Hiểu Lầm Lớn (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Hồng Anh

Một

Qua vài ngày, chính là Lễ Thành Niên mỗi năm một lần. Những thiếu niên thiếu nữ sắp trưởng thành đang tìm kiếm người bạn đời yêu thích cho đêm đầu tiên.

Thời điểm A Di ở trên lớp kiếm thuật, đã có vài nam tử hướng nàng gửi lời mời, A Di nhất quyết cự tuyệt.

Trở lại hậu viện, bạn học hỏi nàng: "Sao lại cự tuyệt vậy? Ta thấy mấy vị nam tử kia đều rất đẹp mà." 

A Di không quan tâm mở miệng: "Không có cảm giác."

Bạn học suy nghĩ một chút, có chút nghi hoặc dò hỏi: " Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn Hà Thiên Diệp? Ngươi hết hy vọng đi, hắn sẽ không nhận lời mời của ngươi."

Mọi người đều biết, A Di thần nữ tướng mạo xinh đẹp, thành tích đứng nhất, lúc còn nhỏ đối với Hà Thiên Diệp nhất kiến chung tình.honganhconuong1512 Khi đó, ngay tại sân huấn luyện, trước mặt mọi người trong thư viện đối với Hà Thiên Diệp nói một câu: " Ngươi lớn lên bộ dáng tinh xảo như búp bê, ta thật thích."

Mọi người ồ lên, không ai nghĩ đến A Di sẽ thích cái loại hỗn tiểu tử Hà Thiên Diệp kia.

Hà Thiên Diệp tính cách cực kỳ ác liệt, đại khái là bị người trong nhà chiều hư rồi. Hắn đặc biệt thích bắt nạt người, thấy người không vừa mắt sẽ tay đấm chân đạp. Hắn hầu như đem họ sinh trong Thư Viện đều khi dễ qua vài lần. Ngay cả lão sư dạy học cũng nói hắn bùn không nâng đỡ được tường*, sau khi lớn lên tuyệt đối là cái tai họa.

*Bùn không nâng đỡ được tường: Nôm na là khả năng, trình độ hoặc đạo đức kém không thể đi xa (Thành công, chỗ đứng xã hội).

Nhưng mà, A Di vô cùng ưu tú lại cố tình coi trọng ác bá Hà Thiên Diệp thành tích đứng bét, xấu xa nóng nảy, phẩm đức có vấn đề này.

Này thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Càng làm cho người khó tin chính là Hà Thiên Diệp đầu bị chó gặm thế nào, mà có nữ tử là A Di hoàn mỹ như vậy có thể so với thần nữ theo đuổi hắn. Hắn lại chưa từng để A Di ở trong lòng, con mắt chưa từng liếc nhìn A Di một cái, thậm chí có vài lần làm A Di khó xử.

Chung quanh mọi người suýt tức giận đến hận không thể đá Hà Thiên Diệp một cước. Hà Thiên Diệp vốn nhân duyên đã kém, lại bởi vì nhân tài A Di thích hắn, Hà Thiên Diệp đã sắp chịu không nổi đến chỗ thần phẫn nộ.

A Di mỗi lần không ngừng bị mọi người nghiêm khắc bắt ép: Không cho phép lại gần gũi với cái tên ác bá lãnh huyết kia.

Hiện giờ, Lễ Thành Niên sắp đến rồi, nhưng A Di đã cự tuyệt rất nhiều lời mời của nam tử. Mọi người suy đoán, đại khái chính là nàng vẫn chưa hết hy vọng, là muốn đem lần đầu tiên cho Hà Thiên Diệp.

Bạn học của A Di chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi rốt cuộc coi trọng hắn cái gì? Hắn là cái cặn bã nha! Ở trong Thư Viện, tùy tiện tóm một nam nhân, đều so với Hà Thiên Diệp tốt cả trăm lần." 

A Di miễn cưỡng nở nụ cười, lại một lần nữa nhấn mạnh: "Ta thực sự không có thích Hà Thiên Diệp."

Hai

Nếu hỏi A Di đối với Hà Thiên Diệp có cảm giác gì? A Di sẽ trả lời: "Không chán ghét, cũng không thích." Nàng chỉ là cảm thấy Hà Thiên Diệp chơi vui mà thôi.

Đúng vậy, chơi vui.

Lúc bảy tuổi, nàng thành tích đứng nhất trong cả nước được trúng tuyển, tiến vào Thư Viện Hoàng Gia quý tộc này học tập.

Tại Thư Viện này, thân phận của các học sinh đều được giữ bí mật. Không ai có thể ỷ vào quyền thế nhà mình mà hoành hành ngang ngược.

Nàng đứng ở trên bục giảng cao, đại diện tân sinh viên tiến hành diễn thuyết. Nàng quá mức sáng chói, làm cho bọn nhỏ từ bé chúng tinh phủng nguyệt - Sao quanh trăng sáng* vô cùng khó chịu.

*Chúng tinh phủng nguyệt - Sao quanh trăng sáng: Được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng.

Trong đó khó chịu nhất có lẽ chính là Hà Thiên Diệp đi!

Tại một nơi đông nghẹt đầy những đầu người, nàng đầu tiên nhìn thấy chính là Hà Thiên Diệp.

Hà Thiên Diệp ngồi trên chiếc ghế mềm mại, xa hoa, xung quanh là mấy người hầu đang luống cuống tay chân đưa nước uống, hoa quả cho hắn.

Hà Thiên Diệp khi còn bé mày như bức tranh mực, mắt như làng thu thủy*, mặc chiếc âu phục tinh xảo, chân nhỏ trắng nỏn đặt ở trên bàn, vẻ mặt ngang bướng ngỗ ngược.

*Làng thu thủy: Chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp.

Khi đó, A Di cảm thấy được hắn tựa như một người có cuộc sống an nhàn sung sướng, búp bê tuyệt mỹ hào quang bắn ra tứ phía.

A Di vừa mới bắt đầu diễn thuyết, Hà Thiên Diệp bên kia đã muốn huyên náo đứng lên. Có người nói là Hà Thiên Diệp không quen nhìn cái bộ dáng giả tạo kia của A Di, muốn đi lên làm cho A Di khó xử.

May mà người hầu của Hà Thiên Diệp gắt gao lôi kéo hắn,honganhconuong1512 diễn thuyết mới có thể miễn cưỡng được tiếp tục tiến hành.

Ngày thứ hai, Hà Thiên Diệp mang theo một đám tiểu đệ ngăn cản A Di đang chuẩn bị đi đến sân huấn luyện để luyện kiếm thuật.

Mấy tiểu đệ nghe Hà Thiên Diệp xui khiến, chuẩn bị đem A Di hung hăng khi dễ một chút, tốt nhất đem nàng khi dễ đến quỳ trên đất xin tha thứ.

Đáng tiếc kiếm thuật của A Di rất cao, nàng mặt không đổi sắc dùng thanh kiếm đem mấy tên tiểu đệ kia đánh phải quỳ xuống đất xin tha.

A Di mỉm cười, thời điểm từng bước đến chỗ Hà Thiên Diệp, hành động của nàng đem vẻ mặt Hà Thiên Diệp không ai bì nổi sợ tới mức ngã trên đất.

A Di không có thương tổn hắn, mà là ngồi xuống trước mặt hắn, hai tay nắm khuôn mặt, tinh tế mà nói: "Ngươi bộ dáng như búp bê, ta thực thích." 

A Di lúc ấy tự nhiên không biết rằng lời ca gợi đơn thuần của mình đã khiến nàng lâm vào "Lời đồn đại vô căn cứ" không hồi kết.

Nàng nhìn đến khuôn mặt Hà Thiên Diệp lập tức ửng đỏ, nàng còn hiếu kì mà hai mắt nhìn thêm.

Hà thiên Diệp "ba" hất tay nàng, hung ác mà nói: "Ngươi chờ đó cho bản thiếu gia, ta sớm hay muộn sẽ giết chết ngươi."

A Di mỉm cười nhìn hắn: "Được, ta chờ ngươi."

Tiếc là Hà Thiên Diệp tiến hành trả thù vô số lần, hoàn toàn không thể tổn thương A Di một chút nào.

Dù sao A Di tai thính mắt tinh, tránh được "ám tiễn ngầm hay công khai", đánh thắng lưu manh, lại càng không sợ côn trùng, chuột......

A Di đem tất cả côn trùng bỏ vào trong một cái túi, lúc đem cái túi cho Hà Thiên Diệp cực kì sợ hãi côn trùng, sợ tới mức mấy ngày ăn không ngon.

Ác bá Hà Thiên Diệp không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên đối với cô gái thoạt nhìn yếu đuối sinh ra tâm lý sợ hãi.

Từ đó về sau, hắn tạm ngưng gây phiền toái cho A Di, lần ngừng lại này, liền ngừng gần mười năm.

A Di không còn được gặp các loại "Ngoài ý muốn", nàng còn cảm thấy rất nhàm chán nữa.

Ba

Hà Thiên Diệp là một cái ác bá, nhân duyên cực kém. Mọi người mặc dù rất chán ghét hắn, nhưng Hà Thiên Diệp có thể tại Thư Viện Hoàng Gia hoành hành ngang ngược lâu như vậy, cũng không có lệnh bị cưỡng chế đuổi học, mọi người cũng có thể lờ mờ hiểu được Hà Thiên Diệp thân phận không đơn giản. Cho nên trừ bản thân A Di có thực lực, cũng không có ai dám ngay trước mặt chống đối hắn.

Hiện giờ, Lễ Thành Niên sắp đến, A Di cuồng dại thầm mến người ta không thay đổi, muốn tìm Hà Thiên Diệp làm bạn đời đêm đầu tiên. La Nhất cũng bất chấp tránh né đối diện Hà Thiên Diệp, mà là khó khăn gọi Hà Thiên Diệp lại:

"Hà Thiên Diệp, ngươi không có thích A Di chứ?"

Hà Thiên Diệp bước chân ngừng lại, La Nhất cả người bắt đầu rét run, hắn kiên trì hỏi lại: "Ngươi hẳn là sẽ không nhận lời mời đêm đầu tiên của A Di chứ?"

Hà Thiên Diệp mười tám tuổi bộ dạng tuấn mỹ lại thanh lệ, chính là mặc chiếc áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản, lại có thể tôn lên vẻ đẹp như hoa sen nở, thoát tục tuyệt trần của hắn.

La Nhất nhìn đến dung mạo cảnh đẹp ý vui của Hà Thiên Diệp, lại như là nhìn thấy quỷ sát Diêm Vương giống nhauhonganhconuong1512. Thời điểm hắn nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hà Thiên dừng ở trên người mình, hắn đã muốn hối hận gọi Hà thiên Diệp lại rồi.

Người hầu của Hà thiên Diệp sợ thiếu gia nhà mình tức giận, vội đem La Nhất đuổi sang một bên, hung thần ác sát mở miệng: "Chuyện của thiếu gia nhà ta sao có thể đến phiên ngươi quản? Mau cút cho ta!"

Hiếm thấy Hà Thiên Diệp không có tức giận, cũng không tìm La Nhất gây phiền toái. Hắn dường như không có việc gì mà xoay người, tiếp tục bước đi.

Qua một lúc sau, Hà Thiên Diệp quay đầu lại nhìn thoáng qua người hầu của mình, có chút do dự mở miệng hỏi: "Nàng có thể hay không mời ta cùng nàng......"

Người hầu vừa nghe đến "Nàng", liền biết Hà Thiên Diệp là nói A Di, người hầu vội mở miệng trả lời: "Thiếu gia không cần lo lắng, A Di nếu dám tìm đến người, ta lập tức đem nàng đuổi đi, tuyệt đối sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt người."

Hà Thiên Diệp nhíu mày, đạp người hầu một cước: "Ai cho ngươi đuổi nàng đi? Muốn chết có phải hay không?"

Người hầu vẻ mặt uất ức mà bụm lại cái chân bị đá.

Hà Thiên Diệp nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, mở miệng nói: "Hiếm có một lần cơ hội nhục nhã nàng, ngươi biết cái gì."

Bốn

Khi A Di đang trên lớp học đàn dương cầm, đã có gần mười nam sinh đưa cho nàng thư tình, đều muốn mời nàng ở lễ thành niên ngày đó cùng nhau trải qua đêm đầu tiên.

A Di đem thư tình bỏ vào trong túi sách, nhìn thấy lão sư một mực nhìn nàng, nàng có chút ngượng ngùng hé miệng cười cười.

Lão sư đi về phía nàng, có chút không muốn mở miệng: "Sau Lễ Thành Niên, ngươi có tính toán gì không? Kết hôn? Hay là sự nghiệp?"

Một khi qua Lễ Thành Niên, chính là đại nhân chân chính rồi, không thể ở lại trong Thư Viện. A Di là học sinh ưu tú nhất ở Thư Viện này, các sư phụ đều nhìn nàng lớn lên. Nếu A Di rời khỏi Thư Viện, sao các sư phụ có thể không tiếc được?"

A Di cũng nhìn thấy ánh mắt không nỡ của lão sư, nàng tuy rằng cũng không nỡ, nhưng nàng vẫn lộ nụ cười thản nhiên: "Bây giờ con còn không suy nghĩ đến chuyện này, hiện tại con chỉ muốn quý trọng những ngày ở trong Thư Viện."

Sau khi tan học, A Di ôm sách vở ra khỏi lớp, như thường ngày giống nhau. Nàng có thể cảm nhận được rất nhiều nam sinh nhiệt tình chăm chú nhìn nàng, ngày thường bọn họ cũng sẽ không đi lên nói chuyện cùng nàng. Bất quá, đại khái sắp đến lễ thành niên, bọn họ lấy hết can đảm, vẻ mặt thẹn thùng mà đưa cho nàng thư tình.

A Di vẫn dùng giọng điệu ôn hòa uyển chuyển cự tuyệt họ.

Đi đến cuối hành lang, A Di nhìn thấy Hà Thiên Diệp.

Hà Thiên Diệp cầm trái cầu, không ngừng đem cầu đá xa, để người hầu nhặt về cho hắn, hắn nhận lại cầu, tiếp tục đá văng.

Trò chơi thật nhàm chán, A Di tựa vào tường , mỉm cười nhìn Hà Thiên Diệp: "Đều sắp trưởng thành rồi, ngươi vẫn là ấu trĩ như vậy."

Hà Thiên Diệp nghe được âm thanh của A Di, đột nhiên phản xạ có điều kiện quay đầu lại, nhíu mày, vẻ mặt đề phòng mở miệng: "Ngươi người này cách xa ta ra một chút!"

Ác bá Hà Thiên Diệp không sợ trời không sợ đất thế nhưng sẽ kiêng kị A Di như vậy, A Di cảm thấy có chút buồn cười.

Lại nói, từ khi nàng đem đầy sâu giả trong túi to ném tới trên người Hà Thiên diệp, Hà Thiên Diệp nôn mấy ngày. Từ đó về sau, Hà Thiên Diệp không dám lại trêu trọc nàng.

A Di mỉm cười lắc đầu, nói với hắn: "Vậy ngươi chậm rãi chơi, ta đi trước."

Hà Thiên Diệp nhìn thấy trong ngực A Di đang ôm một đống thư tình, vẻ mặt của hắn hiện lên một tia biểu tình nhỏ bé.

"Đứng lại!" Thấy A Di quả thực muốn đi, Hà Thiên Diệp vội mở miệng nói:

A Di có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, nàng biết Hà Thiên Diệp chán ghét nàng, ngay cả nói cũng không nghĩ muốn cùng nàng nói.honganhconuong1512

Lúc này đây, rất kỳ quái Hà Thiên Diệp tại sao sẽ gọi nàng lại.

Hà Thiên Diệp lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt như vô tình liếc nhìn thư tình trong ngực của nàng, quái gỡ mà nói ra: "Xem ra ngươi có rất nhiều thư tình nha, thế nào, quyết định cùng ai trải qua đêm xuân?"

A Di bỏ qua giọng điệu khó nghe của hắn, tính tốt mà trả lời hắn: "Bọn họ đều rất tốt, đáng tiếc ta không có cảm giác."

Hà Thiên Diệp nhíu mày, còn muốn nói cái gì, đúng lúc chủ nhiệm Thư Viện ở cách đó không xa kêu tên A Di, kêu A Di đến phòng làm việc.

A Di đáp chủ nhiệm một tiếng, quay đầu lại hướng Hà Thiên Diệp cười cười: "Ta đi trước."



29.1.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro