Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LLGV

Trời còn chưa sáng, Bắc Thành đã đổ mưa.

Tiếng mưa rơi tí tách, kèm theo là những tia chớp chói mắt cùng tiếng sấm nổ vang trời, quấy rối sự an tĩnh của con người.

Lục Dĩ Ngưng đã tỉnh từ vài giờ trước, từ rạng sáng khi tia chớp đầu tiền cắt qua bầu trời đêm, đến khi tiếng mưa hoàn toàn ngưng lại.

Cô ngủ không sâu, hơn nữa chất lượng giấc ngủ vô cùng thấp, lăn qua lộn lại đã 3 giờ trôi qua, cơn mưa rốt cuộc cũng dừng hẳn, bên ngoài có người đi lại cùng với giọng nói liên tiếp vang lên.

Lục Dĩ Ngưng trở mình, lại trở mình.

Âm thanh bên ngoài ký túc xá căn bản không dừng được, cô duỗi tay lấy di động, sau đó ấn mở màn hình.

Thứ bảy, ngày 18 tháng chín, sáu giờ bốn mươi bảy phút sáng.

Mây đen còn chưa tản ra, bên ngoài còn thoang thoảng mùi đất.

Trên màn hình điện thoại di động, tin nhắn chưa đọc hơn 10 tin, toàn từ cùng một số lạ------

【 Dĩ Ngưng, sao không nhận điện thoại của anh ?】

【 Anh ở dưới lầu, chúng ta gặp mặt nói rõ ràng được không ?】

【.... Dĩ Ngưng, em không làm chuyện gì ngu ngốc chứ?】

Không nghĩ nữa/ không tốt / tối nằm mơ.

Hơn mười tin nhắn, Lục Dĩ Ngưng chỉ xem ba tin mới nhất.

Lặng lẽ nghĩ về tương lai với hắn, ngay cả viết chữ quay lại cũng cảm thấy lãng phí thời gian, mắt không thấy tâm không phiền dứt khoác đem hắn bỏ vào sổ đen.

Cô cũng tính là người khá kiên nhẫn, sẽ không tùy tiện kéo người khác vào danh sách đen, ngay cả cô tiếp thị đất đai, quảng cáo phương pháp giảm béo cũng chưa thể vào sổ đen của cô, mà bây giờ, có hai dãy số lẳng lặng nằm trong đó, đều là của một người may mắn.

"Người may mắn " là bạn trai vừa quen ba tháng trước của Lục Dĩ Ngưng, Bùi Tuyệt.

Bất quá thì ngày hôm qua đã trở thành bạn trai cũ.

Sự tình phát sinh như thế nào ?

Lục Dĩ Ngưng trở mình nẳm thẳng trên giường, hai mắt chớp chớp, suy nghĩ không biết bắt đầu từ đâu.

Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà trong chốc lát, mãi đến khi điện thoại rung, có cuộc gọi đến.

Màn hình hiện lên : Khương Nại.

Phòng ký túc xá có bốn người, thứ bảy không có lớp, hai nữ sinh đã về nhà vào đêm qua, còn một nữ sinh đã sớm sửa soạn đi ân ái cùng bạn trai, hiện tại trong phòng chỉ còn mình cô, Lục Dĩ Ngưng cũng không có ý định hạ thấp giọng, cầm di động từ trên giường ngồi dậy: " Nại Nại ."

" Rời giường chưa ? "

" Chưa."

" Chưa ?" Khương Nại bên đầu kia điện thoại đột nhiên nâng cao giọng, " Không phải nói hôm nay cùng hắn đi học sao ?"

Ngủ không đủ giấc nên đầu óc Lục Dĩ Ngưng có chút chậm chạp, " Ai?"

" Bạn trai cậu ấy "

Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới nhớ ra.

Hôm nay vốn là kỷ niệm ba tháng quen nhau của cô và Bùi Tuyệt, Khương Nại bày cô lén tới phòng học hắn dự thính rồi tạo cho hắn một kinh hỉ.

Còn bây giờ -- đi học cùng hắn ?

Thời gian này không bằng cô tự chụp bộ ảnh chân dung không góc chết.

"Không đi," Lục Dĩ Ngưng nhẹ nhàng nghiến răng: " Chia tay rồi."

Bên kia điện thoại thoáng yên tĩnh, không tới vài giây, Khương Nại lại nâng cao giọng, đè nén chút hưng phấn :" Khi nào?"

" Ngày hôm qua."

Nói đúng hơn là chiều hôm qua lúc năm giờ rưỡi.

Sinh viên đại học năm thứ nhất vừa mới huấn luyện quân sự xong vài ngày, vẫn chưa tính là đi học chính thức, trùng hợp buổi chiều thứ sáu không có lớp, Lục Dĩ Ngưng ngủ trưa dậy liền muốn phá lệ qua học viện y khoa thăm bạn trai.

Sở dĩ nói là phá lệ là vì học viện y khoa cách mỹ thuật học viện khá xa, Lục Dĩ Ngưng không đi xe, cũng không đi xe buýt của trường, cho nên nhập học được nửa tháng, ngoại trừ việc xuống sân tập thể để tập huấn thì ngay cả khu phía Tây cô cũng không đến, chứ đừng nói đến khu phía Đông hay một góc tường của viện y khoa.

Lục Dĩ Ngưng chính là cảm thấy mặt trời mọc phía Tây, cô đi bộ trong khuôn viên trường hơn nửa tiếng, trên đường còn đi lạc một lần, đến viện y khoa cũng đã hơn năm giờ chiều.

Khoa giải phẫu ở lầu sáu, đại sảnh ở lầu một có đặt một cái bàn cao màu trắng, giống quầy tiếp tân ở khách sạn.

Vóc dáng của Lục Dĩ Ngưng không thấp, nhưng ngồi bên trong chờ hắn, vẫn bị cái bàn che khuất.

Đợi trong chốc lát, thang máy mở ra, tiếng cười hòa cùng tiếng bước chân của đám người vang lên, Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu, liếc nhìn một cái đến chính giữa đám người đó, Bùi Tuyệt mặc quần áo khác biệt, và nắm tay hắn là một chị gái tóc dài.

Mặc dù mới cùng Bùi Tuyệt kết giao không lâu, nhưng thời gian biết hắn không tính là ngắn.

Bùi Tuyệt là học trưởng của cô, khi cô học lớp mười đã bắt đầu quen biết, đối với cô ra sức lấy lòng không từ chối bất cứ yêu cầu nào.

Con gái chính là loại động vật dễ mềm lòng, đặc biệt là Lục Dĩ Ngưng.

Dựa theo thẫm mỹ mà nói, từ đầu đến chân Bùi Tuyệt không phải là mẫu người mà Lục Dĩ Ngưng thích, nhưng cô chính là không chịu nổi nam nhân ôn nhu ấm áp, kiên trì hỏi han ân cần.

Qua một thời gian, tảng băng cứng rắn bao nhiêu cũng tan chảy.

Mọi chuyện bắt đầu vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Lục Dĩ Ngưng, Bùi Tuyệt biết cô không thích trời mưa, liền dùng tiền mua một ô dù nhỏ hình Pikachu, sau nói nói với cô những lời tâm tình nào là " Hy vọng về sâu đều thay em che gió che mưa" "Vĩnh viễn sẽ là trời nắng", kiên trì dùng nhiều quà xa xỉ mà bộc lộ.

Lục Dĩ Ngưng cũng cảm động, nhưng căn bản vẫn chút mơ hồ mà đáp ứng hắn.

Mà bây giờ, mối tình đầu hy vọng có thể che nắng mưa cho cô cả đời, đang ở cửa khoa giải phẫu, trước mặt mọi người cùng cô gái khác ân ân ái ái.

Nói cách khác, cô bị cắm sừng rồi.

Vẻ mặt của Lục Dĩ Ngưng không thể nào tốt được, mà người cắm sừng cô, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Đại khái là cảm thấy cô sẽ không lặn lội xa xôi đến trường y khoa tìm hắn, Bùi Tuyệt mang cặp kính không gọng thoáng sửng sốt, nụ cười nhã nhặn trên mặt cũng dần biến mất, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ lại chuyển trắng, biểu tình vô cùng cổ quái.

Không biết là do học y quá mệt mỏi hay do di truyền, mà so với các nam sinh cùng tuổi tóc Bùi Tuyệt lại ít hơn một chút, giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua, mái tóc kia sẽ tựa bồ công anh thay nhau tự do bay lượn.

Lục Dĩ Ngưng khẽ nâng cằm, quan sát tóc hắn một lúc lâu, bỗng dưng nở một nụ cười, sau đó liền như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt rồi xoay người rời khỏi.

Bùi Tuyệt như bị nổ tung tại chỗ : 【Dĩ Ngưng, em nghe anh giải thích, anh và cô ấy là bạn học bình thường thôi! 】

Lục Dĩ Ngưng không trực tiếp trả lời hắn, mà vào album chọn gửi một tấm hình chụp mắt mình vài ngày trước để làm bài tập, sau đó hỏi câu không hề liên quan: 【Mắt đẹp không ?】

Bỗng nhiên bị hỏi một vấn đề vô cùng mơ hồ, Bùi Tuyệt sửng sốt mấy giây, đột nhiên phản ứng lại đây tuyệt đối là cơ hội để hắn xoay chuyển tình thề, liền gấp gáp gõ lại hai chữ :【 Rất đẹp!】

Quả thật rất đẹp.

Là hình ảnh cô gái có đôi mắt hắc bạch phân minh, đuôi mắt hơi cong, tựa như mắt nai con, vừa sạch sẽ lại trong suốt.

Lục Dĩ Ngưng: 【Nhìn giống mù sao ?】

Bùi Tuyệt "..."

--

Hai người cứ như vậy mà chia tay.

Ít nhất là Lục Dĩ Ngưng cảm thấy như vậy.

Cô cùng Bùi Tuyệt tình cảm không tính là sâu đậm, nhưng tự nhiên bị cắm sừng, loại tình huống này chung quy vẫn làm người ta cảm thấy phẫn nộ, lòng không thoải mái.

Kỳ thật cũng không phải là không có dấu hiệu, ví dụ như từ tuần trước, đột nhiên Khương Nại cùng cô bàn chuyện về nam sinh, hay tự nhiên nói đến thần tượng thời thơ ấu của cô Hỉ Dương Dương khẳng định hắn đã thích cô từ rất lâu.

Lại ví dụ như, bạn lớp trưởng lớp mười một gửi vào vòng bạn bè một nội dung " Mùa xuân sắp tới" kèm theo một bức ảnh toàn là núi màu xanh, Lục Dĩ Ngưng chính là cảm thấy cô ấy không bình thường, sau còn cùng Khương Nại " tám" mới phát hiện ra, cái đó chỉ có cô mới thấy được, người khác căn bản không thể thấy.

Lại ví dụ như, Khương Nại từ trước đến giờ không coi trọng mối quan hệ của cô cùng Bùi Tuyệt, ngày hôm qua đột nhiên bày cho cô một chủ ý hết sức lãng mạn, khuyên cô cùng hắn đi học.

....

Càng nghĩ càng buồn bực.

Lục Dĩ Ngưng bực bội nói :" Cậu có phải đã sớm biết?"

"Cũng không tính là sớm."

" Bao lâu ?"

" Cứ cho là nửa tháng trước đi."

"..."

Nửa tháng trước -- cô cùng Bùi Tuyệt mới bao lâu ?

Mặc dù biết bọn họ là vì thể diện của cô nên nghĩ biện pháp để cô tự phát hiện, Lục Dĩ Ninh vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn thứ gì đó, cô hít sâu, lại hít sâu, cuối cùng chỉ có thể thở một hơi thật dài:" Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết trên đầu tớ mọc sừng."

" Thực sự xin lỗi bảo bối," Khương Nại lại muốn đổ thêm dầu vào lửa," Nhưng tớ vẫn có chút muốn cười."

Lục Dĩ Ngưng đã chuẩn bị để cúp máy.

Khương Nại đã cùng cô cả mười mấy năm, so với ba mẹ cô chỉ có thể hiểu hơn , vội vàng nói:" Khoan cúp,khoan cúp..."

Có ý muốn cứu vãn một chút:" Cậu xem tên Bùi Tuyệt này tuyệt đối chỉ là một vai phụ, không hề xứng với cậu."

Cũng không phải không có khả năng, không giống cô, Khương Nại Khương Nại, kêu tựa như Chanel, nghe tới là thấy tiền.

Lục Dĩ Ngưng hừ lạnh, trực tiếp cúp điện thoại, trở về giường.

--

Kỳ thực, cuối tuần này Lục Dĩ Ngưng cũng có việc làm.

Chẳng qua, người khác ai cũng về nhà hoặc đi chơi cùng bạn trai, không giống với cô, phải qua nhà cô.

Nói chuyện điện thoại cùng Khương Nại xong, Lục Dĩ Ngưng cũng không có thời gian ngủ tiếp, cô sửa soạn một chút, liền cầm chìa khóa ra khỏi ký túc xá.

Một chiếc xe màu đen ngang nhiên đậu ở cửa ký túc xá.

Lục Dĩ Ngưng vuốt tóc một chút, thoáng nhìn qua người ngồi ở ghế phụ, thu tay lại, mở cửa xe ngồi ở ghế sau, buồn bực:" Anh."

Người lái xe, Lục Cánh Hành nhấn ga rồi quay đầu nhìn cô một cái:" Tối qua ngủ không ngon ?"

Lục Dĩ Ngưng ngáp một cái.

Lục Cánh Hành liến nhìn mái tóc ngắn của cô, không nói nữa.

Nhưng người đàn ông ngồi ghế phụ xoay đầu lại, nhìn nàng cười toe toét :" Hii, em gái, đã lâu không gặp."

Người này cô đã gặp qua vài lần, Tạ Khôn, là bạn học của Lục Cánh Hành.

Lục Dĩ Ngưng ngáp cái thứ hai, giọng nói càng buồn, " Học trưởng hảo."

Tạ Khôn thở dài :" Vẫn là em tốt nhất."

Thanh âm ôn nhu dễ nghe không nói, còn gọi hắn là " Học trưởng."

Không giống người nào đó, suốt ngày gọi hắn là " Quảng Khôn ", Tạ Khôn vô cùng đau đớn, nhưng không thể làm gì.

Mười năm trước, Tạ Khôn cảm thấy tên mình chính là thần linh chi bút, khi đó hắn cảm thấy cha mẹ mình đều là nhân tài, mới có thể đặt cho hắn một cái tên như thế.

Người khác đều gọi hắn là " Khôn ca, Khôn ca", nghe thôi đã thấy khí phách.

Sau khi 《 Nông thôn tình yêu 》phát sóng, ác mộng của Tạ Khôn bắt đầu.

Càng nói càng thấy đau lòng.

Tạ Khôn lắc lắc đầu, muốn cùng Lục Dĩ Ngưng trò chuyện tiếp thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Lục Dĩ Ngưng không chút chú ý, cô ngồi ở ghế sau, đang cúi đầu coi máy chụp hình.

Ngón trỏ ấn một cái, ảnh chụp bên trong từng tấm lướt qua.

Lướt được mấy tấm, cô cảm thấy bản thân điên rồi, nếu không thì tại sao nhìn cái gì cũng cảm thấy giống bạn trai cũ --

Con sóc nhỏ mơ hồ có bóng dáng Bùi Tuyệt.

Gấu trúc có quầng thâm ngay mắt, cũng giống tên Bùi Tuyệt lúc nào cũng đeo cặp kính kia.

Ngay cả tấm cô tùy tiện chụp một bụi cỏ dại vàng khô, đều cực giống mái tóc rối loạn của hắn.

Lục Dĩ Ngưng hít mạnh, liền tắt máy ảnh để sang một bên.

Vừa lúc Tạ Khôn nghe xong điện thoại, biểu tình trầm ngâm vài ba giây, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người nhoài ra sau lưng ghế lái, vô cùng tốt bụng nhắc nhở cô :" Em gái, lát nữa sẽ có một vị vô cùng hung bạo, em nhớ cẩn thận một chút !"

Lục Dĩ Ngưng nháy mắt một cái, hết sức phối hợp gật đầu.

Nhưng mà cô không thể đợi vị hung bạo kia đến, nhiệt độ trong xe thích hợp, hơn nữa Tạ Khôn một mình nói chuyện có tác dụng ru ngủ cực kỳ, Lục Dĩ Ngưng không chống đỡ được liền dựng vào lưng ghế mà ngủ.

Ngủ không tính là bất tỉnh.

Lục Dĩ Ngưng mơ hồ cảm giác được người mở cửa xe, âm thanh không lớn, không thể đánh thức cô dậy.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng được hơn mười phút, cho đến khi cô hoàn toàn ngủ say, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đầu lệch một cái lập tức ngả vào vai của người bên cạnh.

Bả vai của đối phương rất cứng, xương nhô ra rõ ràng, hiển nhiên là của một thanh niên gầy gò, yếu ớt.

Lục Dĩ Ngưng nháy mắt bừng tỉnh, cô không trợn mắt, nhưng tim lại đập rất nhanh.

Sự thanh tỉnh này, mũi giống như được thông khí, mùi hương của người bên cạnh quả thật dễ ngửi, mát lạnh sạch sẽ, lại tùy ý lười nhác.

Như có tảng đá rơi xuống cực nhanh, đập mạnh vào ngực cô một cái.

Cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Tim Lục Dĩ Ngưng thủy chung không thể bình ổn, cô nhắm mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ hay tỉnh dậy nói xin lỗi, do dự vài giây, còn chưa quyết định xong liền cảm nhận được bàn tày đặt nhẹ lên bên trái trán của cô.

Một giây, hai giây, ba giây.

Lục Dĩ Ngưng ngừng thở, tim đã vọt lên tới cổ họng, bàn tay kia hơi dùng sức đẩy, thay cô quyết định --

Một giây kế tiếp, cái trán của cô không chút đề phòng mà tiếp xúc thân mật với cửa kính xe.

"Đăng" một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro