[KisaIta] Manh Ngư (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: TUFTA

Source: https://archiveofourown.org/works/30358074/chapters/74837847

Summary:

Dựa trên nguyên tác.

Điều khiến ta yêu nhau là những nỗi đau chung, chứ chẳng phải niềm vui sướng tràn đầy. 

.

.

.

Khi Kisame đến chiến trường nhuốm bụi, cơ thể Itachi đã không còn hơi ấm nào.

Đôi mắt đen của chàng trai trẻ khép hờ, không có thần sắc. Kisame định giúp anh nhắm mắt, nhưng chợt nhớ mục đích của mình khi đến đây, cảm thấy ý nghĩ cảm tính hiếm hoi này có chút buồn cười. Người sở hữu huyết kế giới hạn sao có thể được an táng đàng hoàng, đó là một hành động lãng phí—huống hồ Itachi còn là thành viên của tộc Uchiha. Người ta thường nói "vật hiếm thì quý", và những tộc nhân còn sót lại của Uchiha chẳng phải là bảo vật trong bảo vật hay sao. Cơ thể của Itachi dĩ nhiên sẽ được tận dụng triệt để, hắn đến đây không phải để tưởng niệm hay thương tiếc, mà là để thu hồi.

Hắn bế ngang người Itachi lên. Cơ thể anh đã bị nước mưa làm ướt sũng và lạnh buốt, thấm ướt áo choàng Akatsuki của hắn. Thật ra, dùng Samehada để nâng thi thể và đặt lên vai sẽ tiết kiệm sức lực hơn, nhưng đối với người bạn đồng hành ngày xưa, làm như vậy thực sự không tôn trọng thể diện của anh. 

Kisame ngẩn người một lúc. Hắn không biết từ khi nào mình bắt đầu để ý đến cái gọi là đồng đội và thể diện. 

Tuy nhiên, "thể diện" là một từ rất phù hợp với  Itachi. Anh chưa bao giờ trông giống một phản nhẫn đang phiêu bạt: áo choàng Akatsuki được cài nút cẩn thận, mái tóc dài được buộc gọn gàng, thậm chí lớp sơn móng tay cũng được tô vẽ hoàn hảo, và anh ngồi thẳng lưng ngay cả khi ở trong hang động, như một quý công tử trong phòng trà. Kisame là người theo chủ nghĩa thực dụng, hắn thấy thật thừa thãi khi chăm chút những điều nhỏ nhặt, nhưng lại không thể không khâm phục sự kiên định và bền bỉ của anh dù trong hoàn cảnh nào. Thời gian trôi qua, dường như Kisame cũng bị Itachi đồng hóa một phần nào đó.

Tóm lại, người như Itachi nên được đối xử như vậy, dù anh không còn ý thức nữa - hắn tự nhủ với bản thân.

Nhưng trời quá lạnh.

Nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người bình thường, nhưng có vẻ vẫn cao hơn so với một xác chết. Itachi không ngừng hút lấy hơi ấm từ cơ thể hắn, nhưng anh vẫn lạnh lẽo như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, nhiệt độ cơ thể Itachi luôn cao hơn bình thường, thậm chí là hơi nóng, có lẽ vì anh luôn sốt nhẹ. Ôm Itachi thực ra khá dễ chịu, chính hắn cũng thích những thứ ấm áp, tiếc là hắn không thể làm điều này thường xuyên. Itachi bị sốt kèm theo ớn lạnh, nên hầu hết thời gian anh thích quấn mình trong chăn hơn là ở trong một vòng tay mát lạnh. 

Dù nói là "hầu hết thời gian", nhưng trường hợp ngoại lệ cũng không phải hiếm. Tình dục là một cách tốt để giảm căng thẳng, nhất là khi gặp được bạn tình tương thích. Itachi có vẻ ngoài đẹp mắt, Kisame chưa bao giờ phủ nhận điều này. Anh nhợt nhạt và mảnh khảnh, nhưng không gầy yếu, cơ bắp tinh tế phủ lên xương, làn da mang sẹo gói chặt sức mạnh bên trong, có thể nói là vừa mắt. 

Bỏ qua vẻ ngoài ưa nhìn, Itachi cũng là một bạn tình rất thú vị. Thực ra, cả hai đều là kiểu người trầm lặng, đặc biệt là Itachi. Anh cắn chặt môi và cố gắng kiểm soát hơi thở - đó chính là con người Itachi, căng thẳng ngay cả trong tình huống như vậy, cố gắng không để bản thân bị kiểm soát bởi những thứ ngoài lý trí. Vì vậy, điều mà Kisame thích nhất là khiến anh mất kiểm soát, nhìn anh mất hồn đến khi hơi thở rối loạn, rên rỉ vô thức và hoàn toàn tan vỡ. Ngắm nhìn khía cạnh khác của người đàn ông trẻ luôn lạnh lùng và kiềm chế này khiến Kisame thích thú, thậm chí hơn cả việc hưởng lạc.

Kisame không thể nói chính xác mối quan hệ này bắt đầu từ khi nào- việc di chuyển liên tục khiến ngày tháng trở nên mờ nhạt, họ quen đo lường thời gian bằng nhiệm vụ thay vì tháng năm. Hắn chỉ nhớ sàn gỗ ọp ẹp trong một nhà trọ cũ nát và đôi môi của Uchiha Itachi, đắm say và dứt khoát. 

"Thì ra ăn nhiều dango cũng có thể say sao, Itachi-san?" Kisame đùa cợt hỏi.

Itachi không nói gì, chỉ mò mẫm cởi cúc áo.

Kisame nghĩ rằng việc quan hệ với đồng đội không có gì đáng nói. Suy cho cùng, điều này không khác gì việc đi tìm phụ nữ ở phố đèn đỏ, mục đích cuối cùng vẫn là như nhau. Nếu Itachi đã bật đèn xanh, hắn không ngại biến nó thành thói quen.

Cứ như thế một cách tự nhiên, họ đã dần quen với việc đó. Vậy nhưng nói là thói quen, do tình trạng sức khỏe của Itachi, việc này không diễn ra thường xuyên, chỉ như một sự thay đổi và tiêu khiển. Chủ yếu là trong nhà trọ, thỉnh thoảng trong hang động. Hắn chải mái tóc rối bù của Itachi, hôn xuống đôi mắt đen u tối, đếm từng đốt sống lưng của anh, cuối cùng ôm người chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy, hắn có thể cảm nhận được Itachi đang ngày càng gầy đi.

Khoảng cách từ gia tộc Uchiha đến trụ sở hiện tại của Akatsuki không ngắn, nhưng Kisame không mất nhiều sức lực — Itachi thật sự quá nhẹ để có thể thành gánh nặng cho hắn. Bây giờ Itachi đang nằm trong ngăn gỗ, nếu không có gì bất ngờ gì, đây sẽ là lần cuối Kisame nhìn thấy anh còn nguyên vẹn. Chẳng bao lâu nữa, đôi mắt của anh sẽ bị lấy đi, cơ thể anh sẽ bị mổ xẻ để nghiên cứu, sau đó có lẽ sẽ được bảo quản cẩn thận hoặc bị vứt bỏ một cách vội vàng. Không lăng mộ, không tượng đài, không hoa cúng cũng không chút tro tàn sót lại. Họ đều là những người không được để lại tên họ và được tiếc thương. 

Kisame cho rằng mình không đa cảm. Trong những năm qua, hắn đã từ biệt vô số đồng đội, trong đó có nhiều người do chính tay hắn giết chết, nhưng hiếm khi hắn nặng lòng. Hiện giờ Kisame muốn thương tiếc cho Uchiha Itachi, lại chẳng chắc mình có tư cách hay không. Họ không phải là người yêu, thậm chí không phải bạn bè; họ chỉ đơn thuần là cộng sự - thứ thân phận rõ ràng nhưng bình thường, tốt hơn một chút so với người xa lạ.

Kisame nhìn người đàn ông lần cuối, nhớ lại cảm giác ấm áp trên da anh và những vết sẹo lan rộng trên đó. Những vết sẹo này đến từ đâu? Trong trận chiến thế nào? Anh  thực hiện nhiệm vụ một mình hay chiến đấu bên cạnh ai đó? Liệu anh có người yêu, một người bạn quan trọng, hay một người tri kỉ thấu hiểu sâu sắc? Kisame không biết gì về điều này. Họ ít nói chuyện, cả hai đều thích im lặng. Ngoài những cuộc trò chuyện cần thiết, im lặng là đủ. Tuy vậy, họ chiến đấu rất ăn ý và hòa hợp nên ngôn ngữ dường như không còn quan trọng. Tò mò đồng nghĩa với nguy hiểm. Tại sao phải tìm hiểu sâu hơn khi hai người chỉ tình cờ gặp nhau? Họ ngầm duy trì một mối quan hệ lịch sự nhưng xa cách, cùng hiểu rằng yên tĩnh là kết quả tốt nhất cho những người như họ.

Nhưng nếu nói Kisame hoàn toàn không tò mò về Itachi thì không đúng. Uchiha Itachi là một người phức tạp với nhiều mâu thuẫn, là kiểu người khơi gợi sự tò mò nhất. Kisame giám sát Itachi theo yêu cầu của "Madara" và phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chưa tìm được bằng chứng. Sự mềm lòng không cần thiết của anh, những hành động thất thường, thái độ căm ghét việc sử dụng sức mạnh quá mức với Konoha và em trai.... Những câu hỏi ngày càng tích tụ, và hôm nay đã có lời giải đáp mơ hồ- lần này trực giác thường chính xác của Kisame đã sai; Itachi và hắn thực sự không phải là cùng một loại người.

Về phần Itachi là người như thế nào, chỉ có người nằm ở đó mới biết. "Anh chỉ có thể nhìn rõ bản thân mình khi anh sắp chết" Itachi nói khi họ lần đầu gặp nhau. Lúc đó hắn còn chế giễu - đứa trẻ này đang giả vờ sâu sắc cái gì, cũng chỉ là một linh hồn vô vọng khác. Nhưng bây giờ, có vẻ như Itachi đã nhìn thấu mọi thứ rõ ràng hơn hắn. Hắn đã sống hơn nửa đời người nhưng lại bị một đứa trẻ dạy dỗ, thật khó nói.

Nhưng nếu người đó là  Itachi-san thì cũng không có gì đáng xấu hổ.

Đối với hắn, Uchiha Itachi như một ngọn nến, chỉ có một chút nhiệt và ánh sáng, nhưng như vậy đã đủ ấm áp và chói lòa trong hang động lạnh lẽo u tối. 

Tuy nhiên, đối với một con cá mù lòa quen ngâm mình trong nước lạnh, không có cảm giác về ánh sáng thì ngọn nến chỉ là thứ không cần thiết. Điều mà con cá mù vô vọng cần chẳng phải là ánh nến, mà là những hư ảo chiếu rọi từ vầng trăng đêm. 

Hơn nữa, hiện tại ngọn nến của hắn đã vụt tắt từ lâu. 
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro