Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là ảnh được tặng kèm khi mua truyện của tác giả á mấy sốp, 2 anh chị đẹp điên.

---

Khi Tả Lạc Hoan đặt mặt khóa trở lại hộp quà rồi bước ra ngoài, quản gia đã đợi ở ngoài cửa, ông chỉ cần liếc qua chiếc hộp trong tay cô liền nhớ ra là quà của nhà nào tặng.

"Đây là quà của nhà họ Kỷ tặng." Quản gia khóa cửa kho, đi theo sau Tả Lạc Hoan, bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ, "Tiểu thư, cô định tự tay chuẩn bị quà trưởng thành cho thiếu gia nhà họ Kỷ sao?"

Tả Lạc Hoan cầm hộp quà trong tay, nghĩ đến món đồ bên trong, ý vị sâu xa mà nói: "Chú Triệu, thiếu gia nhà họ Kỷ đã tự tay chuẩn bị quà trưởng thành cho con, vậy thì đến lễ trưởng thành của cậu ấy, con cũng nên tự tay chọn một món quà cho cậu ấy."

Quản gia giả vờ không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô, chỉ nói: "Phu nhân nghĩ rằng cô sẽ không ở thủ đô vào ngày 28, nên đã chuẩn bị trước một món quà cho thiếu gia nhà Kỷ rồi, cô có cần..."

"Không cần, mẹ tôi đại diện cho nhà họ Tả tặng, còn tôi là bạn học sẽ tặng một món quà khác cho cậu ấy."

Quản gia nhìn Tả Lạc Hoan đi lên lầu, trong lòng thầm nghĩ, tiểu thư có lòng tốt như vậy sao? Chắc là lại nghĩ ra cách nào đó để làm khó dễ thiếu gia nhà họ Kỷ đây mà.

Về đến phòng ngủ, Tả Lạc Hoan tùy ý ném hộp quà lên bàn, bước đến giường, cúi người kéo tủ đầu giường ra, cô duỗi tay nhấn nhấn vào vách tường, nơi đó lóe lên rồi bỗng nhiên lõm vào, sau đó toàn bộ bức tường tách ra, di chuyển sang hai bên, lộ ra một căn phòng bí mật.

Trên hai bức tường lớn ở giữa trung tâm phòng bí mật treo đầy vũ khí, chưa kể đến các vũ khí hạng nặng xung quanh. Có thể nói, tất cả các loại vũ khí cá nhân đều có mặt ở đây, bên cạnh đó còn có một dãy kệ dài, trưng bày các loại dao dài ngắn khác nhau.

Tả Lạc Hoan bước vào, ánh mắt quét qua các khẩu súng trên tường, rồi quay lại nhìn dãy kệ, tay lướt qua một con dao dài phía trên cùng, cầm nó lên. Cô nắm chuôi dao, dùng lực rút ra, để lộ ra một phần lưỡi dao lạnh băng sáng bóng.

Đây là một con dao tốt, tiếc là không thể mang theo trên người.

Cuối cùng, cô lấy một con dao găm từ tầng dưới cùng của kệ, lưỡi dao mỏng mềm, chất liệu không phải là kim loại, là con dao được làm bằng sợi tổng hợp, chỉ cần dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào đuôi dao cũng có thể uốn cong lưỡi dao, nhưng cho dù toàn bộ lưỡi dao có bị uốn cong thì chỉ cần buông tay, lưỡi dao sẽ trở lại hình dáng ban đầu.

Tả Lạc Hoan giấu dao găm vào cổ tay trái, áp nó vào sát làn da, rồi kéo tay áo xuống, không ai có thể phát hiện ra dị thường. Cô cất dao găm xong liền bước ra, đóng cửa phòng bí mật lại, rồi kéo tủ đầu giường trở về chỗ cũ.

Ở trong phòng chưa được hai tiếng, cửa phòng đã bị gõ vang, chỉ có tiếng gõ cửa, người ở ngoài chắc chắn không phải là quản gia.

Tả Lạc Hoan đứng dậy mở cửa, người đứng bên ngoài là một người phụ nữ xinh đẹp quý phái, vừa thấy cô, đôi mắt bà sáng lên một chút, nhưng nét mặt lại nghiêm lại, khuôn mặt xinh đẹp của bà mang theo chút giận dữ: "Bây còn biết đường về nhà nữa à? Người của trường đến phàn nàn còn thường xuyên hơn cả bây!"

"Con sai rồi." Tả Lạc Hoan ngoan ngoãn xin lỗi, "Kỳ này con sẽ không đi nữa đâu."

Dịch Đồng nhìn con gái mình, cuối cùng cũng dịu đi một chút: "Xuống ăn cơm đi, chú Triệu đã bảo đầu bếp làm món bây thích rồi đó."

"Cha đâu ạ?"

"Ở phòng khách, đang chờ bây xuống ăn cùng." Dịch Đồng để con gái đỡ cánh tay mình đi xuống lầu, "Chú Triệu nói bây định chuẩn bị quà riêng cho Kỷ Việt Chi hả? Đừng có mà nghĩ ra trò chọc phá gì đó, đúng thật là nhà Kỷ và nhà ta đang tranh giành tài nguyên, nhưng thế hệ trẻ như tụi bây không cần phải tham gia vào làm gì."

"Con chỉ là muốn tạo mối quan hệ tốt với bạn học thôi mà." Tả Lạc Hoan tùy tiện bịa ra một lý do.

"Tốt nhất nên như vậy." Dịch Đồng có chút ghét bỏ nhìn Tả Lạc Hoan nói, "Bây mà hiểu chuyện được như Việt Chi thì tốt biết mấy, thằng bé học một năm, làm trưởng Ban Kỷ Luật gần một năm, bây học một năm, trốn học một năm."

Tả Lạc Hoan: "......"

Ban Kỷ Luật xác thật là một nơi rất tốt, cơ bản thì đây là nơi tụ tập những học viên xuất sắc nhất của Học viện Quân sự Đệ Nhất, có thể làm được trưởng ban, thì mối quan hệ sau này khỏi cần nói cũng biết rộng rãi thế nào. Về điểm này, Kỷ Việt Chi quả thực làm rất tốt, hiện tại Ban Kỷ Luật chính là địa bàn của cậu ta rồi.

Dạy dỗ con gái xong, Dịch Đồng mới để cô đi ăn cơm, gia chủ nhà họ Tả đã ngồi ở ghế chủ tọa đợi sẵn.

Tả Địch Hồng thấy Tả Lạc Hoan thì không có phản ứng gì lớn, chỉ gật đầu, ra hiệu cô ngồi xuống ăn cơm: "Mới làm xong gà chiên giòn, ăn thử xem sao."

...

Trốn học cả một ngày hôm qua, sáng hôm sau Tả Lạc Hoan liền bị đuổi ra khỏi nhà, Dịch Đồng chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi cô, bảo cô cút đến trường đi học.

Tả Lạc Hoan đành phải đi đến trường, lần này cô không gặp phải người của Ban Kỷ Luật, thành công đi đến lớp học.

Giang Hoằng nhìn đôi tay trống rỗng của cô, lại nhìn bàn học trống không, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "... Mày đi học mà không mang theo sách à?"

"Không có về ký túc xá." Tả Lạc Hoan thản nhiên nói, "Nội dung trong sách tao nhớ hết rồi."

Tiết này là tiết lịch sử Liên Bang, tuần trước khi nhận sách, cô đã đọc hết qua một lần.

"Dữ vậy sao."

Thầy giáo chưa vào lớp, Giang Hoằng nhìn người từ cửa bước vào, dùng cùi chỏ huých vào Tả Lạc Hoan đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh: "Tháng sau là bắt đầu chọn môn học rồi, tao đoán là hai bây kiểu quái gì cũng phải đối đầu với nhau thôi, không là môn xạ kích thì cũng là môn võ thuật, diễn đàn ẩn danh trong trường đã bắt đầu đánh cược rồi đó, cược xem hai bây đứa nào mạnh hơn. Tất nhiên là... phải đợi thằng ấy phân hóa thành công cái đã."

Tả Lạc Hoan mở mắt ra, ánh mắt rơi vào người ngồi ở hàng ghế đầu, đột nhiên cô nhớ đến chiếc mặt khóa màu đen hôm qua, đầu lưỡi không khỏi chạm nhẹ vào răng hàm, trong mắt cô hiện lên vài phần ngông cuồng: "Phân hóa thành công thì đã sao?"

Giang Hoằng nhớ đến sức ép khủng bố từ tin tức tố của Tả Lạc Hoan, có chút hậm hực, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Trước đây mày còn nói cậu ta chưa phân hóa đã có thể đá bay Hạng Thừa Bình, đợi cậu ta phân hóa thành công, chưa chắc đã thua kém mày đâu."

"Để rồi xem."

Người ngồi hàng đầu dường như nhận ra có người đang bàn tán về mình, hắn ngồi xuống rồi hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua đằng sau một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt lại, không ai hay biết.

...

"Gần đây các câu lạc bộ đều đang tuyển thành viên mới." Giang Hoằng đi cùng Tả Lạc Hoan dạo quanh khuôn viên trường, hắn chỉ vào đội ngũ dài nhất: "Bên đó là Ban Kỷ Luật đang tuyển người, năm ngoái mày chưa thấy qua, số người đăng ký lần này nhiều gấp mấy lần trước, chắc chắn là đang nhắm đến Kỷ Việt Chi."

Ngược lại, Tả Lạc Hoan lại bị một câu lạc bộ đối diện thu hút, chính xác hơn là người đang đứng trước quầy tuyển thành viên, cô bước qua đó, đá vào cẳng chân đối phương một cái: "Học viên mới, lần trước quên hỏi cậu tên gì?"

Nghiêm Nham vốn đang ngấu nghiến miếng bánh được ăn thử của câu lạc bộ ẩm thực, bị đá một cái, hắn nuốt vội miếng cuối cùng trong miệng xuống, theo phản xạ định động thủ, nhưng thấy là Tả Lạc Hoan, liền ngớ người ra một lúc: "Nghiêm, Nghiêm Nham."

"Không ai nói cho cậu biết phải kiểm soát tin tức tố trong trường à?" Tả Lạc Hoan khoanh tay hỏi, "Không được thì dán miếng dán ngăn tràn vào."

Ánh mắt Nghiêm Nham nhìn Tả Lạc Hoan tức khắc liền thay đổi, mang theo chút sợ hãi cùng chán ghét: "Chị cũng là người của Ban Kỷ Luật?"

"Nóng nảy, lỗ mãng." Tả Lạc Hoan quét mắt qua tay và chân của hắn, cười khẩy: "Thể chất nhưng thật ra cũng không tồi."

Mặt Nghiêm Nham tái xanh rồi lại đỏ hồng, muốn phản bác nhưng bản năng hắn nhắc nhở tốt nhất là nên im lặng. Kỷ Việt Chi đánh gãy tay chân hắn, hắn chỉ cảm thấy không phục, nhưng Tả Lạc Hoan thì khác, khoảnh khắc sợ hãi khắc vào trong xương cốt hắn đến tận giờ hắn vẫn còn cảm nhận được.

"Kiểm soát tin tức tố cho tốt vào, đi từ xa đã ngửi thấy mùi rồi." Tả Lạc Hoan nói, "Trong học viện không chỉ có mỗi Alpha thôi đâu."

Dù rằng Omega giờ đã có chất cách ly có thể ngăn chặn tin tức tố của Alpha một cách hiệu quả, nhưng hành động không kiểm soát tốt tin tức tố ở nơi công cộng cũng giống như quấy rối tình dục vậy. Dĩ nhiên là một số người từ vùng sâu vùng xa đến, họ không để tâm đến những quy tắc này.

"Cha mẹ cậu phục vụ trong đơn vị quân đội nào?" Tả Lạc Hoan đột nhiên hỏi.

Đã phân hóa trước khi nhập học, toàn thân cử chỉ không chút gọn gàng, ngay cả bánh ăn thử của câu lạc bộ cũng ăn ngon lành như vậy, chắc chắn không phải người từ thành phố lớn, trên người lại mang theo chút khí chất quân đội, chắc là xuất thân trong một gia đình quân đội xa xôi.

"Quân đội 377 trên hành tinh lưu đày Tây Giang!" Nghiêm Nham ưỡn ngực, nói lớn.

Giang Hoằng như nghĩ ra điều gì đó, nhìn Tả Lạc Hoan: "Cũng thuộc trong quân đội Lẫm Đông."

Tả Lạc Hoan ném cho Nghiêm Nham một tấm thẻ: "Ngày mai mời cậu đi ăn một bữa, địa chỉ có trên đó."

Nghiêm Nham cúi đầu nhìn tên nhà hàng có trên tấm thẻ, cuối cùng mới nhận ra lãnh đạo quân đội Lẫm Đông mang họ Tả.

Trước khi rời đi, Giang Hoằng tốt bụng nhắc nhở: "Ở Học viện Quân sự Đệ Nhất, trừ Omega, chỉ có Alpha vô dụng mới dùng đến miếng dán ngăn tràn tin tức tố."

Nghiêm Nham: "..."

Bên kia Đinh Ngũ Minh cuối cùng cũng đăng ký vào Ban Kỷ Luật xong, đi đến chỉ thấy Nghiêm Nham đứng đờ người ra đó, hắn bước lại hỏi: "Nghiêm Nham, tôi đăng ký xong rồi, trên tay cậu cầm thẻ VIP gì vậy?"

"Thẻ nhà hàng." Nghiêm Nham cất tấm thẻ vào, quay lại xin thêm một đĩa bánh ăn thử, rồi mới cùng Đinh Ngũ Minh rời đi.

Phía trước Tả Lạc Hoan và Giang Hoằng đi không bao xa, liền chạm trán Kỷ Việt Chi, hắn vẫn mặc quân phục chỉnh tề, cúc áo từ trên xuống dưới luôn được cài kỹ lưỡng không chút cẩu thả.

"Còn chưa tốt nghiệp, cậu đã muốn lén lút lôi kéo thế lực riêng rồi à?" Kỷ Việt Chi giương mắt nhìn Tả Lạc Hoan, ánh mắt phảng phất như tuyết trên đỉnh núi quanh năm không tan, lạnh lẽo đến cực điểm, "Cậu trở về là để chuẩn bị làm cái này?"

Tả Lạc Hoan ngả ngớn mà cười một tiếng: "Làm sao mà so lại được với trưởng Ban Kỷ Luật của chúng ta, có thể thu hút được nhiều học viên xuất sắc nhất của học viện quân đội, thủ đoạn của tôi tính ra vẫn còn non kém lắm."

Kỷ Việt Chi nhíu mày, cuối cùng cũng đi lướt qua, không hề đáp lại.

Nhưng Tả Lạc Hoan thì lại cố tình muốn quay đầu lại khiêu khích thêm một câu nữa: "Bạn học Kỷ này, có phải hôm qua cậu quên trừ điểm tôi rồi không?"

Kỷ Việt Chi không dừng bước, chỉ khẽ nhấc tay, ngay lập tức trên quang não của Tả Lạc Hoan liền hiện lên thông báo trừ điểm của hệ thống.

Tả Lạc Hoan: "...Tch."

---

Editor: BonBon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro