Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Editor: Hi Giai

"Đã biết, Thiến Thiến mỹ nữ, có rảnh đi tìm cậu chơi. Hôm nay đi trước, hẹn gặp lại sau."

Long Hạo đạt được mục đích cũng không đi cùng với bọn họ vào trong trường, mà đi ngược lại về phía cổng trường. Hắn cùng người khác hẹn nhau giữa trưa cùng ăn cơm, nếu không đi sẽ đến muộn, để cho mỹ nữ kia chờ lâu không tốt lắm!

"Ôi, ôi, Úc Dương, cậu đi đâu? Chờ tôi một chút."

Hứa Lạc Lạc phát hiện Úc Dương cũng không đi về phía khu dạy học, đến chỗ cột cờ liền đổi hướng, đi tới bãi tập, vội vàng đuổi theo.

Một đường đi theo Úc Dương tới bãi tập ở phía sau nhà xưởng bỏ hoang, mới vừa dừng lại, Hứa Lạc Lạc khó hiểu hỏi: "Này, cậu tới chỗ này làm gì?"

Úc Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Giúp tôi đem cánh tay nắn lại."

"A? Cậu bị gãy tay?" Hứa Lạc Lạc đi qua tò mò chạm chạm vào cánh tay của cậu.

Úc Dương thở dài: "Trật khớp!"

Úc Dương còn chưa nói xong, "Rắc rắc" một cái cô đã đem tay trái của cậu nắn lại.

"Được rồi." Nhớ năm đó, khi Hứa Lạc Lạc đi theo phía sau Hứa Gia Dương làm xằng làm bậy làm loại chuyện này không ít! Hứa Gia Dương cùng người ta đánh nhau bị thương đều là một mình cô ôm lấy mọi việc!

Úc Dương sửng sốt, ngước mắt nhìn cô, nhiều năm như vậy mà tay nghề của nha đầu này cũng không xuống dốc, lại còn học được cả việc giả ngu giả ngơ phân tán lực chú ý của người khác.

Cha Úc Dương mở ra một công ty không lớn cũng không nhỏ, ở trấn trên có thể nói là nhà giàu số một số hai. Đối với đứa con trai độc nhất là cậu liền vô cùng nuông chiều, bởi vì vậy mà cân nặng của cậu theo tuổi tác càng tăng lên.

Khi còn nhỏ Úc Dương cũng không thèm để ý, là do bộ dạng cậu hung hăng càn quấy cùng kiêu ngạo nên không ai dám chê cười cậu ta.

Nhưng nhờ phúc của Hứa Lạc Lạc, khi học lớp 4, bởi vì cực kỳ béo nên cậu một lần liền thành danh, thành tiêu điểm chê cười của toàn trường. Cho dù cậu dâm uy không ai dám ngay trước mặt cậu nói ra nói vào, nhưng sau lưng vẫn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cậu kiêu ngạo như thế làm sao có thể chịu được, vì thế bắt đầu nghĩ các loại biện pháp giảm béo. Kiên trì vận động không từ bỏ, mẹ cậu nói tuyệt thực có thể dẫn đến bệnh, uống thuốc trừ bỏ dẫn đến mệt mỏi cũng không có hiệu quả gì quá lớn. Thẳng đến khi cậu nhìn thấy võ quán ở ven đường đang tuyển sinh, thấy hứng thú liền trực tiếp đi báo danh!

Vừa mới bắt đầu hiệu quả cũng không quá rõ ràng, nhưng cậu cảm thấy hứng thú đối với võ thuật nên vẫn luôn kiên trì luyện tập. Nhưng mà khi ấy tính tình của cậu quá kiêu ngạo, ở võ quán gây chuyện không ít, cũng bị đánh không ít lần. Thế nhưng cậu lại không dám nói với mẹ, cậu sợ mẹ đau lòng sẽ không cho cậu tiếp tục đi học võ.

Loại tiểu trấn nhỏ này cũng chỉ rộng mấy dặm, chỉ cần đi bệnh viện sẽ gặp phải người quen, cậu ngại mất mặt nên đi hai lần rồi không đi nữa, buộc Hứa Lạc Lạc cả ngày đi theo phía sau cậu đến bệnh viện cùng lão trung y học tay nghề.

Không nghĩ tới nha đầu này học còn rất ra hình ra dáng. Những lần sau chỉ cần cậu bị thương đều là Hứa Lạc Lạc xử lý, thẳng đến lúc học kỳ hai năm lớp 5 cha cậu xảy ra chuyện, cậu cùng mẹ đi xa tha hương.

Hứa Lạc Lạc nhìn cánh tay phải Úc Dương nói: "Lần này không có cách nào phân tán lực chú ý, cậu chịu đựng một chút."

Úc Dương rũ mắt, tay trái đỡ lấy tay phải, "Rắc rắc" một tiếng, nắn xong: "Được rồi, đi thôi!" Cái này gọi là lâu dài trưởng thành. Mấy năm nay cậu học các loại cách đánh nhau vật lộn, trà trộn xã hội, mới biết khi còn bé những chuyện kia thật sự là trẻ con!

Hứa Lạc Lạc: "..."

Này tmd cũng là một người tàn nhẫn! So với cô còn tàn nhẫn hơn, cùng Hứa Gia Dương liều mạng giống nhau!

Cô là đối với người khác tàn nhẫn! Đối vơi chính mình vẫn là thôi đi!

"Ôi, nói cho tôi các cậu đây là chuyện như thế nào? Vì sao ở trường học đánh nhau?" Nếu đến bây giờ cô còn không phát hiện hai người này là thật sự đánh nhau, mà không phải chơi tình thú, cô chính là đứa ngốc.

"Không có việc gì. Cậu chỉ cần nhớ kỹ là về sau cách cậu ta xa ra một chút là được."

"Thế nào? Cậu ta rất lợi hại sao? Ngay cả cậu cũng không đánh lại được cậu ta?"

Úc Dương: "..."

Quay đầu lại nhìn cô: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Hứa Lạc Lạc nhìn thấy phía sau Úc Dương một mảng lớn vết máu, lúng túng cắn cắn môi: "Tôi nghĩ nếu như cậu không vì tôi mà bị thương. May ra hẳn là đại khái có thể đánh thắng đi!"

Úc Dương câu môi: "Ba năm, chúng tôi tổng cộng đánh 37 lần, tôi thua một lần. Chính là hôm nay, cậu nói đi?" Nếu nha đầu này còn biết áy náy, cậu không ngại khiến cô càng áy náy thêm một chút, về sau ít gây chuyện cho cậu!

"A ~ 37 lần, ngoại trừ hôm nay chính là một tháng một lần đi! Quả thực so với dì cả của chúng tôi còn đều hơn!"

Úc Dương: "..."

Ai lấy phải loại nữ nhân không có tim không có phổi không da không mặt mũi này đúng là chịu tội!

"Haiz, tiểu đệ đệ ngây thơ, tôi không đùa cậu nữa còn không được sao, cậu đừng đi mà, tôi đưa cậu đi bôi thuốc, ký túc xá của tôi có hòm thuốc." Nhìn thấy Úc Dương xoay người đi, Hứa Lạc Lạc gào thét.

Úc Dương mặc kệ, Hứa Lạc Lạc từ phía sau bắt lấy cánh tay cậu: "Này, đừng cậy mạnh biết không, diện tích vết thương lớn như vậy chính cậu không có biện pháp tự mình xử lý."

Úc Dương dừng lại, rũ mắt nhìn cô, nhấp môi không nói.

Hứa Lạc Lạc qua trận dây dưa này đối với cậu ta cũng coi như có hiểu biết nhất định, biết cậu ta đây là thầm chấp nhận.

Xoay người lôi kéo người ta đi tới ký túc xá nữ sinh.

Úc Dương rũ mắt đi theo, trên đường ba bốn lần muốn đem tay mình từ trong tay cô rút ra, cuối cùng đều bị Hứa Lạc Lạc dùng vũ lực trấn áp!

Cậu ta cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

Nhưng mà chờ tới cửa ký túc xá rồi, Hứa Lạc Lạc như thế nào cũng không kéo được Úc Dương đi vào, rất sợ chính mình lại đem cánh tay vừa mới nắn lại của cậu ta kéo trật khớp, Hứa Lạc Lạc quay đầu lại tận tình khuyên bảo: "Thứ nhất, hiện tại không có nữ sinh ở trong ký túc xá, bọn họ đều đang đi học. Thứ hai, cậu chẳng lẽ tính đứng ở cửa ký túc xá nữ sinh cởi quần áo để cho tôi bôi thuốc? Cuối cùng miệng vết thương của cậu cần phải được rửa sạch, chúng ta phải đi lên."

Úc Dương nhấp môi.

Hứa Lạc Lạc biết cậu ấy đang do dự, một phát liền đem người kéo vào. Trộm nhìn đến bác gái trực cửa quả nhiên đang ngủ, quay đầu lại đối với Úc Dương làm một thủ thế im lặng, mang theo cậu thật cẩn thận đi vào.

Phòng ký túc xá của bọn họ ở tầng hai, trong nháy mắt đi đến tầng hai.

Hứa Lạc Lạc móc chìa khóa ra mở cửa, đem Úc Dương đẩy vào.

Úc Dương do dự một lát, rồi mới bước vào. Hai mắt bất động thanh sắc đánh giá một chút gian phòng ký túc xá sạch sẽ ngăn nắp.

Tầm mắt dừng lại cái giường ở bên phải cửa sổ.

Hứa Lạc Lạc đóng cửa lại đi vào, nhìn Úc Dương thất thần ngạc nhiên nói: "Này ~ cậu vậy mà biết đó là giường của tôi, huynh đệ ánh mắt không tồi nha!"

Phía trên còn đặt búp bê Tây Dương khi còn nhỏ cậu đưa cho cô!

Úc Dương thu hồi tầm mắt.

Cậu không nghĩ tới cô vẫn còn giữ nó!

"Cởi quần áo! Tôi muốn bắt đầu."

Úc Dương nhìn cô một cái, rũ mắt, vành tai ửng hồng khả nghi.

Hứa Lạc Lạc ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Cậu mà cũng biết thẹn thùng. Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn. Tục ngữ nói rất đúng, trước lạ sau quen, tới đi tới đi! Mau cởi mau cởi!" Nói xong liền định ra tay cởi giúp cậu ta.

Úc Dương nghiêng người tránh đi: "Tôi tự mình cởi, cậu đừng đụng vào tôi." Cô mỗi lần đều có thể nhân cơ hội tập kích cậu... Hừ, đừng tưởng rằng cậu đây không biết về chút tâm tư nhỏ kia của cô!

Hứa Lạc Lạc ngượng ngùng mà thu hồi móng vuốt!

A a a! Thật đáng tiếc! Chỉ có thể nhìn mà không thể sờ!

Tâm ngứa ngáy khó nhịn, cô thề, một ngày nào đó cô phải sờ được!

"Vậy cậu cởi, cởi xong rồi nằm lên trên giường của tôi. Tôi đi lấy nước, cùng vật dụng y tế."

Vì bảo trì hình tượng quang minh giúp người làm niềm vui của bản thân, mà không phải biến thân thấy sắc nảy lòng tham, nhân lúc cháy nhà hôi của, ép mình làm một nữ lưu manh lương thiện, cô vẫn là không nhìn.

Ở phía dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Hứa Lạc Lạc, Úc Dương thật đúng là ngượng ngùng mà cởi, lần này tốt rồi, cô quay người lại, Úc Dương liền chịu đựng đau đớn lưu loát đem áo thun cởi xuống, ném xuống đất.

Nhưng khi nhìn giường mềm mại sạch sẽ của Hứa Lạc Lạc cậu vẫn là do dự một lát, trên người cậu dơ, cậu sợ làm dơ giường cô!

Nhưng mà khi Hứa Lạc Lạc bưng nước từ phòng tắm đi ra, Úc Dương không chút do dự liền nằm lên, dù sao cuối cùng Hứa Lạc Lạc nhất định sẽ khiến cậu nằm lên, cậu tội gì mà phải tự mình chuốc lấy cực khổ, lại để cô trêu chọc một trận.

Lần đầu tiên nhìn thấy Úc Dương ngoan như vậy, Hứa Lạc Lạc cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc nói lời vô nghĩa, cô nghiêm trọng hoài nghi nếu cô không cầm máu cho Úc Dương, cậu ấy rất có khả năng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết ở trên giường cô!

Việc này, cô, không thể nhẫn nhịn! Cho dù cậu ta chết cũng là một con ma đẹp trai, nhưng đó vẫn là ma, mà cô sợ ma!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro