ đã lắc đầu, quyết đoán cự tuyệt: "Không, tôi một chút cũng không muốn biết, anh cũng không cần nói cho tôi, tạm biệt!"

Sau đó trực tiếp xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại bước nhanh rời đi.

Cô sớm đã phát hiện, Lăng Việt cùng trong tiểu thuyết có điều bất đồng, nhưng cô một chút cũng không muốn biết là vì cái gì, cũng hiểu rõ từ miệng Lăng Việt không thể biết được gì, ai biết anh có cố tình đào một cái hố để cô nhảy vào hay không.

Nhìn Hải Lan bước nhanh giống như phía sau có thú dữ, Lăng Việt lắc đầu cười, thở dài một hơi, trong mắt lộ ra tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Hải Lan tựa hồ so với kiếp đầu tiên càng kháng cự anh hơn, đây cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Trong lúc suy tư di động bỗng vang lên, là điện thoại của thư ký, biểu cảm Lăng Việt khôi phục lạnh nhạt xa cách, tiếp điện thoại, "Chuyện gì?"

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro