[KisaIta] Lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: EmCRISe. 

Source: https://archiveofourown.org/works/37681591

Summary:

Anh và Kisame vừa hoàn thành nhiệm vụ. Trong lúc họ đang tiến về nơi ẩn náu thì một cơn bão tuyết dữ dội ập đến. Itachi biết rằng người kia vẫn còn khả năng tiếp tục di chuyển, nhờ vào sức chịu đựng gần như vô hạn của hắn. Tuy vậy, anh cũng biết rằng đồng đội của mình đôi khi giả vờ mệt mỏi hoặc kiệt sức để dừng lại nghỉ ngơi, khi hắn thấy Itachi đã đến giới hạn của mình. 

Việc Kisame nhường phòng của hắn cũng là minh chứng cho điều đó. 

.

.

.

Mùa đông thường không phải là mùa dễ chịu đối với một ninja. Đặc biệt là trong hoàn cảnh như thế này, Itachi nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ của khu trọ trong khi cân nhắc khả năng tìm được một hang động thoải mái hơn.

Lý do rất đơn giản. Căn phòng sặc mùi ẩm mốc, giấy dán tường cũ kỹ, ga trải giường nhăn nheo. Tổng thể trông vô cùng tệ hại. 

Cánh cửa phía sau anh vẫn mở và từ đó một cô gái bước vào phòng, thở hổn hển sau khi chạy đoạn đường dài.

— Tôi xin lỗi! – Cô ấy nói, dựa vào mặt bàn gỗ phát ra tiếng kêu cót két – Tôi nhầm rồi, phòng này không còn trống để cho thuê. 

Itachi nhìn cô rồi quay lại nhìn căn phòng. 

— Vậy phiền cô đưa tôi đến một phòng còn trống.

Cô gái trẻ hơi mở to mắt, dáng vẻ căng thẳng khiến anh thầm thở dài.

— Các phòng của chúng tôi đều đã đầy rồi – Cô nói, giọng ngập ngừng.

Itachi nhìn chằm chằm vào cơn bão tuyết ngoài cửa sổ và thở dài. Lựa chọn rời đi và tìm một quán trọ khác ngay lập tức bị loại bỏ và anh đang cân nhắc việc sử dụng ảo thuật để cô gái tìm phòng giúp mình. 

Nhưng đúng lúc này, tiếng cửa mở từ phía đầu hành lang làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

— Có vấn đề gì à, Itachi-san? —Khuôn mặt Kisame mang vẻ thắc mắc và gần như đe dọa, khiến cô tiếp tân tội nghiệp rùng mình dưới cái nhìn của hắn.

— Nhà trọ không còn phòng trống — Itachi nói đơn giản và thấy Hoshigaki tò mò nhìn căn phòng sau lưng anh, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét khi nhìn thấy tình trạng của căn phòng.

— Cậu có thể ở phòng tôi. — Hắn nói — Khi cơn bão đi qua, chúng ta sẽ tìm quán trọ khác.

Itachi nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.

— Còn anh thì sao?

Kisame mỉm cười.

— Tôi không ngại ở phòng khác đâu.

Chàng trai Uchiha khẽ thở dài. Anh biết đó không hẳn là lý do. Thực ra, Kisame mời anh vào phòng vì hắn biết tình trạng sức khỏe yếu ớt và nhu cầu cần được nghỉ ngơi của anh.

— Vậy thì chúng ta sẽ ở cùng một phòng — Itachi nói, băng qua hành lang và phớt lờ lời nói của nhân viên tiếp tân khi anh bước vào phòng.

Ngay lập tức, anh nhận thấy sự khác biệt giữa căn phòng này và căn phòng kia. Khăn trải giường sạch sẽ được gấp gọn gàng, khiến anh nhận ra rằng có lẽ Kisame đã đi tắm trước đó. Vì vậy, mùi hương trong không gian đến từ loại xà phòng mà người đồng đội đã dùng. Nó không nồng nặc và dễ chịu hơn rất nhiều so với mùi mốc meo cũ kỹ ở nơi kia.

— Chỉ có một cái giường thôi mà — Kisame nói, trên môi nở một nụ cười mà Itachi biết đó là sự lo lắng.

— Tôi sẽ ngủ trên sàn, Kisame, đừng lo lắng — anh nói, nhìn ninja kia lần cuối trước khi đặt lại đồ đạc và đi vào phòng tắm.

Thật ngạc nhiên, nước ấm đang chảy và mang lại sự thư giãn tức thời cho cơ thể anh. Anh mệt mỏi, cái lạnh mùa đông dường như làm giảm sức đề kháng dù anh đã cố gắng tự bảo vệ mình để tránh bị bệnh.

Anh và Kisame vừa hoàn thành nhiệm vụ. Trong lúc họ đang tiến về nơi ẩn náu thì một cơn bão tuyết dữ dội ập đến. Itachi biết rằng người kia vẫn còn khả năng tiếp tục di chuyển, nhờ vào sức chịu đựng gần như vô hạn của hắn. Tuy vậy, anh cũng biết rằng đồng đội của mình đôi khi giả vờ mệt mỏi hoặc kiệt sức để dừng lại nghỉ ngơi, khi hắn thấy Itachi đã đến giới hạn của mình.

Việc Kisame nhường phòng của hắn cũng là minh chứng khác cho điều đó. 

Trong khi cảm nhận hương thơm dễ chịu từ xà bông và dành một chút thời gian thưởng thức nước nóng, Itachi suy nghĩ, không phải lần đầu tiên, về cách Kisame đối xử với anh.

Itachi biết rằng người cộng sự  đã biết về căn bệnh của mình, không phải lúc nào cũng có thể che giấu những cơn ho hay cách anh trở nên kiệt sức sau khi sử dụng Sharingan kéo dài. Mặc dù vậy, họ chưa bao giờ nói về chủ đề này và Itachi cũng không mong điều đó sẽ xảy ra.

Anh tin rằng Kisame  đơn giản là không quan tâm.

Tuy nhiên, Hoshigaki đã chứng minh điều ngược lại thông qua những hành động nhỏ nhặt đó. 

Bị phân tâm bởi những suy nghĩ của chính mình, Itachi chỉ nhận ra rằng mình đã ở đây được một lúc khi nước bắt đầu lạnh đi. Sau đó, anh tắt vòi sen và nhanh chóng lau khô cơ thể bằng khăn sạch trước khi mặc quần áo, không mang giày.

Anh chỉ nhận ra sai lầm của mình khi rời khỏi phòng tắm. Sàn nhà rất lạnh và anh rùng mình khi đôi chân ấm áp của mình tiếp xúc với bề mặt sàn. Kisame nhìn anh một cách thấu hiểu và thích thú, nhưng không nói gì khi đứng dậy lấy một chiếc chăn từ tủ và đặt nó xuống sàn, chuẩn bị đi ngủ.

Itachi thở dài, anh không ngạc nhiên trước hành động của hắn và mặc dù cảm thấy biết ơn vì  sự quan tâm đó, anh không thể chấp nhận nó.

— Kisame — Anh gọi, thu hút sự chú ý của hắn — Ngủ trên giường đi.

Hoshigaki phớt lờ, khiến Itachi không biết làm sao.

— Kisame — Anh gọi lại, giọng thiếu kiên nhẫn.

— Không cần đâu — Người kia nói — Cậu về giường đi.

Itachi thở dài.

— Sàn nhà lạnh lắm.

— Tôi chịu được mà.— Hăn đáp lại, trên môi nở nụ cười.

— Tôi biết anh chịu được, nhưng anh không cần phải làm vậy vì tôi — Chàng trai Uchiha nói một cách nghiêm túc — Việc anh đề nghị cho tôi ở phòng này đã đủ tử tế rồi.

Kisame ngừng hành động của mình. Tử tế?

Itachi nhận ra những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu mình, nhưng anh không nói ra. Còn Hoshigaki không mất nhiều thời gian để trấn tĩnh lại, vẫn giữ nguyên ý định ban đầu. 

— Nếu anh không muốn tôi ngủ trên sàn — Itachi bắt đầu thuyết phục bằng lời nói của mình. Kisame thì nghĩ rằng hành động quan tâm của hắn không bị anh phát hiện. Mình thât ngốc, hắn nghĩ — Vậy hãy ngủ trên giường đi. 

Kisame mở to mắt nhìn anh trước khi quay lại nhìn chiếc giường nhỏ xíu ở giữa căn phòng cũng nhỏ không kém.

— Chiếc giường này còn không đủ lớn cho mỗi mình tôi.

Itachi nhìn chiếc giường.

— Vậy tốt hơn là ngủ trên sàn — Anh nói, giọng điệu cho thấy cuộc tranh luận đã kết thúc và sự thất bại của Kisame, người chỉ còn biết thu dọn chăn trên sàn và đặt lên giường.

Itachi thở dài, nhìn hắn sắp xếp nệm với hai chiếc chăn mỏng mà có lẽ không đủ ấm cho anh qua đêm. Anh thấy có một chiếc lò sưởi trong phòng, nhưng nó đã hết củi, và không ngạc nhiên, họ được  thông báo rằng nhà trọ không còn củi.

Người phụ nữ dường như càng lo lắng hơn khi thông báo tin xấu thứ hai cho hai người đàn ông có vẻ cực kỳ nguy hiểm và rời đi ngay sau khi đưa bữa tối cho họ.

Hai người im lặng ăn khi màn đêm buông xuống. Cơn bão vẫn còn mạnh và Itachi biết ơn vì thức ăn được hâm nóng đã mang lại cho anh một chút an ủi, khiến cái lạnh không còn quá khắc nghiệt trong những phút anh ăn.

Một lúc sau, Kisame bước vào phòng với hai cốc trà và lặng lẽ đưa một cốc cho Itachi. Chàng trai Uchiha tự hỏi làm sao cộng sự của mình lại có thể lấy được đồ uống lúc này, và đoán rằng có lẽ nhân viên tiếp tân đã đưa sau dịch vụ kém hiệu quả mà họ cung cấp.

Itachi lặng lẽ cảm ơn hắn, cuộn người lại ngồi trên giường, uống trà và cảm thấy cơ thể mình được sưởi ấm một cách dễ chịu. Một trong những tấm chăn che phủ chân anh và anh nhận ra  như vậy có lẽ là chưa đủ ấm. 

Nhưng anh từng ngủ trong những tình huống còn tồi tệ hơn.

"Nhưng khi đó cậu không bị bệnh" một giọng nói trong tiềm thức nhắc nhở, nhận ra điều đó khiến anh hơi khó chịu.

Anh nằm xuống đệm sau khi uống trà xong, tựa đầu vào chiếc gối mỏng, xõa tóc ra với hy vọng nó sẽ làm ấm tai một chút. Anh nằm nghiêng, cố gắng chiếm không gian ít nhất có thể và cảm thấy ánh mắt Kisame đang nhìn mình.

Nhắm mắt lại, anh cố gắng để ngủ. Không thành công. Giấc ngủ dường như đã rời bỏ anh cùng với vận may ngày hôm đó. 

Vài phút sau, khi vẫn đang cố ngủ, anh cảm thấy trọng lượng của Kisame trên giường và nghe thấy tiếng cọt kẹt khi hắn nằm xuống. Sự gần gũi giữa hai cơ thể khiến cho khuôn mặt của Itachi phiếm đỏ. Rõ ràng họ đã quay lưng lại với nhau. Rất, rất gần.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở êm dịu của Kisame qua chuyển động của lưng của hắn.

—Cậu không ngủ được à? — Giọng Hoshigaki thoáng vang lên, Itachi giật mình, cảm thấy tim đập nhanh. Anh không trả lời. — Lạnh sao?

Itachi cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, nhắm mắt lại. Sau đó anh cảm thấy Kisame di chuyển trên giường và chiếc chăn thứ hai được quấn quanh người anh.

Anh chắc chắn rằng hơi nóng mà anh cảm nhận được không chỉ  là nhờ tấm chăn được đắp thêm kia, mà còn là vì hành động đó làm anh thấy ấm lòng, một cảm giác ấm áp và dễ chịu lan khắp ngực anh. 

Đã bao lâu rồi mới có người chăm sóc anh  như vậy?

Itachi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Trên môi anh nở nụ cười mà đáng tiếc rằng Kisame không thể nhìn thấy.

(...)

Buổi sáng hôm sau thậm chí không giống một buổi sáng. Bầu trời tối đen, báo hiệu một trận bão mạnh nữa sắp tới. Itachi nhìn qua cửa sổ, thở dài khi rời khỏi chăn và đặt chân xuống sàn lạnh lẽo. Anh rùng mình. Có lẽ hôm nay họ không thể tìm được một quán trọ khác.

Ngồi trên đệm, anh nhìn Kisame. Người đàn ông ngủ say, rõ ràng không thoải mái vì thiếu không gian. Hắn có vẻ không lạnh, nhưng Itachi vẫn đắp chăn lên người hắn, cũng không  rõ tại sao anh lại làm vậy.

Lần này, Itachi là người đi đến quầy lễ tân để hỏi xin hai tách trà. Câu trả lời nhận được khiến anh ngạc nhiên.

— Chúng tôi không có trà — Người phụ nữ nói — Hàng đã hết ba ngày trước và chúng tôi đang chờ cơn bão qua để mua thêm.

Chàng trai Uchiha cau mày.

— Cách đây vài dãy phố có một nơi bán, nhưng tôi không khuyên anh ra ngoài lúc này — Cô nói và Itachi cảm ơn trước khi trở về phòng, trầm ngâm.

Có phải Kisame đã rời khỏi quán trọ trong cơn bão, chỉ để mang trà về cho anh?

Điều đó vô lý đến mức anh không thể tin, nhưng nhìn những chiếc cốc trên bàn nhỏ trong phòng, anh không nghĩ đó là mơ. 

Anh nhận ra Kisame đã thức khi anh quay lại và người đàn ông hoàn toàn không ngờ tới vẻ mặt lo lắng của anh.

— Anh ra ngoài trong cơn bão để mua trà sao?

Câu hỏi khiến Kisame bất ngờ và hắn không biết phải trả lời thế nào.

— Anh có thể bị ốm.

— Chuyện đó không xảy ra thường xuyên đâu.— Hắn trả lời một cách thờ ơ, dường như không bận tâm chút nào.

Itachi nghiêm túc nhìn hắn.

— Kisame — Anh nói — Tại sao anh làm vậy?

Kisame không ngờ có một ngày chàng trai Uchiha sẽ hỏi mình điều này, và, một lần nữa, hắn không biết phải trả lời thế nào.

— Tôi cảm nhận được hành động của anh, tôi nhận ra được tất cả những gì anh làm cho tôi — Itachi tiếp tục, những lời nói khó khăn thoát ra khỏi môi. Thật khó tin. — Tại sao?

— Sức khỏe của cậu rất yếu, và tôi cần một đồng đội có thể trạng tốt để hoàn thành các nhiệm vụ. — Hắn nói, hoàn toàn bối rối khi Itachi mỉm cười.

Kisame nổi tiếng với việc ưu tiên nhiệm vụ hơn là đồng đội, và không phải là hắn không thể xử lí hầu hết các nhiệm vụ một mình.

— Đó là câu trả lời tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra sao?

Hoshigaki hé miệng, ngạc nhiên.

— Cậu muốn tôi nói gì?

— Sự thật.

Kisame đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài.

— Tôi không biết cậu muốn nghe điều gì.

Tôi cũng không biết, Itachi nghĩ.

— Cứ nói đi, dù là bất cứ điều gì.

Hắn quay lại nhìn Itachi lần nữa.

— Tôi không thể ngăn lại được — Hắn bắt đầu nói, Itachi cảm thấy tim đập mạnh đến mức đau đớn —  Cậu đang yếu dần và dường như cậu không làm gì để ngăn cản điều đó. Tôi không biết lý do, và thành thật mà nói, tôi cũng không rõ liệu mình có muốn biết hay không. — Hắn thở dài khi nhìn thấy đôi mắt mở to của người kia — Nhưng nếu tôi có thể làm nó chậm lại, dù chỉ một chút, tôi sẽ làm.

Itachi nuốt khan, tay anh run lên.

— Tại sao?

— Bởi vì tôi... — Nói ra hết câu khó hơn Kisame nghĩ. Itachi nhìn hắn đầy mong đợi, gần như đang chờ đợi điều đó.

Đúng vậy, Itachi đã hy vọng. Anh đã từng cân nhắc về khả năng đó, nhưng không có đủ bằng chứng để chứng minh rằng anh đúng. Tuy nhiên, điều đó không ngăn anh tưởng tượng mọi thứ sẽ ra sao.

Sẽ như thế nào nếu tận hưởng sự quan tâm của Kisame mà không có khoảng cách đã được thiết lập kể từ khi họ gặp nhau?

— Anh...?

— Tôi yêu cậu.

Itachi cảm thấy miệng mình khô khốc, mặc dù những cảm xúc hỗn loạn tràn ngập trong tâm trí anh lúc đó, anh vẫn không né tránh ánh mắt của Kisame.

— Tôi yêu cậu, Itachi-san — Hắn nói, một nụ cười buồn hiện trên môi khi chỉ nhận được sự im lặng đáp lại, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng cửa đóng khi hắn rời đi.

(...)

Đến tối muộn Kisame mới quay trở lại. Những ngón tay run rẩy của hắn chạm vào tay nắm và đẩy cửa mở ra, quan sát Itachi ngủ dưới hai tấm chăn.

Hắn mỉm cười.

Có bao nhiêu cơ hội được ở gần Itachi như thế?

Để giày sang một bên, hắn leo lên giường, cẩn thận không đánh thức người kia và đặt mình vào tư thế giống đêm hôm trước.

Hắn cảm thấy quá bối rối và nghi ngờ rằng liệu mình sẽ có thể ngủ dễ dàng hay không, nhưng khi cảm nhận được những chiếc chăn được đắp lên cơ thể và một cánh tay của Itachi ôm lấy mình, hắn thư giãn ngay lập tức, mặc dù trái tim đang đập liên hồi.

— Tôi cũng vậy, Kisame —  Itachi thì thầm, ngái ngủ, rúc vào người hắn. 

Đêm không còn lạnh nữa.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro