Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Editor: LLGV

Âm thanh quả thật không nhỏ.

Lúc này trong xe không bật nhạc, cho nên đột nhiên " Đăng" một tiếng, hai người ngồi phía trước đều kinh động.

Biểu tình trên mặt Tạ Khôn vô cùng phong phú, hai mắt mở to hết cỡ, lông mi cũng theo đó mà nhún nhảy, cổ hắn cứng một chút sau đó chậm rãi xoay hai lần.

Một lần là nhìn vị phía sau, còn một lần là nhìn Lục Cánh Hành ngồi bên cạnh.

Người trước tựa hồ cảm thấy mình không làm việc gì quá đáng, cũng coi như tiếng "Đăng " kia không hề tồn tại, mí mắt rũ xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Người sau thì khác hoàn toàn.

Dù sao cũng là em gái mình, bị đối xử thô bạo như vậy, làm sao có khả năng bình tĩnh, Lục Cánh Hành giảm tốc độ xe lại, nhíu mày:" Đường Mộ Bạch, cậu muốn chết phải không?"

Người đàn ông ngồi sau mới khẽ nâng mí mắt, cực kỳ qua loa lấy lệ một tiếng:" Chưa nghĩ đến."

Vốn anh đã mấy ngày liền không ngủ ngon, ngày hôm qua lại ở phòng thí nghiệm tới hơn mười một giờ, sau khi về phòng phải viết báo cáo đến hai giờ, vất vả lắm mới xong chính sự mà lên giường, trong khu tập thể, tiếng khò khè của con nít liên tiếp vang lên như diễn tấu hòa âm, chịu đủ loại dày vò, Đường Mộ Bạch chỉ ngủ được bốn tiếng.

Vừa mới lên xe, ngay cả người ngồi bên cạnh là nam hay nữ anh còn chưa nhìn kỹ, liền đem áo khoác phủ lên đầu ngủ.

Kết quả vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một cái đầu cứ thế đập thẳng xuống vai, anh làm sao nhớ được ai, cứ trực tiếp đẩy ra là được rồi.

Lúc đẩy không nghĩ tới dùng quá nhiều lực.

Đường Mộ Bạch có chút thanh tỉnh, đuôi lông mày rũ xuống, liếc nhìn Lục Dĩ Ngưng bên cạnh vẫn còn nhắm mắt tựa vào cửa sổ xe," Bạn gái cậu?"

Lục Cánh Hành nhíu chặt mày," Em gái tớ."

"A"

Mấy giây sau," Em ấy không đau."

Người đàn ông vừa nói vừa nhìn người bên cạnh, cách anh một khoảng khá xa, tóc ngắn có chút rối loạn che hết nửa khuôn mặt, không thấy rõ ngũ quan lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy chóp múi óng ánh ngay thẳng.

Tầm mắt dời xuống, ngón tay nữ sinh dài nhỏ trắng nõn, bàn tay cuộn chặt.

Đường Mộ Bạch bỗng nhếch miệng một cái, ngữ khí thản nhiên, hơn nữa lời nói vô cùng có lý," Cậu xem em ấy cũng chưa tỉnh."

Lục Dĩ Ngưng "..."

Vốn chưa cảm thấy gì, lời này vừa dứt, cảm giác đau đớn như nhận được chỉ thị, nháy mắt lan ra.

Lục Dĩ Ngưng cảm thấy nhất định trán mình đã sưng một cục.

Tạ Khôn phía trước không chút sợ hãi còn châm ngòi thổi gió," Tiểu Bạch, cậu không biết thương hoa tiếc ngọc?"

Đường Mộ Bạch liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.

" Nhưng mà," Tạ Khôn thấy anh thanh tỉnh không ít, liền nhiều lời," Cậu không biết em gái của A Hành?"

Đường Mộ Bạch hỏi lại :" Cậu nghĩ tớ giống cậu?"

Rõ ràng là có xe, còn ba ngày hai bữa đòi đi xe cùng Lục Cánh Hành, qua một thời gian, bạn bè thân thích của Lục Cánh Hành ai hắn cũng biết.

Tạ Khôn bĩu môi, định hòa nhau một ván," Cậu không tính nói xin lỗi sao?"

" Nói với ai ?" giọng nam dừng vài giây," Cậu sao?"

"..."

Tạ Khôn nghe xong mới phát hiện đương sự còn chưa tỉnh.

Nam nhân ngồi phía sau thu hồi lại tầm mắt, không đợi Tạ Khôn nói nữa, đem áo khoác màu đen trùm lên đầu, cả khuôn mặt đều bị che khuất, thanh âm mang chút tẻ nhạt, hiếm khi nói lời thô tục.

Hai chữ.

Nghĩa tương tự với " ngu ngốc", đương nhiên so với "ngu ngốc" còn khó nghe hơn một chút.

Đây là lần thứ hai Đường Mộ Bạch nói hai chữ này, ít nhất trong ấn tượng của Tà Khôn là vậy.

Hắn suốt ngày đi nhờ xe Lục Cánh Hành là có nguyên nhân.

So với việc đi nhờ, hắn đương nhiên muốn đi xe của mình.

Chẳng qua Tạ Khôn thật sự không có thiên phú trong việc lại xe, thi mười lần mới qua không nói, lí thuyết xuông vất vả lắm mới có thể học xong.

Tạ gia không thiếu tiền, Tạ Khôn vừa lấy bằng lái ngày hôm sau , trong nhà lặp tức mua cho hắn một chiếc xe trăm vạn.

Đường Mộ Bạch lại may mắn làm người ngồi ghế phụ.

Đó là một ngày trời trong nắng ấm, Tạ Khôn hứng trí hăng hái cầm chìa khóa xe, để xứng với chiếc xe, hắn đã cắt công chọn một bộ quần áo trong hàng vạn món trên Taobao, hắn còn chải chuốt vuốt keo, kết quả ngồi xuống ghế lái, những thữ đã học liền bị hắn quăng lên chín tầng mây.

Chiếc BMW mui trần màu đỏ đứng trước ga-ra Tạ gia đã mấy phút, không lái đi, không bóp kèn, đèn pha cũng không mở, không biết muốn làm gì, chỉ có cần gạt nước điên cuồng đong đưa.

Bảy giờ sáng, bên tai còn có tiếng chim hót.

Đường Mộ Bạch ngồi bên cạnh hắn, anh vừa rời giường nên tính khí vô cùng tệ, mặt không đổi sắc mà phun ra hai chữ.

Đó là lần đầu tiên Tạ Khôn nghe hắn nói hai chữ này.

Đường Mộ Bạch khá nóng nảy, bất quá gia giáo Đường gia nghiêm khắc, những lời như vậy anh cũng hiếm khi nói.

Chuyện cũ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Tạ Khôn thở dài, dứt ra khỏi ký ức đau khổ, muốn cùng Đường Mộ Bạch "phát triển" một chút tình cảm, đầu vừa xoay, hai người đằng sau hoàn toàn không có động tĩnh.

Mới mấy phút ngắn ngủi, cả hai đều đã ngủ.

——

Trán Lục Dĩ Ngưng thật sự sưng lên một cục, tuy không lớn nhưng vẫn đỏ một mảng.

Mái tóc rối tung, nhìn rất giống như vừa mới bị bạo hành vô cùng đánh thương.

Đây là nửa tiếng sau, Lục Dĩ Ngưng nhìn chính mình trên di động trước mặt liền cảm thán.

Tầm mắt vừa chuyển, tên đầu sỏ bên cạnh còn đang ngủ say, không hề hay biết vài phút trước, Lục Cánh Hành đã dừng xe trước cửa một nhà hàng.

Đã đến nơi, anh còn chưa tỉnh.

Tạ Khôn liếc nhìn thời gian, sau đó ho nhẹ một tiếng,"Tiểu Bạch?"

Không phản ứng.

Tạ Khôn lại mở miệng, ho mạnh một tiếng," Tiểu Bạch?"

Vẫn không phản ứng.

Đối phương giống như đã ngủ sâu, căn bản không thể nghe thấy tiếng hắn gọi.

Hôm nay là ngày Tạ Khôn cùng Đường Mộ Bạch tham gia tụ họp lớp, trên đường bị kẹt xe, căn bản lúc đến đã không còn sớm, nếu bây giờ không kêu anh dậy thế nào lát vào cũng bị phạt rượu.

Tửu lượng của Tạ Khôn đặc biệt kém, đương nhiên không hề muốn sự tình này phát sinh, nhưng hắn lại không dám gọi vị kia dậy, suy tư vài giây, hắn quay đầu thương lượng cùng Lục Dĩ Ngưng," Em gái, cái kia.... em có thể giúp anh kêu vị bên cạnh không?"

Lục Dĩ Ngưng :"..."

Tạ Khôn tiếp tục thuyết phục cô," Em yên tâm, tuy rằng tính tình cậu ta không tốt, nhưng không phát hỏa với con gái đâu!"    

Lục Dĩ Ngưng sờ sờ cái mũi, nhìn vào ánh mắt bất lực của Tạ Khôn tội nghiệp, không cách nào mở miệng cự tuyệt, cô cắn chặt răng, vừa muốn duỗi tay kêu người đang đắp áo khoác lên người, tay không biết như thế nào mà lại đụng phải máy chụp hình.

Dây camera bị cô kéo căng ra, cứ thế mà rơi xuống.

Giống như lúc đầu nàng đập phải cửa kính xe, "Ầm" một tiếng.

Lục Dĩ Ngưng cúi đầu, nhìn máy chụp hình của mình đập vào đôi giày kế bên ngừng nửa giây, sau đó không cam lòng lăn qua một bên, tầm mắt nhìn một bên, đôi giày màu trắng vô cùng sạch sẽ lõm vào một chút.

Cùng lúc đó, bên cạnh truyền đến tiếng hừ nhẹ.

Bên trong xe nháy mắt yên tĩnh lại, không khí đột nhiên ngưng trệ.

Lục Dĩ Ngưng cứng đờ chớp mắt, cô dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ngẩng đầu, trơ mắt nhìn người bên cạnh đem áo khoác kéo xuống.

Động tác rõ ràng dứt khoát, nhưng trong mắt Lục Dĩ Ngưng, như là một loạt động tác vô cùng chậm (slow motion :))

Khuôn mặt nam nhân từng chút lộ ra, trên trán là mái tóc lộn xộn, cặp mắt anh đào khẽ mở, sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa, đôi môi mím thành một đường cong.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Lục Dĩ Ngưng nheo mắt, thái độ nhận sai vô cùng nhanh nói lời xin lỗi:" Thực xin lỗi anh, em không có cố ý."

Đường Mộ Bạch không nói lời nào.

Hai người phía trước thấy bọn họ không có động tĩnh, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Trầm mặc chừng nửa phút, Lục Dĩ Ngưng nhìn thấy vị bên cạnh cong cong ngón tay.

Người này có một đôi tay rất đẹp, ngón tay trắng nõn sạch sẽ, đốt ngón tay rõ ràng, ngay cả móng tay cũng chỉnh tề mượt mà.

Một đôi tay vô cùng hợp thẫm mỹ của cô.

Chẳng qua đôi tay này, một giây kế tiếp có khả năng đem cô như xách một con gà mà ném khỏi xe.

Lục Dĩ Ngưng ngừng thở, ý định tông cửa xe đi ra vừa lóe lên, cô nhìn qua người đàn ông đang cúi người nhặt máy chụp hình của cô trả về chỗ cũ, sau đó anh giương mắt nhìn lên cái trán đỏ một mảng của cô, biểu tình có mấy phần không kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn trong veo:" Không sao."

Tuy rằng Đường Mộ Bạch cảm thấy là cô cố ý, nhưng anh vẫn hạ khóe miệng, nhẹ giọng nói tiếp:" Em vui là được rồi."

Lục Dĩ Ngưng:"..."

Có chỗ nào đó không đúng lắm.

Chẳng qua Lục Dĩ Ngưng chưa nghĩ được là ở chỗ nào, cửa xe bên cạnh bị mở ra," Đi thôi, Quảng Khôn."

Giọng nói đàn ông sạch sẽ, âm cuối nhẹ nhàng rơi xuống, như thế nào cũng dễ nghe.

Bất quá cái tên Quảng Khôn này ——

Lục Dĩ Ngưng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Tạ Khôn đang chuẩn bị mở cửa xe đi xuống," Là anh sao?"

Tạ Khôn đột nhiên có dự cảm bất thường.

Không quá ba giây, loại dự cảm đó liền thành sự thật.

Hắn nghe được giọng nữ ôn nhu mềm nhẹ," Tạ Quảng Khôn?"

Ngữ khí của nữ sinh cực kỳ vô tội, đương nhiên nếu lúc này hắn biến thành kẻ điếc sẽ không nghe thấy ý cười dị thường rõ ràng của cô.

Tạ Khôn:"..."

Hắn quyết định vứt bỏ câu " Vẫn là em tốt nhất" nửa giờ trước của chính mình.

Lập tức, lặp tức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro