Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Noãn Noãn, em được đấy, chị lần đầu tiên tới nơi này đã bắt đầu chú ý đến hắn, đối với mấy tiểu ý tinh có ý đồ câu dẫn kia quả thực bình tĩnh giống như gay ấy. Đêm nay em mới cùng hắn nói vài câu, tiểu tổ tông còn ngoại lệ biểu diễn vì em, còn... hehe... lời tâm tình kia, bản tình ca kia, thật đúng là giết hết ong bướm." Mục Tuyết oán giận đẩy đẩy khuỷu tay Ôn Noãn, cười đến gian manh.

Ôn Noãn thản nhiên liếc nàng một cái, khóe môi gợi lên vẻ tươi cười, mang theo thái độ người ngoài không thể chen vào "Nam sinh trên đài kia, em muốn."

Mục Tuyết không cần cô nói rõ cũng hiểu ý câu này là:Người này là của ta, các ngươi đừng mơ ước.

Nàng vốn là người đa tình, trước đó coi trọng Hạ Uyên cũng vì toàn thân hắn tản ra loại hơi thở cấm dục hấp dẫn người, chưa nói tới chuyện thích đến đâu cũng không đáng vì một nam nhân mà trở mặt với Ôn Noãn.

"Noãn Noãn, cậu không đùa chứ?" Liêu Tuấn Vĩ trừng lớn hai mắt "Đừng chứ, tốt nhất cậu nên cân nhắc lại đi. Đúng! Tớ thừa nhận nam sinh này lớn lên dễ nhìn, ca hát cũng không kém nhưng trừ những thứ này ra thật sự không có điểm nào tốt đâu."

Ôn Noãn vừa nghe những lời này sắc mặt nhất thời lạnh như băng "Ai nói với cậu là hắn không có điểm nào tốt?"

"Ơ ơ ơ, chính là tớ nói cũng không được? Noãn Noãn, mẹ nó cậu thật sự xong rồi!" Liêu Tuấn Vĩ lắc đầu thở dài.

Ôn Noãn cười nhẹ một tiếng "Người của tôi đương nhiên do tôi che chở."

"..."

Ôn Noãn vỗ vỗ tay "Tốt, không còn sớm nữa, mọi người quay về trước đi."

Lỗ Tây theo bản năng hỏi lại "Vậy còn cậu? Không về cùng bọn này à?"

"Cậu cảm thấy sao?"

"..."

Được rồi, suốt 16 năm không thông suốt, một khi thông liền tấn công cực mãnh liệt, trừ Ôn Noãn ra cũng chẳng ai như thế.

____

Trên đài.

Hạ Uyên kết thúc bài hát, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.

Ôn Noãn cảm thấy thời gian cũng không còn sớm liền theo đám bạn ra khỏi quán Bar, cùng bọn họ chào tạm biệt "Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người đã tổ chức buổi party này cho tớ, không khiến mọi người tận hứng là lỗi của tớ nhưng mọi người cũng phải thương tớ đây ban nãy ngồi bên trong cùng mọi người đều chỉ cô đơn một mình."

"..." 

Cho nên nói, trọng sắc khinh bạn còn có thể đường hoàng lấy cớ như vậy?

Lỗ Tây thật sự sợ Ôn Noãn một tay đem Hạ Uyên trói lại trực tiếp bổ nhào lấy. He he, nghĩa đến đây hắn đột nhiên đồng tình với Hạ Uyên, được nữ sinh xinh đẹp như vậy thích không biết rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.

Một đám người lắc đầu thở dài nói đi trước, một mình Ôn Noãn đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn lên bầu trời đầy sao, một, hai... Đây là lần tiên cô tĩnh lặng đến vậy ngắm nhìn trời đêm thành phố, so với trong tưởng tượng của cô dường như đẹp hơn hoặc có lẽ là do tâm nàng đang không ngừng vui sướng nhảy loạn?

A... Cô cảm nhận được xuân tâm đang nảy mầm, vô phương cứu chữa.

Cho đến khi nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến khiến tim cô trở nên đập nhanh hơn, cho dù chưa quay đầu cũng có thể đoán được là ai. 

Ôn Noãn xoay người mnag theo một nụ cười sáng lạn, nhìn thẳng vào thiếu niên đang hướng bên này đi tới.

"Cậu sao còn ở đây?" Hắn hỏi, giọng nói tràn đầy khó hiểu.

"Mọi người đều về nhà rồi, tài xế nhà mình hôm nay đúng lúc lại xin nghỉ." Cô cố ý dừng một chút, nhịn trộm hắn từ đầu đến cuối, quan sát biến hóa trên mặt Hạ Uyên một chút mới nói tiếp: "Cho nên, cậu có muốn đưa tôi về không?"

Hạ Uyên hơi nhướn mày, bỗng có cảm giác như cô đang chọc ghẹo mình.

Hắn biết Lỗ Tây ở cùng tiểu khu với cô nếu không hai người cũng sẽ không hay cùng nhau đi đi về về như vậy. Cô hoàn toàn có thể về cùng Lỗ Tây lại cố tình lựa chọn đứng ở cửa chờ hắn đưa cô về. 

Hắn có ngốc cũng hiểu được ý đồ của Ôn Noãn nhưng hắn không vạch trần lời nói dối của cô mà thản nhiên gật đầu " Đi thôi."

Ôn Noãn nghe vậy, bước nhẹ chân theo hắn.

"À, cho mình mượn điện thoại của cậu."

Hạ Uyên dừng chân "?"

"Quét mã thêm địa chỉ WeChat, tớ sẽ đem tiền nợ hôm nay trả cho cậu."

Hạ Uyên bất đắc dĩ lắc đầu" Không cần, tôi đã nói mời cậu."

"Vậy thì tôi thật không biết xấu hổ? Cậu mỗi ngày lên lớp lại còn làm vất vả như vậy, tôi làm sao nhẫn tâm bóc lột cậu?" Nói tới đây, cô xòe tay "Di động, đưa cho tôi nào."

Tay của cô trắng nõn tinh tế, đèn đường mờ mờ chiếu rọi xuống mang lại một loại cảm giác trong sáng mỹ cảm. Hạ Uyên hoảng thần trong một khoảnh khắc, giống như không bình thường lôi điện thoại đưa cho cô.

Cái điện thoại này là đợt hắn thi khảo sát đứng đầu tỉnh, Hồ Kim Long đưa cho cho hắn bảo là quà mừng. Tuy lúc ấy nhất quyết cự tuyệt khoog chịu nhận món quà quý như vậy nhưng Hồ Kim Long nhõng nhẽo nài nỉ cùng với các loại thuyết phục -- nói cái gì mà thời đại này sao không thể không dùng di động? Không có di động về sau muốn liên lạc với hắn thì phải thế nào? Hỏi hắn là muốn cùng mình đoạn tuyệt quan hệ hay sao?

Hạ Uyên cuối cùng thật sự bị tài ăn nói của ông chủ Hồ đánh bại, lúc này mới đồng ý nhận chiếc di động này. 

Ánh mắt hắn vẫn honagr hốt cho đến khi Ôn NOãn quay đầu hỏi "Mật mã khởi động máy của cậu là bao nhiêu?"

Hắn "A" một tiếng, hiển nhiên là còn có chút mơ màng, Ôn Noãn không nhẫn nại cầm lấy ngón cái của hắn đặt tại nút khóa "Home" giải mã bằng vân tay.

Ôn Noãn vui vẻ như một đứa trẻ"Cậu như vậy mà cùng để mật mã là ngón cái, tôi cũng vậy. Xem ra chúng ta thật sự rất có duyên."

Cô từ đầu đến cuối quyết định, Hạ Uyên chỉ lẳng lặng đứng một bên tùy ý cô cầm điện thoại mình, rất có ý tứ dung túng.

" Được rồi, tôi đã thêm WeChat, cũng đã lưu số của cậu, hơn nữa còn giúp cậu ghi chú số di động của tôi." 

Nói xong, cô đưa di động trả lại cho hắn.

Những cái cô muốn làm đều đã làm, Ôn Noãn chợt cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Dọc đường đi, Hạ Uyên tuy rằng vẫn không nói nhiều như cũ nhưng cũng xem như là có hỏi có đáp. 

"Cậu đến quán Bar làm công từ lúc nào vậy?"

"Năm tháng trước." Hắn đáp.

Ôn Noãn rất tò mò "Cậu học pha chế rượu ở đâu vậy?"

"Ở chỗ làm việc trước kia có theo một người học pha chế, bình thường nhàn rỗi luyện tập một chút sẽ biết."

"..."

Người so với người, thật đúng là chênh lệch quá xa.

Cho nên nói người thông minh vô luận học cái gì cũng nhanh, trước kia cô tự nhận chính mình cũng là người nhanh chóng tiếp thu nhưng từ lúc gặp Hạ Uyên thật sự làm cô phải thay đổi nhận thức.

Có lẽ là phát hiện lời nói của mình làm đối phương trở nên trầm mặc, Hạ Uyên cũng thử giảm bớt không khí "Hôm nay sao cậu lại đến nơi này?"

" Hôm nay là sinh nhật tôi, bạn bè nói nơi này có soái ca nên tôi liền đến."

Mi tâm Hạ Uyên nhíu lại "Xem soái ca?"

Ngữ khí của hắng ngày càng trầm thấp, Ôn Noãn nghe ra được không vui liền nhanh chóng đáp "Tôi toàn bộ đều chỉ nhìn cậu, đâu có rảnh đi để ý ai khác?"

Thần sắc Hạ Uyên lúc này mới có điểm hòa hoãn, hắn không trả lời nhưng mi tâm đã giãn ra. 

Ôn Noán mím môi, mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ.

Quả nhiên là có ghen tị.

Lấy hiểu biết mấy ngày nay của cô đối với hắn, thiếu niên này không có khả năng không có chút hảo cảm gì với mình nhưng chính là như gần như xa, thoáng lạnh thoáng nóng. Cô tạm thời vẫn không rõ nguyên nhân vì sao nhưng cô đã quyết tâm hết thảy đều thuận theo tự nhiên.

Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, những loại phiền não khi theo đuổi này không phải nên là của nam nhân sao? Cô một nữ hài tử còn phải mang tâm tình này thật đúng là khác lạ.

Bỗng nhiên, Ôn Noãn có chút không cam lòng.

Cô dừng bước, đưa tay phải ra đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Hạ Uyên, nhẹ giọng hừ một tiếng "Quà của mình?"

"Quà gì cơ?" 

"Đướng nhiên là quà sinh nhật rồi."

Hạ Uyên hơi mím môi, có chút áy náy "...Tôi không chuẩn bị."

Cô cũng biết là như vậy.

Thiếu nữ cúi đầu mang theo biểu tình thất vọng, Hạ Uyên có chút sốt sắng hỏi ngược lại "Cậu muốn cái gì?" 

Khuôn mặt nhỏ nhắn một giây trước còn uể oải nháy mắt như có hào quang "Có phải muốn cái gì cũng có thể chứ?"

Hắn sửng sốt một chút, vừa mới chuẩn bị đáp lại, cô sợ hắn đổi ý lập tức nói "Cậu chia ban quyết định học văn hay lý?"

Hạ Uyên không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt vài giây mới đáp "Học lý đi."

"Vậy là tốt rồi." Ôn Noãn cười đến ý vị, "Tôi cũng học lý, thành tích của chúng ta không kém quá nhiều, nếu như phân khoa 90% là cùng một ban, đến lúc đó không cho cậu cùng bạn học khác ngồi cùng bàn, chỉ có thể là tớ."

Sợ Hạ Uyên không đáp ứng, Ôn Noãn lại lập tức bổ sung "Tôi... Tôi chính là nghĩ... không biết gì còn có thể hỏi cậu. Ai bảo cậu giành mất vị trí đứng nhất làm hại tôi bị bạn học giễu cợt."

Ánh mắt Hạ uyên quét tới làm Ôn Noãn chột dạ cúi đầu.

Thiếu niên không phá hỏng chút tiểu tâm tư của cô, thản nhiên đáp "Được."

__

Sau khi đưa Ôn Noãn về đến nhà, Hạ Uyên liền rời đi.

Cô nhìn theo bóng lưng hắn đột nhiên có chút cảm giác thất bại. Ôn Noãn thở dài một hơi bước lên lầu.

Sau khi về phòng liền mở giao diện WeChat trên điện thoại, suy nghĩ một lát bắt đầu nhấn nhấn "Đừng quên cậu còn nợ tôi một bài hát."

WeChat gửi đi liền như hòn đá chìm dưới đáy biển.

Ôn Noãn đợi đã lâu, thẳng đến khi cô sắp tuyệt vọng thì di động "Đinh" một tiếng, dọa cô nhảy dựng. Cô vội vã mở khung chat, chỉ thấy hiển thị một đoạn giọng nói.

Tay cô bỗng nhiên có chút run rẩy, nhấn mở đoạn giọng nói, giọng nói khan khàn mê người của thiếu niên truyền đến "Tôi không quên... <Tôi thích cậu>."

Ôn Noãn biết rõ hắn chỉ đơn thuần nhắc tên bài hát nhưng vẫn là ôm chặt lấy di động đem đoạn giọng nói này phát đi phát lại vô số lần.

Mẹ nó, cảm giác này thật tuyệt!

______

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha ha, ta phát hiện tình yêu tại còn chưa xác định quan hệ trước hỗ chọc ghẹo mập mờ là tối chọc lòng người , hảo ngọt hảo tô, thiếu nữ tâm kiêu ngạo a, ta thật sự thực thích viết loại này nam nữ chủ ở giữa hỗ động a ha ha ha ha ha.

Cứ như vậy, Uyên Ca ấm muội hỗ chọc ghẹo tiến vào gay cấn, một cái ban sau sẽ càng chọc ghẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro