Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Editor: Hi Giai + Mew

Hứa Lạc Lạc nhìn Úc Dương, ánh mắt u ám, đem ly rượu Cocktail đang cầm trong tay bưng lên che ở trước mắt, qua ly thủy tinh nhìn thiếu niên trên sân khấu, khóe môi khẽ mím chặt: "Cửa sổ không đóng".

Úc Dương ngẩn người, qua ly rượu nhìn thấy đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch, vẻ mặt của cô gái lộ ra bi thương.

Trong lúc hai người đang ngẩn người, bên trong quán bar âm nhạc đã nổi lên.

"Không được phối nhạc, tôi muốn cậu ta hát chay." Hứa Lạc Lạc đặt ly rượu xuống bàn, khẽ nhắm mắt, rồi mới ngước mắt lên nhìn Úc Dương nói.

Nhân viên phối nhạc có chút khó xử, do dự không biết quyết định như thế nào.

Úc Dương khôi phục lại bình tĩnh, vẫy tay ý bảo anh ta tắt âm nhạc đi, nhớ lại lời bài hát một lần, môi mỏng khẽ mở.

[ Tôi nghe gió quấy rầy lá rụng

Trong hẻm cô đơn nơi sinh sống tối lâu

Tôi nghe đêm một mình trong sự chịu đựng

Là người thân ngứa ran trong ngực, thổn thức

Trái tim tôi là một cánh cửa bị khóa trong một cửa sổ

Của bất kỳ gió đến và đi

Không thể đóng gió và sương giá không thể sửa chữa trong những năm này.

Dường như

Cơn gió ảm đạm đặc biệt đánh tan nỗi buồn trong quá khứ.

...... ]

Đoạn phía sau thiếu niên cố gắng tận lực đè thấp âm thanh xuống, bên trong giọng hát khàn khàn gợi cảm mang theo một chút nhàn nhạt bi thương, kể ra cuộc sống thê lương.

Hứa Gia Dương, cậu tmd nếu còn không trở lại, tớ liền đem cửa sổ phá hủy rồi dùng vôi lấp kín, nghẹn chết cậu nha! Khiến cho cậu sẽ không còn có biện pháp thấy được ánh mặt trời!

Hứa Lạc Lạc ngửa đầu uống một ngụm cạn sạch ly rượu, ở trong lòng hung hăng thề.

"Các anh, cho tôi thêm một ly, loại nào càng mạnh càng tốt." Con người ý mà, có đôi khi thời điểm say so với lúc thanh tỉnh sẽ tốt hơn. Đem ly rượu đập ở trên quầy bar, đầu của Hứa Lạc Lạc cũng không có quay lại rất là dũng cảm nói.

Mộc Phong sửng sốt, thầm nghĩ một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ có cái gì mà phải phiền muộn ở trong lòng, còn mượn rượu giải sầu? Thế nhưng hắn có đạo đức nghề nghiệp nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ là pha chế một ly rượu có nồng độ nhẹ đưa qua.

Hứa Lạc Lạc mặc sức uống rượu, Úc Dương chuyên tâm ca hát, bầu không khí an tĩnh đầy bi thương, cũng làm mọi người trong quán bar an tĩnh lại.

Tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau nghe hát.

Vẫn còn có mấy tên đàn ông chưa từ bỏ ý định, vẫn xoay quanh bên người của Hứa Lạc Lạc, trêu ghẹo.

"Mỹ nữ, một mình uống rượu không thú vị đúng không? Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, em thấy thế nào?"

Hứa Lạc Lạc quay đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Chơi trò chơi bình thường thì không đủ thú vị nha, không chơi!"

"Vậy mỹ nữ đây là muốn chơi trò gì?"

Rượu không say người tự say, vừa rồi xuyên qua ly rượu cô nhìn tiểu tử kia thật sự rất giống Hứa Gia Dương của cô, cho nên Hứa Lạc Lạc cảm thấy cô đã say.

Cô nói: "Tôi muốn chơi hắn."

Ngón tay đẹp đẽ giơ lên chỉ đến một người ở xa, thiếu niên ở chính giữa vừa mới hát xong.

Úc Dương bị chỉ đến liền nhíu mày, trong quán bar yên tĩnh như vậy, khoảng cách từ quầy bar đến sân khấu cũng không xa, cho nên hắn có thể nghe được những lời mà Hứa Lạc Lạc vừa nói.

Hắn cũng cảm thấy cô thật sự say rồi!

"Chị Lâm Na, giúp tôi nói một tiếng với anh Thành, đêm nay tôi có việc đi về trước."

Lâm Na ngẩn người, nói: "Á, được, cậu có việc thì cậu đi trước đi, tôi sẽ nói với anh Thành." Lúc này mới tới 9 giờ, Lance chưa từng tan làm sớm như vậy, cho nên cô mới cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Úc Dương cảm ơn Lâm Na, vừa chuẩn bị xuống sân khấu vào trong hậu trường lấy quần áo và đồ dùng, thì đúng lúc nghe được lời nói tiếp theo của Hứa Lạc Lạc, bước chân cứng nhắc đứng tại chỗ.

Hắn xem như đã nhìn ra, đời trước hắn nhất định là thiếu nợ cô, hơn nữa nợ cũng không nhiều không ít vừa đúng 250 (có nghĩa là đồ ngốc)!

Người trong quán bar vừa nghe nói có người muốn chơi đùa với Lance – một người đã có tiếng là nam thần cấm dục, hiển nhiên là sôi nổi ồn ào, đi qua vây quanh lại.

Người đàn ông muốn cùng Hứa Lạc Lạc chơi trò chơi không có ý tốt hỏi: "Cô em dự định chơi đùa như thế nào?"

Hứa Lạc Lạc hỏi ngược lại: "Ông muốn chơi như thế nào?"

Người kia suy nghĩ một chút biết Lance chưa bao giờ phá vỡ nguyên tắc của mình, liền nói: "Xét thấy tình huống của Lance khá đặc thù tôi cũng không muốn làm khó cô em, cô em chỉ cần có thể khiến cho cậu ta xuống dưới này bồi chúng ta uống vài ly, thì tính là cô em đây thắng. Hôm nay tất cả những gì cô em dùng ở đây, tôi bao toàn bộ. Nhưng nếu cô mà thua, liền chọn một bài khiêu vũ thoát y múa trên sân khấu cho các anh đây xem, cô em thấy thế nào?"

Hứa Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn ông ta, rồi lại quay đầu nhìn về phía Úc Dương đang đứng trên sân khấu không biết thấp giọng nói cái gì với vị mỹ nữ bên cạnh, không khỏi có chút khó chịu.

Mỗi lần hắn đối với cô đều là một bộ dáng hung ác, những khi đối với người khác lại ôn nhu mềm giọng như thế!

Không biết nguyên nhân do cồn hay là do bị tổn thương lòng tự trọng, tóm lại là Hứa Lạc Lạc đáp ứng, hơn nữa không chỉ có đáp ứng rồi, cô còn nói.

"Không, nếu đã nói là phải chơi đùa hắn, làm sao có thể chỉ bồi uống rượu thôi được. Trước mặt nhiều người như vậy ** không có ngại bầu không khí không tốt. Như vậy chúng ta liền đánh cuộc để cậu ta cởi quần áo cho tôi tùy tiện sờ. Về phần tiền đặt cược, tôi thua, như ông mong muốn tôi sẽ lên sân khấu múa thoát y. Nếu ông thua, ông phải cởi hết rồi quỳ xuống đất đối với bổn cô nương hô to ba lần, lão tổ tông, tôi sai rồi. Sau đó đi ra ngoài chạy khỏa thân ba vòng xung quanh học viện, ông có muốn đánh cuộc hay không?"

Úc Dương chính là lúc nghe được đoạn lời nói này liền dừng lại, hận không thể cắn một ngụm thủy ngân nha!

Hứa Lạc Lạc, cô mẹ nó chính là đứa bị bệnh tâm thần, loại đánh cuộc này có thể tùy tiện đánh sao? Nếu là hắn thì sẽ không đáp ứng đâu! Cô liền cởi thật sao?

Nam nhân kia bắt đầu do dự, dù sao ông cũng sợ thua, sợ mất mặt. Nhưng không chịu đựng nổi người trong quán bar xúi giục.

"Đánh cuộc đi!"

"Đánh cuộc đi!"

"Đánh cuộc đi!"

"Lance chưa bao giờ ra sân khấu tiếp khách, sao có thể nghe cô ta. Ông sẽ không thua đâu, yên tâm đi!"

Nam nhân ngẫm lại cũng thấy đúng, vì thế, ông ta đánh cuộc.

Thấy vậy mọi người phi thường hưng phấn, một đường nhìn chằm chằm Hứa Lạc Lạc, muốn nhìn xem cô dự định làm như thế nào khiến cho Lance chấp nhận, lấy tiền đập sao? Vậy cô dự định đập bao nhiêu tiền đây?

Hứa Lạc Lạc mở mắt ra, nhìn một đám người vây quanh làm quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, ghét bỏ nói: "Đều con mẹ nó tránh ra cho lão nương, gây trở ngại tôi cùng soái ca liếc mắt đưa tình."

Mọi người cũng không cùng cô so đo, đầu năm nay xem diễn mới là quan trọng nhất, dồn dập lui về phía sau nhanh chóng tránh ra tạo một lối đi, để Hứa Lạc Lạc cùng thiếu niên trên sân khấu có thể xa xa nhìn nhau.

Cô ngước đôi mắt lờ đờ say mông lung nhìn hắn, khẽ liếm khóe miệng, thanh âm thanh thúy vang dội, vân đạm phong khinh nói: "Cậu tự cởi hay là tôi cởi cho cậu. Cậu chọn đi."

Hứa Lạc Lạc, cậu thật là tmd làm tốt lắm!

Úc Dương hung hăng trừng cô.

Cuối cùng Úc Dương không nói cái gì, hắn trực tiếp cởi.

Ánh mắt thiếu niên u ám, ngón tay thon dài mạnh mẽ với khớp xương rõ ràng đặt lên khuy áo của áo sơ mi đen hắn đang mặc, nhấc chân từ trên sân khấu nhảy xuống đi tới, mắt nhìn thẳng vào thiếu nữ, ánh mắt đã có phần mơ màng, động tác trên tay cũng không có dừng lại.

Một cúc, hai cúc, ba cúc.

Thời điểm thiếu niên cởi xong hết cúc áo, hắn cũng đã đứng ở trước mặt cô.

Hắn nói: "Hứa Lạc Lạc, cậu đã nháo đủ chưa?"

Trong giọng nói bất đắc dĩ còn bao hàm sự sủng nịnh không muốn người khác biết.

Hứa Lạc Lạc không trả lời hắn, cô trực tiếp nhào tới, đôi tay vòng qua vòng eo gầy nhưng rắn chắc mạnh mẽ của hắn, tựa đầu vào trong ngực rắn chắc của thiếu niên, tự lẩm bẩm: "Hứa Gia Dương, cậu rốt cuộc cũng chịu trở lại rồi. Cậu có biết không? Thời gian qua không có cậu, tớ rất nhớ cậu."

Sau đó liền chìm vào mộng đẹp.

Lúc đầu thân mình thiếu niên cứng đờ, nhưng khi nghe đến đoạn lời nói mơ hồ phía sau thì chậm rãi thả lỏng xuống.

Mà cuối cùng mọi người cũng từ sự chết lặng hồi thần, kinh ngạc mà nhìn thiếu niên ôm cô nàng đã say rượu vào trong ngực thật lâu không nói.

Trời ơi, chỉ dùng một câu nói, cô gái đó khiến cho Lance phá bỏ nguyên tắc, phá huỷ nguyên tắc mà hắn đã giữ vững hơn bốn năm!

Cô gái, thật lợi hại!

"Cởi!" Úc Dương cố hết sức thả lỏng cơ thể, để cho nha đầu nào đó đang ngủ thoải mái chút, nhưng sắc mặt lại lạnh buốt thấu xương, đối với người đàn ông vừa rồi muốn mượn đánh cuộc để trêu trọc với Hứa Lạc Lạc.

Người đàn ông đột nhiên bị thiếu niên lạnh lùng quát một cái đầu tiên là sợ run run, ngay sau đó phản ứng lại mặt liền đỏ lên, ý muốn thoái thác.

"Bọn tôi đều uống say, việc đánh cuộc lần này không tính."

Đám người vây xem nghe thấy vậy rất là khinh thường nhìn ông ta, sôi nổi nói: "Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu. Ông như vậy còn là một nam nhân sao? Có dũng khí không vậy?"

"Cho ông thêm một phút đồng hồ, nếu như còn không tự làm được, tôi khiến cho ông hôm nay đứng thẳng đi vào, nằm bò đi ra, không tin ông cứ thử xem!" Úc Dương mắt lạnh nhìn ông ta, ngữ khí không nhẹ cũng không nặng, không nhanh không chậm, nhưng lại làm mọi người ớn lạnh khắp cả người.

Sắc mặt tên đó đổi tới đổi lui, nghiến răng nghiến lợi ở trước mặt mọi người cởi hết quần áo rồi nhanh chóng đối với Hứa Lạc Lạc dập đầu lạy ba cái nói ba lần: "Lão tổ tông, tôi sai rồi."

"Cút!"

Úc Dương ra lệnh một tiếng, gã chạy trối chết.

Bên trong quán bar một trận cười phá lên.

Úc Dương cũng không trở về lấy quần áo và đồ dùng nữa, trực tiếp đem Hứa Lạc Lạc đang ngủ giống như lợn chết ôm ngang lên, đi ra ngoài, dẫn tới những tiếng huýt gió mập mờ.

Úc Dương mắt điếc tai ngơ.

***

Ngày hôm sau, Hứa Lạc Lạc tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng mà mở mắt, đập vào mắt chính là lồng ngực của một người nam nhân, sau đó là một gian phòng nhỏ rách nát. Cô phản xạ có điều kiện bò dậy muốn hô to, phi lễ a a a, bắt cóc a a a...

Trên ti vi đều là diễn như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nam nhân, áo sơ mi mở rộng, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo chính mình nguyên vẹn không thiếu mảnh nào, quả quyết đem lời nói vừa đến miệng nghẹn trở lại.

Bây giờ nếu là gọi người tới thật, ai phi lễ ai còn không nhất định đâu, nhìn thế nào cũng thấy cô có hiềm nghi khá lớn!

Nhớ lại một lần chuyện phát sinh vào tối ngày hôm qua, Hứa Lạc Lạc đại khái cũng hiểu được tình huống hiện tại là như thế nào, thấy yên tâm hơn. Nhìn nam nhân bên cạnh bắt đầu nghiên cứu, xương quai xanh này, cơ bụng này, đôi chân dài này. Tính toán thật lâu Hứa Lạc Lạc chờ đến cơ hội liền quả quyết duỗi ma trảo (nanh vuốt) ra.

Nhưng mà cuối cùng vẫn là không sờ được.

Hứa Lạc Lạc ngồi ở trên giường nhỏ vẻ mặt u oán mà ngẩng đầu nhìn về phía Úc Dương mà cô tưởng là đang ngủ lại đang trợn tròn mắt, hắn vậy mà trước khi tay cô chạm vào một chút liền chạy mất, cô lại không phải đến mức là mãnh thú hay nước lũ đâu?

"Sờ một chút cũng sẽ không chết, cậu chạy cái gì mà chạy?"

Úc Dương:...Cho dù sẽ không chết thì hắn dựa vào cái gì mà phải cho cô sờ xoạng.

"Hơn nữa ngủ cũng đều ngủ rồi, cậu còn tỏ ra vẻ rụt rè làm cái gì?"

Úc Dương:...

Cô còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, đêm qua cô uống say như chết, vô luận hắn gọi như thế nào đều không tỉnh. Hắn lại không thể nửa đêm lái xe máy đưa cô về kí túc xá của trường. Chỉ có thể đem cô mang về phòng trọ của chính mình. Về phần khách sạn, đừng nghĩ đến, thứ nhất hai người bọn họ còn là vị thành niên, thứ hai hắn cũng không có đủ tiền.

Hắn vốn là dự định để cô ngủ trên giường, chính mình chấp nhận một chút ngủ dưới đất, ai nghĩ đến nha đầu này liều chết ôm chặt eo hắn hoàn toàn không buông, hắn muốn cứng rắn.

Hắn đối với cô triệt để hết biện pháp rồi, cô muốn ôm thì cho cô ôm đi, hắn còn có thể làm thế nào!

Nhưng một đêm này hắn là thật tâm thấy mệt mỏi, chiếc giường đơn kia bình thường mình hắn ngủ cũng cảm chấy chật chội, huống chi là lại thêm một người, để không đè lên cô, hơn nửa thân người của hắn đều ở bên ngoài giường.

Mà người nào đó còn được một tấc lại muốn tiến một thước(*), cứ thích dích sát vào chỗ hắn. Nếu không phải thể lực của hắn tốt, phỏng chừng cũng không biết đã rớt xuống giường bao nhiêu lần rồi! Nhưng cái này cũng làm cho hắn đủ mệt, trời gần sáng mới chợp mắt được một chút.

(*) Được một tấc lại muốn tiến một thước: được một nhưng muốn mười

Lúc Hứa Lạc Lạc thức dậy thì hắn đã phát hiện rồi, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, cho nên lại tiếp tục ngủ. Hắn cho rằng cô sẽ tự mình rời đi.

Không ngờ cô chẳng những không đi, mà còn dám sờ ngực của hắn...

Hắn nhận thấy được động tĩnh theo phản xạ có điều kiện liền từ trên giường trực tiếp nhảy xuống đất, thực ra không phải nhằm vào cô, chẳng qua là tính cảnh giác này đã được hình thành trong nhiều năm rồi, cho dù trong lúc ngủ cũng sẽ có cảnh giác!

Úc Dương không muốn để ý tới cô, cúi đầu bắt đầu cài cúc áo.

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, hứng thú bừng bừng quay đầu nhìn xung quanh đánh giá căn nhà nhỏ rách nát này. Còn rất sạch sẽ, nhưng cô sẽ không thừa nhận là tiểu tử này gọn gàng đâu, cô cảm thấy là bởi vì thiếu nhiều đồ đạc, một giường, một cái ngăn tủ, một cái bàn, sau đó liền không có cái gì nữa, hắn muốn loạn cũng không loạn nổi.

"Nơi cậu ở rách nát như vậy! Nơi này người có thể ở được sao?" Hứa Lạc Lạc quan sát xong, thuận miệng nói một câu.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý(*), động tác cài cúc áo trong tay Úc Dương trong nháy mắt dừng lại, trầm mặt nói: "Cậu cho rằng ai cũng đều giống như cậu sao, tiền nhiều đến mức tiêu không hết! Tỉnh rượu rồi thì mời đi về cho, nơi này của tôi là miếu nhỏ không chứa được đại phật như cậu." Nói xong liền ra mở cửa, thái độ tiễn khách không cần nói cũng biết.

(*)Người nói vô tâm, người nghe hữu ý: người nói vô tình nói một câu cũng khiến người nghe để bụng, tổn thương.

Hứa Lạc Lạc:....Cô không phải là chỉ thuận miệng mới nói ra hay sao, rốt cuộc là đụng chạm vào dây thần kinh nào của hắn?

Hừ, đi thì đi, ai thích cùng hắn ở chỗ tồi tàn này ngây ngốc.

Tan rã trong không vui.

Úc Dương thấy cô đã đi xa, rồi mới đóng cửa lại, nằm ngửa ở trên giường, dùng tay hung hăng mà lau mặt một cái, đè ép chính mình tỉnh táo lại!

Đừng có mơ mộng nữa, Úc Dương! Mày cùng với cô ấy căn bản là không phải người cùng một thế giới!

Link bài hát nha mọi người: https://www.iqiyi.com/v_19rsgxl260.html

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro