Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Editor: Hi Giai

"Ôi, một đại lão gia như cậu đừng có nhỏ mọn như vậy được không? Tôi đã xin lỗi cậu rồi mà. Hơn nữa, tôi thật sự không phải là đang vũ nhục cậu đâu. Là do tôi bị cậu làm cho tức giận nên mới nói mà không suy nghĩ thôi."

Hứa Lạc Lạc thở hồng hộc chạy theo sau Úc Dương la lớn.

Nghe thấy vậy, bước chân của Úc Dương liền dừng lại. Xoay người lại chuẩn bị nổi giận, đã bị người ta trực tiếp đụng phải dọa cho cứng đờ người lại.

Hứa Lạc Lạc không nghĩ tới Úc Dương lại đột nhiên dừng lại, ở phía sau vùi đầu ra sức đuổi theo, cái đầu nhỏ bé "Bịch" một cái liền đụng phải lồng ngực rắn chắc của Úc Dương.

"Ai ui! Đau chết lão nương rồi. Con mẹ nó ai lại thiếu đạo đức như vậy, ở trên đường lớn trồng người sắt!" Hứa Lạc Lạc bị đụng trực tiếp bắn ngược lại ngồi xổm trên mặt đất, ôm hai bên đầu choáng váng cả giận nói. Ngay sau đó lúc ngẩng đầu lên liền đần độn.

Ồ, thì ra không phải là người sắt, mà là người gỗ nha!

Úc Dương thu hồi tay đang muốn đỡ cô, dùng sức nắm chặt bàn tay.

"Cái đó, sao cậu lại dừng lại? Rốt cuộc cậu cũng nguôi giận?" Hứa Lạc Lạc dè dặt nhìn khuôn mặt vô cảm của Úc Dương, vẻ mặt đầy chột dạ.

Úc Dương buồn bực sờ nơi ngực mình bị đụng trúng, nhíu mày nhìn cô, vừa rồi hắn đi rất nhanh, nha đầu này lại đuổi theo nhanh như vậy, chắc là thật sự bị đụng đau!

"Cậu một mực đi theo tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Hứa Lạc Lạc vỗ vỗ mông từ trên mặt đất đứng dậy, bĩu môi: "Không phải vì xin lỗi cậu sao?"

"Cần thiết sao?" Úc Dương hỏi lại.

Hứa Lạc Lạc nghe thế liền ngẩn người.

Đúng vậy? Cần thiết sao? Cô lúc nào từng để ý tới cảm nhận của người khác sao? Nhưng vì cái gì nhìn thấy Úc Dương tức giận, theo bản năng liền chạy theo!

Có lẽ là bởi vì hắn có đôi mắt rất giống Hứa Gia Dương!

"Này, cậu chờ chút." Sau khi phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy Úc Dương sắp đi xa, Hứa Lạc Lạc cao giọng gọi.

Úc Dương dừng lại, vẻ mặt cứng nhắc quay đầu lại nhìn cô: "Còn có việc?"

Hứa Lạc Lạc chạy chậm tới, thở dốc nói: "Cho tôi mấy tấm ảnh của cậu đi."

Úc Dương nhíu mày: "Tôi không có!"

Không phải mọi người đều nói mấy người lớn lên đẹp trai đều rất tự luyến sao? Hứa Lạc Lạc kinh ngạc nhìn hắn: "Thật sự?"

"Tôi không cần phải lừa gạt cậu." Nói xong, không đợi cô phản ứng lại Úc Dương liền xoay người đi tiếp.

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, nhưng mà cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, tiện tay đứng ở ven đường vẫy một chiếc xe taxi, lên đường hồi phủ!

Úc Dương quay đầu lại, nhìn xe taxi đã đi xa đến xuất thần.

Cô hẳn là sẽ không đến đây nữa đi?

"Alo. Chuyện gì?"

Cảm giác được rung rung, Úc Dương phục hồi lại tinh thần, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, kết nối rồi đặt ở bên tai, xoay người rời đi.

"Anh Dương, là em, tiểu Lý. Trưa ngày mai có rảnh không? Anh Long nói muốn anh trở về cùng nhau ăn bữa cơm."

Úc Dương trầm tư một lát, hỏi: "Có những ai?"

"Anh, anh Long cùng với Long thiếu."

"Được, tôi đã biết." Tắt điện thoại, Úc Dương nhíu mày một cái rồi bước nhanh rời đi.

Biệt thự của Long gia rất lớn, các biện pháp phòng vệ bên trong lại làm cực kỳ chặt chẽ.

Úc Dương đi vào trong đi qua tầng tầng kiểm tra liền mất tới gần nửa giờ.

Vừa mới đi vào đại sảnh tráng lệ, đã bị người hầu dẫn tới nhà ăn.

Úc Dương bước nhanh đi qua, đối với hai người ngồi ở bàn ăn khẽ gật đầu chào hỏi: "Anh Long, Long thiếu."

Long Hải thấy hắn liền cười nói: "Tiểu Dương tới rồi hả, đến đây, ngồi đi."

"Hừ ~ một con chó mà thôi, cũng xứng cùng chung bàn ăn với tôi!"

Úc Dương nghe vậy nhíu mày liếc mắt nhìn hắn ta một cái.

"Hạo Nhi, nói chuyện kiểu gì vậy, mau nói xin lỗi Tiểu Dương ngay."

Long Hải nhìn Úc Dương, quát lớn nói.

Long Hạo khinh thường hừ lạnh: "Chỉ bằng hắn! Để cho con xin lỗi? Hắn cũng xứng!"

"Con thật láo xược!" Long Hải trầm mặt, ông tuổi đã cao không biết còn có thể sống được mấy năm? Ông ta lôi kéo huấn luyện những người này còn không phải là vì đứa con trai bảo bổi duy nhất này của ông ta sao. Nhưng mà đứa con này của ông ta chính là không biết cố gắng.

Nếu Úc Dương là con của ông ta thì thật tốt biết bao, tuổi còn nhỏ, thâm trầm ổn trọng, có đầu óc, có thủ đoạn, co được dãn được!

"Hạo Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu đừng để trong lòng, tiểu Dương."

"Anh Long nói phải, Long thiếu tuổi trẻ cuồng nhiệt, thẳng thắn. Úc Dương sẽ không để trong lòng." Úc Dương ngước mắt nhàn nhạt mà nhìn Long Hạo một cái, sắc mặt bình tĩnh nói.

"Vậy là tốt rồi, đều học cùng một trường. Tiểu Dương cậu thành thục hiểu chuyện giúp tôi để ý tiểu tử thúi này một chút." Long Hải nghe vậy cười nói.

Úc Dương nhíu mày, Long Hạo không phải là ở Lâm thị nhất trung sao? Khi nào cùng hắn học chung trường?

"Long thiếu tạm thời đi học nghề?"

Long Hải hung hăng trừng mắt nhìn Long Hạo, mới nói: "Ừ, dù sao thằng bé ở trường học cũng không chịu học tập cho giỏi, chỉ biết gây chuyện sinh sự làm hỏng việc. Tôi cũng không trông cậy thằng bé trở nên suất sắc, làm rạng rỡ tổ tông. Liền để cho thằng bé đến đấy học thôi."

Úc Dương đem những lời Long Hải nói ở trong đầu dạo qua một vòng, liền hiểu là chuyện gì xảy ra?

Nhưng mà xem ra lần này con rùa Long Hạo này chọc phải cái sọt sợ rằng không nhỏ, thậm chí ngay cả Long Hải cũng không giải quyết được, trước mắt chỉ có thể đem cậu ta giấu đi.

Long Hạo bĩu môi, nhưng tự biết mình đuối lý, cũng không dám ở trước mặt lão cha của mình ương ngạnh!

Ăn bữa cơm này Úc Dương thiếu chút nữa không tiêu hóa được. Tuy rằng bởi vì Long Hải đối với hắn thưởng thức có thừa, Long Hạo trước kia cũng không thích hắn. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là đối với hắn không nói cũng không để ý tới, chưa từng giống hôm nay đối chọi gay gắt như vậy, khắp nơi làm khó dễ. Úc Dương rất khó hiểu, hắn rốt cuộc là nơi nào trêu chọc đến đại thiếu gia cả ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết gây chuyện sinh sự này?

Tới Long gia, Úc Dương đều là ngồi xe buýt đến ngôi biệt thự ở phụ cận, sau đó mới chậm rãi đi tới. Hôm nay cũng giống vậy. Cho nên thời điểm hắn trở về cũng là ngồi xe buýt. Chỉ là hắn không nghĩ tới vừa xuống xe liền nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này!

Hứa Lạc Lạc vốn dĩ đang ngồi ở trạm đợi xe buýt cúi đầu nghịch điện thoại, cảm giác được phía trước người có bóng dáng hiện lên, không ôm hy vọng ngẩng đầu lên, từ chín giờ sáng cô liền ngồi ở nơi này, đến bây giờ đã là hai giờ chiều, đã có bao nhiêu chiếc xe buýt đi qua cô cũng không nhớ rõ được.

Nhưng cô nhìn thấy Úc Dương lên xe buýt ở trạm đối diện, cho nên cô tin tưởng Úc Dương nhất định sẽ xuống xe ở nơi này.

Một lần đợi chính là đợi tới năm tiếng đồng hồ, ngay cả chính Hứa Lạc Lạc cũng không biết từ đâu mà cô có thể kiên nhẫn đến vậy. Chỉ biết là cô dù sao vẫn đợi một chiếc xe sau khi đi qua không có Úc Dương liền đợi xe tiếp theo, sau đó cứ như vậy vô hạn tuần hoàn mà chờ cho tới tận bây giờ.

Không nghĩ tới cô thật đúng là chờ tới được, không ngờ được là có thể thấy bản thân mình chờ người khác, đôi mắt Hứa Lạc Lạc lập tức sáng lên, cọ cọ một chút liền từ trên ghế dài nhảy xuống, chạy về phía Úc Dương.

Úc Dương nhìn thấy cô liền nhíu mày, xoay người đi về phía nhà trọ.

Hứa Lạc Lạc vội vàng chạy chậm đuổi theo, chạy theo chốc lát liền không có hơi sức, hướng về phía bóng dáng Úc Dương quát: "Tôi tmd cũng sẽ không ăn cậu, cậu chạy nhanh như vậy để làm gì? Lão nương chờ cậu từ buổi sáng cho tới bây giờ còn chưa có ăn cơm đâu, cậu có một chút lễ độ hay không hả?" Quan trọng nhất chính là cơm sáng cô cũng chưa có ăn nha ~ .

"Ọc ọc ~ " Bụng lại đáng xấu hổ kêu to, ăn ăn ăn, chỉ có biết đến ăn thôi! Ngươi muốn làm gì! Hứa Lạc Lạc ôm bụng oán thầm.

Úc Dương nghe vậy lại không tự chủ được mà dừng lại, hắn không nghĩ tới cô sẽ chờ hắn lâu như vậy! Thời điểm buổi sáng ngồi xe buýt rời đi, hắn nhìn thấy cô đuổi theo ở phía sau.

Lúc ấy tài xế đã lái xe rồi, hỏi hắn đang đứng ở cửa xe: "Là bạn của cậu sao? Nếu đúng là vậy, tôi liền phá lệ dừng lại để cô bé lên."

Hắn không cần suy nghĩ liền trả lời: "Không phải!"

Thấy hắn dừng lại, Hứa Lạc Lạc vội vàng chạy chậm qua.

"Ọc ọc ~ "

Lần này ngay cả Úc Dương cũng nghe thấy. Rũ mắt nhìn cô một cái: "Cậu còn muốn làm cái gì?"

Hứa Lạc Lạc ôm bụng oán giận: "Không phải tôi đã nói rồi sao, muốn mấy tấm ảnh của cậu mà?

"Tôi không có."

"Cho nên tôi mới mang theo máy ảnh này?" Hứa Lạc Lạc cầm lấy máy ảnh treo ở trên cổ cho hắn xem.

Úc Dương: "..."

"Rốt cuộc cậu có cho hay không, nói một câu, đừng giống như đàn bà!"

Hắn nói không cho, cô sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Rõ ràng sẽ không.

"Chụp đi."

Thiếu niên có thân hình cao lớn, ngũ quan tinh xảo thân mình đứng thẳng, đứng ở đầu hẻm nhỏ, buổi chiều ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người hắn, vì hắn dệt lên một tầng kim quang, giống như tiên nhân, làm người ta cảm thấy thiêng liêng mà không thể xâm phạm.

Đương nhiên là không bao gồm cả Hứa Lạc Lạc, cô thích nhất chính là mạo phạm tiên nhân: "Này, đừng bày cái mặt người chết đấy, cười một cái cũng sẽ không chết."

Úc Dương cứng đờ kéo kéo khóe miệng, khi còn nhỏ hắn rất béo, ghét nhất người khác thảo luận về diện mạo của hắn, thì càng miễn bàn đến việc chụp ảnh. Hắn chán ghét ống kính.

"Tôi phi, cậu quả thực cười so với khóc còn khó coi hơn, chắc đã luyện đến cảnh giới cao nhất. Tại hạ bội phục bội phục!"

Úc Dương nhíu mày: "Cậu rốt cuộc là chụp hay không chụp?"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi: "Chụp chụp chụp, cậu là lão đại, nghe cậu hết."

Hứa Lạc Lạc giơ máy ảnh " Tách tách" chụp mấy tấm.

"Đổi một tư thế khác đi."

Úc Dương từ sườn mặt trái đổi thành sườn mặt phải.

Hứa Lạc Lạc: "..."

Cô không cùng người lãnh đạm tính toán so đo!

Chụp xong ảnh của một mình Úc Dương, Hứa Lạc Lạc đột nhiêm có ý tưởng: "Soái ca, biển người mênh mông quen biết một trận thật không dễ dàng, chụp chung một tấm ảnh đi!"

Úc Dương ngước mắt, nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, Hứa Lạc Lạc nhếch miệng cười, khuôn mặt nhỏ sáng lạn như hoa, Úc Dương nhịn không được híp híp mắt, nhấp nhấp đôi môi mỏng.

Hứa Lạc Lạc tiện tay từ ven đường kéo tới một người khoảng chừng 30 tuổi, khuôn mặt nam nhân gầy gò.

"Phiền chú rồi, chú có thể giúp chúng cháu chụp một kiểu ảnh được không ạ?"

Nói xong đem máy ảnh trong tay đưa qua.

Người đàn ông kia nhìn máy ảnh ngẩn người, ngay sau đó có chút ngượng ngùng mà đem tay ở trên quần áo cọ cọ, ngây ngô cười: "Cái máy ảnh này của cô nhìn qua xa hoa quý giá như vậy. Tôi không biết dùng."

"Không sao ạ, cháu dạy cho chú." Hứa Lạc Lạc một tay đem máy ảnh trị giá 288888 (bằng 943.508,208 VNĐ đóa) nhét vào trong tay người nọ, sau đó cúi đầu chỉ cho chú ấy xem: "Chú sau khi ngắm xong, thì ấn nút này liền OK. Thấy chưa ạ, rất đơn giản!"

Thấy người nọ gật đầu, Hứa Lạc Lạc liền chạy đến chỗ Úc Dương.

Người kia cầm lấy máy ảnh nhắm ngay vào hai người, chụp một tấm, giống như không quá vừa lòng nói: "Hai người đứng gần vào nhau thêm một chút."

Nhìn khoảng cách giữa hai người cách nhau một thước, Hứa Lạc Lạc suy sụp đi nhanh qua, chỉ còn kém đụng vào người Úc Dương.

Cúi đầu liền ngửi thấy mùi hương thơm mát trên tóc cô, thần sắc Úc Dương khẽ biến, nhéo nhéo ngón tay, lui lại một bước.

Nhìn thấy khoảng cách lại biến thành một thước, Hứa Lạc Lạc nghiêng đầu, rống giận: "Cậu tmd lại gần đây chút cho tôi, lão nương cũng sẽ không cưỡng gian cậu, cậu trốn xa như vậy để làm gì?"

Úc Dương: "..."

Hứa Lạc Lạc lại dời qua, lần này Úc Dương không có động, cúi đầu liền ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô dưới ánh nắng tươi sáng, nhịn không được cong cong khóe miệng, đưa tay nhẹ nhàng mà vén sợi tóc bên tai cô bị gió thổi loạn lên, vén ra đằng sau tai.

Hứa Lạc Lạc cảm giác được ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc bắt được một tia sủng nịnh không kịp che giấu trong mắt của Úc Dương, không khỏi sửng sốt: "Cậu..."

Úc Dương nhíu mày rũ mắt, lùi về phía sau một bước, gấp gáp nói: "Tôi không có ý gì khác."

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, cô không cảm thấy hắn đối với cô có ý tứ khác, là hắn tránh cô như xà hổ sài lang, cô muốn tự luyến cũng tự luyến không nổi. Cô chỉ là muốn hỏi hắn một chút có phải cũng giống như cô hay không, thật sâu ở trong lòng mà chôn một người.

Chẳng qua phương thức bọn họ hoài niệm người kia không giống nhau.

Cô sẽ nhịn không được đi thân cận với mỗi một người giống người kia!

Mà hắn bởi vì cô mà đối với tất cả mọi người đều là tính tình lãnh đạm!

Nhưng cô lại cảm thấy hắn có lẽ cũng không muốn nhắc tới người kia với người khác, giống như cô cũng không muốn nhắc tới Hứa Gia Dương với người khác, cho nên mới dừng lại không nói tiếp!

** Lời editor: Dạo này bận ôn thi quá đi T^T, đảo bọn mình quyết định hết tháng 6 này đợi thi xong thì tiếp tục đăng chương, có khi lúc đó mình sẽ bão chương nha!! Chúc mọi người "nhảy hố" vui vẻ <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro